Sân ga, Hướng Dương Viễn vừa xuống tàu, đứng giữa đám đông tìm kiếm bóng dáng Hùng Hạo Nhiên.
Cậu vốn nghĩ rằng, khi mình vừa đến sẽ có một người gọi to ‘Đồ đệ ngoan!’ rồi nhào tới đón, kết quả là, bây giờ chỉ có mình cậu với đống hành lý lớn với nhau. Cái tên luôn miệng phải bảo vệ cậu khỏi bị giật tiền cướp sắc vẫn không thấy mặt mũi đâu.
Rõ ràng đã nói cho tên đó chỗ mình đứng chờ rồi. Hướng Dương Viễn hơi thất vọng. Nghĩ tới nghĩ lui quyết định gọi điện xác nhận chút.
Có lẽ bị tắc đường đi?
“Alô! Hướng Thang Viên.” Hùng Hạo Nhiên một lúc sau mới buồn bã, ỉu xìu nghe điện.
“Anh… Anh đang làm gì vậy?”
“Đang ngủ, tối hôm qua không ngủ ngon. Mệt chết đi được.”
Giữa sân ga huyên náo tiếng người dường như không nghe rõ giọng nói trong điện thoại. Hướng Dương Viễn mím môi, bỗng thấy tủi thân, căm giận nghĩ, chơi game, chơi game, bảo sao không ngủ ngon. Nghĩ cậu ngu à!
“Ờ, đã hơn 8h, cậu về đến nơi chưa?”
“Rồi.”
“Nếu không thì đi tàu điện ngầm về đi. Ngày mai tôi qua đón cậu đi làm.”
“KHÔNG! CẦN!” Hướng Dương Viễn bùng nổ, cảm thấy mình thật sự đang ăn dưa bở, thậm chí ngồi trên tàu còn phí công hồi hộp.
Anh ta không đến càng tốt hơn! Có gặp mặt nhau cũng bị anh ta làm tức chết! Mình mới không mong chờ cái gì!
Nghiến răng nghiến lợi cúp máy, cậu kìm nén cơn giân, nhấc hành lý lên đi ra phía tàu điện ngầm.
“Cậu là heo à! Mắt cũng không biết nhìn phía trước, cũng không biết quay đầu tìm? Còn có, lỗ tai điếc đặc, người ta đang đứng bên ngoài hay ở nhà cũng không biết! Đúng là đần chết luôn! Sao tôi lại có một đồ đệ ngu ngốc thế chứ!”
Vừa mới cất bước, đã có người đứng phía sau kéo cậu qua, lực không hề nhẹ, lỗ mãng làm rơi hành lý trong tay cậu, một tay vươn lên má cậu, dùng sức nhéo.
Hướng Dương Viễn sững người, cơn tức bỗng xì hơi, trong nháy mắt gạt ra
“Này! Đau!” Đè xuống niềm vui, cậu giãy ra xoay người lại. làm bộ cũng phải nhéo Hùng Hạo Nhiên. Hắn cười cười nắm lấy tay cậu sau đó ôm cả cậu lẫn hành lý: “Hướng Thang Viên, hoan nghênh trở về.”
Hướng Dương Viễn nhìn Hùng Hạo nhiên, bỗng nhiên thấy mặt nóng lên.
“Ài, tôi đi xa thật xa đón cậu. Cậu không muốn bày tỏ gì với tôi sao?” Hùng Hạo Nhiên lưu manh cười, đưa ngón trỏ chỉ chỉ môi mình: “Không phải có thứ muốn trả lại cho tôi sao?”
“Làm ơn ra dáng cảnh sát một chút được không? Trước mặt mọi người đừng có đáng khinh chứ!” Cậu bước ra chỉ vào đống hành lý dưới chân: “Mau cầm lên, tôi tê hết cả tay rồi!”
Hùng Hạo Nhiên rất bất mãn: “Tôi chỉ nói đến đón cậu chứ có nói đến làm cửu vạn đâu.”
“Nhưng đồ bên trong đều là mang cho anh.”
“Vậy thì cậu lại càng phải có thành ý. Mang đến tận cửa tôi mới nhận.”
“Vậy quên đi. Cứ để đó đi. Với tôi mà nói thì có đưa cho anh hay ném vào thùng rác cũng chả có gì khác nhau.” Hướng Dương Viễn hừ một tiếng, xoay người đi.
“… Hướng Thang Viên! Cậu giỏi! Dám giương nanh múa vuốt trước mặt tôi! Muốn chết hả! Hướng Thang Viên! Hướng Thang Viên!” Hùng Hạo Nhiên gào to, dễ nhàng nhấc đống hành lý, nhanh chân đuổi theo.
Ngay sau đó, người phải thét lên là Hướng Dương Viễn.
“Ê! Tay anh rất lạnh đó! Đừng luồn vào! AAAAAAAAAA! Hùng Hạo Nhiên!!!! Tên khốn nạn!”
“Ha ha ha ha!”
Ngày đầu tiên đi làm sau kì nghỉ, Hướng Dương Viễn có một ngày trời đẹp ánh nắng ban sáng xua đi cái lạnh ngày đông, một ngày đẹp trời để bắt đầu.
Đương nhiên, cũng có thể là bắt đầu một ngày mệt gần chết. Bởi vì nghênh đón Hướng Dương Viễn trở lại là…ca trực cả ngày.
“Dương Viễn! Cậu đã về!” Lục Tây ở trong phòng nhìn thấy Hướng Dương Viễn, hưng phấn lạ thường nhảy ra, khua tay múa chân: “Mau mau. Mở web của cục, có thứ hay cho cậu xem!”
Hướng Dương Viễn vẫn đang chìm trong cơn lười ngày nghỉ, không muốn lãng phí ánh mắt, chỉ hơi tò mò hỏi: “Cái rề? Tăng lương à?”
“Hức, cũng không hay đến thế. Nhưng cậu xem khẳng định sẽ rất vui.” Lục Tây di chuột, tạch tạch vài cái rồi kéo cậu qua nhìn: “Nhìn đi!”
Cậu ‘Ôi!’ một tiếng, kích động khác với thái độ lúc nãy, nhìn chằm chằm màn hình.
Là giấy khen công trạng và huân chương của Hùng Hạo Nhiên.
“Cái này…” Hướng Dương Viễn nghi ngờ nhìn Lục Tây: “Hình như cậu đã báo với tôi rồi mà.”
“Nhưng nhìn thấy tận mắt mới xúc động chứ! Huân chương hạng ba đó! Lần đầu tiên tôi được thấy một người có huân chương hạng ba! Dương Viễn, cậu tha hồ tự hào đi!”
“Tôi? Vì sao lại tự hào?”
“Bởi vì đây là việc vui của Hùng đại ca chứ sao! Không phải hai người là… cái đó đó sao?”
Hướng Dương Viễn trợn mắt, suýt nữa nhảy dựng: “Hai người chúng ta là cái đó đó là cái gì??!! Đồng chí Lục Tây, tốt hơn hết là cậu nên nói rõ cho tôi! Tôi với anh ta chả có gì gì cậu đừng có đoán lung tung cẩn thận tôi kiện cậu bịa đặt phỉ báng!”
“Hai người các cậu không phải… cái đó, đồng sự với cả thầy trò gì gì đó sao?” Lục Tây bị doạ, luống cuống nói: “Này, cái đó đó mà cũng là bịa đặt phỉ báng à? Vậy lần sau tôi không nói thế nữa. Dương Viễn à, cậu cậu cậu bình tĩnh chút đi.”
“…”
Im lặng…
Im lặng…
Im lặng…
Lúc này, trong phòng không ai lên tiếng, dường như tiếng kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Mà Hướng Dương Viễn đứng giữa bầu không khí yên lặng đó có kích động muốn tự tử.
^^^^
Mỗi lần kích động là lại một tràng ko chấm phẩy gì hết thôi à Thang Viên