Hướng Dương Viễn đứng trong bếp, quay lưng với cửa, hừng hừng khí thế làm thử món vừa học được – vịt nấu bia. Hùng Hạo Nhiên đi vào, miệng ậm ừ hỏi: “Đồ đệ ngoan, em để dao gọt hoa quả ở đâu thế?”
Hướng Dương Viễn tức giận quay lại, quả nhiên, tên chết tiệt kia đang ngâm một điếu thuốc chưa đốt.
Cậu tìm dao gọt hoa quả trên giá rồi đưa cho tên kia, tiện thể giật luôn điếu thuốc trên miệng hắn xuống, ném vào thùng rác.
“Ê! Dù cho em bây giờ là quản gia nhưng em nghĩ mua thuốc lá không cần tiền sao?” (ko hiểu nên dịch bừa)
“Là em đang cứu anh, nghiện thuốc hại thân.” Hướng Dương Viễn không bị ảnh hưởng, cầm muôi gỗ lên tiếp tục đảo đồ.
“Hai ngày nay anh chưa hút điều nào đó!”
“Có muốn hút cũng đừng để em nhìn thấy!” Hình như cho hơi quá tay xì dầu, cậu có chút thất bại mà nếm thử một miếng rồi thêm nước.
“Vậy anh ra ban công hút…” Hùng Hạo Nhiên trước khi quay người đi còn lưu luyến nhìn theo người bạn còn chưa được thực hiện sứ mệnh của mình đang nằm trong thùng rác kia… Cuối cùng cũng bỏ qua ý nghĩ nhặt lên để hút.
“Haiz, Hùng Hạo Nhiên này.”
“Sao thế?”
“Tìm cho em ít hành.”
“…” Thuốc bị ném mà còn bị sai bảo, lão đại Hùng Hạo Nhiên rất chi là mất hứng, lục trong đống túi nilon tìm hành lúc nãy mới mua, mặt lạnh đưa cho Hướng Dương Viễn.
Hướng Dương Viễn tiện tay nắm luôn tay Hùng Hạo Nhiên.
Hùng Hạo Nhiên nhíu mày, cười cười hỏi: “Không phải em cần hành sao?”
Cậu hơi dùng sức kéo anh về phía mình, một bên vẫn quấy nồi vịt, một bên quay đầu hôn nhanh lên môi anh, nói: “Đừng giận mà, em nấu cho anh ăn.”
Có một loại cảm giác được gọi là nháy mắt đã mở cờ trong bụng, Hùng Hạo Nhiên vẫn còn thấy thèm thèm liền hôn lên trán cậu, vui vẻ hài lòng cầm dao ra ngoài gọt lê.
Ăn xong cơm, hai người làm ổ trên sô pha xem phim.
Một bộ phim rất nhàm chán, Hùng Hạo Nhiên xem không tập trung, Hướng Dương Viễn thì ngáp dài mấy cái rồi, ai cũng lười giơ tay chuyển kênh.
“Hướng Thang Viên này, bao giờ em mới chịu đến chỗ anh?” Véo véo mặt bánh bao của người kia, Hùng Hạo Nhiên tận dụng mọi lúc mà lấy phúc lợi của mình.
“Vì sao em lại phải chuyển đến chỗ anh? Ngại ngày nào cũng yên bình quá hả?” Hương Dương Viễn hừ lạnh: “Đi làm bị anh nô dịch chưa đủ hay sao mà đến tan làm còn phải đến nhà anh nấu cơm châm trà rót nước hả?”
“Sao biết vậy? Tan làm anh hầu hạ em nhé.” Hùng Hạo Nhiên được voi đòi tiên, tay sờ xuống, sờ sờ sờ, tay lại sờ lên cổ người kia.
Hướng Dương Viễn cau mày, khinh bỉ nói: “Không biết nấu cơm, không biết dọn vệ sinh, đến quần áo cũng phải để em ném vào máy giặt, được hầu hạ kiểu này thì em xin thôi.”
“Khà khà, ai bảo em quá hiền lành cơ.” Hùng Hạo Nhiên cúi đầu, môi cọ cọ vào hai bên má với bên mắt cậu, Hướng Dương Viễn thấy ngứa ngứa mà lùi về sau nhưng vẫn không chặn được cái tên đang từng bước ép đến kia, đành đập đập người anh: “Ngồi tử tế cho em!”
Hùng Hạo Nhiên rất chi là bất mãn: “Sao thế? Là bạn trai của em mà còn không được có quyền lợi gì sao?”
Hướng Dương Viễn đỏ mặt quay sang bên cạnh, vòng vo đáp: “Em, em chưa quen như vậy. Hai người đàn ông, có chút lạ.”
“Em không phải thiên tài mà cũng biết chúng ta là đàn ông cơ đó!”
“Nhưng mà…” Cậu không được tự nhiên mà dời mắt đi: “Chỉ là… em cảm thấy chút sến…”
“Yêu đương vốn là chuyện sến sẩm rồi, em cứ quen là thấy tốt thôi.” Hùng Hạo Nhiên nghiêng qua, Hướng Dương Viễn cố lùi về sau, kết quả thành phí công.
“Hùng Hạo Nhiên! Cứ ngồi bình thường đi, ngồi gần không thấy nóng à!”
“Không nóng.” Hùng Hạo Nhiên lập tức đẩy cậu nằm xuống ghế: “Còn không mau thổ lộ với anh đi.”
“Thổ cái gì mà lộ! Không phải đã làm rồi sao!”
“Bởi vì…” Hùng Hạo Nhiên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Em có nói thì anh mới hôn em.”
“…” Hướng Dương Viễn câm nín nhìn anh một hồi, trên mặt chợt hiện vệt đỏ khả nghi, đành nói: “Muốn hôn thì hôn đi. Còn bày trò khởi động làm gì! Thần kinh!”
“Được rồi, được rồi. Tiểu tổ tông, anh biết là em không chờ được mà.” Hùng Hạo Nhiên cười cười, tay nhẹ xoa cằm cậu, biểu tình bỗng nhiên nghiêm túc nhìn cậu.
Một lúc sau, anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn môi cậu.
Hướng Dương Viễn vốn nghĩ lần nãy cũng giống mấy lần trước, chỉ chạm nhẹ rồi thôi, nhưng Hùng Hạo Nhiên lại không định làm như vậy, cọ cọ lên môi cậu rồi đột nhiên duỗi đầu lưỡi ra, tiến vào thăm dò đối phương ngay lúc cậu không phòng bị.
“A…” Hướng Dương Viễn ngạc nhiên trợn tròn mắt, nhưng nhanh chóng bị cảm giác ấm áp tê tê từ đầu lưỡi truyền đến mà vừa giận vừa xấu hổ nhắm tịt mắt lại.
Đi vào thăm dò đối phương, nhẹ nhàng cẩn thận liếm qua, vỗ về mà quấn lên, còn có ý tứ câu dẫn.
Cảm xúc xa lạ làm đầu óc Hướng Dương Viễn đặc lại.
Cậu chưa từng nghĩ Hùng Hạo Nhiên sẽ có lúc ôn nhu dịu dàng như vậy. Thật sự rất lạ, vừa nghĩ đến chuyện người anh đang tỉ mỉ hôn là mình thì cậu chỉ thấy mặt đỏ tim đập, cực kỳ căng thẳng.
Nhưng…
Ngoại trừ căng thẳng, còn có một chút hưng phấn.
Giữa hai người đàn ông, thì ra cũng có thể tồn tại loại cảm giác như này a…