Gấu Qua Lại Phải Chú Ý

Chương 60

(Chắc tầm 17+)

“Được rồi, anh với cậu ta quen nhau từ lâu rồi nên cũng chỉ thân nhau hơn thôi, em đừng giận. Cười em là anh đã sai, anh không nên để cho em phải lo lắng, anh xin lỗi mà vẫn không được sao? Đồ đệ ngoan, đừng bỏ rơi anh mà, anh là bệnh nhân… Thôi được rồi, được rồi, không lấy cái này ra uy hiếp em nữa. Cậu ấy không biết quan hệ của hai ta nên chắc là lúc đó lo quá nên… để sau này anh nhắc cậu ta nhé. Em đại nhân đại lượng đừng so đó với cậu ta, được không? Tiểu tổ tông à, nói một câu đi mà, anh không đùa em nữa đâu…”

Hùng Hạo Nhiên dỗ đến khô cả miệng mà Hướng Dương Viễn vẫn ngồi đưa lưng về phía anh, lưng thẳng tắp, không nói một lời.

“Đồ đệ ngoan, Hướng Thang Viên, đừng giận nữa mà. Anh còn đang hy vọng em sẽ chăm sóc anh đây. Em giận anh phải làm sao đây?”

Hướng Dương Viễn giận không có chỗ phát tiết, xoay người, chỉ tay vào đối phương, định lên tiếng mắng thì tay bị kéo một cái, lảo đảo ngả về phía trước.

Hùng Hạo Nhiên không cho cậu có cơ hội nói, một bàn tay vòng ra sau gáy cậu, mạnh mẽ hôn lên.

Tên khốn này, lúc nào học được chiêu này thế… Trong lòng Hướng Dương Viễn cực lực phỉ nhổ, cơn tức lại vì sự va chạm của môi mà nhanh chóng bốc hơi. Rất nhanh cậu cũng chìm đắm vào nó, co đầu gối, nửa quỳ cao trên giường, hơi cúi xuống, mang theo chút giận hờn mà cắn lên môi đối phương.

Hùng Hạo Nhiên bị ăn đau mà khẽ rên một tiếng rồi lại tập trung vào nụ hôn hơn. Hướng Dương Viễn theo thói quen mà đáp trả nhưng dừng một chút, không cam lòng mà liếm qua dấu răng mình vừa tạo ra, đầu lưỡi không biết vô tình hay cố ý mà tránh khỏi sự truy đuổi của đối phương.

“Hướng Thang Viên, đồ ki bo.” Hùng Hạo Nhiên nói không rõ, hừ hừ hai tiếng, rồi không rảnh lại tiếp tục tranh dưỡng khí với cậu.

“Ưm.” Hướng Dương Viễn duỗi đầu lưỡi, không chút nào yếu thế mà xâm nhập miệng đối phương, lướt qua mọi chỗ.

Hô hấp của Hùng Hạo Nhiên bỗng chốc tăng thêm, tay anh từ từ tiến vào trong áo cậu.

“Hùng… Hạo Nhiên.” Thắt lưng và mông bị người ta nhào nặn đến khó chịu, Hướng Dương Viễn dần có cảm giác, vặn vẹo muốn tránh. Đùa nhau à, đây là bệnh viện đó, không phải chỗ có thể tùy tiện làm loạn được!

Hùng Hạo Nhiên đang lên cao nên không chịu buông tha, hơi thở có chút hổn hển: “Hướng Thang Viên, anh muốn.”

“Không được! Vết thương của anh…”

“Không sao đâu.” Hùng Hạo Nhiên từng chút, từng chút hôn lên cổ Hướng Dương Viễn, kéo cậu ngồi lên người mình: “Em ở phía trên, có được không?”

“Trên cái đầu anh! Anh điên rồi à!” Hướng Dương Viễn cuống đến đỏ bừng mặt. Hùng Hạo Nhiên bị sắc dục quấn thân quên hết tất cả nhưng cậu thì nhớ mình lúc nãy còn đứng ngoài nhìn trộm vào trong được. Đừng có nói là làm thật mà chỉ cần bộ dạng lúc này của cậu bị nhìn thấy thì cậu cũng muốn chết lắm rồi!

“Em nhẫn tâm từ chối anh sao?” Tên ‘cặn bã’ Hùng Hạo Nhiên nắm đúng nhược điểm ‘hiền lành’ của Hướng Dương Viễn, không biết xấu hổ mà giả bộ đáng thương.

“Không phải thế… Nhưng mà…” Hướng Dương Viễn không nhịn được mà nhìn ra cửa, chỉ sợ lúc này có bác sĩ hay y tá nào đi ngang qua, khẩn thiết nói: “Hùng Hạo Nhiên, anh cứ để em ngồi lại đã. Chúng ta…”

Cậu đang ngồi trên người anh, có thể cảm giác được thứ cứng rắn đang không biết xấu hổ mà chọc chọc cậu kia, cậu vừa giận vừa xấu hổ muốn chết.

“Anh cứ buông em ra đã, em làm cho anh… cho anh… cho anh cái kia, được không?”… đánh cược bằng mọi giá!

Hùng Hạo Nhiên chớp chớp mắt, hỏi: “Cái kia là cái gì?”

Cậu nhắm tịt mắt, đôi môi mở ra rồi đóng lại hồi lâu rồi mới khó khăn, dùng giọng nhỏ hơn tiếng muỗi mà nói: “Khẩu… khẩu giao…” (Mỳ: ‘… hự’)

Thật ra thì… Hùng Hạo Nhiên chỉ muốn đùa Hướng Dương Viễn chút thôi nhưng lúc này, có chết anh cũng không nói thế. Bởi vì Hướng Dương Viễn đã khóa trái cửa phòng, lại liên tục xác nhận khóa kĩ hay chưa rồi mang theo biểu tình sắp chết đi về phía anh. Thật sự làm cho anh… rất mong chờ chuyện tiếp theo.

“Này, nói trước nhé, nếu có người đến anh phải nói để em dừng lại.” Hướng Dương Viễn chọn tư thế dễ núp, đối diện với nơi khó nói của Hùng Hạo Nhiên, biểu tình thấy chết không sờn.

Hùng Hạo Nhiên qua loa đáp một tiếng rồi thúc giục: “Mau bắt đầu đi! Chẳng may y tá đến đổi thuốc cho anh thì sao?”

“…” Hướng Dương Viễn lườm một cái sắc lẻm, nghiến răng, hít sâu hai lần, sau đó vén chăn lên, chui nửa người vào.

Hùng Hạo Nhiên vỗ vỗ đầu cậu qua lớp chăn để động viên cậu, nuốt câu ‘Nếu không thích thì thôi’ trở vào.

Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên cậu làm việc không biết xấu hổ này. Trong lòng cuống muốn chết rồi nhưng vẫn tỏ ra khí thế. Ngẫm lại cũng đúng, Hùng Hạo Nhiên suýt chết, bản thân chỉ là hy sinh nhỏ cho anh cũng chả đáng gì…

Hơn nữa, nói đi nói lại thì hai người là người yêu. Ba cái chuyện ‘tình yêu’ này cũng không phải là suy đồi đạo đức với vi phạm thuần phong mỹ tục đâu nhỉ?

Tự mình động viên mình, Hướng Dương Viễn đầu tiên vươn tay, cẩn thận, từ từ kéo quần Hùng Hạo Nhiên xuống.

Giọng Hùng Hạo Nhiên có chút buồn bực từ ngoài chăn truyền vào: “Nhanh lên chút đi!”

Hướng Dương Viễn đập một cái lên đùi anh nghe ‘đét’ một cái, quả nhiên Hùng Hạo Nhiên gào lên kêu đau.

“Được rồi được rồi, anh không giục em nữa. Em cứ từ từ.” Hùng Hạo Nhiên rất thức thời.

Cậu hừ một tiếng, dời lực chú ý vào thứ trước mắt.

Phắc! Trước đây chưa có cơ hội nhìn kỹ, mới bắt đầu mà đã lớn như này. Chăn rất mỏng nên ánh sáng bên ngoài có thể đi vào làm cậu có thể nhìn rõ được. Cậu vươn tay thăm dò, nắm lấy…Cương…. Cậu âm thầm líu lưỡi.

Cậu đụng vào làm Hùng Hạo Nhiên hưng phấn đến giật nảy, phía dưới lại cứng hơn. Được rồi, ban đầu là đùa nhưng giờ có kêu ngừng cũng không kịp nữa đâu…

May mà Hướng Dương Viễn cũng không có ý lui bước, cảm thấy đối phương hơi run run, cậu tò mò, dựa theo ý mình mà há miệng ngậm thứ đó vào.

Hùng Hạo Nhiên thở hắt ra một hơi, không tự chủ mà ấn đầu cậu xuống, đồng thời thúc hông lên một cái.

Hướng Dương Viễn bị ép nuốt vào sâu hơn, một tiếng nghẹn bị chặn ở sâu trong họng, nín thở một lúc. Mùi vị lạ lẫm tràn ngập khoang miệng của cậu nhưng không có cảm giác buồn nôn. Cậu sợ răng mình làm thương đối phương nên cố gắng điều chỉnh vị trí của lưỡi, nước bọt không ngừng thấm ra, do dự một chút, cuối cùng vẫn là nuốt xuống.

Động tác nuốt như đang mút vào làm Hùng Hạo Nhiên hít sâu một hơi, cảm giác như vừa có dòng điện truyền khắp người anh.

“Hướng Thang Viên…”

Nghe thấy giọng đối phương có chút chịu đựng, cậu thoáng nhả ra, hỏi: “Sao thế? Khó chịu sao?”

“Không phải… Cảm giác này, quá sướng rồi…”

Hướng Dương Viễn hừ lạnh, dán môi vào chỗ kia, hàm hồ nói: “Quá sướng thì cứ cẩn thận mà hưởng thụ đi. Đừng mong có lần sau nữa, khốn khiếp!”

Hùng Hạo Nhiên bật cười, bàn tay đặt trên chăn chốc chốc xoa đầu cậu. Hướng Dương Viễn được vuốt lông, lần nữa dùng đầu lưỡi hầu hạ nơi càng lúc càng lớn kia, chậm rãi phun ra nuốt vào.

Tuy là lúc làm loại chuyện này thì không có bất kỳ khoái cảm nào về mặt sinh lý nhưng cậu lại cảm thấy thỏa mãn về mặt tâm lý. Nước bọt thấm ướt nơi hai người chạm nhau, động tác ra vào cũng ngày càng thuận hơn. Hùng Hạo Nhiên dần dần chủ động nắm giữ nhịp điệu, thậm chí có chút vội vàng mà đỡ lấy đầu cậu, bắt cậu phải tiếp nhận tốc độ của anh, sau đó lại rút ra rồi đâm vào sâu hơn.

Cuối cùng Hướng Dương Viễn có chút khó chịu, chỗ vừa nóng vừa cứng kia chọc vào làm vòm họng cậu đau nhưng vẫn chưa có dấu hiện dừng lại. Mà lúc bắt đầu cậu còn để ý chuyện có người khác vào phòng không nhưng lúc này trong đầu chỉ còn thứ đang ra vào trong miệng mình, với hương vị đầy nam tính kia, không còn đoái hoài thứ gì khác.

Lúc cao trào, Hùng Hạo Nhiên coi như biết điều mà đúng lúc rút ra nhưng Hướng Dương Viễn đang ở trong chăn nên không gian có hạn, thêm nữa cậu phản ứng có chút chậm, lúc ý thức được rồi né ra nhưng vẫn bị bắn một chút lên khóe miệng với đầu lưỡi.

“Anh…” Vất vả chui từ trong chăn ra, Hướng Dương Viễn hít hai hơi không khí trong lành, tiếp theo định mắng tên khốn kia nhưng mới mở miệng liền thấy trong miệng có gì đó nên theo bản năng nuốt xuống.

Sau đó, không cẩn thận bị sặc.

Hùng Hạo Nhiên không để ý đến dư vị khoái cảm cùng cực kia, vội vàng vỗ lên lưng cậu: “Được rồi, được rồi, lần sau anh sẽ chú ý. Không phải chỉ nuốt chút thôi sao. Nhìn em kích động chưa kìa.”

“PHẮC! khụ khụ khụ khụ… AI KÍCH ĐỘNG HẢ! AI MUỐN ĂN … khụ khụ khụ khụ khụ… CÁI THỨ ĐÓ CHỨ!!!!!”

“Uống nước, uống chút nước đi!” Hùng Hạo Nhiên đưa cốc nước qua, lại bị đẩy ra.

“UỐNG… khụ khụ khụ khụ khụ… CÁI ĐẦU ANH ẤY! khụ khụ khụ khụ khụ…” Hướng Dương Viễn ho đến đỏ bừng mặt, vội vã chạy vào phòng vệ sinh súc miệng, vừa chạy vừa khụ khụ khụ khụ liên tục.
Bình Luận (0)
Comment