Đến tận khi kì nghỉ kết thúc, mẹ Hướng vẫn không có cách nào nói chuyện với Hướng Dương Viễn được. Ba Hướng tiễn hai người ra ga tàu, dặn dò vài câu rồi về nhà dỗ vợ.
Hướng Dương Viễn cũng không phiền muộn được nhiều bởi vì hai ngày này, Hùng Hạo Nhiên ở khách sạn một mình, cô đơn ăn một đống mì, lại còn dầm mưa nữa, ngủ lại không ngon nên bị viêm a-mi-đan, sốt nhẹ.
“Nói anh là heo thì anh liền không chờ được mà phải chứng minh đó là thật đúng không?” Hướng Dương Viễn để anh nằm lên giường, đắp khăn ướt lên trán, vừa bực vừa đau lòng.
Hùng Hạo Nhiên nhìn quanh thấy không có ai, nắm chặt tay cậu đặt lên mặt mình, ra vẻ bệnh tật: “Anh không sao mà…”
“Vâng ạ, mới sốt nhẹ thôi thì làm sao mà có sao được, anh sao không ăn thủng dạ dày luôn đi? Sao không ăn đến mức trĩ luôn đi hả?”
“Ờm, cái này khó mà nói chắc được đâu. Hay là em kiểm tra cho anh đi.” Hùng Hạo Nhiên định xoay người, cậu đè lại vai anh cho nằm thẳng cẳng, bực mình nói: “Có gì hay đâu mà cười.”
Hùng Hạo Nhiên cười ha ha, nhắm mắt lại, một mặt đầy thỏa mãn.
“Dừng cái nụ cười *** đãng lại có được không hả?” Hướng Dương Viễn cúi xuống, nhéo mạnh hai má của con gấu kia: “Mẹ em còn chưa chấp nhận anh đâu. Giờ cười là quá sớm đó.”
“Chuyện đó là chuyện sớm muộn thôi. Ngược lại, em từ trong ra ngoài đều là của anh.” Hùng Hạo Nhiên nhướn mày: “Gạo đã nấu thành cơm rồi, cha mẹ vợ đương nhiên phải chấp nhận thôi.”
Hướng Dương Viễn dí cùi chỏ lên bụng Hùng Hạo Nhiên, một tiếng hét thảm quanh quất trong toa tàu…
Vừa đi làm liền bận túi bụi nhưng đã có một sự thay đổi, đó là Hướng Dương Viễn đã đồng ý chuyển đến ở cùng Hùng Hạo Nhiên, hai người chính thức bắt đầu cuộc sống chung.
Thật ra, có ở hay không cũng chả có gì khác, bởi vì từ khi hai người bắt đầu xác định quan hệ, chỉ cần điều kiện cho phép là qua đem với nhau luôn rồi. Hướng Dương Viễn mang theo hành lý sang rồi gọi người chuyển cái giường lớn của mình qua nhà Hùng Hạo Nhiên, chưa từng coi chuyện chuyển nhà là việc lớn.
Hùng Hạo Nhiên thì ngược lại, cực kỳ hưng phấn, cứ quấn lấy Hướng Dương Viễn nằm trên giường ‘chúc mừng’ một lần rồi thêm vài lần nữa, cuối cùng làm người ta xù lông thì mới lưu luyến mà phải kết thúc.
Hôm sau, Hướng Dương Viễn đi làm về, xoa xoa cái eo nhức mở cửa, đang muốn mắng tên kai hai câu thì thấy trong phòng khách có một người phụ nữ đang ngồi.
Đi nhầm nhà sao?! Hướng Dương Viễn sợ hết hồn, vừa nói xin lỗi liên tục vừa lui nhanh về sau, nhưng lại thấy không đúng lắm, nếu đi nhầm thì sao mình lại mở được cửa cơ chứ?
Chẳng lẽ là trộm?! Nhìn thấy chủ nhà về mà vẫn bình tĩnh ngồi đó được sao? Nhà tên nào dám ngồi trong nhà của cảnh sát được trang bị súng chứ? Hướng Dương Viễn đang định xông vào nhưng lại chần chừ, trước mặt là người phụ nữ có về hiền hậu, xuống tay không nổi a.
Không đúng, sao người phụ nữ đó thấy mình lại không có phản ứng gì? Lẽ nào…
Hướng Dương Viễn thật muốn hét lên, Hùng Hạo Nhiên chưa từng nói chỗ này có ma a!!!!!
“Đồ đệ ngoan không ngoan rồi, sao vào nhà lại không đóng cửa, cẩn thận tối nay anh thi hành gia pháp… Mẹ?!” Hùng Hạo Nhiên vui vẻ vào nhà, đang định đùa như mọi ngày thì giật bắn mình: “Sao mẹ lại đến? Sao mẹ không gọi cho con?”
Mẹ…?
Hướng Dương Viễn trợn mắt há mồm, đứng như trời trồng, không biết giờ làm bộ mình đi nhầm nhà thì còn kịp không nữa. Lần đầu tiên gặp mặt đã để lại ấn tượng ngu ngốc thế rồi, bị xấu đến không thể cứu lại được rồi…
“Hướng Thang Viên, mau đi rót nước… À không, để anh để cho anh, em ngồi đi… Thôi, em qua đây với anh, qua đây, qua đây với anh!” Hùng Hạo Nhiên như sợ Hướng Dương Viễn bị bắt nạt mà kéo người đến chỗ mình bảo vệ, sau đó nửa ôm nửa đẩy cậu vào bếp, còn ngoái lại nói với người ngoài phòng khách một câu: “Mẹ cứ ngồi đó đi nhé, con đun nước.”
Vừa vào bếp, Hướng Dương Viễn kéo kéo ống tay Hùng Hạo Nhiên, hỏi: “Đấy là mẹ anh hả? Sao anh không nói trước với em là bác ấy tới?”
“Trông anh như ngưới biết trước bà ấy đến sao? Mà em vào nhà cùng bà ấy à?” Hùng Hạo Nhiên sợ hãi, anh nhớ rõ mấy lần gần đây nhất gặp mặt là mấy lần anh bị ăn mấy cái tát với mấy bộ quyền, tình cảnh kia đúng là bất hạnh mà!
Lẽ nào gần đây anh phạm phải mệnh gì sao? Cho nên đòn này nối tiếp đòn kia?
Hướng Dương Viễn hiếm khi thấy Hùng Hạo Nhiên có bộ dáng chấn kinh như này, không khỏi có chút cuống: “Không đâu. Em vừa vào nhà đã thấy bác ngồi trong rồi…”
“… Sao lại thế được, bà ấy đâu có chìa khóa nhà…”
“Sao em biết được chứ? Mà đây là nhà anh, đấy là mẹ anh, anh có thể đừng dùng bộ mặt cầu cứu mà nhìn em được không?”
“Hầy, anh, anh không biết làm gì bây giờ, đã một hai năm không nói chuyện với nhanh rồi… Thế chốc nữa ra ngoài phải nói như nào?”
“Anh hỏi em á?! Lúc thổ lộ em cũng không có hỏi anh a!”
“Này nhé, rõ ràng là anh chủ động thổ lộ mà. Đung rồi, để cho công bằng thì giờ em đi ra nói với mẹ anh em là con dâu bà nhé.”
“… Anh nghĩ em sẽ sống trở về sao?”
“Thế, thế thì phải làm sao?”
“Đừng có vừa đến đã nói với bác ấy điền này, tốt xấu thì cũng phải hỏi bác ấy đến làm gì. Anh bị ngốc à, đấy là mẹ anh, chẳng lẽ không định nói chuyện luôn à? Định không hỏi thăm luôn à! Không được thì nói anh nhớ bác!”
Hùng Hạo Nhiên rùng mình: “Buồn nôn như thế thì anh không nói được.”
“Không nói được thì cũng phải nói, mau lăn ra ngoài đi, để em đun nước.”
“Hướng Thang Viên…”
“Cút!” Hướng Dương Viễn đạp bay Hùng Hạo Nhiên ra ngoài, sau đó khóa cửa bếp lại.