Gấu Qua Lại Phải Chú Ý

Chương 8

Buổi sáng cuối tuần, nắng đẹp.

“Hùng Hạo Nhiên, mấy giờ rồi?”

“Không biết.”

“Làm phiền anh ngó hộ tôi phát, được không?”

“Bên ngoài quá lạnh. Không muốn thò tay.” Hùng Hạo Nhiên mắt cũng không mở, bộ dáng thể hiện rõ là chưa ngủ đủ. Hướng Dương Viễn trong lòng yên lặng phỉ nhổ 100 lần, xốc chăn lên, nỗ lực vươn tay lấy di dộng trên bàn.

Mấy giây sau, cậu bỏ cuộc, rút tay về ôm chăn run rẩy.

Hùng Hạo Nhiên xì một tiếng: “Ngốc.”

“Anh mới ngốc.” Hướng Dương Viễn bị lạnh đến tỉnh cả ngủ. Cậu vươn người, Hùng Hạo Nhiên bị cậu động động không nhịn được hỏi: “Muốn dậy đi làm à?”

“Chăn cũng lạnh rồi, không bằng chúng ta rời giường.”

Hùng Hạo Nhiên trợn mắt duỗi tay, dùng sức lôi người đến chăn của mình: “Chỗ này không lạnh, ngủ tiếp.”

Hùng Hạo Nhiên nhiệt độ cao, ổ chăn với lò sưởi chả khác gì nhau. Vừa chui vào, toàn thân trở nên ấm vù vù, Hướng Dương Viễn thoải mái thở một hơi, mơ mơ hồ hồ thấy có chỗ nào không đúng.

Hai thằng đàn ông lớn tướng chen trong một cái chăn, có chút không đúng?

“Này, Hùng Hạo Nhiên.”

“Chuyện gì nữa?”

“Hình như hơi nóng…”

“Cậu trêu tôi à?” Hùng Hạo Nhiên nhéo nhéo lỗ tai cậu: “Dày vò người ta đến 2h còn chưa ngủ. Đúng là người trẻ thể lực tốt a.”

Hướng Dương Viễn tránh tay hắn, co người trong chăn nói: “Anh thì sao? Già đầu còn thức đêm không sợ bất đắc kỳ tử à?”

“Thầy cậu đây là càng già càng dẻo dai.”

“Không biết tiết chế thì nhanh đi thôi.”

“…” Hùng Hạo Nhiên u ám mở mắt nhìn chằm chằm cậu “Thầy cậu đón đại thọ 30 tuổi nghe được ái đồ nói câu này, cảm thấy cực kì vui a.”

Hướng Dương Viễn le lưỡi một cái, vội vàng nói câu “Sinh nhật vui vẻ”.

Hùng Hạo Nhiên hừ một tiếng, lười biếng trả lời: “Miễn cưỡng nhận. Xem cậu có bao nhiêu thể diện, được làm người đầu tiên chúc mừng sinh nhật tôi.”

“Nói không chừng cũng là câu duy nhất.”

“Phí lời. Thầy cậu xông pha giang hồ bao nhiên năm…”

Hướng Dương Viễn chịu đựng một lúc, dùng củi chỏ chọt hắn: “Nói đến điều này, thật ra tôi muốn hỏi anh lâu rồi. Anh ở đồn này bao lâu rồi?”

“Cũng mấy năm rồi.” Hùng Hạo Nhiên nhắm mắt dưỡng thần, trả lời qua loa.

“Mấy năm là mấy năm?”

“Ai nhớ. Cũng không phải chuyện quá quan trọng thì nhớ rõ làm gì.”

“Thật á? Anh đúng là loại người cả ngày chỉ biết chảy mửa, 10 năm hay 20 năm cũng không đổi.”

Lúc mới phát hiện ra bản chất lưu manh của Hùng Hạo Nhiên thì cậu cũng phải trải qua cảm giác ảo tưởng về thần tượng bị vỡ nát. Chẳng qua một thời gian sau cậu cũng lười phí hơi tốn sức mắng hắn. Vốn là đàn gảy tai trâu mà.

Hùng Hạo Nhiên yên lặng một chốc rồi nói: “Khó lắm mới có ngày cuối tuần không phải tăng ca, lại là sinh nhật tôi, cậu có cần làm tôi bực mình không?

Hướng Dương Viễn cũng cảm thấy mình có chút sát phong cảnh, vội vỗ vỗ bụng hắn. Đây là hành động lấy lòng hắn mà cậu đã đúc kết sau bao lần trực đêm, 100 lần thử đều thành công. Quả nhiên, Hùng Hạo Nhiên bắt lấy tay cậu, cười cười: “Đã nói mời tôi ăn hải sản đó. Đừng hòng quỵt a.”

“Vô nghĩa. Tôi đâu phải là anh.” Hướng Dương Viễn nói xong nghĩ lại phỉ nhổ lời mời hôm qua của Hùng Hạo Nhiên “Cậu mời tôi ăn hải sản, tôi mời cậu ăn mỳ trường thọ”.

Đây không phải lần đầu tiên Hướng Dương Viễn ngủ ở nhà Hùng Hạo Nhiên. Đợt hè có vài lần tăng ca đến khuya, Hùng Hạo Nhiên đèo cậu đi ăn khuya, uống bia, uống nhiều quá làm cậu không yên tâm để hắn lái xe về liền dứt khoát đèo hắn về rồi ngủ tạm một đêm.

Giường của hắn không lớn, hai người miễn cưỡng mới nằm được, cho nên lần trước Hùng Hạo Nhiên nhường giường cho cậu, còn mình nằm dưới đây. Nhưng bây giờ đang là mùa đông, Hướng Dương Viễn muốn ngược hắn nhưng cuối cùng thua vì mềm lòng.

Tối qua hai người chơi game đến muộn, lúc cả hai rời giường thì ai cũng mang theo mắt gấu trúc. Lúc đánh răng, Hùng Hạo Nhiên nhìn gương không nhịn được cười, cậu hỏi hắn cười cái gì, hắn nói, hai chúng ta thật ra cũng có tướng phu thê.

Sau đó…

Sau đó Hướng Dương Viễn bị sặc kem đánh răng làm nuốt một ngụm vào bụng, mãi đến khi ra ngoài vẫn thấy buồn nôn.

“Ăn một mồm kem đánh răng mà đến mức này sao?” Hùng Hạo Nhiên không có ý thức của người đã gây hoạ còn dùng sức vỗ vỗ lưng cậu, kết quả làm Hướng Dương Viễn ho nặng hơn.

“Được rồi, đừng ho nữa, tôi đi mua cho cậu đồ uống.”

“Biến!”

“…Tức gì mà ghê thế.”

“Ai bảo anh miệng chó không mọc nổi ngà voi.”

“Nghĩa là sao? Cậu mắng người ta cũng phải có lý do chứ.”

“Ai bảo anh nói… nói chúng ta có…” Hướng Dương Viễn không nói ta được từ biến thái kia, lúng túng đến đỏ cả mặt

“Tướng phu thê á? Tôi nói cũng đâu có sai a.”

“Phi! Có lợn mới có tướng phu thê với anh!”

“Sao cậu lại nói mình là lợn? A, nhưng mà so IQ thì cũng giống nhau đó.”

“Hùng Hạo Nhiên!!!!”

“Làm sao? Tôi nói nghiêm túc mà. Cậu xem, thời gian hai ta ở chung mỗi ngày so với vợ chồng còn dài hơn. Có tướng phu thê cũng rất bình thường.” Hùng Hạo Nhiên lo cậu không hiểu nên tốt bụng giải thích, kết quả là bị cậu tặng cho một đấm.

Hùng Hạo Nhiên nhanh nhẹn né, tâm tình tốt thôi rồi. Còn muốn trêu cậu thêm vài câu thì lại bị tiếng chuông điện thoại làm cụt hứng.

“Có nhầm hay không đây! Đến sinh nhật cũng không cho người ta đón.” Hùng Hạo Nhiên vừa nhìn tên gọi đến là từ văn phòng liền đổi giọng: “Tốt nhất là không có chuyện gì, không thì ông đây lập tức từ chức!”

Hướng Dương Viễn đứng một bên hừ lạnh nói: “Làm như nói phát làm được luôn.”

“Đừng có nói mát, tôi mà từ chức thì cũng phải lừa được cậu theo.”

“Nằm mơ.”

“Đúng! Nằm mơ cũng muốn!”

“…”

“Dương Viễn, bắt lấy.” Đoạn Dao Dạo mặc cảnh phục đi ra từ siêu thị bên cạnh, ném cho người đang mặc cảnh phục như mình, nghiêm túc đứng trực một chai nước.

Hướng Dương Viễn nhận chai nước, mất tự nhiên nói cám ơn.

Không thể trách cậu không tự nhiên được. Từ sau khi bị Đoạn Dao Dạo tặng cho cái quật vai suýt hy sinh răng cửa ở đại hội giao lưu đánh cận chiến mà sở tổ chức năm ngoái, làm cậu mỗi lần gặp người phụ nữ dũng mãnh này không tự chủ mà thấy khẩn trương. Tính ra thì cùng tên Hùng Hạo Nhiên chó cũng không ưa kia cũng thoải mái hơn. Ít nhất dù cậu trêu hắn đến động tay động chân thì vẫn hạ thủ lưu tình, không để cậu mất mặt trước mọi người.

“Rất buồn bực đi.” Đạo Dao Dao nghĩ là cậu vì mất cuối tuần mà không vui, cảm kích nói: “Xem ra trước khi bắt được người thì chúng ta đều không được nghỉ. Xui ghê.”

Hướng Dương Viễn cười cười, trong lòng thầm nghĩ, có buồn bực thì cũng là tên kia mới đúng. Mong chờ đến sinh nhật đã lâu mà chỉ vì khu họ trực nằm trong khu vực đang bị mấy tên cướp châu báu hoành hành dữ dội, không những làm bữa hải sản lớn phải ngâm nước mà còn phải về chấp hành nhiệm vụ. Với cái tính của hắn thì hiện giờ đang nghiến răng nghiến lợi, một bụng tức, tức đến tái mặt rồi cũng nên.

Đoạn Dao Dao còn nói: “Nãy tôi nhìn thấy Lục Tây, tên tiểu tử kia đuổi theo máy bay của bạn gái muốn khóc rồi.”

Lục Tây vào đồn này sớm hơn 2 năm so với Hướng Dương Viễn, vì công việc bận rộn với kiểu tóc quê mùa nên vẫn là lính phòng không. Lúc trước, cậu chàng phải vất vả xem mắt lắm mới mò được một cô bạn gái. Bình thường không có thời gian rảnh mà hẹn hò làm cậu ta suốt ngày lo lắng, đề phòng bị người ta bỏ.

“Ai, chỉ cần một cú điện của sở đã đạp đổ không ít cuộc hẹn hò.” Đoạn Dao Dao cảm thán. Hướng Dương Viễn gật đầu, cũng không nghĩ nhiều liền nói theo ý của cô: “Đúng a, tôi vốn cũng…”

Lời nói tắc trong họng, trán cậu toát mồ hôi lạnh, bị mình doạ hết hồn. Chờ đã, không phải cậu nhầm gì chứ?

Đoạn Dao Dao cũng giật mình, mắt hạnh trợn tròn, bà tám hỏi: “Hướng Dương Viễn, cậu có bạn gái?!”

“Không, không có.”

“Hahaha! Lỡ miệng đi! Chả trách lúc nãy khi cậu đến, sắc mặt khó coi như thế. Hoá ra là cũng giống Lục Tây bị phá hẹn hò a!”

“Không phải, không phải đâu.”

“Đừng chối, cậu nói dối một cái thì chị đây biết liền!”

“Thật, thật sự không có… Chị đừng đoán mò…”

“Thế sao mặt cậu đỏ thế? Này, hai chúng ta còn có gì mà xấu với chả hổ!” Đoạn Dao Dao tàn nhẫn vỗ lên lưng cậu, suýt nữa đánh bay cậu ra đường: “Mau đem cho chị đây xem mặt đi!”

“Đại tiểu thư, chúng ta còn đang làm việc, nghiêm túc một chút không được sao…”

Đoạn Dao Dao hoàn toàn không để ý, nắm cảnh phục của cậu: “Mau nói cho chị đây biết! Bắt đầu từ bao giờ?”

“Không có thật mà.”

“Ngu mới tin.” Đoạn Dao Dao hừ một tiếng: “Cậu không nói cho chị thì chị đi hỏi Hùng Hạo Nhiên. Ngày nào hai người cũng đi với nhau khẳng định sẽ biết!”

“Này! Chị đừng hỏi anh ta! Anh ta với tôi có quan hệ gì đâu!” Cậu cuống lên. Nếu như Hùng Hạo Nhiên biết chuyện này thì khẳng định sẽ cười nhạo cậu một năm là ít.

“Tôi cứ hỏi đấy!”

“Chị đừng hỏi!”

“Hỏi luôn!”

“Hướng Dương Viễn, Đoạn Dao Dao! Hai người đang làm gì đây!” Giọng nói uy nghiêm, sắc nhọn từ sau lưng truyền tới làm hai người sợ đến ngậm miệng. Sở trưởng Thường sải bước đến, mặt không vui nhìn hai người trước mặt, thấp giọng dạy dỗ: “Sự việc đang lớn như vậy, đang ở phiên trực còn giám đùa giỡn thì còn ra thể thống gì! Muốn bị người ta mắng chúng ta lơ là nhiệm vụ phải không! Trở về viết kiểm điểm!”

^^^

Đánh cận chiến: nguyên văn 擒拿术: nó là một loại võ đối kháng, mình nghĩ nó như karate nhưng không tìm được tên chính xác bên mình TToTT
Bình Luận (0)
Comment