Long Tứ đã lâu không về nhà, vừa xuống nước, liên tục có người chào hỏi hắn, hắn lén lút che mặt, xua tay: “Không cần chào ta, nếu người khác hỏi, cứ nói là không gặp ta.”
Nhưng người quen dưới Long cung quá nhiều, người nọ tiếp người kia chào, trái lại càng thu hút sự chú ý của người khác. Huống hồ còn có một cây thường xuấn quân trên lưng hắn, trang phục hoa lệ cũng bị ép nhăn nhúm. Hồng Cát không thích nơi này, càng quấn chặt lấy hắn không chịu nhúc nhích. Long Tứ thấy sắc mặt nàng không tốt, không đưa tay gỡ nàng ra, để mặc người qua đường đánh giá.
Linh Đang đã tới nơi này, không còn gì mới lạ, nàng còn đang mải nghĩ, Phong Cẩm lên trời tìm cứu binh, không biết hắn có thể mang tin tốt về không.
Tiểu Phượng hoàng nằm trên lưng nàng, tiếng ầm ầm khi lặn xuống nước đánh thức hắn. Thằng bé dụi mắt hỏi: “Đây là nơi nào? Con khó chịu.”
“Đây là Long cung, chúng ta xuống đây chơi.” Linh Đang cảm thấy cậu bé trên lưng nhẹ hơn nhiều so với lúc mới ra khỏi giếng, lời Phong Cẩm nói quả không sai, Phượng Hoàng có thể chất đặc biệt, không được dính uế khí. Có điều, nơi này là Long cung, ấy vậy lại không sạch sẽ bằng giếng nước kia.
Nàng rảo bước tiến lên, nói với Long Tứ: “Hắn khó chịu, ở đây có chỗ nào có thể ngăn cách uế khí bên ngoài không, chỉ cần ở vài ngày thôi cũng được.”
Long Tứ ngẫm nghĩ: “Có, ta tạm thời bố trí phòng cho mọi người, lát nữa ta sẽ tìm.”
“Ừ.”
Long Tứ lẻn qua thiên môn, bố trí chỗ ở cho họ, lại bắt lấy một người cá, thì thầm một phen, người cá bơi đi.
Phòng rộng một cách thái quá, Linh Đang bước vào, nhìn mãi không tới cuối. Lúc cõng Tiểu Phượng hoàng đến giường lớn nằm sâu tít trong phòng, hai chân nàng mỏi nhừ: “Long thái tử, về sau huynh nhất định đừng lấy người phàm, bằng không phòng lớn như vậy, chỉ đi thôi người ta cũng mệt chết rồi.”
Long Tứ chớp mắt mấy cái: “Phòng nhỏ thế này, ta sợ cô thấy thua thiệt.”
Nhỏ… Linh Đang yên lặng nghĩ về căn nhà đi ba bước là đến đầu còn lại của mình, người so với rồng, tức chết người.
Long Tứ thở dài một cách sâu xa: “Mọi người tạm thời ở đây, ta đã đặt người trong thôn trên bàn. Bây giờ ta phải đến chỗ phụ vương chịu đòn nhận tội.”
Linh Đang đứng dậy: “Ta đi cùng huynh, lần trước ta thiêu Long cung, còn chưa xin lỗi.”
Để nàng đi cùng, chờ bạn tốt trở về, hắn chẳng phải lại bị đánh thành bánh bao, Long Tứ đâu dám làm vậy. Hơn nữa phụ vương giao Long cung cho hắn, chuyện này xảy ra trong thời gian hắn quản lý, âu cũng là hắn thất trách. Nghĩ theo hướng nào đi chăng nữa, phụ thân đều chỉ trách hắn. Huống hồ, để một cô nương đứng ra nhận lỗi thay cũng không phải chuyện nên làm.
Long Tứ khoát tay bảo nàng cứ ngồi xuống, trước khi đi, hắn nói: “Lát nữa sẽ có người tới tìm chỗ ở cho Tiểu Phượng hoàng.”
Tiểu Phượng hoàng giật lỗ tai, ôm tay Linh Đang, không nói một lời. Linh Đang nghiêng đầu nhìn cậu bé, mặt cậu bé trắng bệch như tuyết, càng thêm yếu ớt.
“Mẹ, khi nào cha mới đến?”
Linh Đang nghiêng người ôm hắn, đắp chăn cho hắn: “Sắp rồi.”
Có lẽ vì là thân thể suy yếu, tinh thần kém, Tiểu Phượng hoàng nỉ non hai câu rồi thiếp đi. Linh Đang chờ hắn ngủ say mới đặt hắn nằm xuống, đắp chăn. Nàng đứng dậy, cầm quả táo trên bàn đưa cho Tiểu Tiểu, lúc này đang ngồi trên gối, khom người nói: “Muội trông thằng bé nhé, tỷ đi xem người đến chưa.”
Tiểu Tiểu lau quả táo một cách trân trọng, ngẩng đầu hỏi: “Chúng ta có thể quay về thôn Bát Tự không?”
Linh Đang thoáng khựng lại: “Có thể.”
Toàn bộ người trong thôn đều trúng độc, gia súc và ruộng vườn trồng trọt bỏ hoang, lúc đi, ngay cả nhà cửa cũng đang bị ăn mòn. Linh Đang không biết nếu trở về, cảnh tượng sẽ ra sao, có lẽ sẽ biến thành thôn hoang tĩnh mịch.
Có điều, chỉ cần người trong thôn còn sống là tốt rồi, họ vẫn còn đó, thôn Bát Tự sẽ không biến mất.
Linh Đang âm thầm động viên thần chính mình, đi hồi lâu mới đến cửa, vừa mở cửa liền bắt gặp một thiếu niên tuấn tú, răng trắng mắt sáng, hắn đang giơ tay chuẩn bị gõ cửa. Nàng quan sát hắn: “Cậu tìm ai?”
“Thái tử bảo ta tới bố trí phòng cho Tiểu Phượng hoàng.”
Linh Đang giật mình, lui lại cho hắn đi vào. Thiếu niên đi ngang qua trước mặt nàng, thấp hơn nàng một ít, xem ra hắn vẫn còn nhỏ. Có điều, vẻ ngoài thật sự rất tuấn tú, cũng may Hồng Cát đi theo Long Tứ rồi, bằng không nhất định sẽ nhào tới hỏi thăm.
“Ta tên là Linh Đang, cậu tên gì?”
“Chúc Đăng.”
“Ồ.”
Linh Đang đi sau lưng hắn, suốt dọc đường, hắn luôn giữ im lặng, xem ra là một thiếu niên xinh đẹp, im lặng.
Chúc Đăng bước đến bên giường, lại nhìn căn phòng này, suy nghĩ độ dài độ rộng, hai tay đưa một vòng, đan vào nhau, một tiếng nổ giòn giã vang lên.
“Bùm!”
Tiếng động ngừng lại, một căn phòng nhỏ hình bầu dục màu xanh biếc rơi xuống sàn. Chân Linh Đang run lên, nàng suýt không đứng vững, mãi đến khi thấy rõ thứ này, nàng ngẫm nghĩ một hồi, trầm ngâm: “Vì sao nó lại giống mai rùa?”
“Nó chính là mai rùa.” Chúc Đăng nói, “Lần trước cô còn đi vào thăm quan.”
“Ta vào từ bao…” Linh Đang lùi về phía sau, kinh ngạc, “Cậu, cậu là cháu của Quy Thừa tướng?”
“Ừm.” Chúc Đăng sờ mặt, “Bây giờ cô mới nhận ra sao? Ta tưởng cô đã nhận ra rồi chứ.”
“Có quỷ mới nhận ra cậu!” Linh Đang tiến lên hai bước, xoa mặt hắn. Da thịt trơn mềm, đường nét tuấn tú vô song, vẻ mặt già trước tuổi ban nãy hoàn toàn tìm biến mất, hiện ra một mỹ thiếu niên anh tuấn. Nàng ôm ngực, ngay cả rùa cũng xinh đẹp như vậy, có để một cô nương như nàng sống nữa không?!
Chúc Đăng xoa mặt: “Mai rùa là thế giới hư vô, tuy không phải nơi ở thích hợp cho Phượng Hoàng bằng rừng ngô đồng, nhưng so với Long cung thì tốt hơn nhiều, mau ôm hắn vào đi.”
Mang lòng “oán niệm”, Linh Đang ôm cả Tiểu Phượng hoàng và chăn gối vào trong mai rùa. Nơi này không thay đổi gì so với lúc nàng và Phong Cẩm vào, có điều hơi khác một chút: “Ngươi có bao nhiêu mai rùa kiểu này?”
“Vô cùng vô tận.” Chúc Đăng vừa dứt lời, thấy mắt nàng lập tức loé sáng như sao, hắn không khỏi thấy lạnh sống lưng, “Cô định làm gì?”
“Ta mua một trăm cái được không?”
“Cô muốn mua làm gì?”
“Làm nhà.” Vừa chắc chắn, vừa có khả năng ngăn chặn kẻ địch, lại không sợ bị ăn mòn, không có trận pháp cường đại, căn bản không phá được, còn có thể ngăn cản khí đục, quả là một thứ tuyệt hảo để làm nhà.
Chúc Đăng gật đầu: “Ừm, cô muốn đặt ở đâu, ta đặt vào chỗ đó cho cô.”
“Không phải hiện tại, sau đây mới cần.”
“Vậy sau này cô gọi ta.”
“Ừ.”
Chúc Đăng không nói nhiều, lúc gần đến cửa, hắn xoay người nói: “Ta biết cô xuống điện Diêm Vương nhờ ngài ấy để ý đến hắn… Cám ơn.”
Chuyện này Linh Đang không kể cho người khác, chỉ mình Phong Cẩm biết. Nhưng hắn hẳn chưa gặp lại Chúc Đăng, nhưng Chúc Đăng lại biết nàng từng xuống địa phủ. Vậy chỉ có một cách giải thích, cháu của Quy Thừa tướng cũng xuống địa phủ. Nàng mỉm cười: “Hắn sẽ nhanh chóng đầu thai chuyển thế, các ngươi sẽ gặp lại.”
Nghe xong câu này, nét mặt thiếu niên không thay đổi, chỉ là ánh mắt càng thêm kiên định: “Ừm.”
***
Bóng đêm đen kịt, mùng một không trăng, trên trời chỉ có hai vì sao, nhưng cũng có lúc bị mây đen che lấp, mặt đất tối tăm, cản trở tốc độ của người đi đường.
Một trận gió xẹt qua bầu trời, dừng lại trước cổng thôn Bát Tự, một người bước qua cánh cửa đã mở rộng. Vừa bước nửa bước, một ông già mặc áo bào trắng nhảy xuống, xách quần áo người nọ, đau đớn nói: “Tên thần côn chuyên lừa đảo này, còn dám xuất hiện ở trước mặt ta hả?”
“Ôi chao, ông bạn già, đừng kích động!” Phong Cẩm gỡ tay hắn ra, vuốt phẳng nếp nhăn trên xiêm y, “Ta mới đi có nửa ngày, chẳng phải lại về rồi sao? Hơn nữa ngươi có mất gì đâu, coi như đi giải sầu thôi.”
Mộc Hoa thượng tiên “A” lên: “Lừa ta đến trông cái thôn rách nát này đã đành, lại còn cả kịch độc Phượng Hoàng, lại có tà ma đột kích, ta…”
Phong Cẩm khựng lại: “Tà ma nào cơ?”
“Không nhìn thấy, cũng không nhận ra được, y không có mặt mũi. Ta đánh y một chưởng rất mạnh, nhưng cuối cùng vẫn để y chạy thoát.”
Khuôn mặt tuấn lãng thoáng hiện lên nét trào phúng: “Giảo hoạt.” Phong Cẩm vỗ vai hắn, “Bạn tốt, trên sườn núi tận cùng phía Tây thôn có một căn nhà, nơi đó có một cái giếng, phiền ngươi qua đó xem thử.”
“Không đi.”
Phong Cẩm hạ giọng: “Dưới giếng có một nữ yêu quái rất xinh đẹp.”
Mộc Hoa thượng tiên hoài nghi nhìn hắn: “Thật không?”
“Thật.”
Mộc Hoa thượng tiên bán tín bán nghi, có điều đi cũng không mất gì, lúc này mới đồng ý qua đó, lại hỏi: “Vậy ngươi đi đâu?”
“Long cung.”
***
Buổi tối, Long cung vẫn rực rỡ ánh vàng như cũ, khác xa với lúc Linh Đang mới xuống biển.
Ở lâu tại một nơi sáng sủa như vậy, cảm xúc âm u dưới đáy lòng dường như cũng bị xua tan đôi chút. Linh Đang không nỡ ngủ, ngồi ở cửa, chống cằm nhìn mặt nước trong vắt trên đỉnh đầu, trầm tư suy nghĩ.
Bỗng nhiên có tiếng nước rầm rầm, như thể có ai đó đang tới. Nhìn ra xa, một chàng trai mặc áo bào trắng đang bước qua thềm nước, đi qua rặng san hô sặc sỡ, đi về phía nàng.
Quanh thân hắn vẫn toả ánh hào quang, chói mắt vạn dặm. Khuôn mặt quá mức tuấn tú, ánh mắt vững vàng, bình tĩnh, Linh Đang nhìn chăm chú vào mắt hắn, tâm trạng an bình trở lại.
Phong Cẩm bước đến trước mặt nàng, khom người hỏi: “Vì sao còn chưa ngủ?”
“Không ngủ được, sợ gặp ác mộng.”
“Không giữ vững tinh thần, lấy sức đâu mà bắt yêu quái.”
Thấy hắn chỉ hỏi mấy vấn đề râu ria, không đi thẳng vào chủ đề chính, Linh Đang chợt thấy bất an, nàng kéo tay hắn, hỏi: “Chuyện nước mắt Phượng Hoàng…”
Phong Cẩm mỉm cười: “Ta tìm được biện pháp rồi, cô đừng lo.”
“Biện pháp gì?”
“Phải lấy nguyên đan và cả máu nữa, nhưng sẽ không làm tổn thương tính mạng thằng bé, chỉ cần mượn nguyên khí của ta là được.”
Hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ, Linh Đang trái lại có chút nghi ngờ. Nhưng với hiểu biết của mình về hắn, Linh Đang tin, hắn sẽ không hy sinh Tiểu Phượng hoàng để cứu người, nếu không ngay từ đầu hắn đã làm vậy rồi. Nàng lại truy vấn thêm hai lần, hắn bất đắc dĩ nói: “Vậy lần sau ta nói nghiêm túc hơn một chút, tốt nhất biến thành lão gấu trúc hàm hậu, cô sẽ không hoài nghi.”
Lúc này, Linh Đang mới chậm rãi gật đầu, tin hắn. Nghĩ đi nghĩ lại, chung quy đều là lỗi của Vô Kiểm Nhân kia.
“Tàn nhẫn!” Linh Đang siết chặt nắm đấm, giọng nói cứng nhắc, “Đồ yêu quái tàn nhẫn, giết cha mẹ Tiểu Phượng hoàng, cướp đoạt nước mắt của họ, hủy thôn ta, hại người thân của ta, nay lại muốn lấy nguyên đan của Tiểu Phượng hoàng làm thuốc giải…”
Nếu hỏi trên đời có ai khiến nàng hận đến mức muốn tự tay đâm chết, thì chỉ có Vô Kiểm Nhân.
“Linh Đang.”
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, Phong Cẩm ôm lấy mặt nàng, cúi đầu ghé sát lại: “Bây giờ chúng ta về thôn Bát Tự giải quyết chuyện này.”
Cúi đầu thì thầm, triền miên quyến luyến.
Không muốn bỏ nàng lại một mình, song không còn lựa chọn nào khác.