Ghi Chép Nghỉ Việc Của Biên Tập Viên

Chương 19

Nói tới mới thấy kỳ thật chứ, Bạch Tư Quân có thể lập tức nhìn ra Lương Như không còn có ý với anh như trước, cũng như việc lúc trước anh biết chắc Lương Như có ý với anh.

Thế nhưng nếu đối phương là đàn ông, anh không nắm được, cũng không mò ra giới hạn ở chỗ nào.

Không biết Lương Như nhìn Mai Vũ Sâm và anh giống một đôi chỗ nào, rõ ràng lúc nhìn anh Mai Vũ Sâm không xấu hổ, lúc nói chuyện với anh mặt hắn cũng không đỏ bừng tới tận tai. Chí ít với kinh nghiệm trong đời anh, hắn không hề giống như đang có ý với anh.

Về phần mình, anh thừa nhận mình đối xử với Mai Vũ Sâm rất đặc biệt, nhưng anh cảm thấy nó như một kiểu săn sóc vậy, như cha mẹ chăm bẵm đứa nhỏ trong nhà.

Nhưng thôi Lương Như hiểu lầm cũng được, tuy rằng mới đầu anh định thử tiếp xúc với Lương Như đôi chút, nhưng rồi sau khi phát hiện ra trong tiềm thức mình vẫn còn chống cự yêu đương, giờ Lương Như lại biết đàn ông đàn ông có thể "như thế" đó rồi tự động rút lui, vậy vẫn tốt hơn anh phải trực tiếp mở miệng từ chối.

Bạch Tư Quân thong thả về nhà, khi đi ngang qua cửa hàng bán hoa quả tiện tay mua một hộp dâu.

Mai Vũ Sâm vẫn thường ăn ngoài, chắc chắn không ăn trái cây bao nhiêu. Nếu đã gọi là chăm sóc, chí ít cũng phải chăm cho đến nơi đến chốn vậy.

Bạch Tư Quân vào bếp rửa cắt dâu rồi bỏ ra đĩa, sau đó mang lên bàn trà. Mai Vũ Sâm nhìn thấy dâu tây, mỉm cười: "Lần này thưởng gì thế?"

Thưởng gì mà thưởng, chỉ riêng cách anh tiếp đãi khách tới nhà thôi cũng đủ phạt anh ra trò rồi nhé. Bạch Tư Quân cắn một miếng dâu, hung tợn nghĩ.

Anh trả lời: "Tôi mua tôi ăn."

Miệng thì nói thế, nhưng rõ ràng anh để đĩa gần chỗ Mai Vũ Sâm hơn.

Mai Vũ Sâm khẽ cười một tiếng, đẩy đĩa lên trước mặt Bạch Tư Quân. Anh hơi ngạc nhiên, lại thấy Mai Vũ Sâm bò khỏi sofa đến gần anh, cuối cùng ngả đầu lên đùi anh.

Mai Vũ Sâm ngẩng đầu nhìn anh: "Đút tôi."

Nửa quả dâu trong tay Bạch Tư Quân cứng ngắc giữa không trung.

Mai Vũ Sâm lười biếng kéo giọng mũi giục: "Đút tôi nào."

Cái con người này đúng là ngày càng lấn lướt được voi đòi tiên mà.

Bạch Tư Quân nổi giận, thô lỗ nhét nửa quả dâu vào miệng Mai Vũ Sâm, không nhịn nổi tuôn ra: "Anh không có tay à."

Mai Vũ Sâm hoàn toàn không để ý tới anh, khóe mắt hắn cong cong: "Cũng ngọt thật."

Nuốt xong, Mai Vũ Sâm hơi hé môi nhìn Bạch Tư Quân.

Bạch Tư Quân biết thừa Mai Vũ Sâm đang chờ anh đút miếng tiếp theo. Anh thực sự rất muốn bóp thử mặt của hắn, muốn biết rốt cuộc cái mặt này dày bao nhiêu đây.

Anh bất đắc dĩ cầm nĩa, đút Mai Vũ Sâm thêm một miếng dâu nữa. Nhìn tâm tình không tệ của Mai đại gia, anh thầm ghi thêm vào ghi chép quan sát Mai Vũ Sâm một dòng: Lúc tâm trạng tốt rất thích làm nũng.

Anh tùy tiện hỏi: "Anh không thích Lương Như phải không?"

Vì cả một buổi sáng Mai Vũ Sâm cứ giữ bộ dạng lạnh lùng khuôn mẫu, khác một trời một vực với Mai Đại Miêu nũng nịu thích chơi xỏ đang nằm đây.

Mai Vũ Sâm im lặng nhai kỹ dâu trong miệng, nuốt xong mới giương mắt nhìn anh, hỏi: "Lúc cậu tới lần đầu tôi cũng không thích cậu lắm."

Cũng đúng, để có thể thấy được dáng vẻ này của Mai Vũ Sâm, anh đã phải trải qua nỗ lực dài dằng dặc mới thành.

Cơ mà...

Bạch Tư Quân cầm một miếng dâu, không quá chắc chắn: "Anh cảm thấy có gì kỳ kỳ không?"

"Kỳ chỗ nào?" Mai Vũ Sâm hỏi.

"Nghe như chuyện trai gái yêu đương làm ấy." Bạch Tư Quân khẽ cau mày nói.

"Chưa từng yêu đương, không biết." Mai Vũ Sâm đáp, mặt không có biểu cảm gì, nói xong hắn lại bổ sung: "Tôi chỉ như vậy với cậu."

Bạch Tư Quân ngây người, trái dâu trên tay rớt xuống trúng trên mắt Mai Vũ Sâm. Anh vội vã nói câu "Xin lỗi", cầm dâu lên, mà nước bên trong lại dính lên hàng mi hắn, như trở nên lóng lánh theo từng chuyển động.

Bạch Tư Quân đột nhiên thấy họng mình khô khốc, mất tự nhiên nhìn về hướng khác, tay không biết quơ quơ kiểu gì lại nhét trái dâu vừa nhặt trên mặt Mai Vũ Sâm lên vào miệng mình.

Anh nghe thấy Mai Vũ Sâm nhẹ giọng cười anh.

Mai Vũ Sâm chắc chắn có độc, hơn nữa còn là kịch độc.

Bạch Tư Quân ở nhà Mai Vũ Sâm đến tối, lúc về còn muốn mang quần lót mình theo, nhưng miếng vải trắng phơi trong sân vẫn chưa khô.

Phơi tiếp ở đây thì hơi kỳ, mà mặc quần còn ẩm càng kỳ hơn. Bạch Tư Quân đứng trước giá phơi quần áo mà đau cả đầu, lấy không được, không lấy cũng không được.

Mai Vũ Sâm dựa vào cửa sổ kiểu Pháp nhìn anh: "Đang làm gì vậy?"

Bạch Tư Quân gãi gãi đầu: "Chưa khô."

"Chưa khô thì phơi tiếp đi." Mai Vũ Sâm lười biếng đáp, "Cũng có phải cậu không tới nữa đâu."

Bạch Tư Quân nhìn lướt qua quần lót của Mai Vũ Sâm phơi bên cạnh, cũng là kiểu thuần trắng giống nhau. Anh đột nhiên nhớ đến khăn quàng cổ bị Mai Vũ Sâm chiếm đoạt kia, nhắc theo phản xạ: "Anh đừng mặc nhầm đó."

Mai Vũ Sâm cười thành tiếng: "Sẽ không, của cậu chật lắm."

Ý gì? Nói anh nhỏ á hả?

Bạch Tư Quân vẫn tương đối tự tin về thằng em mình, nghĩ thế nào lại bật ra khỏi miệng: "Thích thì so kiếm?"

Mai Vũ Sâm nhướn mày, đứng thẳng người lên ngay lập tức: "Lại đây."

Bạch Tư Quân bất giác nghĩ tới Mai Vũ Sâm là gay, không giống đám bạn cùng phòng có thể chơi giỡn thoải mái kia.

Nếu như đứng ở lập trường của Mai Vũ Sâm, câu nói của anh có thể xem như quấy rồi tình dục.

Anh bĩu môi nói: "Thôi, sợ lại đả kích lòng tự tin của anh."

Bạch Tư Quân vốn định kết thúc đề tài tại đây, nhưng Mai Vũ Sâm nheo mắt lại, dường như rất khó chịu với cụm "đả kích lòng tự tin" này.

Anh làm bộ nhìn không ra, đi thẳng vào nhà. Đột nhiên Mai Vũ Sâm nắm lấy tay anh, giọng điệu rất đậm mùi so đo: "Ai đánh ai còn chưa biết đâu đấy."

Bạch Tư Quân không phải người hiếu thắng, mà ban nãy anh cũng chỉ đùa xíu xiu. Anh muốn rút tay lại, nhưng Mai Vũ Sâm cứ dần áp sát, anh chỉ còn nước lui về sau.

"Anh làm gì?" Bạch Tư Quân cau mày.

"Không phải cậu thích so à?" Mai Vũ Sâm nghiêng người về trước, đôi mắt phượng chằm chằm dõi theo anh.

Bạch Tư Quân chợt hơi choáng váng, chân trụ mất thăng bằng ngã thẳng về phía sau. Anh tóm chặt áo Mai Vũ Sâm theo phản xạ, đến lúc tỉnh táo lại, anh đã nằm ngay đơ trên sàn, còn một đầu gối của Mai Vũ Sâm lại kẹt giữa hai chân anh.

Bạch Tư Quân sửng sốt, sau đó lập tức nhíu mày: "Anh đứng lên cho tôi."

Hai tay Mai Vũ Sâm chống hai bên tai anh, hắn bất động nhìn anh, trong mắt tràn đầy thâm trầm anh chưa từng thấy qua.

Bạch Tư Quân đẩy vai Mai Vũ Sâm, lặp lại: "Tôi nói anh..."

Bạch Tư Quân còn chưa nói hết câu, Mai Vũ Sâm đột nhiên nắm chặt hai cổ tay anh lại, ấn mạnh xuống đỉnh đầu anh.

Cái tư thế quái quỷ gì đây?

Bạch Tư Quân muốn rút tay về, nhưng không hiểu vì sao Mai Vũ Sâm giữ anh không động đậy nổi. Anh dùng sức, muốn ngồi dậy; không ngờ toàn bộ cơ thể Mai Vũ Sâm đè thẳng xuống.

Lực tay Mai Vũ Sâm thả lỏng hơn đôi chút, Bạch Tư Quân vẫn không dám cựa quậy, vì giờ khắc này, nửa thân dưới của hai người đang dính sát nhau.

"MAI, VŨ, SÂM." Bạch Tư Quân cắn răng nghiến lợi gào lên.

"Hửm?" Mai Vũ Sâm ghé sát vào tai anh, nói khẽ.

"Anh đè tôi!" Bạch Tư Quân quay đầu đi đã đụng phải mấy sợi tóc rủ xuống của Mai Vũ Sâm, đành bất đắc dĩ nhìn lên trần nhà.

Mai Vũ Sâm khẽ cười, hơi thở ấp ám khẽ khàng lướt qua vành tai anh, tiếng động nơi lồng ngực cách một lớp quần áo của hắn truyền đến lồng ngực anh.

Người Bạch Tư Quân bỗng mềm nhũn cả đi, anh rút tay về, đẩy vai Mai Vũ Sâm ra: "Đứng lên cho tôi."

Mai Vũ Sâm lười biếng không động đậy, lại ghé sát vào tai anh: "Của tôi lớn không?"

Trong phút chốc, Bạch Tư Quân siết chặt vai Mai Vũ Sâm, sự chú ý dồn hẳn về nửa thân dưới.

Mai Vũ Sâm không có phản ứng gì, nhưng hai người dính sát lấy nhau, nói chung vẫn có thể cảm nhận rõ mồn một...

Yết hầu Bạch Tư Quân khẽ chyển động, anh phát hiện có thứ gì đó đang tụ lại nơi bụng dưới mình.

Là điềm báo có phản ứng quen thuộc.

Nếu cứ tiếp tục thế này...

"Đúng lên cho tôi!" Bạch Tư Quân đột ngột đẩy Mai Vũ Sâm ra, anh đứng bật dậy, lấy tay che mắt mình lại, cả người run rẩy cố gắng chỉnh lại tâm tình.

"Giận rồi à?" Mai Vũ Sâm hỏi.

Bạch Tư Quân không trả lời, sao mà không tức giận được? Anh tức giận đến run cả lên đây.

"Xin lỗi." Mai Vũ Sâm hạ giọng, "Tôi đùa hơi quá trớn."

Bạch Tư Quân không ngờ Mai Vũ Sâm còn biết áy náy. Nỗi ức chế tạm lắng xuống, anh cũng thôi run rẩy; thế nhưng Bạch Tư Quân vẫn cứ dùng tay che cả mặt mình lại, anh sợ khi mở ra, gương mặt đỏ rần này sẽ bị Mai Vũ Sâm phát hiện ra mất.

"Bạch." Ngữ điệu Mai Vũ Sâm nhuốm giọng mũi, hắn đang làm nũng, "Tôi sai rồi."

Bạch Tư Quân mạnh bạo nghiến chặt răng, ép cái sự nhẹ dạ kia biến trở về, nhưng cuối cũng vẫn không thành công.

Chết tiệt.

Anh hít thở sâu vài hơi, chỉnh tâm trạng lại cho đúng xong mới bỏ tay ra, nhìn thẳng vào Mai Vũ Sâm: "Sau này không được đùa tôi như vậy nữa."

Mai Vũ Sâm ngỗi xếp bằng bên cạnh, khuỷu tay chống lên đầu gối, tay chống cằm, rầu rĩ cất lời: "Biết rồi."

Bạch Tư Quân thở dài thườn thượt, định đứng lên lại nghe thấy giọng Mai Vũ Sâm: "Rõ ràng cậu câu dẫn tôi trước mà." giọng còn mang theo mấy phần ấm ức.

Bạch Tư Quân thề anh không làm thế.

Thế nhưng anh nghĩ, so kiếm to kiếm nhỏ cũng là anh lôi ra, dẫu sao cũng phải thừa nhận, đúng là anh quấy rầy hắn trước.

Cho nên với chuyện Mai Vũ Sâm táy máy tay chân này ——

Chỉ có thể tự trách mình.

Bạch Tư Quân vò rối tóc trên trán, chẳng hiểu sao thái độ mềm mỏng hẳn ra: "Là tôi không đúng, sau này sẽ không đùa thế này nữa."

Mai Vũ Sâm cười vài ba tiếng, khẽ đáp: "Tôi thì không thành vấn đề."

Nói xong, hắn nhếch miệng, bổ sung: "Có vấn đề là cậu ấy, đừng khơi chuyện không đùa nổi."

Bạch Tư Quân thấy hơi sai sai, rõ ràng anh mới là người bị chiếm tiện nghi mà, Mai Vũ Sâm ý kiến cái gì?

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn các bạn rất nhiều, nhờ những bình luận của các bạn mà tôi thấy mình không phải viết một mình nữa rồi (ღ˘⌣˘ღ)

Editor cũng có lời muốn nói:

Trước hết mình muốn xin lỗi các bạn đang theo dõi truyện vì dạo gần đây mình đã không cập nhật đều, và có lẽ mình sẽ chuyển hẳn sang đăng 2 ngày/ 1 chương (╥﹏╥) xin lỗi và mong các bạn thông cảm vì sự bất tiện này.

Thứ hai là mình đã lập trang Wordpress (tokyo2soul.wordpress.com) nên nếu ai thích đọc trên giao diện của wordpress hơn hãy ghé thăm nhé ~
Bình Luận (0)
Comment