Phiên dịch viên tiếng Nhật hôm nọ gửi nhận xét đến rất đúng hạn, bản dịch của dịch giả Dã Sinh trên Tieba cực kỳ kém chất lượng, dịch sai dịch sót chỗ nào cũng có. Hồng Đồ xem điểm này là một lợi thế, từ tối yêu cầu trả tiền nhuận bút cho Dã Sinh.
Mặt khác, theo luật mà nói công ty sẽ cần phải thanh toán tiền nhuận bút cho dịch giả khi sách lên thị trường được ba tháng, nhưng sự việc này xảy ra khi sách mới lên kệ được hai tháng, Hồng Đồ vẫn chưa trả tiền nhuận bút cho dịch giả nọ, nói chung vừa hay tiết kiệm được một khoản.
Bão táp tên Internet cơ bản đã được dẹp êm, chủ biên cũng không có ý định tiếp tục truy cứu trách nhiệm của dịch giả nữa, sự việc đến đây cũng coi như kết thúc.
Xong việc, chủ biên gọi Bạch Tư Quân vào hỏi thăm tiến độ viết sách của Mai Vũ Sâm. Anh nhẩm tính một lúc, kỳ hạn ba tháng trước đây chủ biên giao cho anh đã sắp đến, tuy anh biết mình sẽ không bị sa thải, nhưng nghĩ đến "tiểu thuyết yêu đương ngu ngốc" Mai Vũ Sâm viết ra kia, vẫn thấy hơi chột dạ.
"Thế là tác phẩm mới của cậu ta đã hoàn thành được 80%?" Chủ biên hỏi.
"Đúng, hiện giờ chỉ còn thiếu đoạn kết." Bạch Tư Quân trả lời.
"Nội dung đại khái thế nào?"
Bạch Tư Quân nói sơ về cốt truyện trò chơi tình ái bị giam nhốt tuần hoàn cho chủ biên, lược bớt đi mấy đoạn yêu đương dài dòng. Anh còn nói phòng hờ: "Tiểu thuyết mới này của Mai Vũ Sâm có hơi khác biệt so với phong cách trước giờ, có khả năng khi tuyên truyền phải làm kĩ một chút."
"Tuyên truyền là chuyện sau này." Chủ biên đáp, "Cậu ta viết ra được là tôi đã tạ trời tạ đất lắm rồi."
"Vâng..." Bạch Tư Quân phụ họa đại theo.
"Đúng rồi," Chủ biên chuyển đề tài, "Cậu có ý kiến gì với Tuyển tập văn hào Nhật Bản không?"
Bạch Tư Quân sững sờ: "Tôi?"
Tuyển tập văn hào Nhật bản vốn là một series Hồng Đồ dự định quảng bá trong vài năm tới. Nhật Bản là quốc gia có nhiều giải Nobel văn học nhất châu Á, các tác phẩm đến từ xứ hoa anh đào này có ảnh hưởng khá sâu rộng trong thị trường văn học quốc nội.
Theo quy định của "Công ước Berne", tác giả của một tác phẩm văn học được hưởng bản quyền đối với tác phẩm của mình trong suốt cuộc đời và năm mươi năm sau khi mất. Mặt khác, sau năm mươi năm khi tác giả mất, bản quyền của tác phẩm sẽ được mở rộng ra toàn thế giới, bất kỳ nhà xuất bản cũng có thể xuất bản.
Công ước Berne: Công ước Berne về bảo hộ các tác phẩm văn học và nghệ thuật, còn được gọi ngắn gọn là Công ước Berne được ký tại () năm, lần đầu tiên thiết lập và bảo vệ giữa các có chủ quyền. Nó được hình thành sau các nỗ lực vận động của. Trước khi có công ước Bern, các quốc gia thường từ chối quyền tác giả của các tác phẩm ngoại quốc. Ví dụ, một tác phẩm xuất bản ở một quốc gia được bảo vệ quyền tác giả tại đó, nhưng lại có thể bị sao chép và xuất bản tự do không cần xin phép tại quốc gia khác. Các quốc gia tuân thủ công ước Bern công nhận quyền tác giả của các tác phẩm xuất bản tại các quốc gia khác cùng tuân thủ công ước này. Quyền tác giả, theo công ước Berne là tự động: không cần phải đăng ký tác quyền, không cần phải viết trong thông báo tác quyền. Ngoài ra, những quốc gia ký công ước Berne không được đặt ra các thủ tục hành chính sách nhiễu các tác giả trong việc thụ hưởng tác quyền. (Các quốc gia ký công ước Bern vẫn có quyền áp đặt các luật lệ riêng cho các tác giả trong nước họ hoặc từ những nước không ký công ước này). Hiện nay, một số lượng lớn tác giả Nhật Bản sắp đến kỳ hạn kết thúc bản quyền, trong có có một số vị tác giả rất nổi tiếng. Các nhà xuất bản trong nước đã rục rịch như hổ rình mồi từ sớm, đương nhiên, một công ty xuất bản thường phát hành các tác phẩm tiếng Nhật như Hồng Đồ Culture sẽ không bỏ qua cơ hội này.
"Từ năm đó, mọi biểu hiện của cậu đều được mọi người thấy rất rõ ràng." Chủ biên dừng lại một chút, "Tôi muốn giao tuyển tập này cho cậu làm."
Bạch Tư Quân bị miếng bánh ngọt rơi từ trên trời xuống này làm cho ngớ người, mãi lâu sau vẫn chưa lấy hồn về.
"Nếu cậu thấy mình làm không được..."
"Tôi làm được!" Bạch Tư Quân vội vàng ngắt ngang lời chủ biên.
Đùa, cơ hội ngàn năm cũng chưa có một thế này thằng ngu mới từ chối. Tuy anh cũng chẳng hiểu sao chủ biên lại đột nhiên tốt tính giao cho anh trách nhiệm nặng thế này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hai lần bị bẫy vừa rồi anh biểu hiện cũng không tệ lắm, chắc chủ biên muốn để tâm tới anh một chút đây mà.
Lúc chủ biên ra khỏi phòng, Bạch Tư Quân vẫn còn hơi ngây người, lúc đi ra đụng phải người ngoài cửa văn phòng.
"Thầy Tề?" Bạch Tư Quân ngạc nhiên, "Sao thầy lại ở đây?"
Tề Quân giơ hộp quà trong tay lên, trả lời: "Mấy hôm trước tôi đi X thị công tác, có mang vải ở đó về."
Sau khi biếu vải cho chủ biên, phần còn lại chắc chắn là cho mọi người, tương đương với việc Bạch Tư Quân cũng có lộc ăn. Anh hơi mỉm cười: "Thầy Tề có tâm quá."
Tề Quân nháy mắt với anh: "Trả lễ lại mà."
Bạch Tư Quân gật đầu xem như chào hỏi, nói với Tề Quân: "Vậy thôi thầy Tề mau vào đi, tôi đi làm việc trước."
"Đợi đã, biên tập Bạch." Tề Quân gọi Bạch Tư Quân lại, "Chừng nào cậu rảnh chúng ta ăn một bữa cơm đi? Tôi cũng phải chúc mừng nhân dịp cậu lấy được hạng mục này chứ."
Bạch Tư Quân bỗng thấy bất thường, chợt phát hiện có lẽ Tề Quân đã nghe hết cuộc nói chuyện giữa chủ biên và anh vừa nãy.
Nói gì thì nói, dù sao đây cũng là nghe trộm mà, Bạch Tư Quân thấy không hay lắm.
Mà nói đi cũng phải nói lại, biểu cảm của Tề Quân rất bình thường, lại không cố ý nghe trộm nữa, Bạch Tư Quân để bụng là không đúng với đạo lý.
Anh nén cảm giác kỳ lạ trong lòng xuống, khách khí cười nói: "Cảm ơn thầy Tề, vậy có thời gian chúng ta cùng đi."
Để làm một tuyển tập văn hào cực kỳ khó, đây là chuyện có tính thách thức không hề nhỏ với Bạch Tư Quân.
Thứ nhất, trước khi Trung Quốc gia nhập công ước bản quyền, ở Trung Quốc có rất nhiều bản dịch lậu, tuy những bản dịch lậu ấy đã có từ rất lâu, nhưng hầu hết là do những dịch giả nổi tiếng thế kỷ trước biên dịch. Nếu chẳng may dính phải tranh chấp, chắc chắn sẽ không dễ giải quyết như vụ Dã Sinh trên Tieba vừa rồi. Bạch Tư Quân nhất định phải cẩn thận từng li từng tí một.
Thứ hai, tìm dịch giả không được qua loa. Hiện nay, các biên tập viên đăng thông tin tuyển dịch giả trên các diễn đàn dịch thuật, dịch giả muốn ứng tuyển sẽ dịch năm trang nội dung, cuối cùng biên tập viên sẽ chọn lọc và ký hợp đồng với dịch giả xuất sắc nhất.
Giá của của loại dịch giả này rơi vào khoảng bảy mươi đến tám mươi nguyên một ngàn chữ, nhưng đối với một tác phẩm có tiếng thì không thể sử dụng phương thức này.
Biên tập viên phải liên hệ với dịch giả có tiếng, mà dịch giả này thường chào giá rất cao, phải thương lượng từ từ, mà chưa kể dịch giả chưa chắc có thời gian.
Cuối cùng, coi như lấy được bản dịch rồi đi, bởi vì quyền bản quyền được mở rộng rãi nên trên thị trường chắc chắn sẽ xuất hiện cạnh tranh, thế nên bên thiết kế, đồ họa, hậu kỳ, tuyên truyền phải tốn rất nhiều công sức.
Bạch Tư Quân định mang Lương Như theo làm, dù sao chuyện quan trọng như vậy chỉ có mình anh làm cũng có phần quá sức.
Anh mở một buổi thảo luận nhỏ với Lương Như, nói đại khái về nội dung tuyển tập. Cứ tưởng Lương Như sẽ tràn đầy nhiệt tình lao đến cùng anh, ai dè cô lại than ngắn thở dài: "Anh Bạch, dạo này anh như bị cuồng công việc vậy á."
Bạch Tư Quân gấp sổ lại, thuận miệng trả lời: "Anh vốn là kẻ cuồng công việc mà."
Lương Như quơ quơ tay trước mặt anh: "Không đúng, hồi trước cứ làm một tí anh lại ngó điện thoại một lúc, còn bây giờ như bán cả cái mạng cho công việc ý."
Bạch Tư Quân mím môi: "Em nghĩ nhiều quá rồi."
Lương Như sờ cằm đăm chiêu, nhíu mày nói: "Anh và ông chủ Mai cãi nhau phải không?
Cô gái này rốt cuộc là thần tiên thổ địa các bậc siêu nhân phương nào chui ra vậy???
Khóe miệng Bạch Tư Quân giật giật, anh trả lời: "Không có, mùng một tháng năm anh sẽ qua nhà anh ấy mà."
Bạch Tư Quân đã quyết xong, nếu như Mai Vũ Sâm gõ chữ đàng hoàng thì ba ngày nghỉ dịp Quốc tế lao động tới đây dành hết cho hắn. Còn nếu như hắn vẫn bị mấy chuyện vớ vẩn làm phân tâm, vậy anh sẽ tiếp tục giữ khoảng cách với hắn.
Nhẩm tính một lúc, từ lần cuối cùng gặp mặt đến mùng một cũng được khoảng mười ngày. Anh thả Mai Vũ Sâm một mình lâu như vậy, không biết Mai Đại Miêu thích nhõng nhẽo bày trò kia có ngoan hơn được chút nào không.