Ghi Chép Nghỉ Việc Của Biên Tập Viên

Chương 37

Sáng hôm sau, Bạch Tư Quân bị Mai Vũ Sâm hôn tỉnh. Mai Vũ Sâm như đang chứng minh cái sự "hôn chưa đủ" kia của mình là không điêu toa, mới sáng bảnh mắt ra đã tìm đủ mọi cách gặm cắn môi Bạch Tư Quân.

"A, Mai..." Bạch Tư Quân vô thức quay đầu né khỏi cái hôn của Mai Vũ Sâm, nhưng anh vừa thở được chút xíu, Mai Vũ Sâm đã nằm đè hẳn lên người anh, chặn kín môi anh lại.

Hai lần đến đây gần nhất Bạch Tư Quân đều chuẩn bị rất đầy đủ, giờ anh đang mặc bộ đồ ngủ áo ba lỗ quần cộc quen thuộc của mình. Áo ba lỗ vốn hở nhiều, Mai Vũ Sâm lần mò vào trong dễ như ăn bánh, bắt đầu xoa nắn hạt đậu đỏ nhỏ đang dần cứng lên.

"Đừng..." Bạch Tư Quân giữ tay Mai Vũ Sâm lại, nhưng nửa thân dưới lại không chịu nổi cạ cạ vào đùi hắn.

Mai Vũ Sâm cắn môi dưới của anh, hắn cười khẽ, như đang có ý nói anh miệng thì nói không muốn nhưng cơ thể lại rất thành thật. Hắn buông môi anh ra, tiếp đó kéo tay áo xuống, vùi đầu ngậm vào hạt đậu nhỏ đã dựng đứng lên từ lâu.

Bạch Tư Quân nghiến chặt răng, cố ngăn cho tiếng rên rỉ không thoát ra, tay lại không khống chế nổi ghì chặt đầu Mai Vũ Sâm, đưa ra yêu cầu Mai Vũ Sâm làm mạnh hơn trong yên lặng.

Mai Vũ Sâm vừa liếm vừa day cắn, hắn buông tha cho đầu nhũ đã bị hành hạ đỏ cả lên, cúi đầu tì cằm vào ngực anh ma sát. Mấy ngày rồi hắn chưa cạo râu, râu trên cằm tua tủa nhỏ không nhìn thấy được, nhưng khi cạ vào đầu nhũ mẫn cảm, cảm giác tê dại nọ như được phóng đại lên gấp ngàn lần, vồ vập choán lấy toàn bộ đại não của Bạch Tư Quân.

"A..." Bạch Tư Quân nhịn không được, rên rỉ một tiếng, nửa người dưới càng kẹp chặt lấy chân hắn.

Thực ra Mai Vũ Sâm cũng không khá hơn bao nhiêu, nhưng nhìn thấy Bạch Tư Quân hưởng thụ, hắn lại muốn để bản thân "chịu khổ" hơn một chút. Hắn kiên nhẫn hầu hạ đầu nhũ còn lại của Bạch Tư Quân, xong xuôi mới cởi hết quần áo ra, tay cầm hai tính khí đã ướt át từ sớm.

"Mai..." Bạch Tư Quân mơ màng gọi mai Vũ Sâm, tay phải lần theo bụng dưới xuống tìm kiếm, "Em giúp anh."

Yết hầu Mai Vũ Sâm trượt lên xuống, anh cầm lấy tay Bạch Tư Quân để xuống gần người anh em của mình, tiếp đó cúi người ngậm lấy vành tai anh: "Không cho làm qua loa."

Bạch Tư Quân đỏ bừng mặt quay đầu sang chỗ khác, lầm bầm: "Xưa nay em chưa từng qua loa với anh lúc nào."

Tất nhiên Bạch Tư Quân không thành thục chuyên nghiệp như Mai Vũ Sâm, động tác của anh ngắt quãng liên tục, vì bị Mai Vũ Sâm làm cho sướng quá nên phải dừng lại. Chốc lát sau, Mai Vũ Sâm ngừng tay, uất ức nhìn anh: "Bạch..."

Bạch Tư Quân tự biết mình làm chẳng tới đâu rồi, ấp úng: "Xin lỗi, em, sau này em sẽ học tập chăm chỉ hơn."

Mai Vũ Sâm nheo mắt, hắn siết chặt thằng em Bạch Tư Quân lại, nói với ngữ điệu cực kì nguy hiểm: "Em học ai?"

"A —— " Bạch Tư Quân bị đau, anh nhíu mày, "Học anh không được à."

Mai Vũ Sâm nhếch môi, nói một câu không rõ hàm ý: "Vậy hôm nay chúng ta học bài mới."

Bạch Tư Quân không hiểu Mai Vũ Sâm có ý gì, anh còn chưa ngẫm kĩ đã cảm thấy trên ngực chẳng còn cảm giác gì. Mai Vũ Sâm cúi người, ngậm tính khí của anh vào.

Không được, điên rồi...

Trong đầu Bạch Tư Quân chỉ còn mỗi ý nghĩ này, trước đó anh chưa từng rơi vào trạng thái thế này, nội tâm thỏa mãn cùng khoái cảm nơi nửa thân dưới không ngừng bành trướng, cả người anh như sắp nổ tung ra thành từng mảnh.

Lúc Mai Vũ Sâm mút vào hai khối cầu nhỏ, tay hắn ve vuốt phía trên liên tục; còn lúc đầu lưỡi di đến phía trên, tay lại xoa nắn khối cầu nhỏ, nói chung trên dưới không khắc nào để trống.

"Mai..." Giọng Bạch Tư Quân đã hơi khàn đi, anh vô lực ấn đầu Mai Vũ Sâm sát vào, vừa muốn hắn càng mạnh mẽ, vừa sợ bản thân chịu không nổi.

Mai Vũ Sâm liếm sạch dịch của Bạch Tư Quân rỉ ra, tiếp đó ngẩng dậy ghì anh vào một cái hôn sâu.

Bạch Tư Quân nếm được mùi vị xa lạ thuộc về mình, anh đột nhiên nghĩ tới gì đó, né khỏi môi Mai Vũ Sâm, nhìn hắn chằm chằm: "Sao anh thạo thế?"

Anh biết mình không nên để ý chuyện này, dù sao trước đây Mai Vũ Sâm cũng chẳng có quan hệ gì với anh, mà chính anh cũng có quá khứ của mình, để bụng chuyện cũ là không phải phép. Thế nhưng cứ nghĩ tới chuyện Mai Vũ Sâm "xông trận trăm lần", anh lại giận không nói nổi.

"Thoải mái lắm à?" Mai Vũ Sâm cười hỏi, "Đây là lần đầu tiên tôi bj, không biết có làm được không."

"Thật luôn?" Bạch Tư Quân tỏ ý nghi ngờ, "Nhìn anh chẳng giống lần đầu chỗ nào."

"Tôi đã nói rồi, " Mai Vũ Sâm ngậm lấy môi Bạch Tư Quân, "Tôi chỉ như vậy với em."

Bạch Tư Quân biết Mai Vũ sâm sẽ không lừa mình, trong lòng bỗng chốc bị niềm thỏa mãn lấp kín, vì thế lúc hắn đòi "Bạch, em cũng liếm hết cho tôi.", anh không thèm nghĩ đã đồng ý ngay lập tức.

Cơ mà lúc anh thật sự nằm giữa hai chân mai Vũ Sâm, đối diện người anh em hưng phấn kia, anh không xuống được.

Ít nhất là vài tháng trước, anh vẫn kiên định cho rằng mình là trai thẳng, nhưng biết Mai Vũ Sâm xong, kiểu gì anh lại cong thành nhang muỗi cmnr.

"Bạch, " Mai Vũ Sâm kéo giọng mũi giục, "Ngậm tôi nhanh lên."

Bạch Tư Quân không muốn nuốt lời, cũng không muốn để hắn chờ. Anh hít sâu một hơi, hạ quyết tâm ngậm vật to đùng trước mặt vào.

Người anh em của Mai Vũ Sâm rất lớn, Bạch Tư Quân thiếu điều phải mở to miệng hết cỡ ra mới có thể ngậm được. Anh vụng về phun ra nuốt vào, chưa được bao lâu đã nghe tiếng rên rỉ trầm thấp khó nhịn của Mai Vũ Sâm.

Hóa ra có thể làm người mình thích thoải mái là cảm giác thế này.

Bạch Tư Quân bất giác nghĩ tới cảm nhận của mình trước đây, anh luôn luôn không biết được bạn gái mình có đang thực sự thoải mái hay không, nên chưa nay anh chưa từng có cảm giác quá thỏa mãn. Nhưng bây giờ thì khác, đều là đàn ông, anh biết Mai Vũ Sâm đang thực sự thoải mái.

Trong miệng anh thích vậy sao?

Bạch Tư Quân khó kìm lòng nổi, mạnh mẽ nút một cái, Mai Vũ Sâm lập tức cuộn hai chân lại, đè xuống đầu anh ai oán: "Bạch, em muốn tôi ra sớm à?"

Bạch Tư Quân nhả thằng em của hắn ra, buồn cười nói: "Xin lỗi."

Mai Vũ Sâm vỗ vỗ xuống chỗ bên cạnh mình, nói với anh: "Lại đây."

Bạch Tư Quân không hiểu, nhưng vẫn dịch lại gần, Mai Vũ Sâm ngồi dậy cởi nốt áo ra, vất luôn áo ba lỗ của anh qua một bên: "Cưỡi lên đây."

Bạch Tư Quân hơi sửng sốt, không biết phải làm gì. Anh chưa xem GV bao giờ, huống gì thực hành với đàn ông, nhất thời chỉ có thể ngồi đơ tại chỗ.

Mai Vũ Sâm như nhìn thấu sự bối rối của anh, tự nhiên nhấc một bên đùi anh lên, khóa anh vào trong người.

"Này, anh làm gì vậy?" Bạch Tư Quân vẫn chưa hiểu tình hình là thế nào, giờ anh đang cưỡi trên ngực Mai Vũ Sâm, còn ở sau lưng —— là mông đang đối diện với Mai Vũ Sâm.

"Thử tư thế này xem." Nói xong, Mai Vũ Sâm kéo người Bạch Tư Quân lại, anh mất đà nằm ụp xuống, trước mắt là tính khí đang dựng thẳng của Mai Vũ Sâm.

Bạch Tư Quân đâu phải thằng ngu, cứ làm như chưa ăn thịt heo thì cũng chưa nhìn thấy heo bao giờ chắc?

Anh tự giác ngậm của Mai Vũ Sâm vào, Mai Vũ Sâm cũng ngẩng đầu ngậm khối cầu nhỏ của anh vào, tay an ủi người anh em phía trước.

Bạch Tư Quân chưa từng biết hợp tác song phương có thể sướng như vậy. Anh nhả côn th*t ra, học theo Mai Vũ Sâm xoa nắn hai khối cầu bên dưới, nhưng đúng lúc này, anh đột nhiên cảm nhận được môi hắn đang rời khỏi phần thân dưới, giây lát sau, vị trí cực kỳ riêng tư nào đó thoáng ẩm ướt.

"A... Mai, Mai Vũ Sâm... Anh..." Bạch Tư Quân né người ra muốn chạy trốn, nhưng Mai Vũ Sâm siết chặt hông anh lại, không còn đường nào tẩu thoát.

Đầu lưỡi lơ đãng trượt tới lui nơi cửa sau khiến chân Bạch Tư Quân mềm nhũn ra, anh không ngờ liếm cái chỗ đó lại sướng đến vậy.

"Mai... Đường, đừng liếm... kỳ cục lắm..." Bạch Tư Quân ngã xuống người Mai Vũ Sâm, đầu gục trên đùi hắn, tính khí khổng lồ sáng loáng ngay trước mắt anh, nhưng anh chẳng còn hơi sức đâu mà ngậm vào nữa.

"Bạch." Mai Vũ Sâm vừa liếm vừa nói, "Tôi đang hôn miệng nhỏ phía dưới của em đây này."

Mặt Bạch Tư Quân đỏ bừng lên: "Anh nói bậy bạ gì đó."

Mai Vũ Sâm tiếp tục: "Giống phía trên thật, đều hôn mãi cũng không đủ."

Bạch Tư Quân ngượng ngùng không dám mở mắt ra, lúc lên giường mấy tác giả đều cợt nhả như thế ư? Vừa nói mấy lời bậy bạ, thứ phía dưới cùng càng lúc càng to lên.

Lúc này, Bạch Tư Quân đột nhiên cảm thấy có thứ dò vào chỗ đó của mình. Anh bật dậy, nhìn Mai Vũ Sâm trong hoảng loạn: "Mai, em, em vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng."

Bạch Tư Quân đột nhiên cảm nhận được một ngón tay tiến vào phía sau của mình, anh hoảng loạn ngồi bật dậy: "Mai, em, em vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng."

Bạch Tư Quân đã từng được thưởng thức tác phẩm Mai Vũ Sâm "đích thân viết riêng" cho anh, đại khái vẫn biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Nhưng trừ chuyện này ra, đầu óc anh trống rỗng như một trang giấy trắng, anh vẫn chưa hiểu làm sao chỗ nhỏ như vậy lại có thể chứa được những thứ quá sức tưởng tượng.

"Bạch, tôi sẽ không làm đau em." Mai Vũ Sâm nhìn anh chằm chằm.

"Không được không được, anh..." Bạch Tư Quân chống tay trên người Mai Vũ Sâm, ngồi trở lại lên ngực hắn: " Anh... quá lớn."

"Tôi bảo đảm không đau." Mai Vũ Sâm lưu luyến xoa nắn cặp mông của Bạch Tư Quân, vẻ ấm ức dữ lắm.

"Anh từng thử rồi?" Bạch Tư Quân hỏi.

"... Chưa."

"Vậy thì mạnh miệng làm gì không biết."

Mai Vũ Sâm không đáp thêm, Bạch Tư Quân xoay người hôn xuống đôi mắt tỏ ra khó chịu rõ ràng kia của hắn, bất đắc dĩ nói: "Cho em chút thời gian đi."

"Ừm." Mai Vũ Sâm đáp, tiếp đó nâng người dậy áp Bạch Tư Quân xuống, giúp cả hai cùng phóng thích như lần trước.

Qua cao trào, hai người trần truồng năm trên giường, Mai Vũ Sâm như cố tình hỏi: "Lần này cũng tạm thôi?"

Bạch Tư Quân khe khẽ cười, trả lời: "Lần này không tệ."

"Không tệ" nghe thì vẫn hơn "cũng tạm" một bậc, nhưng nói trắng ra thì cũng chỉ xếp vào hạng "tạm".

Mai Vũ Sâm khẽ hừ một tiếng, vòng tay ôm lấy eo Bạch Tư Quân, cắn cắn vành tai anh: "Rõ ràng có thể làm em sướng lên mây luôn, do em không cho chứ bộ."

Bạch Tư Quân buồn cười đưa tay vân vê vành tai của Mai Vũ Sâm, thẳng thật hiếm thấy: "Đã sướng lắm rồi."

Nói xong, Mai Vũ Sâm đột nhiên chẳng ừ hử gì. Bạch Tư Quân chợt phát hiện, bên chân mình có cái thứ gì đó đang phồng to ra, anh trừng Mai Vũ Sâm, không tin nổi: "Lại nữa!?"

"Không có cách nào mà." Mai Vũ Sâm cọ cọ dưới đùi Bạch Tư Quân, làm nũng: "Hình như nó còn thích em hơn cả tôi."

Mỗi lần Mai Vũ Sâm làm trò nũng nịu, Bạch Tư Quân đều đỡ không nổi. Anh đẩy vai Mai Vũ Sâm ra, quỳ lên: "Nằm xuống cho em."

Mai Vũ Sâm ngoan ngoãn nằm xuống.

Bạch Tư Quân cúi người ngậm người anh em của hắn vào lần hai, đợt này kỹ năng thuận hơn lần trước nhiều.

Mà không lâu lắm sau đó, anh cũng bắt đầu có phản ứng. Anh không muốn bị hắn phát hiện, vì vậy lặng lẽ tự dùng tay an ủi bên dưới, đương nhiên không thoát khỏi mắt của Mai Đại Miêu.

Cuối cùng Mai Vũ Sâm đổi cách tuốt cho hai người cùng bắn. Bạch Tư Quân kiệt sức nằm vật ra giường, ngẩn người nhìn trần nhà, không ngờ nuôi một con mèo to xác cũng có thể khiến chủ của nó nuôi đến cạn tinh cạn tình.

Trần truồng trên giường, Bạch Tư Quân nhìn trần nhà ngẩn người nghĩ, con mèo này thực sự quá khó nuôi.
Bình Luận (0)
Comment