Ghi Chép Nghỉ Việc Của Biên Tập Viên

Chương 45

Bạch Tư Quân không làm việc ở Hồng Đồ đã được nửa tháng, trừ bỏ lần đến công ty lấy đồ về, anh không có bất kỳ liên hệ gì với Hồng Đồ. Chủ biên không có ý đồ giữ anh lại, chỉ chờ một tháng sau đường đường chính chính thả anh đi. Những đồng nghiệp khác cũng không rõ tình hình cụ thể, chỉ biết anh đi chăm Mai Vũ Sâm viết bản thảo, không ai quan tâm quá mức.

Dù sao vẫn chưa chính thức nghỉ việc, Bạch Tư Quân vẫn chưa bỏ thứ tự ưu tiên của bên công việc xuống, nhưng vừa mở Wechat lên đã thấy đống tin công việc chồng lên đầu mà phiền lòng, anh xóa hết mấy tin nhắn đó đi, sau đó chỉnh cho cái ảnh đại diện kem ốc quế màu hồng của ai đó lên đầu trang.

Bạch Tư Quân nhìn màn hình, bất giác nhếch miệng cười cười. Lúc này, đột nhiên có cái đầu chìa vào, một con mèo to xác tò mò hỏi: "Đang nhắn tin với ai mà cười vui thế?"

"Không có." Bạch Tư Quân vội cất điện thoại đi, không muốn bị hắn phát hiện ra mình đang ngu ngơ nhìn chằm chằm ảnh đại diện của hắn. Nhưng lại vừa hay điện thoại rung lên hai lên, anh liếc mắt nhìn thông báo theo phản xạ, thấy Wechat báo có tin nhắn gửi đến.

[ Lương Như: Anh Bạch! Em cần anh! ]

Bạch Tư Quân không nghĩ ngợi gì đã mở điện thoại lên định trả lời, nhưng đầu anh nhợt nhảy ra hồi chuông cảnh báo nguy hiểm. Anh nghiêng đầu nhìn Mai Vũ Sâm bên cạnh mình, quả nhiên, mặt mày hắn nhắn tít lại, ánh mắt như muốn bắn tan điện thoại anh ra thành trăm mảnh.

"Vừa rồi em không nhắn tin với em ấy." Bạch Tư Quân nhanh chóng lên tiếng, anh mở Wechat lên, đưa ra trước mặt Mai Vũ Sâm, "Nè, em vừa chỉnh lại thiết lập ưu tiên."

Con mèo to xác nào đó nhìn thấy ảnh đại diện kem ốc quế màu hồng trên đầu, biểu tình thả lỏng ra rõ nhiều. Hắn hừ nhẹ: "Trả lời tin nhắn đi."

Bạch Tư Quân buồn cười quá chừng, Mai Vũ Sâm giận nhanh, nguôi giận còn nhanh hơn, y như mấy đứa nhóc tì tí tuổi vậy, chẳng giống ông chú ngoài ba mươi chút nào. Nhưng anh buồn cười cái sự ham sống sợ chết của mình hơn cả, xưa giờ không nghĩ nó lại mãnh liệt thế này.

Anh nhấc tay lên nặn nặn mặt Mai Vũ Sâm, tay còn lại trả lời tin nhắn Lương Như.

[ Bạch: Làm sao vậy? ]

[ Lương Như: Áp lực lớn quá ạ, cầu an ủi QAQ ]

Lúc còn hướng dẫn Lương Như, có rất nhiều việc vặt vãnh anh không để cô làm. Giờ anh đi rồi, có thể tưởng tượng được khối lượng công việc của cô chắc chắn sẽ nhiều lên gấp mấy lần.

[ Lương Như: Dạo này anh Bạch bận lắm à? ]

[ Lương Như: Chiều nay anh có thời gian không? ]

[Lương Như: Em mời anh uống trà sữa nha ]

[ Lương Như: hê hê hê.jpg ]

Không đi làm rất dễ lần lộn thứ ngày trong tuần, Bạch Tư Quân không nhớ ra hôm nay là cuối tuần, khoảng thời gian vừa rồi quá mức thoải mái, cho nên đối với anh mà nói ngày nào cũng giống như cuối tuần.

Anh đang định hỏi Lương Như muốn gặp ở đâu, lại nghe giọng Mai Vũ Sâm nói: "Kêu cô ấy lại đây."

"Lại nữa?" Bạch Tư Quân đáp, "Anh lại muốn bắt nạt con gái người ta."

Mai Vũ Sâm nhíu mày: "Lần này khác."

Bạch Tư Quân hiếu kì: "Khác chỗ nào?"

"Lần trước là nhắc nhở." Mai Vũ Sâm ngừng một chốc, "Lần này là tuyên bố chủ quyền."

Bạch Tư Quân nhịn không nổi cười thành tiếng: "Chịu anh luôn."

"Bạch." Mai Vũ Sâm vòng lấy eo Bạch Tư Quân, cằm tì trên vai anh làm nũng, "Không muốn em ra ngoài một mình với phụ nữ."

Lần này Bạch Tư Quân thật sự không còn đường nào chống cự, anh bất đắc dĩ đáp: "Anh làm nũng thế này em chịu gì nổi."

Mai Vũ Sâm nhẹ giọng cười, cắn cắn vành tai anh: "Nhưng tôi chỉ như vậy với một mình em."

"Vâng vâng vâng," Bạch Tư Quân từ bỏ chống cự, "Anh chỉ làm nũng với em, em chỉ nuông chiều anh."

Bạch Tư Quân cầm điện thoại nhắn tin trả lời Lương Như.

[ Bạch: Chiều nay em đến chỗ anh đi ]

[ Bạch: Em còn nhớ địa chỉ không? ]

[ Lương Như: Địa chỉ nào ạ? Hình như em chưa qua nhà anh bao giờ á ]

Bạch Tư Quân gửi địa chỉ tới.

[ Bạch: Chỗ của Mai Vũ Sâm, em từng tới rồi ]

[ Lương Như:!!! ]

[ Lương Như: Hai anh ở chung??! ]

[ Bạch:... Cứ xem là thế đi ]

[ Lương Như: Mỉm cười tựa mẹ hiền ]

[ Lương Như: Cười.jpg ]

Bạch Tư Quân nhíu nhíu mày, không hiểu tin nhắn của Lương Như có ý gì. Mai Vũ Sâm ngồi bên cạnh cũng nhíu mày, hỏi: "Mẹ hiền là sao?"

Bạch Tư Quân lắc đầu: "Em cũng không hiểu."

"Tại sao cô ấy là gửi ảnh cười tới?" Mai Vũ Sâm đáp, "Không phải có ý khiêu khích à?"

Bạch Tư Quân sờ sờ cằm, không hiểu gì: "Đúng vậy, kì lạ thật."

Thế nhưng Bạch Tư Quân biết Lương Như không có ý kia, anh đành suy đoán: "Có thể em ấy không biết nụ cười này khiến người khác dễ cảm thấy khó chịu."

Mai Vũ Sâm khẽ hừ một tiếng, không đáp lời. Nhưng Bạch Tư Quân có thể đọc ra từ biểu tình của Mai Đại Miêu, người này lại muốn bắt nạt con gái người ta rồi.

Lương Như đến biệt thự Mai Vũ Sâm tầm một giờ hơn, lần này cô không lạc đường nữa, lại còn hiểu chuyện mang cả trái cây đến biếu. Bạch Tư Quân mở cửa tiếp Lương Như, anh cứ tưởng Lương Như bị áp lực lớn, trạng thái tinh thần không được tốt lắm. Ai ngờ đâu cô gái nhỏ này mặt mày hồng hào, tươi vui phấn chấn, không hề có tí biểu hiện nào của việc bị công việc nghiền nát, thậm chí cách nói chuyện còn lộ ra chút hưng phấn.

"Anh Bạch, em thấy hình như sân vườn ông chủ Mai hơi khang khác?"

"À, anh trồng thêm mấy cái cây rồi hoa cỏ ấy mà."

"Vợ hiền dâu thảo!" Lương Như bật ngón cái, "In nghiêng tô đậm gạch chân vợ hiền dâu thảo!"

"..."

Trước sau như một, Mai Vũ Sâm vẫn không ra huyền quan đón khách. Bạch Tư Quân lấy chai nước chanh trong tủ lạnh cho Lương Như, sau đó dẫn cô lên phòng khách.

"Chào ông ch... à thầy Mai ạ!" Lương Như vội sửa lời, còn lén lút le lưỡi với Bạch Tư Quân.

Mai Vũ Sâm thơ ơ liếc cô một cái, tiếp tục vùi đầu gõ chữ.

"Sách mới của thầy Mai thế nào rồi ạ?" Lương Như quen thuộc trò chuyện, "Có anh Bạch ở cạnh bên thế này chắc hẳn câu chữ dạt dào phải biết!"

Mai Vũ Sâm hơi nhíu mày, không biểu tình gì nhìn cô một cái. Hắn luôn có cảm giác xa cách với người ngoài như vậy, Bạch Tư Quân lúc mới tiếp xúc cũng bởi thái độ này của hắn mà ngột ngạt bất an. Anh biết Lương Như sợ Mai Vũ Sâm, muốn làm dịu bầu không khí đi đôi chút, nhưng rốt cuộc anh lại nghe Lương Như cười "Haha" vài tiếng, không để ý gì nói: "Anh Bạch, thầy Mai cứ hờ hững với em hoài luôn."

Bạch Tư Quân thấy hơi lạ kỳ, tính tình Lương Như tuy rộng rãi thật, nhưng cũng không phải kiểu lấy nhiệt tình bù hờ hững thế kia. Sao bỗng nhiên anh lại thấy da mặt Lương Như dày lên cách khó hiểu thế này? Không phải kiểu mặt dày xấu xa này nọ, mà là kiểu tâm lý trở nên mạnh mẽ vững vàng, anh chỉ có thể suy đoán hẳn là công việc là trui rèn cô thay đổi.

"Không có gì, em không cần để ý anh ấy." Bạch Tư Quân đáp, "Dạo này công việc thế nào rồi?"

Mặt mày Lương Như lập tức méo xệch, thương tâm hết sức: "Em muốn nghỉ việc lắm luôn á."

Bạch Tư Quân thoáng kinh ngạc: "Không đến mức đó chứ."

"Em đang vội vàng chuẩn bị tốt nghiệp, chủ biên còn muốn em đến công ty năm ngày một tuần, có việc bận mới cho nghỉ, em không muốn làm nữa."

"Cũng có phần do anh." Bạch Tư Quân đáp, "Nếu anh vẫn còn ở đó, em sẽ thoải mái hơn một ít."

"Coi như anh Bạch vẫn còn ở đây đi, đến lúc em chính thức nhậm chức thế nào việc cũng đầy ắp thế này, muốn tìm một phú nhị đại gả quách đi cho rồi." Lương Như không còn gì luyến tiếc nói, "Sao anh Bạch đột nhiên chỉ phụ trách một mình thầy Mai thôi vậy? Tuyển tập văn hào và thầy Tề anh không lo nữa sao?"

"Ừm." Bạch Tư Quân gật đầu, "Anh ấy vẫn tương đối quan trọng nhất."

Lương Như cười trộm một tiếng, lập tức rước phải ánh nhìn soi xét của Mai Vũ Sâm, cô không thu liễm, lại còn đường hoàng đón nhận, đáp: "Thầy Mai, thầy cũng không thể phụ lòng anh Bạch của chúng ta đâu đó."

Lần này Mai Vũ Sâm cũng cam lòng mở cái miệng quý giá của hắn ra, hỏi: "Rốt cuộc cô muốn nói gì?"

"Không có gì không có gì." Lương Như vội vàng khoát tay, "Em chỉ muốn chúc các anh đầu bạc... ế không phải, chúc sách mới của thầy bán chạy thật chạy."

Mai Vũ Sâm khó hiểu nhìn Bạch Tư Quân, anh cũng thế, không hiểu cô nương này rốt cuộc làm sao. Hắn thuận miệng đáp Lương Như: "Tôi đương nhiên sẽ không phụ lòng em ấy."

Lương Như nở nụ cười quái dị, cô than thở: "Được vậy thì quá tốt, em thấy mình được gặm c... ấy chết, không phải, thấy các anh tình cảm hòa thuận thế này em vui mừng khôn xiết."

Mai Vũ Sâm nhíu mày: "Cô biết chúng tôi ở cùng một chỗ?"

Bạch Tư Quân nghe thế, đột nhiên trong lòng nảy sinh dự cảm không lành, anh còn chưa kịp nói gì Lương Như đã hớt tay trên: "Biết chứ ạ, từ lần trước đến đây em đã biết rồi."

Mai Vũ Sâm trả lời: "Lần trước vẫn chưa quen nhau."

"Ấy, em có nói bừa đâu." Vẻ mặt Lương Như đậm đặc biểu tình "Em biết hết cả rồi", "Anh Bạch người ta cũng đã thừa nhận kia mà."

Bạch Tư Quân: "..."

Mai Vũ Sâm thoáng kinh ngạc nhìn Bạch Tư Quân, hỏi Lương Như: "Thừa nhận cái gì?"

"Thừa nhận các anh đã sớm..."

"Khụ khụ!" Bạch Tư Quân ho thật lớn, ngắt ngang lời Lương Như, "Gần đây công việc có vấn đề gì không? Vừa lúc ở đây em có thể hỏi anh."

Lương Như hơi sửng sốt, ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời: "Cũng không có vấn đề gì lớn ạ... Gần đây Hồng Đồ có làm một chủ đề, ngày nào em cũng nhận điện thoại cố vấn phiền muốn chết."

Hồng Đồ có một đường dây nóng, thường sẽ có rất nhiều người gọi đến hỏi bài viết của mình có qua xét duyệt hay không. Vốn cái điện thoại này nằm trên bàn làm việc của Bạch Tư Quân, anh đã nhận chức danh cố vấn viên này được bốn năm, anh vừa đi, không cần nghĩ cũng biết việc này sẽ rơi lên đầu Lương Như.

Bạch Tư Quân nói: "Em có thể làm một lời giải thích cố định, kiểu mọi người hãy để ý tin tức trên website."

"Dạ vâng, em đã nói như thế rồi, nhưng nói nhiều cũng phiền lắm." Lương Như bĩu môi, đột nhiên nhớ ra điều gì, nói: "Đúng rồi anh Bạch, thầy Tề chủ động rút khỏi giải truyện ngắn của XX rồi."

Điều này hơi nằm ngoài dự liệu của Bạch Tư Quân, coi bộ lời hù dọa hôm nọ cũng có chút tác dụng đấy nhỉ.

"Rút thì rút thôi." Khóe miệng Bạch Tư Quân cong cong, "Cái giải kia cũng không quan trọng bao nhiêu."

"Thì vậy." Lương Như gật gật đầu, "Cơ mà năm nay chắc thầy Tề sẽ tham gia lễ trao giải Tinh Mộc đấy ạ."

Giải Tinh Mộc đến cuối tháng tám hằng năm sẽ hết hạn đệ trình tác phẩm, đến đầu tháng mười sẽ công bố danh sách đề cử, rồi cuối tháng mười sẽ công bố người đạt giải. Các hạng mục đề cử trừ tiểu thuyết bí ẩn còn có trinh thám và khoa học viễn tưởng, nói chung đây là một giải thưởng lớn rất có trọng lượng trong giới văn học quốc nội.

Bạch Tư Quân nhìn Mai Vũ Sâm một cái theo phản xạ, tuy rằng hắn vẫn đang rũ mắt nhìn màn hình, nhưng đôi tay nãy giờ đang thoăn thoắt gõ trên bàn phím đã dừng lại, dường như sự chú ý đã rơi vào câu nói vừa rồi của Lương Như.

Bạch Tư Quân hỏi Lương Như: "Chính Tề Quân nói sao?"

"Dạ không." Lương Như phủ định, tiếp tục vờ tỏ ra thần bí, "Không phải anh Bạch phụ trách thầy Tề ư? Anh đoán xem hiện giờ ai phụ trách thầy Tề?"

Bạch Tư Quân nhíu mày, biên tập kinh nghiệm trong công ty phải nhắc đến Triệu Lâm, anh suy đoán: "Chị Triệu?"

"No." Lương Như chìa ngón tay ra lắc lắc, "Là chủ biên."

Hiếm thấy trên đời đây.

Bởi vì việc của chủ biên thường sẽ chọn đề tài, là người thẩm định cuối cùng của một cuốn sách, thường sẽ không phụ trách tác giả nào.

Lương Như lại nói: "Thế nên tất cả mọi người ai cũng suy đoán năm nay thầy Tề sẽ tiến tới giải Tinh Mộc."

"Hình như trước đây chủ biên đã từng đưa danh sách đề cử một lần?" Bạch Tư Quân không quá chắc cắn, "Tề Quân đã viết nhiều năm như vậy, hẳn sẽ rất muốn có giải."

"Đó cũng là điều đương nhiên thôi, dù sao đó cũng là tác giả Hồng Đồ bồi dưỡng trọng tâm, chủ biên chắc chắn cũng rất mong thầy ấy đoạt giải." Lương Như nói.

Lương Như tiếp tục bát quái mấy chuyện trong công ty với Bạch Tư Quân, càm ràm chuyện công việc, sau đó chào hai người ra về.

Bạch Tư Quân vốn muốn tiễn Lương Như ra đến trạm tàu điện ngầm, mà Lương Như nói không cần, anh cũng không khăng khăng cố chấp.

Lúc Lương Như ra đến cửa, Mai Vũ Sâm đột nhiên phá lệ đi tới huyền quan, Lương Như hưởng đặc ân mà hoảng hốt: "Thầy Mai không cần tiễn em đâu ạ."

Mai Vũ Sâm chẳng có biểu cảm gì, chìa điện thoại mình ra trước mặt Lương Như: "Thêm Wechat."

Bạch Tư Quân: "...?"

Mai Vũ Sâm: "Bạch nhà tôi và cô đã nói cái gì với nhau, cô về nói cho tôi nghe nhiều chút."

Lương Như: "Em cam đoan sẽ có sao nói vậy, không điêu toa bốc phét không giếm nửa lời."

Bạch Tư Quân: "..."

Giờ đây Bạch Tư Quân không lo Mai Vũ Sâm bắt nạt Lương Như nữa, anh như thấy được "chị em tốt" thản nhiên bán anh cho Mai Vũ Sâm, rồi sau đó đến lúc Mai Vũ Sâm biết anh nói phét với Lương Như xong, Mai Đại Miêu nhất định sẽ "bắt nạt" anh.

Bạch Tư Quân cũng chỉ đành tuân mệnh thôi không nghĩ nữa, trở về phòng khách với Mai Vũ Sâm. Hắn tiếp tục cầm máy lên gõ chữ, còn Bạch Tư Quân lại hơi đắn đo một chút, hỏi: "Mai, anh muốn tham gia không? Giải Tinh Mộc năm nay."

Giải Tinh Mộc không có tiêu chí tham gia, vì vậy có một số tác giả ít tiếng tăm cũng tự ứng tuyển. Ưu điểm là đôi khi sẽ tình cờ khai quật được một viên ngọc thô quý giá, nhưng thực tế điều này lại không quá có lợi với tác giả có tiếng. Nếu thua một tác giả mới vào nghề, chắc chắn sẽ rất mất mặt khó coi. Bởi vậy, một tác giả đã nhận được giải thưởng Tinh Mộc, trừ khi rất tự tin vào tác phẩm của mình, tuyệt nhiên sẽ không tham gia lần thứ hai.

Bạch Tư Quân cũng nghĩ tới phương diện này, thế nhưng khi vừa nghe Tề Quân muốn tham gia, anh không tự chủ được nhớ tới những lời chủ biên từng nói với mình, bên ngoài đã có người đồn đãi Mai Vũ Sâm hết thời, anh muốn Mai Vũ Sâm có thể giành giải Tinh Mộc lần hai...

Bạch Tư Quân không muốn Mai Vũ Sâm lại gánh nhiều áp lực hơn, nhưng trong lòng anh vẫn có niềm mong chờ nhỏ nhoi.

Mai Vũ Sâm như nhìn thấu tâm can anh, nhàn nhạt cười, đáp: "Tham gia."
Bình Luận (0)
Comment