Edit: OnlyU
Lúc Lạc Kỳ đến biệt thự thì thấy Giang Thiếu Bạch đang nằm sấp trên giường rên hừ hừ, rất giống túng dục quá độ.
“Em không sao chứ? Anh nghe cha nói em và Diệp Đình Vân chơi rất hăng trong phòng gym.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Chơi rất hăng là cái quỷ gì, nghe đen tối quá!
“Hai đứa cãi nhau à?” Lạc Kỳ hỏi.
Giang Thiếu Bạch trở mình: “Không có, tình cảm của tụi em vẫn rất tốt, chẳng qua dạo này em tu luyện cần phải bị đánh.”
Lạc Kỳ: “…” Tu luyện mà phải bị đánh là cái quỷ gì? Nghe hãi quá. Vậy là em trai anh trở nên thật sự… thiếu đòn?
Lạc Kỳ cũng biết Giang Thiếu Bạch không giống người bình thường, anh thông cảm nên không hỏi nhiều nữa.
Hắn nhắm mắt lại, không ngừng vận chuyển pháp quyết, mấy vết bầm bị thương trên lưng nhanh chóng biến mất không còn nữa. Chừng một giờ sau, Giang Thiếu Bạch đã đầy máu sống lại.
Hắn đứng dậy khỏi giường, hoạt động tay chân một chút, phát hiện thực lực lại tăng thêm một bậc.
Giang Thiếu Bạch híp mắt, trong lòng phấn chấn không thôi. Hắn đã tiến vào huyền cấp, theo lý thuyết thì sao khi vào huyền cấp, tiến độ tu luyện sẽ chậm lại, nhưng gần đây hắn liên tục gặp kỳ ngộ, tốc độ tu luyện còn nhanh hơn.
Thấy cách này có tác dụng, liên tục mấy ngày sau đó Giang Thiếu Bạch đều nhờ Diệp Đình Vân đến đánh hắn.
Mỗi lần Giang Thiếu Bạch bị đánh là một rùa một chuột không kịp đợi vội chạy đến thưởng thức.
Hắn thầm nghĩ hai con phá của này thích xem hắn bị đánh như là xem hát hí khúc vậy.
Hai con yêu quái rất thích xem hoạt hình, bình thường xem hoạt hình mê mệt đến không chớp mắt, nhưng mỗi lần Giang Thiếu Bạch bị đánh là hai đứa nhỏ bỏ hết, dù là hoạt hình đang chiếu tình tiết kịch tính cũng không thể ngăn cản chúng chạy tới coi Giang Thiếu Bạch bị đánh.
Đôi khi Giang Thiếu Bạch rất muốn đá bay hai con quái này. Nhưng Diệp Đình Vân lại rất thích chúng nó, thế nên hắn lười so đo với chúng.
Ngày đầu tiên hắn bị đánh vẫn có cảm giác đau, nhưng vài ngày sau chỉ còn đau ít, sau đó nữa thì cơ bản không còn cảm giác gì luôn.
Giang Thiếu Bạch phát hiện mấy ngày này Diệp Đình Vân cũng tiến bộ rất nhanh. Ngày đầu tiên cậu đánh hắn hai tiếng đồng hồ là mệt, hiện tại cậu có thể đánh hắn liên tục năm sáu tiếng đồng hồ luôn, hơn nữa sức lực của cậu đã tăng lên rất nhiều. Quả thật nhờ Diệp Đình Vân đánh hắn rất có lợi.
Mà sức lực của cậu không nhỏ, thậm chí còn vượt xa thành viên đội Phi Long đến mấy con phố, hắn cần chính là sức lực mạnh như vậy. Quan trọng nhất chính là, lúc Diệp Đình Vân đánh hắn sẽ có mộc khí nhàn nhạt từ gậy gỗ truyền vào người hắn.
Mộc khí truyền vào người rất thoải mái, hắn rất thích cảm giác này, giống như là được mát xa vậy.
Bị đánh nhiều lần đến nghiện, Giang Thiếu Bạch cảm thấy hắn giống hệt một tên biến thái.
***
Lúc người của đội Phi Long đến nhà thì thấy Diệp Đình Vân đang “bạo hành” Giang Thiếu Bạch.
Cậu cầm cây gậy trong tay, quất túi bụi vào người hắn. Mà Giang Thiếu Bạch thì đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Mấy thành viên đội Phi Long sợ đến đơ ra, cả đám cứng ngắc nhìn một màn này, không dám lên tiếng nói câu nào.
Lúc Giang Thiếu Bạch huấn luyện cho họ, hoàn toàn là nghiền ép họ. Bây giờ thấy hắn bị đánh như vậy, thành viên đội Phi Long cảm thấy ngạc nhiên không thôi, nhưng kèm theo đó cũng hơi vui vẻ, thầm nghĩ đúng là phong thủy luân lưu chuyển.
Diệp Đình Vân phát hiện có người đến bèn ngừng tay, liếc mắt ra hiệu cho Giang Thiếu Bạch. Hắn nhìn qua, mấy thành viên đội Phi Long đang cúi đầu rũ mắt, làm bộ như không thấy gì hết.
Tuy họ không có phản ứng gì nhưng hắn vẫn cảm thấy mất mặt, có lẽ đã ảnh hưởng ít nhiều đến uy tín của hắn rồi.
Giang Thiếu Bạch ra khỏi phòng tập, thay quần áo rồi tiếp đón mấy thành viên đội Phi Long ở phòng khách.
“Sao đột nhiên tới tìm tôi vậy, lại có nhiệm vụ gì à?” Giang Thiếu Bạch hỏi.
Doãn Hạ Võ đáp: “Có một việc làm phiền huấn luyện viên.”
Đa Đa bỗng vèo một phát leo lên đầu Giang Thiếu Bạch, hắn lập tức nắm lấy chuột ngốc, thuận tay ném một cái, Đa Đa bay ra ngoài theo một đường parapol.
Đội Phi Long bị động tác hung tàn của hắn làm hết hồn.
“Á!” Đào Lâm sợ hãi kêu lên, mấy ngày nay hắn luôn xem Đa Đa phát trực tiếp, đã thành fan luôn rồi, giờ thấy nắm gạo nếp đáng yêu bị ném bay như vậy, hắn không khỏi hoảng sợ.
Đa Đa vững vàng tiếp đất, còn lộn mèo trên đất một cái, sau đó nó lại chạy đi, thoạt nhìn rất dư thừa tinh lực.
Giang Thiếu Bạch liếc nhìn Đào Lâm: “Kêu cái quái gì vậy?”
Đào Lâm lúng túng cười gượng, thầm nghĩ huấn luyện viên ra tay không có chừng mực gì cả. Thế mà dám vung tay ném thú cưng đáng yêu như Đa Đa, dù huấn luyện viên không quan tâm đến Đa Đa nhưng không phải trên đầu Đa Đa còn đeo chiếc nhẫn to đùng sao?
Đa Đa lườm Giang Thiếu Bạch một cái, sau đó trông thấy Diệp Đình Vân, nó lập tức nhảy tót vào lòng cậu, Diệp Đình Vân thấy thế bèn ôm nó vào lòng. Chuột ngốc vươn móng vuốt nho nhỏ ra chỉ vào hộc tủ, cậu kéo ngăn tủ ra, cầm di động đưa cho Đa Đa.
Đào Lâm thấy thế trợn to hai mắt, Đa Đa bắt đầu chơi game kìa, đúng là không phải chuột bình thường mà.
Giang Thiếu Bạch nhìn Doãn Hạ Võ hỏi: “Lần này tìm tôi làm gì?”
Anh hơi lúng túng nói: “Hy vọng Giang thiếu đi bảo vệ một người.”
“Bảo vệ một người?” Thì ra là làm vệ sĩ. Hắn có chút kinh nghiệm về việc đây, trước đây hắn từng làm vệ sĩ cho Lạc Kỳ.
Doãn Hạ Võ gật đầu nói tiếp: “Ở nước M có một doanh nhân Hoa kiều tên là Lục Mậu Vinh, gia sản rất lớn. Gần đây ông ta muốn dời sản nghiệp về nước, nhưng có thể nước M sẽ ngăn cản chuyện này.”
Hắn tò mò hỏi: “Doanh nhân này giàu lắm à?”
“Rất giàu.”
“Vậy được. Cấp trên định trả bao nhiêu?”
Doãn Hạ Võ do dự nói: “Năm mươi triệu.”
Giang Thiếu Bạch hung hăng trợn mắt: “Ông ta giàu có như vậy mà cấp trên chỉ trả tôi năm mươi triệu?”
Anh lúng túng đáp: “Kinh phí có hạn.”
Hơn nữa cấp trên đã phái hai cao thủ qua nước M trước, mời thêm Giang Thiếu Bạch là để phòng ngừa bất trắc có người tiếp viện.
Giang Thiếu Bạch liếc mắt, hắn đào hang ổ của chuột ngốc còn kiếm được báu vật giá 600 triệu, kết quả đi bảo vệ một người mà chỉ có 50 triệu. Thù lao ít như vậy, không bằng hắn đi đào thêm mấy ổ nữa. Có điều đào ổ chuột còn phải xem cơ duyên.
Chuột tầm bảo là một tộc cực kỳ may mắn, số lượng rất ít ỏi, dựa theo ghi chép trong sách cổ thì vào thời thượng cổ, rất nhiều người tu luyện muốn có được một con chuột tầm bảo, nó có thể giúp đỡ tìm kiếm linh vật thiên địa. Trong lịch sử từng có đại nhân vật vung tay đánh nhau vì chuột tầm bảo.
Giang Thiếu Bạch liếc nhìn Đa Đa, thầm nghĩ trong một bộ tộc tiếng tăm lừng lẫy mà lại có một chuột ngốc mắt kém thì đúng là một sự sỉ nhục.
Diệp Đình Vân suy nghĩ một chút rồi nói: “Lục Mậu Vinh là một người tốt.”
Hắn nghe thế quay qua hỏi cậu: “Cậu biết ông ta à?”
Diệp Đình Vân gật đầu đáp: “Hai năm trước ông ấy về nước, có quan hệ khá tốt với ông nội của tôi.”
Lần đó Lục Mậu Vinh về nước còn mua không ít dược liệu của Diệp gia.
Vài năm trước ông ta cũng từng về nước đầu tư khá nhiều dự án, nhưng nếu tình hình nghiêm trọng đến nỗi bên này phải phái vệ sĩ đến, chứng tỏ Lục Mậu Vinh sẽ dời cả tổng bộ về nước, có thể sẽ liên quan đến mấy dự án kỹ thuật độc quyền.
Nếu Lục thị dời về nước thì sẽ ảnh hưởng tốt đến sự phát triển của Trung Quốc.
Giang Thiếu Bạch: “Vậy tôi sẽ đồng ý.” Đi làm vệ sĩ coi như được bao ăn bao ở, có thể tính là đi du lịch.
“Nếu cậu đi thì tôi cũng đi theo. Sắp xếp thêm một chỗ, hẳn là không có vấn đề gì chứ?” Diệp Đình Vân hỏi.
Hắn nghe vậy lập tức hào hứng nói: “Vậy thì tốt quá.”
Diệp Đình Vân cũng đi, xét theo phương diện nào đó thì đây cũng tính là tuần trăng mật của hai người đi.
Doãn Hạ Võ cảm thấy khó xử, Diệp Đình Vân có thân phận đặc biệt, cậu cùng đi thì Giang Thiếu Bạch sẽ ưu tiên bảo vệ cậu trước, vậy thì…
Đào Lâm liếc nhìn Doãn Hạ Võ ra hiệu, anh thấy thế bèn nói với Giang Thiếu Bạch là phải xin chỉ thị của cấp trên.
Hắn gật gật đầu, thầm nghĩ Doãn Hạ Võ không biết co giãn. Thực lực của Diệp Đình Vân không thấp, nếu thật sự đánh nhau thì e là ngay cả Doãn Hạ Võ cũng không phải là đố thủ của cậu. Một cao thủ chủ động đi cùng mà Doãn Hạ Võ còn làm khó, đúng là có mắt không tròng.
***
Đào Lâm và Doãn Hạ Võ đi ra về, Đào Lâm đi phía sau nói: “Thật ra Diệp nhị thiếu đi cùng cũng tốt. Thêm một người giúp đỡ.”
Anh nghi ngờ hỏi lại: “Vừa rồi cậu nhìn anh ra hiệu, cậu nghĩ Diệp Đình Vân có thể giúp gì?”
Tình hình bên nhà họ Lục khá phức tạp, Lục Mậu Vinh muốn dời tất cả sản nghiệp về nước, nhưng trong nhà học Lục, có người đã quen sinh sống ở nước ngoài, căn bản không muốn về quê hương.
Bây giờ nước M muốn Lục Mậu Vinh chết, vài người họ Lục cũng hy vọng Lục Mậu Vinh gặp chuyện không may.
Thân phận Diệp Đình Vân lại đặc biệt, nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì nhà họ Diệp sẽ không để yên.
Tuy vừa nãy khi họ đến có thấy Diệp Đình Vân đang đánh Giang Thiếu Bạch tơi bời, nhưng chắc chắn là do Giang Thiếu Bạch nhịn không đánh trả, chứ nếu huấn luyện viên đánh trả thì Diệp Đình Vân đã bị đá bay từ lâu.
Đào Lâm cười nói: “Vừa rồi em thừa dịp mọi dịp không chú ý, lén cầm cây gậy sắt mà Diệp Đình Vân dùng đánh huấn luyện viên lên, cây gậy đặc ruột, nặng phải chừng năm mươi kg, mà lúc nãy em thấy Diệp Đình Vân cầm gậy múa như bay, sức lực không nhỏ đâu.”
Nếu đổi lại là hắn cầm cây gậy to nặng như vậy, dùng hết sức cũng không ráng chịu đựng được bao lâu. Kinh khủng hơn là huấn luyện viên bị đánh như vậy mà không có chút cảm giác gì.
Doãn Hạ Võ: “…” Diệp Đình Vân cũng là cao thủ sao? Nhìn ngoại hình của cậu ta, đúng là không thể tin được!
“Rốt cuộc huấn luyện viên đã làm gì đắc tội Diệp nhị thiếu nhỉ, bị đánh dã man mà không dám đánh trả?” Khổng Nhất Bình hơi hiếu kỳ nói.
Doãn Hạ Võ: “…” Chuyện này hơi khó nói.
Đào Lâm vô cùng cảm thông nói: “Huấn luyện viên thật đáng thương, cây gậy to chà bá luôn.”
Khổng Nhất Bình cau mày: “Không biết cảm giác của tôi có sai hay không, tôi cảm thấy huấn luyện viên rất vui sướng khi bị đánh!”
Đào Lâm lườm trắng mắt: “Chắc chắn cậu lầm rồi, ai bị đánh mà vui được chứ hả?” Nhưng huấn luyện viên rất lấy lòng Diệp Đình Vân, nếu thật sự bị đánh chắc là vẫn đi theo lấy lòng thôi.
Khổng Nhất Bình híp mắt, thầm nghĩ chẳng lẽ là ảo giác của hắn? Hắn thật sự cảm thấy Giang Thiếu Bạch rất thích bị đánh! Có thể đối phương có chứng thích bị ngược, thích bị đòn gì đó.
Đào Lâm nói tiếp: “Con chuột vừa nãy cũng không đơn giản!”
Doãn Hạ Võ gật đầu tán thành, đúng là không đơn giản. Lần trước anh xem qua video chỉ nghĩ nó hơi thông mình một chút, nhưng một chuột biết chơi game thì không phải hơi thông minh thôi đâu.
Mà một con chuột kỳ lạ thì thôi đi, Lạc Văn Phong còn nuôi một đứa bé trông không bình thường chút nào.
Hết chương 175