Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 199

Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch bảo Đa Đa giao ra hết mấy món đồ mà nó cất giữ, chuột ngố không nỡ, do dự một lúc mới nhả ra hơn mười hạt giống hoa quả các loại.

Đa Đa sống ở biệt thự của Lạc Văn Phong, mà chỗ ông thường được người quen tặng các loại hoa quả nhập khẩu. Hoa quả được đưa đến từng rương, ăn không hết thường bị hư úng. Đa Đa thường ăn một nửa, ăn không hết lại cất hoa quả chưa ăn xong đi. Nó có sở thích ăn hạt, thế nên nó cất giữa khá nhiều hạt các loại.

Diệp Đình Vân xoa xoa đầu chuột ngố khen ngợi: “Đa Đa giỏi lắm!”

Giang Thiếu Bạch nhìn chuột tầm bảo, thầm nghĩ đây là chó ngáp phải ruồi mà thôi! Mà con chuột ngốc nghếch này còn không giữ vệ sinh, thứ gì cũng cất vào không gian. Có điều lần này may mắn mới có ích.

Đa Đa cất giữ nhiều hạt giống, Diệp Đình Vân không biết là loại gì, cứ trồng thử nghiệm.

Nhờ phúc của Đa Đa, mấy ngày tiếp theo Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân được ăn táo, lê, quýt, bưởi, măng cụt, sầu riêng… Có hoa quả ăn liên tục nên bữa ăn của hai người phong phú hơn rất nhiều, không cần ăn mì gói mỗi ngày. Mặc dù không có thịt ăn, nhưng hoa quả đầy đủ, hóa giải được nguy cơ cạn kiệt lương thực.

Diệp Đình Vân còn thúc được cây lúa, có điều xay thóc phiền quá nên thôi. Kế đó cậu thúc giục một cây hoa hướng dương, thu hoạch hạt, Đa Đa rất thích nên thầu hết luôn. Tiếp theo là cây bắp, Giang Thiếu Bạch hào hứng luộc bắp, hai người ăn một bữa bắp luộc.

Ban ngày thì đi đường, buổi tối tìm chỗ nghỉ ngơi ăn cơm, trải qua cuộc sống hoang dã.

Giang Thiếu Bạch đi trong sa mạc hơn mười ngày, cuối cùng la bàn cũng động.

Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch đi theo hướng chỉ của la bàn, tìm được một cái đầm nhỏ.

“Ở phía dưới à?” Hắn đứng trên đầm nhìn xuống nói.

Diệp Đình Vân nhìn xuống đầm nước: “Đa Đa nói nó cảm nhận được có thứ tốt, nhưng không biết ở đâu, giống như bị giấu đi.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Vậy hẳn là ở đây không sai đâu. Cậu có thể tạo ra một khe nứt không gian giống lần trước không?”

“Được thôi.” Diệp Đình Vân lập tức đạp mạnh một chân xuống, trên trăm dây mây tiến vào nước, tìm thấy khe nứt không gian rồi thăm dò vào.

Giang Thiếu Bạch lập tức xuống nước, thông qua cái khe lặn xuống đáy nước.

Hắn vừa xuống lập tức thấy một con cá dài đến hơn 5m, nó há to cái miệng như chậu máu, Giang Thiếu Bạch không kịp suy nghĩ lập tức phóng vào trong bụng cá.

Trong bụng cá đầy đủ ngũ tạng lục phủ, đỏ đỏ tanh tưởi, chả phải nơi tốt lành gì. Hắn bị một loại vật chất đặc biệt bao quanh, có lẽ là axit dạ dày. Axit dạ dày trong bụng con cá này rất đậm đặc, hắn bị axit lan vào da, cảm giác hơi đau rát.

Hắn ngưng tụ ra một thanh đao, cắt vài đường trên người cá. Sau khi tiêu diệt dị năng giả nước M kia, hắn đã tiến vào địa cấp hoặc cao hơn, hắn đã có năng lực giống như người kim loại kia, có thể khống chế kim loại bất cứ lúc nào. Giang Thiếu Bạch rất mơ ước dị năng này.

Hắn dùng đao rạch bụng con cá chui ra.

Bụng cá vừa rách, mùi máu tươi lan tràn khắp nơi, hấp dẫn “thợ săn” xung quanh, mấy con cá khác lập tức bơi tới. Con cá to lớn bị đám thợ săn vây quanh tấn công, nhanh chóng cạn kiệt sức lực ngừng thở.

Giang Thiếu Bạch bỗng nghĩ tới gì đó, hắn vung đao cắt đầu cá, quả nhiên tìm được một viên yêu đan trong đầu nó. Hắn cất viên yêu đan đi, thấy xung quanh càng lúc càng nhiều cá tụ lại, hắn quả quyết từ bỏ con cá, đám cá còn lại nhào đến tranh giành thức ăn.

Giang Thiếu Bạch bơi trong nước tìm kiếm.

Bơi vòng quanh một hồi, hắn nhận ra lần trước hắn vào được bí cảnh rồi lại vội vàng chạy trốn, thế nên chỉ mới thấy được một góc nhỏ của bí cảnh. Nơi này rộng hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều. Lần trước hắn vừa xuống lập tức thấy rất nhiều đồ tốt, nhưng lần này không may mắn, bơi hồi lâu mà không thấy thứ gì tốt.

Giang Thiếu Bạch bơi trong nước một lúc, cuối cùng thấy một cây san hô màu đỏ.

Trước khi đi, hắn có đến Cung văn hóa về san hô trân châu, một cây san hô nho nhỏ đã hơn vạn, hiện tại nhìn mấy cây san hô cao gần 1m, hắn thầm nghĩ nếu lấy đi bán lại, thế nào cũng được mấy chục triệu, e là bên ngoài không tìm được cây san hô nào lớn như vậy, mang đến hội đấu giá có thể tăng đến mấy trăm triệu.

Diệp Đình Vân chờ bên cạnh đầm nước, bỗng có cảm giác trong đầm có thứ ngoi lên, Đa Đa kêu lên chít chít, cậu lập tức dùng dây mây kéo thứ dưới đầm lên.

Nhìn thấy cây san hô to như thế, Diệp Đình Vân kinh ngạc không thôi.

Đa Đa nhìn thấy cũng hưng phấn, há to miệng nuốt vào bụng. Trong bụng nó vốn cất rất nhiều lương khô, có điều mấy ngày nay đã bị Giang Thiếu Bạch ăn hết, vừa khéo hiện tại cất được san hô. Diệp Đình Vân nhìn xuống nước, thấy chỉ có cây san hô mà không thấy người đâu, cậu cau mày, hơi lo lắng cho Giang Thiếu Bạch.

Dưới nước, Giang Thiếu Bạch đang giao chiến với con cá kim đỉnh ngân văn. Lần đầu đánh nhau với nó, hắn bị uy áp của nó dọa chạy mất dép, lần này thì ngược lại, Giang Thiếu Bạch không cảm thấy sợ hãi, trái lại còn bị khơi gợi ý chí chiến đấu.

Giang Thiếu Bạch đánh một quyền lên mình con cá, thân mình nó cực trơn trợt. Con cá to lớn gào thét xông tới, hắn bị nó quất đuôi văng ra. Sức mạnh cực lớn đánh vào người, hắn có cảm giác cả ngũ tạng lục phủ đều bị lệch vị trí, mà cảm giác này hơi quen thuộc.

Thật lâu trước kia, hắn cảm thấy lão thần côn hát rất khó nghe mà còn hát lớn, hắn suy nghĩ không thông suốt bèn cầm giấy không đạt yêu cầu đi tìm lão thần côn ký tên. Kết quả vừa nhìn thấy, lão thần côn lập tức tỉnh táo, đánh hắn một trận. Hắn bị sư phụ đánh túi bụi như quất bóng cao su, lúc đó chính là cảm giác này.

Một dòng điện chạy dọc cơ thể, Giang Thiếu Bạch phảng phất ngửi thấy mùi thịt nướng. Hắn lập tức nghĩ không ổn, khó giải quyết! Con cá lớn này chẳng những rất mạnh mà còn có thể phóng điện.

Hắn cảm nhận được từng luồng khí cực nóng từ trái tim bừng lên, nháy mặt trải rộng toàn thân. Giang Thiếu Bạch nhanh chóng vận chuyển công pháp, tụ khí vào nắm đấm. Một cú đấm mạnh giáng xuống đầu con cá kim đỉnh ngân văn, đầu cá bị lập tức bị lõm xuống.

Một cú đắc thủ, hắn lập tức lấy lại tự tin, dòng khí nóng từ trái tim lan tràn toàn thân, khiến hắn có cảm giác như được chiến thần nhập vào người. Hắn cảm giác cả người tràn đầy sức lực hồng hoang, mà sức lực này đang cấp bách muốn phát ra, thế là hắn không do dự tung một quyền.

Một tiếng động thật lớn vang lên bên tai, hắn có cảm giác như vừa tung cú đấm mạnh mẽ nhất từ trước đến giờ, hình như hắn đấm trúng vật cứng gì đó, thứ kia đã bị hắn đấm vỡ.

Một tiếng hí chói tai chui vào đầu Giang Thiếu Bạch, hắn cảm giác đầu óc lùng bùng, sau đó một cái đuôi to vung tới, dòng điện lần này còn mạnh hơn lần trước gấp mấy lần, hắn có cảm giác như ngũ lôi oanh đỉnh.

Diệp Đình Vân chờ bên cạnh đầm nước, cảm nhận được linh khí bên dưới dao động kịch liệt. Bỗng từ trong vết nứt không gian, một con cá thật lớn màu vàng văng lên, Giang Thiếu Bạch cũng bay lên từ cái khe nứt đó.

Diệp Đình Vân điều khiển dây mây, kéo hắn lên khỏi nước. Giang Thiếu Bạch nằm trên cát, phun ra một ngụm máu, thế mà cậu thấy hắn vẫn đang ôm Tử San Hô Tảo Châu trong lòng.

Cả người hắn bị thương nhiều nơi, còn bị bầm từng mảng lớn, nhiều vị trí chưa bị thiêu đốt nhưng tỏa ra mùi thịt nướng. Diệp Đình Vân cau mày, nắm lấy tay Giang Thiếu Bạch truyền mộc khí vào người hắn.

Có mộc khí tẩm bổ, Giang Thiếu Bạch ho khan hai tiếng rồi tỉnh lại. Hắn chật vật nhìn cậu, chỉ nói được một câu “Chú ý dược thảo” rồi lại ngất đi.

Trong khoảnh cách khi hắn bất tỉnh lần nữa, có thể thấy vẻ tiếc nuối trong mắt hắn.

Do hắn quá sơ suất, chỉ dẫn một mình Diệp Đình Vân theo, nếu có không gian tùy thân thì tốt rồi, sa mạc vắng vẻ, một mình cậu không thể xử lý con cá lớn kia, mà cá kim đỉnh ngân văn cực bổ, lãng phí thì rất đáng tiếc. Hắn mất rất nhiều công sức mới bắt được nó. Thôi bỏ đi, nhưng dược thảo không thể xảy ra chuyện, nếu không thì đi chuyến này uổng công.

Diệp Đình Vân nhìn Giang Thiếu Bạch đã hôn mê bất tỉnh, cậu lắc lắc đầu, người này còn biết nghĩ tới linh dược. Hiện tại năng lực trị thương bên ngoài của hắn rất cao, nhưng trị nội thương thì không bằng…

Diệp Đình Vân nhìn con cá, như có điều suy nghĩ.

Đa Đa sáng mắt nhìn con cá, liên tục kêu chít chít. Diệp Đình Vân bất đắc dĩ, cậu biết con cá này rất bổ, nhưng nó to như vậy, trong lúc nhất thời không thể ăn hết ngay được. Mà Đa Đa nhỏ như vậy, có thể ăn được bao nhiêu chứ.

Như biết cậu đang nghĩ gì, Đa Đa xoa xoa bụng, thân mình bỗng lớn hơn gấp mấy chục lần. Diệp Đình Vân bất đắc dĩ lắc đầu, lấy di động ra gọi điện thoại.

Di động của cậu là loại đặc biệt được sản xuất riêng trong phòng nghiên cứu, dưới điều kiện cực kỳ khắc nghiệt vẫn nhận được tín hiệu. Diệp Đình Vân nói mấy câu với người bên kia đầu dây, sau đó cúp máy.

Cậu kiểm tra con cá, đầu cá bị đánh lõm xuống, hộp sọ bị đánh nát. Diệp Đình Vân sờ thử, phát hiện cái đầu cá rất cứng, nhưng lại bị đánh nát đến biến dạng.

Cậu nhìn kỹ trong đầu cá, phát hiện một viên yêu đan bị đánh nát.

Hết chương 199
Bình Luận (0)
Comment