Edit: OnlyU
Giang Thiếu Bạch nghe mấy người đi đường bàn luận về vụ tai nạn xe, trong lời nói của họ có nhắc đến Lưu Vân Siêu. Nơi làm việc của gã ở gần đây, mà nơi đây vừa xảy ra vụ tai nạn xe nghiêm trọng, lập tức có mấy nhân viên chạy tới xem náo nhiệt, trên danh nghĩa là quan tâm cấp trên.
“Lần này giám đốc Lưu bị thương rất nặng đó!”
“Xe vừa mới mua thế mà tan nát rồi.”
“May là có bảo hiểm.”
“Tiền không phải là vấn đề nhưng người phải mang vạ rồi.”
“Tổn thương xương cốt một trăm ngày, e là lần này giám đốc Lưu phải nghỉ dưỡng sức một thời gian, hạng mục lớn tay sợ là không quản được rồi.”
“Lúc này còn để ý đến hạng mục gì nữa chứ!”
…
Quách Phạn đến gần Bách Quang Vũ nói: “Lão đại, người gặp tai nạn là Lưu Vân Siêu, có cả bà vợ của gã nữa.”
Quách Phạn bĩu môi thầm nghĩ dường như gã Lưu Vân Siêu này có nhân duyên không tốt lắm, mấy nhân viên bàn tán sôi nổi, thoạt nhìn như than trời trách đất nhưng rất dễ dàng nghe ra trong đó có mùi vị cười trên sự đau khổ của người khác.
Bách Quang Vũ cau mày, nhất thời cũng không biết chính xác đây chỉ là vụ tai nạn đơn thuần hay là…
“Chúng ta đi trước đi.” Bách Quang Vũ lên tiếng. Hắn ngồi vào xe rồi gọi mấy cú điện thoại.
Quách Phạn chớp mắt nói: “Trên đời này thật sự có “thứ đó” sao?” Vừa nãy nhìn thấy hiện trường vụ tai nạn, hắn nhịn không được sợ hãi trong lòng.
Giang Thiếu Bạch xoa cằm nói: “Có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi.”
Quách Phạn thầm nghĩ dù trùng hợp cũng không thể khéo như vậy, lão tứ đúng là quá bình tĩnh rồi.
Di động của Bách Quang Vũ bỗng reo lên, hắn nghe điện thoại xong, vẻ mặt hơi kỳ quái.
“Có tin tức của đàn chị rồi, cô ấy được phát hiện té xỉu ở ven đường, đã đưa đến bệnh viện.”
Quách Phạn hơi kinh ngạc: “Lại ngất xỉu nữa hả?!”
Cậu bạn gật đầu xác nhận: “Cũng đã có tin tức về chủ nhân chiếc xe thể thao kia, đúng là Lưu Vân Siêu và vợ của gã. Lưu Vân Siêu liệt nửa người dưới, Trần Giảo vợ gã cũng bị tông rất nghiêm trọng, hẳn là bị bại liệt.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Có đôi khi, cái chết không phải là chuyện đáng sợ nhất! Liệt nửa người dưới, dù Lưu Vân Siêu có thể giữ được tính mạng chỉ sợ phải chịu không ít đau đớn.
…
Lúc nhóm Giang Thiếu Bạch quay về học viện thì đúng giờ nghỉ trưa.
Bởi vì hiện trường tai nạn xe máu me dầm dề mà vài người ăn không được ngon, dứt khoát quay về ký túc xá nghỉ ngơi.
Giang Thiếu Bạch đang cầm mấy quyển manga mượn từ Diệp Tinh đọc say sưa.
Lý Vũ Hàm thấy lúc này mà hắn còn thanh thản đọc mấy quyển manga ấu trĩ, không khỏi lườm trắng mắt.
“Có rồi.” Bách Quang Vũ mặt mày nghiêm túc lên tiếng.
Giang Thiếu Bạch hiếu kỳ hỏi lại: “Có rồi, cái gì có rồi?”
“Video từ camera hành trình ghi lại hiện trường vụ tai nạn.”
Giang Thiếu Bạch kinh ngạc nói: “Cậu có thứ này từ đâu vậy?”
“Từ đồn cảnh sát gửi qua.”
Hắn nghe vậy không khỏi co rút khóe miệng thầm nghĩ: Thứ này mà cũng có được!
“Có người trong đồn cảnh sát sẵn lòng chuyển cho cậu xem à?”
Phú nhị đại cười cười: “Người bình thường muốn thì đương nhiên không cho rồi.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Ý của tên này là bên trên có người đó hả?
Nghe nói có video hành trình, mấy người trong phòng lập tức tụm lại xem.
“Xe này chạy như phát điên vậy!”
Bách Quang Vũ hít sâu một hơi rồi nói: “Nghe nói Lưu Vân Siêu và vợ gã xảy ra tranh chấp trong công ty, hai người đều cho rằng việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài nên quyết định đi ra ngoài nói chuyện. Tuy có khả năng cảm xúc của cả hai đang kích động nhưng Lưu Vân Siêu không uống rượu, cũng không cắn thuốc.”
Quách Phạn đi đến gần nhìn video, lắc đầu nói: “Nhìn xe này chạy không giống người cắn thuốc.”
“Nghe nói có vài tài xế lái xe đụng phải quỷ sẽ lái xe như bị mù. Nhưng bình thường đụng phải quỷ thường là buổi tối mà?” Lý Vũ Hàm lên tiếng.
“Dừng ở đây.” Giang Thiếu Bạch bỗng mở miệng.
“Đây là…”
Bách Quang Vũ bỗng trợn to hai mắt: “Đây là Mạnh Đình Nguyệt!”
Video quay hơi mờ nhưng hắn vẫn nhận ra quần áo trên người Mạnh Đình Nguyệt.
Quách Phạn bỗng lạnh run hai hàm răng va vào nhau lập cập: “Đàn chị đi tìm hai người Lưu Vân Siêu sao? Lúc đó người này là đàn chị hay là…” Hay là quỷ vậy?
Bách Quang Vũ lại gọi điện thoại cho người trong câu lạc bộ, hỏi thăm tình huống một chút.
“Thằng nhóc Đường Nghị đang ở bệnh viện lấy lòng người đẹp, hắn nói đàn chị Mạnh Đình Nguyệt đã khôi phục bình thường, cũng không có chỗ nào không khỏe, chỉ là cô ấy mất một đoạn ký ức, không nhớ nổi sau khi cô ấy rời khỏi bệnh viện đã xảy ra chuyện gì.”
Quách Phạn hít sâu một hơi: “Cô ấy không có chuyện gì chứ, không biết có còn như thế này nữa không, đột nhiên chạy ra ngoài?”
Bách Quang Vũ cũng không chắc lắm: “Chắc là không đâu, đừng lo lắng quá. Hình như nhà họ Mạnh đã biết tình huống của cô ấy, tìm đại sư trừ tà cho đàn chị.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Mục đích của câu lạc bộ Linh Dị là muốn bài trừ phong kiến mê tín mà! Hiện tại khiến sự việc phải gọi đến đại sư trừ tà, chẳng phải rất mất mặt sao?
Nhưng vì lý do an toàn, mất mặt gì đó cũng có thể xem nhẹ.
Nếu nhà họ Mạnh tìm đại sư, vậy hẳn là không còn vấn đề gì nữa. Vẫn là âm hồn mộc cho học trò nhỏ của hắn quan trọng hơn, dù sao hắn đã nhận tiền cọc của Diệp Tinh, nếu để cậu bé hiểu lầm hắn nhận tiền mà không làm thì sẽ không hay.
So với mỹ nữ thì học trò nhỏ vẫn quan trọng hơn. Mỹ nữ chỉ có thể ngắm, còn học trò sẽ trả thù lao đó.
…
Hết giờ nghỉ trưa, vài người rời khỏi ký túc xá đi về phía dãy phòng học. Chuyện của Mạnh Đình Nguyệt treo ở đó chưa giải quyết được, Bách Quang Vũ hơi lo lắng.
Giang Thiếu Bạch đang đi thì bỗng cảm nhận được một luồng âm khí. Hắn nhìn về phía dãy phòng học đối diện thì thấy một thiếu nữ mặc quần áo màu vàng, giống như vong hồn đứng ngay sát cửa sổ.
Giang Thiếu Bạch nhìn cô gái đứng trước cửa sổ, trong lòng lóe lên linh cảm không lành.
Quả nhiên, ngay sau đó nữ sinh bỗng nhảy từ trên lầu xuống, lúc này có không ít sinh viên đi dưới con đường dẫn vào dãy nhà học, vừa vặn có thể nhìn thấy nữ sinh nhảy lầu.
Mấy sinh viên thấy có người từ trên lầu rơi xuống, lập tức la hét sợ hãi thất thanh.
Có người lanh tay lẹ mắt lấy di động ra chụp lại.
Mấy tiếng la hét kinh hô truyền vào tai Giang Thiếu Bạch. Những tiếng chụp ảnh “tanh tách” và tiếng đèn flash loang loáng hoàn toàn bị tiếng la hét át đi.
Giang Thiếu Bạch như mũi tên bắn khỏi dây cung lao ra ngoài, khó khăn tiếp lấy nữ sinh rơi xuống vào ngực. Dáng người cô gái yểu điểu nhưng hắn có cảm giác như chụp được quả đạn pháo nặng nề, khiến hắn lảo đảo lùi ra sau hai bước.
Trong nháy mắt khi Giang Thiếu Bạch đỡ được nữ sinh, một tràng những tiếng kinh hô lại vang lên.
Dưới tác dụng của trọng lực, khoảnh khắc khi đỡ được cô gái, hắn cảm giác như có trọng lực ngàn cân đè ép xuống muốn gãy cánh tay luôn.
“Tách tách”, “tách tách”, mấy nữ sinh đầy hưng phấn bu lại, còn đặc biệt chụp Giang Thiếu Bạch. Nhóm Bách Quang Vũ cũng chạy tới, Giang Thiếu Bạch vừa thấy Bách Quang Vũ lập tức tiện tay ném cô gái trong lòng về phía hắn.
Cậu bạn phú nhị đại bị cô gái đè bẹp té ngã chỏng vó lên trời. Trong lòng là một cô gái mềm mại thoang thoảng hương thơm nhưng hắn chỉ cảm thấy chật vật không thôi.
Mọi người thấy “cô gái nhảy lầu” đã chuyển qua người Bách Quang Vũ, lập tức dời trận địa mà điên cuồng chụp ảnh hắn. Có mấy nữ sinh còn chụp mấy tấm đặc tả.
Bách Quang Vũ đỏ mặt, Giang Thiếu Bạch làm anh hùng cứu mỹ nhân thong thả đến cỡ nào. So sánh hai bên, hắn đúng là… một lời khó nói hết.
Hiệu trưởng trường học nghe tin có người nhảy lầu, hồn vía lên mây chạy đến hiện trường, phát hiện người còn sống thì vui mừng không thôi.
Sau đó biết được là chính Giang Thiếu Bạch thấy việc nghĩa hăng hái làm mới ngăn cản được một tấn bị kịch, hiệu trưởng liên tục nắm tay hắn, bày tỏ vì hắn đã làm việc nghĩa nên sẽ cho hắn thêm tín chỉ, còn có tiền thưởng.
Tín chỉ, tiền thưởng? Giang Thiếu Bạch lập tức kích động, nhiệt tình bày tỏ với hiệu trưởng đây chỉ là việc nhỏ, hăng hái làm việc nghĩa là việc nên làm.
Ngoài miệng thì hắn nói năng hùng hồn lẫm liệt nhưng trong lòng đang thầm tính toán không biết học viện sẽ thưởng cho hắn bao nhiêu tiền. Nếu nữ sinh kia té lầu chết trong học viện thì nhà trưởng phải bồi trường ít nhất hai triệu tệ. Hiện tại hắn giúp học viện tránh được tổn thất lớn như vậy, đương nhiên phải thưởng cho hắn rồi!
…
Chuyện Hoàng Bội Bội nhảy lầu khiến diễn đàn trường lập tức nổ tung như nồi lẩu.
Toàn bộ diễn đàn trường đều bị sự kiện nhảy lầu chiếm cứ, trái ngược với Hoàng Bội Bội nhảy lầu thì hành động anh hùng cứu mỹ nhân của Giang Thiếu Bạch càng làm người ta kích động.
Buổi chiều chỉ có hai tiết học, sau khi tan học, Giang Thiếu Bạch quay về ký túc xá nghỉ ngơi.
Vì chuyện hắn cứu người được truyền ra nên có rất nhiều người chạy đến nhìn hắn. Nhóm Bách Quang Vũ phải bảo vệ hắn về đến ký túc xá.
Sau khi vào phòng, Bách Quang Vũ vội vàng đóng cửa lại.
“Lão tứ, sao cậu làm được vậy?”
Giang Thiếu Bạch thản nhiên: “Làm được cái gì?”
“Cứu người đó! Lúc thấy người rơi từ trên cao như thế này, sáng suốt nhất là né tránh.” Tuy rằng nói vậy có chút lạnh lùng nhưng không phải không có chuyện người đi đường phía dưới bị người nhảy lầu đè trúng mà chết.
“Cậu đừng có giả bộ với tôi nữa, trên diễn đàn có bài phân tích, đàn chị phải xấp xỉ 100 *cân, lúc ấy Hoàng Bội Bội nhảy từ lầu 7, tốc độ cũng phải đạt tới 67,6 km/h. Dưới tình huống đó mà cậu đón được đàn chị là phải đón lấy áp lực gần 5000N.”
*1 cân = ½ kg. Ý nói Hoàng Bội Bội nặng 50kg.“Này tương đương với việc di chuyển một vật nặng 500 kg đi 1.8m dưới lực hút của trái đất.”
“Dưới tình huống bình thường thì cậu phải bị lực nặng này đè gãy xương. Thế mà cậu không sao cả, cánh tay không bị thương chút nào. Lão tứ, nói thật đi, kỳ thật cậu là siêu nhân phải không?” Bách Quang Vũ nói một tràng.
Giang Thiếu Bạch quét mắt nhìn hắn: “Một trăm cân? Làm sao cậu biết cô ấy nặng một trăm cân, cậu dám nói cô ấy nặng đến ba con số? Tôi phải đi mách với Hoàng Bội Bội.”
Quách Phạn vuốt cằm nói: “Chị Hoàng không nặng đến một trăm cân thì cũng xấp xỉ chín mươi đi.”
Bách Quang Vũ: “…” Một trăm cân cũng không nặng mà.
“Lão tứ, cậu đừng nói lảng sang chuyện khác.”
“Không phải là tôi sốt ruột cứu người, đột nhiên bùng nổ sao? Không có gì to tát đâu.” Giang Thiếu Bạch thản nhiên nói.
Từ nhỏ hắn đã theo sư phụ luyện võ, vẫn có chút bản lĩnh.
Bách Quang Vũ trợn to hai mắt: “Quả nhiên cậu thích Hoàng Bội Bội!”
Giang Thiếu Bạch liếc mắt: “Cậu nói bậy nói bạ gì vậy! Lúc tôi cứu người căn bản không biết cô gái đó là ai.”
Bách Quang Vũ vỗ vỗ vai hắn: “Người anh em, tôi tin cậu, nhưng chỉ sợ người khác không tin…”
Anh chàng phú nhị đại thầm nghĩ: Nói về té lầu thì có một câu chuyện rất nổi tiếng, có một đứa bé từ trên lầu rơi xuống, người mẹ phía dưới bạo phát tiềm năng cực hạn, đón được đứa bé đang rơi xuống, nghe nói đây là sức mạnh của tình mẫu tử.
Nhưng người ta là đón được đứa bé sơ sinh, còn Giang Thiếu Bạch là đỡ được một người trưởng thành!
Đương nhiên hắn không cảm thấy Hoàng Bội Bội béo, là hoa khôi giảng đường nổi tiếng thì đương nhiên dáng người cô rất yểu điệu mảnh mai rồi, nhưng dù thế nào thì vẫn là một người trưởng thành nha!
Hết chương 21