Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 211

Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch và Đa Đa ngồi dưới sàn trong phòng, trước mặt cả hai là hơn mười món đồ quý giá, hắn và chuột ngố đang chia của.

“Cái này của tao.”

“Của ta!” Đa Đa kêu lên, vô cùng bất mãn.

“Rõ ràng là của tao.” Giang Thiếu Bạch kéo món đồ về phía hắn.

“Ta mang về, đều là của ta.” Đa Đa nằm nhoài cả người lên đống đồ, vẻ mặt dữ tợn.

Hắn liếc mắt: “Đây là tao cực khổ giành được, mày chỉ được ủy thác vận chuyển mà thôi.” Chỉ vận chuyển hàng mà muốn độc chiếm hả, con chuột ngố đúng là lòng dạ hiểm độc.

Đa Đa đứng thẳng người lên, giơ hai móng vuốt đấm ngực, tỏ vẻ công của nó là to nhất.

“Được rồi, cứ gửi ở chỗ mày trước đi.”

Giang Thiếu Bạch nghĩ nghĩ, cảm thấy mấy thứ này đều là tang vật, nếu để người khác thấy được sẽ hiểu lầm là hắn trộm, không ổn chút nào. Phải biết trong mấy thứ này có cả cái nồi mà nhà họ Hạ bị mất, để người nhà họ Hạ thấy được sẽ không tốt, tạm thời để chuột ngố cất giữ cũng được. Đa Đa có không gian, có thể ngăn cản dò xét linh khí, đồ vật cất trong không gian của nó thì không phải lo lắng bị người ta thám thính được.

Chuột ngố thấy Giang Thiếu Bạch bỗng nhiên hào phóng, nó hơi ngớ ra chớp mắt một cái. Nhưng nó nhanh chóng nhận ra phải tận dụng thời cơ, vuột mất cơ hội lần này là sẽ không có lần sau, thế là nó lập tức há miệng nuốt mấy món bảo vật.

Giang Thiếu Bạch thấy Đa Đa nuốt được hết, tò mò hỏi: “Đa Đa, có phải không gian của mày lớn hơn rồi không?”

Chuột ngố đắc ý gật đầu, không gian của nó đã mở rộng ra rất nhiều, gần đây nó còn mua rất nhiều ngọc thạch đặt trong không gian. Qua một thời gian ngắn, ngọc thạch sẽ biến mất, mà không gian của nó sẽ lớn hơn một vòng.

Hai mắt Đa Đa sáng lên, lần này thu thập được vài khối ngọc thạch rất lớn, có được chúng, không gian của nó sẽ lớn hơn nữa.

Giang Thiếu Bạch không hề hay biết Đa Đa có thể tiêu hóa ngọc thạch, chứ nếu biết thì hắn sẽ không yên tâm đưa Đa Đa cất giữ hết tất cả đồ vật.

Đối với Giang Thiếu Bạch thì ngọc thạch có tác dụng không nhỏ, vài trận pháp cao cấp phải dùng ngọc thạch phụ trợ bài trí.

Hắn lại lấy ra vài lọ đan dược, mấy người hắn giết chết đều có đan dược, tất cả bị hắn tịch thu. Hắn thầm nghĩ tiểu bí cảnh thật giàu có, đan dược của họ cũng không tệ. Giang Thiếu Bạch nghĩ có đan dược này trợ giúp thì hắn có thể nhanh chóng tăng tu vi lên đến đỉnh huyền cấp.

***

Vài ngày sau, Doãn Hạ Võ lại đến một lần nữa.

Giang Thiếu Bạch đánh giá đối phương, thấy anh có vẻ mệt mỏi bèn hỏi: “Lại xảy ra chuyện gì sao?”

Doãn Hạ Võ đáp: “Có mấy đồng nghiệp của tôi bị giết.”

Giang Thiếu Bạch thắc mắc: “Chết thế nào?”

“Bị mấy người kỳ quái giết.” Anh siết chặt nắm tay, ánh mắt đau đớn không thôi.

Đa số thành viên đội Phi Long là tuyển chọn gắt gao mới được, Doãn Hạ Võ luôn nghĩ họ có năng lực tự vệ nhất định khi đối mặt với cao thủ. Nhưng hiện thực lại hung hăng vả vào mặt họ, trước mặt cao thủ chân chính, họ chỉ là những người bình thường, căn bản không chịu nổi một cú, khiến anh vừa cảm thấy bất lực vừa đau đớn không thôi.

“Gần đây xuất hiện rất nhiều người kỳ quái, bọn họ không có giấy tờ tùy thân, đa số không có cả di động luôn, giống như vừa đi ra từ rừng sâu núi thẳm, thân thủ lại lợi hại, chính phủ vốn nghĩ bọn họ là người nước ngoài, nhưng không tra được ghi chép xuất nhập cảnh.

Giang Thiếu Bạch: “…” Từ tiểu bí cảnh chạy ra thì lấy đâu ra thẻ căn cước và ghi chép xuất nhập cảnh.

“Sau khi bọn họ xuất hiện bắt đầu trộm các di sản văn hóa, lẻn vào kho đồ quý của nhà giàu, làm ác khắp nơi. Danh sách các món bị mất trộm đã lên đến trên trăm món. Còn vài người không báo án nữa.”

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ những thứ này đều là di sản văn hóa, nhà giàu lén cất giữ thì thôi đi, lỡ báo án rồi, đồ vật tìm lại không được còn bị ăn cơm tù. Có vài người thân phận đặc biệt, có lẽ không thể báo án.

“Không lâu trước, chúng tôi bắt được hai người.” Doãn Hạ Võ nói tiếp.

Giang Thiếu Bạch bất ngờ: “Các anh bắt được?”

Doãn Hạ Võ gật đầu đáp: “Lúc hai tên kia hành động đã chạm vào thiết bị, khởi động hàng rào điện, bị điện giật ngất nên bắt được chúng vào tù.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Khoa học kỹ thuật đáng sợ chưa, mấy tên luôn giậm chân tại chỗ không biết gì, thình lình đụng tới khoa học tiên tiến, dễ bị lật thuyền trong mương.

“Hai tên đó bị đưa vào nhà tù của đội Phi Long, đồng bọn xong vào cứu chúng, giết người của chúng tôi, cuối cùng cứu được người đi.”

Giang Thiếu Bạch thở dài, không biết nên nói gì cho phải. Nếu tiểu bí cảnh không còn vững chắc thì e là những chuyện thế này sẽ càng lúc càng nhiều.

***

Mộ Lâm nhìn theo Doãn Hạ Võ rời đi, như có điều suy nghĩ.

“Giang thiếu.” Mộ Lâm kính cẩn hô.

“Anh có việc gì à?”

“Giang thiếu đang phiền lòng vì những người kỳ lạ xuất hiện gần đây?”

Giang Thiếu Bạch ngờ vực nhìn Mộ Lâm, chợt nghĩ ra điều gì đó bèn hỏi: “Anh biết chuyện gì à?”

Đối phương gật đầu: “Coi như biết chút chút.”

Hắn lập tức tò mò hỏi tiếp: “Anh biết được gì?”

“Những người xuất hiện gần đây đều sống trong tiểu bí cảnh.” Mộ Lâm đáp.

“Anh biết tiểu bí cảnh?”

“Giang thiếu cũng biết?”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Biết chút ít chứ không nhiều, anh nói nghe thử xem.”

“Tiểu bí cảnh chia ra nhiều loại, có tiểu bí cảnh rất nghèo tài nguyên, có tiểu bí cảnh lại tài nguyên phong phú. Nghe nói mấy ngàn năm trước, có người linh cảm được linh khí trời đất sẽ càng lúc càng thiếu thốn, thế là họ dọn vào trong tiểu bí cảnh, sau đó phong bế tiểu bí cảnh, giảm bớt tình trạng linh khí xói mòn.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Thì ra là thế.”

Mộ Lâm nói tiếp: “Tài nguyên trong tiểu bí cảnh có hạn, dù phong bế không gian nhưng lâu dài sẽ thiếu thốn cạn kiệt. Không phải ai cũng tán thành sinh sống trong một không gian khép kín, thời gian qua lâu, vật tư trong tiểu bí cảnh càng lúc càng thiếu.”

“Lúc này, một vài người trong tiểu bí cảnh muốn ra ngoài, người khác muốn tiếp tục cố thủ trong tiểu bí cảnh, chia làm hai phe tranh chấp kịch liệt. Cuối cùng những người chủ trương ra ngoài rời khỏi tiểu bí cảnh, ra thế giới bên ngoài sinh sống. Những người luyến tiếc hoàn cảnh tu luyện trong tiểu bí cảnh thì ở lại. Năm đó nhà họ Mộ ra khỏi một tiểu bí cảnh thiếu thốn tài nguyên.”

Giang Thiếu Bạch ngẩng đầu, sửng sốt nhìn Mộ Lâm. Anh cười nói: “Giang thiếu bất ngờ lắm sao?”

“Đúng là khá bất ngờ.” Giang Thiếu Bạch đáp.

“Thật ra có khá nhiều môn phái và gia tộc cổ võ có nguồn gốc từ tiểu bí cảnh, vì nhiều lý do mà ra thế giới bên ngoài.” Mộ Lâm nói tiếp: “Kỳ thật tiểu bí cảnh mà Mộ gia chúng tôi từng ở không tính là bí cảnh chân chính, vì nhiều nguyên nhân mà nó liên thông với thế giới bên ngoài, không hoàn toàn khép kín.”

“Thế bây giờ tiểu bí cảnh đó thế nào rồi?” Giang Thiếu Bạch vừa hỏi xong mới nhận ra hắn hỏi hơi lỗ mãng.

Mộ Lâm thản nhiên đáp: “Tan vỡ.”

Giang Thiếu Bạch không hiểu hỏi lại: “Phá hủy?”

Anh gật đầu đáp: “Đúng vậy. Tiểu bí cảnh tương tự thế ngoài đào nguyên (bồng lai tiên cảnh), nhưng trên đời này làm gì có đào nguyên chân chính.”

Mộ Lâm cười cười nói tiếp: “Nếu không phải tiểu bí cảnh tổ tiên gia tộc đã phá hủy thì tôi sẽ không kể chuyện này cho Giang thiếu biết. Ngoài ra, cấp trên của chính phủ chúng ta cũng có hiểu biết về tiểu bí cảnh, nhiều người bên trên rất khao khát về tiểu bí cảnh…”

Giang Thiếu Bạch: “…” Người trong tiểu bí cảnh sống rất thọ, đối với những người cao cấp sợ chết thì tiểu bí cảnh đúng là có sức hấp dẫn trí mạng.

“Lần này nhiều người trong tiểu bí cảnh ra ngoài, họ hoàn toàn không kiêng dè, nếu cấp trên biết được gì từ miệng họ thì e là tiểu bí cảnh sẽ không yên ổn được.” Mộ Lâm lắc đầu nói.

Hiện tại nhà nước có vũ khí hạt nhân, nếu dùng đến vũ khí hạt nhân thì dù người trong tiểu bí cảnh có mạnh đến cỡ nào cũng khó mà chạy thoát.

“Những tiểu bí cảnh tồn tại đến ngày nay đều là những tiểu bí cảnh có tài nguyên dồi dào năm xưa, nhưng nhiều người rời đi, chứng tỏ bên trong đã không còn ổn định.”

Giang Thiếu Bạch nhìn Mộ Lâm nói: “Đúng là trong tiểu bí cảnh không ổn định, dân số sinh sôi quá nhanh.”

“Có lẽ vậy.”

Hắn chống cằm, cười nói: “Cám ơn anh rất nhiều, tin tức của anh rất có ích.”

Mộ Lâm vội nói: “Giang thiếu quá khách sáo rồi.”

Anh nói xong rời đi, Giang Thiếu Bạch nhìn theo bóng dáng của anh, chợt nghĩ nhà nhà Mộ từng sinh sống trong tiểu bí cảnh, có lẽ nhà họ Diệp cũng vậy. Nhìn Diệp gia không giống một gia tộc bình thường.

***

Sau khi Giang Thiếu Bạch giải quyết mấy người thuộc Ly Nguyệt Tông, mấy ngày sau lại có người thừa dịp Giang Thiếu Bạch không có ở nhà mà xông vào, bị người của Mộ gia liên thủ đánh thối lui.

Trên mạng, tin tức về các cao thủ xuất hiện cứ liên tục đăng lên. Giang Thiếu Bạch cảm thấy gấp gáp, vội tranh thủ thời gian tu luyện.

“Anh Lâm, Lạc tiên sinh lại tặng một vò rượu.” Mộ Tiếu hưng phấn nói với Mộ Lâm.

“Lạc tiên sinh quá khách sáo rồi.”

Mộ Tiếu gật gật đầu, thầm nghĩ làm việc bên cạnh người nhà họ Lạc được đãi ngộ quá tốt!

“Anh Lâm, em thấy con hamster ăn đan dược.” Mới đầu khi thấy Đa Đa gặm viên đan dược, Mộ Tiếu tưởng là quả hạch nào đó, kết quả sau đó mới phát hiện là đan dược.

Đi theo luyện đan sư là sung sướng như vậy đó, có thể dùng đan dược như quà vặt, đúng là người không bằng chuột!

Mộ Lâm lườm Mộ Tiếu, nhỏ giọng nói: “Nói ít, làm nhiều. Còn nữa, đừng nhìn chằm chằm xem con chuột của Giang thiếu ăn cái gì.”

“Nhưng mà anh Lâm, con chuột đó không bình thường thì phải? Sức ăn của nó mạnh lắm.” Mộ Tiếu vẫn nói.

Mộ Lâm trừng mắt nhìn cậu: “Không ai ăn khỏe như em đâu.”

Mộ Tiếu: “…” Nhưng cậu là người mà, ăn nhiều một chút cũng bình thường, con chuột kia thì khác.

Mộ Tiếu cảm thấy trong căn biệt thự này, chỗ nào cũng kỳ quái, nhất là con trai nuôi trong truyền thuyết của Lạc Kỳ. Đứa bé nhỏ xíu luôn ôm cái bình sữa khổng lồ, một ngày uống đến mấy bình, mà còn không thấy đứa bé đi vệ sinh nữa.

Hết chương 211
Bình Luận (0)
Comment