Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 245

Edit: OnlyU

Diệp Đình Vân và Tư Tế đại nhân kiểm tra một chút, thu hoạch tổng cộng được hơn sáu ngàn hạt giống. Cậu hào phóng chia có Tư Tế đại nhân hai ngàn hạt, ông ta như nhặt được báu vật mà mang hạt giống về.

Giang Thiếu Bạch phát hiện sau khi hạt giống rời khỏi cây, linh quang của nó nhạt đi rất nhiều, nhưng nhìn kỹ vẫn nhận ra hạt giống này bất phàm. Hắn và Diệp Đình Vân lấy chừng 100 hạt đi nấu cháo.

Hương vị hạt giống cực ngon, ăn xong có cảm giác thư thái khó mà diễn tả. Giang Thiếu Bạch luôn nghĩ tốn nhiều công sức như vậy để chăm sóc một bụi hoa thì hơi lỗ vốn, nhưng sau khi ăn cháo xong, hắn lại nghĩ tất cả mọi việc đều đáng giá.

Giang Thiếu Bạch ăn cháo xong liền vận chuyển nguyên khí, phát hiện nguyên khí trong người lại tăng cao một chút. Nếu cứ tiếp tục kiên trì như vậy thì mấy tháng sau, hắn có thể thăng lên thiên cấp, đương tương cấp bậc Động Thiên Cảnh ở thế giới này.

Ngày Cửu Vĩ Hoa chín muồi có rất nhiều chim kéo đến, nhiều người bị thương khi chiến đấu với chúng. Tuy rằng người bị thương không ít nhưng may là đa số đều là vết thương nhẹ, không có ai thương vong. Những người bị thương được đưa đến chỗ Tư Tế đại nhân, ông ta điều chế một loại thuốc mỡ đặc biệt, ngửi mùi hơi thối nhưng bôi lên vết thương có tác dụng chữa trị rất tốt.

Giang Thiếu Bạch đi ra khỏi nhà, có thể trông thấy rất nhiều người thoa thuốc đi lại trong Hổ Nha Trại, vì thế mùi thối cứ lượn lờ trong không khí.

Sau khi dọn dẹp bãi chiến trường xong xuôi, rốt cuộc bộ lạc cũng yên bình trở lại, thế nhưng Thương Thạch lại bị nhìn chằm chằm.

“Tam đệ, Giang Thiếu Bạch thức tỉnh lôi võ hồn.” Có thể phóng sấm sét, có lẽ là lôi võ hồn rồi.

Thương Sơn cau mày nói: “Tại sao trước giờ đệ không nói?”

Thương Thạch gãi tóc đáp: “Đệ cũng đâu có biết.”

Quả thật Thương Thạch không ngờ Giang Thiếu Bạch thức tỉnh lôi võ hồn, nhưng mọi người lại nghĩ cậu ta biết từ lâu rồi. Ngày đầu tiên Thương Thạch gặp Giang Thiếu Bạch, hắn đã sử dụng sấm sét, nhưng lúc đó Thương Thạch cho rằng đối phương dùng pháp khí, giống như bản thân cậu ta dùng vũ thạch dập tắt đám cháy trong rừng, Thương Thạch không hề nghĩ đến phương diện kia. Sau đó cậu ta quên luôn chuyện này.

“Không phải đệ thường xuyên đi săn thú với Giang tiên sinh sao?”

Thương Thạch gãi đầu, lúc mới bắt đầu thì Giang Thiếu Bạch không quen hoàn cảnh xung quanh, thường yêu cầu cậu ta dẫn đường, sau đó Giang Thiếu Bạch biết phải đi đường nào, chê Thương Thạch cản trở nên không thích dẫn cậu ta theo. Đúng là vô lại, qua cầu rút ván.

“Không phải thường xuyên đâu.” Thương Thạch đáp qua loa, sau đó hỏi tiếp: “Đại ca, lôi võ hồn có gì đặc biệt?”

Thương Sơn lắc đầu nói: “Không biết. Tư Tế đại nhân từng nói người có song võ hồn đều là thiên tài, sức chiến đấu cao hơn người bình thường rất nhiều.”

Thương Thạch vô cùng ước ao nói: “Không ngờ Giang tiên sinh lại có đến hai võ hồn. Nếu có thể chia cho ta một cái thì tốt quá.”

Thương Sơn vỗ tam đệ của y một cái: “Đừng suy nghĩ bậy bạ.” Võ hồn làm sao mà chia nhau được chứ.

“Đại ca, rốt cuộc hạt giống Cửu Vĩ Hoa có ích lợi gì?” Thương Thạch không kiềm lòng được lại hỏi tiếp.

“Không biết, Tư Tế đại nhân thu giữ hết rồi, chắc mấy ngày nữa sẽ biết thôi.”

Thương Thạch nói: “Hình như đó là một loại linh dược, ăn vào sẽ giúp thực lực tiến thêm một bước.”

Y nghe thế cười cười: “Làm gì có chuyện đơn giản như vậy được.” Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng ánh mắt Thương Sơn lại lóe lên tia chờ mong.

Bước vào Động Thiên Cảnh là ước mơ của mỗi người trong bộ lạc, mặc dù cha y có thể bước vào Động Thiên Cảnh, nhưng thực tế là đi đường tắt.

Năm xưa, tổ gia gia của Thương Sơn từng chiến đấu kịch liệt với mãnh thú rồi bị thương nặng, lúc sắp chết, ông truyền toàn bộ công lực cho phụ thân của y. Phụ thân y không cần làm gì cũng lên được Động Thiên Cảnh. Truyền công lực có thể giúp thực lực tăng lên trong thời gian ngắn, nhưng cũng tiêu hao tiềm lực quá mức.

Mấy năm qua, phụ thân y tăng thực lực cực ít, nhưng ông không để ý lắm, vì nói thế nào thì cũng là Động Thiên Cảnh, so với những người ở cấp bậc Luyện Huyết Cảnh thì mạnh hơn rất nhiều.

Dù thế nào, trong bộ lạc phải có một người Động Thiên Cảnh giữ thể diện, nếu không có một ai, khi gặp chuyện ngoài ý muốn thì cả bộ lạc rất dễ bị giết chết.

***

Trong căn nhà đá của Tư Tế đại nhân.

Thương Nhai vô cùng cảm thán nói: “Không ngờ Giang Thiếu Bạch chẳng những thức tỉnh kim võ hồn mà còn thức tỉnh cả lôi võ hồn. Quả thật khiến người ta bất ngờ.”

Dù là kim võ hồn hay là lôi võ hồn thì đều là loại võ hồn đặc biệt, song võ hồn càng hiếm có, những người như vậy trong bộ lạc lớn đều là thiên tài. Tại sao lại xuất hiện trong bộ lạc của họ? Thật là kỳ quái khiến người ta khó hiểu. Nhưng đối phương không có ác ý, vả lại vì cứu Dực Phi nên Giang Thiếu Bạch mới bị lộ lôi võ hồn.

Tư Tế đại nhân nhìn Thương Nhai nói: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, thừa dịp người còn ở đây, có gắng kết giao cho tốt.”

“Tư Tế đại nhân cho rằng họ sẽ rời đi?”

Bạch Miểu thở dài nói: “Người có các loại võ hồn đặc biệt thăng cấp nhanh hơn người bình thường rất nhiều, có lẽ không đến mấy năm nữa họ sẽ bước vào Động Thiên Cảnh, đến lúc đó bộ lạc chúng ta không giữ họ lại được.”

Thương Nhai cau mày nói: “Võ hồn đặc biệt lợi hại như vậy sao? Có thể dễ dàng tiến vào Động Thiên Cảnh.”

Tiến vào Động Thiên Cảnh là ước mơ của mọi chiến sĩ! Trong mấy trăm chiến sĩ, có được một người tiến vào Động Thiên Cảnh đã là không tồi rồi. Bản thân Thương Nhai cũng là Động Thiên Cảnh, đương nhiên ông hiểu rõ sự chênh lệch giữa Động Thiên Cảnh và Luyện Huyết Cảnh.

Bạch Miểu lắc lắc đầu nói: “Người có võ hồn đặc biệt không giống chúng ta.”

Thương Nhai gật gật đầu, hiểu được tầm quan trọng của thiên phú. Vài bộ lạc lớn có đệ tử có thiên phú xuất chúng, được tắm máu từ nhỏ, chưa đến hai mươi tuổi đã đạt đến Động Thiên Cảnh. Đây mới thật sự là thiên tài!

“Rốt cuộc vì sao hai người ngoại tộc kia lại xuất hiện ở Hổ Nha Trại chúng ta?” Huyết thống tốt như vậy, kỳ thật Thương Nhai rất hy vọng hai người có thể ở lại bộ lạc sinh con cái, hai người đều có võ hồn đặc biệt, con cháu sẽ có tỷ lệ thức tỉnh võ hồn rất cao. Có điều sau đó Thương Nhai cũng nhìn ra, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân là một đôi.

Bạch Miểu uống ly trà rồi nói: “Mặc dù không biết tại sao họ lại xuất hiện ở Hổ Nha Trại chúng ta, có điều xuất hiện ở bộ lạc chúng ta tốt hơn xuất hiện ở bộ lạc khác rất nhiều.”

Thương Nhai gật gù: “Nói cũng đúng.”

Nếu là một cao thủ bình thường thì nhiều nhất chỉ có thực lực bản thân cao một chút, nhưng hai người ngoại tộc kia thì khác, họ có thể giúp người khác nâng cao thực lực theo. Chỉ trong vòng mấy tháng nay mà Hổ Nha Trại đã thay đổi rõ rệt.

***

Sau trận đại chiến, trên đường đá ở Hổ Nha Trại đầy lông chim tán loạn.

Diệp Đình Vân thấy tiếc lông chim bị tùy tiện vứt bỏ, thế là cậu nhờ đám trẻ con thu thập lông chim.

Mấy chiến sĩ trong bộ lạc biết được Diệp Đình Vân có hứng thú với lông chim bèn thu lượm được mấy túi to đưa đến. Giang Thiếu Bạch cảm thấy sau trận đại chiến, mọi người càng nhiệt tình với hắn hơn. May là hắn không bị dị ứng với lông chim, nếu không bị cả đống lông chim bao vây thì sợ là không chịu nổi.

Hắn hiếu kỳ nhìn Diệp Đình Vân đứng ở cửa hỏi: “Sao ngươi lại hứng thú đi thu thập lông chim?” Chẳng lẽ muốn làm trái cầu, nhưng làm trái cầu không cần nhiều lông chim như vậy.

“Ta muốn thử xem có thể làm áo lông hay không.” Diệp Đình Vân đáp.

“Ngươi muốn làm vải bông à?”

“Đúng vậy. Tuy thời tiết mùa đông bất lợi cho cây bông phát triển, nhưng dựa vào năng lực của ta thì kích thích sinh trưởng cây bông không thành vấn đề. Vừa khéo vào mùa đông mọi người rảnh rỗi, có thể thử một chút.” Vài loại thực vật cần nguồn linh lực khổng lồ thì rất khó để kích thích sinh trưởng, nhưng vài loại cây bình thường thì kích thích sinh trưởng không khó.

Diệp Đình Vân cười nói tiếp: “Ta muốn làm chút chuyện cho đám trẻ con.”

Giang Thiếu Bạch xoa cằm nói: “Vậy à.” Theo hiểu biết của hắn, cô nhi sống trong viện cô nhi, đến mùa đông là ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, quả thật không tốt cho lắm.

***

Diệp Đình Vân đã giao hạt Cửu Vĩ Hoa cho Tư Tế đại nhân, ông ta giữ lại hai trăm hạt làm hạt giống trồng tiếp.

Giang Thiếu Bạch không keo kiệt, nói cho Tư Tế biết bí quyết trồng được Cửu Vĩ Hoa, chính là dùng máu tắm cộng thêm năng lực của Diệp Đình Vân.

Trong Hổ Nha Trại, dù không ai có mộc võ hồn nhưng máu tắm lại không thiếu. Tư Tế cho rằng dùng hạt giống của Cửu Vĩ Hoa biến dị có thể sẽ trồng được Cửu Vĩ Hoa khỏe mạnh, tuy không được chín cái đuôi nhưng có khả năng sẽ được sáu bảy cái đuôi. Tư Tế pha thêm mấy vị linh dược vào hạt giống, sau đó nấu một nồi lớn chiêu đãi mọi người đến ăn.

“Đây là hạt của Cửu Vĩ Hoa sao? Ăn ngon thật.” Thương Thạch vui sướng nói.

Thương Vân trừng mắt nhìn Thương Thạch: “Lo ăn của đệ đi.”

Hắn liếc nhìn em trai, tuy cháo ngon thật nhưng lúc này nên chú ý đến hiệu quả của nó chứ. Nhóm đầu tiên được ăn cháo là mấy đội trưởng đội săn thú. Vì Thương Thạch có công lớn là dẫn Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân về Hổ Nha Trại nên Tư Tế đại nhân thêm cậu ta vào danh sách.

“Ta cảm thấy nội thương trong người tốt hơn rất nhiều rồi.”

“Ta cũng cảm thấy bả vai không còn đau nữa.”

“Hình như sức lực của ta trở nên mạnh hơn.”

“Thứ tốt! Thứ này đúng là rất tốt.”

Mọi người ở Hổ Nha Trại lần lượt đến nhà của Tư Tế đại nhân ăn bữa tiệc hảo hạng này. Hiệu quả của hạt Cửu Vĩ Hoa cực tốt, khiến không ít chiến sĩ ăn xong liên tục kinh ngạc cảm thán.

***

Giang Thiếu Bạch đi vào nhà, nói với Diệp Đình Vân: “Mấy ngày nữa Hổ Nha Trại sẽ tổ chức yến hội, chúng ta chuẩn bị trước một chút.”

Cậu hơi hiếu kỳ hỏi: “Yến hội?”

“Đại khái giống lễ mừng năm mới, nghe nói hôm đó mỗi nhà sẽ chuẩn bị thức ăn rồi mang đến yến hội để mọi người cùng ăn.”

Mùa đông đã bắt đầu, vào mùa đông, sĩ khí của mọi người từ từ giảm xuống, tổ chức yến hội cũng là một cách đề cao tinh thần.

“Nghe có vẻ thú vị đấy.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Nghe nói Hổ Nha Trại có tục lệ hàng năm sẽ tổ chức yến hội, năm nào thu hoạch ít thì tổ chức đơn giản, thu hoạch nhiều thì làm náo nhiệt một chút. Mấy đứa nhỏ đang rất háo hức chờ mong.”

Đám trẻ em chờ mong yến hội, đại khái giống hắn khi còn bé ngóng trông nhà ai tổ chức tiệc là hắn sẽ đến ăn chùa một bữa.

“Chúng ta chuẩn bị một chút, đến lúc đó để mọi người mở rộng tầm mắt. Làm một cái bánh kem siêu to khổng lồ đi, được không?”

“Chỉ có bánh kem thì có vẻ không đủ chấn động. Nên chuẩn bị thêm cái gì khác nữa.”

Hôm trước Dực Phi từng lén nói với hắn rằng Dực Bằng đã ăn hết bánh kem của cậu bé, còn lừa cậu bé nói là chính Dực Phi nửa đêm bị mộng du đã ăn hết cái bánh kem. Sau đó không lừa gạt được mới chịu thừa nhận. Dực Phi còn nói Dực Bằng khen bánh rất ngon, vì thế rất kính nể Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân.

Tham ăn thì không liên quan đến tuổi tác, Giang Thiếu Bạch cảm thấy rất nhiều người thèm đồ vật trong nhà hắn, có lẽ so với võ lực thì mỹ thực càng dễ thắng được người ta tôn kính.

Diệp Đình Vân gật gù: “Cũng được.”

Giang Thiếu Bạch suy nghĩ một chút, hôm đó hắn có thể làm bánh trứng gà ngay tại hiện trường, cho thằng nhóc Dực Phi chỉ biết ăn trứng luộc kia mở mang tầm mắt.

Hết chương 245
Bình Luận (0)
Comment