Edit: OnlyU
Ba người nhóm Vu Phàm bỏ rơi một mình Liễu Ngọc ứng phó hung thú, cuối cùng thoát khỏi đàn thú truy kích.
Mạnh Nhan Ngọc hơi lo lắng nói: “Liễu Ngọc không theo kịp chúng ta.”
Vu Phàm thờ ơ nói: “Với tình huống vừa rồi, chúng ta giữ được cái mạng đã là tốt lắm rồi.”
“Nếu Tô Dịch trưởng lão truy cứu thì phải làm sao?” Mạnh Nhan Ngọc vô cùng lo lắng nói.
Vu Phàm chột dạ trong lòng nhưng cứng rắn nói: “Tô Dịch trưởng lão cũng không thể không nói đạo lý! Liễu Ngọc năng lực có hạn, bị kẹt trong thú triều, chúng ta có cách gì chứ.” Tuy nói thế nhưng trong lòng hắn ta không trấn định được như vẻ ngoài, lúc đó hắn ta đẩy Liễu Ngọc một cái, là hắn ta nhất thời nổi ý, hiện giờ nhớ lại, Vu Phàm hơi sợ hãi. Có điều sự tình đã xảy ra, giờ có hối hận cũng không kịp.
Mạc Đông cũng không dễ chịu, với tình hình lúc đó, nếu tất cả bọn họ dốc toàn lực có lẽ sẽ bảo vệ được Liễu Ngọc, nhưng nguy cơ quá lớn. Mà cũng có thể tất cả bọn họ sẽ thất thủ trong thú triều, bây giờ việc đã đến nước này, có hối hận cũng vô dụng.
Mạnh Nhan Ngọc do dự một chút, cuối cùng dịu dàng nói: “Chúng ta cũng không nên quá lo lắng, Liễu Ngọc là cháu ngoại Tô trưởng lão, chắc chắn Tô trưởng lão cho hắn không ít bảo bối, có lẽ hắn có thể bảo vệ tính mạng.”
Lông mày Vu Phàm giật một cái, ngẫm nghĩ khả năng trong lời Mạnh Nhan Ngọc. Hắn ta cho rằng Liễu Ngọc nên chết mới thỏa đáng, Liễu Ngọc chết rồi, Tô trưởng lão muốn gây rắc rối thì cũng là tìm Mạc Đông, dù sao ai cũng nhìn ra Liễu Ngọc thích Mạc Đông, cũng vì Mạc Đông nên mới đến vùng hoang dã này. Nhưng nếu Liễu Ngọc còn sống thì chỉ sợ là không giấu được chuyện hắn ta ra tay đẩy y, đến lúc đó…
Ngẫm nghĩ đến khả năng này, Vu Phàm hơi nóng nảy. Sau đó hắn lại nghĩ Liễu Ngọc rất ngu ngốc, dọc đường đều dựa vào pháp khí mà thắng, hiện giờ pháp khí dùng hết, cơ hội sống sót của đối phương rất thấp.
Chỉ tiếc túi trữ vật của Liễu Ngọc, trong đó hẳn là có không ít nguyên thạch và đan dược. Trên túi trữ vật có lộ ấn của Tô Dịch trưởng lão, dù có rơi vào tay hắn cũng sẽ quay về.
***
Sau khi vương xà xuất hiện, thế cục ở đại lục man hoang đại biến.
Vài người vốn có suy nghĩ đồ sát vương cấp hung thú, đạp lên nó, một bước lên trời, lúc này họ dần dần tỉnh táo lại.
Trên đường chạy trốn, ba người Giang Thiếu Bạch gặp một tu sĩ tông môn bị sư tử tấn công, tu sĩ kia bị đàn sư tử ăn thịt.
Cả ba người lánh đi, đàn sư tử không phát hiện ra hơi thở của họ. Có điều Liễu Ngọc bị một màn sư tử ăn thịt người này kích thích không nhẹ, một lúc lâu sau mới từ trên cây leo xuống, hai chân không ngừng run rẩy. Liễu Ngọc không muốn ở đây thêm một chút nào nữa, chỉ muốn về nhà thật nhanh.
“Có vẻ vương sư ra lệnh thuộc hạ tấn công tu sĩ tông môn.” Giang Thiếu Bạch nói.
“Có lẽ vậy, nhiều dã thú thù dai lắm.”
Lần này Lăng Thiên Tông tới đây bắt nạt “nhược tiểu”, cuối cùng bị tính kế lại.
“Chúng ta phải cẩn thận một chút, yêu thú bị vương thú ảnh hưởng, hiện tại tính công kích tăng cao.” Giang Thiếu Bạch nghiêm túc nói.
Liễu Ngọc nghe hai người nói mà hối hận không thôi, trong lòng không ngừng rên rỉ, cảm thấy không đến vùng hoang dã này thì tốt rồi. Y nghĩ nếu bản thân bị hung thú ăn thịt thì tốt nhất là ăn từ đầu trước, như vậy bị cắn sẽ không có tri giác, còn nếu ăn từ chân, vậy thì…
Giang Thiếu Bạch nhìn Liễu Ngọc không ngừng run rẩy, nghi ngờ hỏi: “Ngươi lạnh lắm hả?”
Liễu Ngọc xấu hổ cười cười: “Chân đau.”
“Chân ngươi bị thương rồi, để ta làm xe lăn cho ngươi.” Hắn nói tiếp.
Y nghe thế hiếu kỳ: “Xe lăn?”
Giang Thiếu Bạch khống chế vàng trên tay, dựa theo bản vẽ xe lăn mà biến thành ghế dựa bằng vàng. Lúc tới thế giới này, hắn suy đoán vàng cho thể sẽ là tiền tệ ở nơi này nên có mang theo một khối, nhưng sau đó hắn nhận ra ở thế giới này, vàng không có tác dụng gì.
Giang Thiếu Bạch phủi tay, nhìn cái ghế trước mắt thầm nghĩ xe lăn bằng vàng, đúng là quá xa xỉ, mang đến trái đất có lẽ sẽ rất hot trên mạng.
“Ngồi lên đi, chúng ta đẩy ngươi, ngươi tranh thủ thời gian khôi phục một chút.”
Liễu Ngọc thụ sủng nhược kinh, y chưa từng thấy cái ghế kiểu này, ánh mắt nhìn xe lăn vô cùng hiếu kỳ.
Đa Đa ân cần phun ra một cái chăn lông, Liễu Ngọc thấy thế cho chuột ngố một nắm nguyên thạch vụn, nó vui sướng thu lấy.
Liễu Ngọc có tiền, hẳn là sẽ không để ý đến Đa Đa, thế nên Giang Thiếu Bạch không che giấu chức năng trữ vật của chuột ngố.
Hắn nhìn túi trữ vật của y hỏi: “Liễu thiêu gia, túi trữ vật của ngươi bao nhiêu tiền?”
Liễu Ngọc lắc đầu nói: “Không biết, đây là ông ngoại tặng cho ta, không gian trong túi trữ vật nhỏ hơn nhẫn trữ vật, hẳn là không đắt lắm.” Y sờ sờ túi trữ vật trên tay, thầm nói: “Sau này về rồi phải làm một cái nhẫn trữ vật mới được. Không gian trong túi quá nhỏ, vài đồ tốt không mang theo được.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Thảo nào Vu Phàm không kiềm chế được mà ra tay, tên Liễu Ngọc này thật biết kéo thù hận.
Cây cối trong rừng rậm rạp, không có bản đồ rất dễ lạc đường. Mặc dù Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đã tới vùng hoang dã này hơn nửa năm, nhưng trước đó tu vi của hai người còn thấp, luôn hoạt động trong phạm vi của Hổ Nha Trại nên không hiểu biết nhiều về thế giới này.
Vì hung thú làm loạn khiến nơi này rối loạn không thôi. Hai người sơ ý một chút, kết quả bị lạc trong một mảnh rừng mười ngày mà không tìm được đường ra.
Liễu Ngọc dùng đan dược chữa thương, ba ngày sau đã khôi phục.
Thế nhưng y vẫn vô cùng tò mò về xe lăn, sau khi hỏi ý Giang Thiếu Bạch bèn thu vào túi trữ vật rồi đưa cho hắn hai bình đan dược. Lúc Liễu Ngọc vừa đến đây thì túi trữ vật còn đầy, sau này dùng nhiều thứ nên hiện giờ trong túi không còn nhiều đồ, vừa khéo chứa được xe lăn.
Giang Thiếu Bạch nghe Liễu Ngọc nói Liễu gia là gia tộc kinh thương, hắn rất hoài nghi, nếu sản nghiệp của Liễu gia mà giao cho Liễu Ngọc kinh doanh, có khi nào không cầm cự được một năm không?!
“Nơi quỷ quái gì thế này, nếu có bản đồ là tốt rồi.” Mà nếu có người hướng dẫn thì càng tốt hơn.
Liễu Ngọc nhìn Giang Thiếu Bạch, nghi ngờ hỏi: “Bộ lạc ngươi từng sống trước kia không có bản đồ sao?”
Hắn lắc đầu đáp: “Có thì có, nhưng chỉ là một mảnh nhỏ thôi.” Bản đồ là một trong những tài nguyên quý giá, bộ tộc càng lớn mạnh thì bản đồ càng hoàn chỉnh.
“Liễu gia thuộc về Thương Minh, hẳn là có bản đồ chứ?” Diệp Đình Vân hỏi.
Thương Minh kinh doanh buôn bán trong Thập Vạn Đại Sơn, chắc chắn có lộ tuyến ổn định, vì vậy phải có hiểu biết về hoàn cảnh ở đây.
“Có.” Liễu Ngọc đáp.
“Vậy mau lấy ra.” Giang Thiếu Bạch nói.
Liễu Ngọc lúng túng nói: “Ta không mang.”
Giang Thiếu Bạch trợn mắt, có xúc động một đấm Liễu Ngọc một cú.
“Ta không ngờ sẽ dùng đến.”
Hắn bất đắc dĩ thở dài, không thể hiểu nổi, Liễu Ngọc như thế này mà Liễu gia lại yên tâm cho y đi ra ngoài.
Kỳ thật Liễu phu nhân từng nhắc nhở con trai mang theo bản đồ, nhưng Liễu Ngọc cho rằng mang theo bản đồ chưa chắc dùng đến, vả lại có Mạc Đông dẫn đường, thế là y quên luôn. Liễu Ngọc nhìn vẻ mặt thất vọng của Giang Thiếu Bạch, gương mặt đỏ lên nói: “Chờ ta trở về, ta có thể lấy một phần bản đồ man hoang cho ngươi.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Đến lúc ra ngoài được rồi, hắn còn cần bản đồ làm cái quái gì nữa?
Liễu Ngọc xem lại túi trữ vật, hơi khó xử.
“Sao vậy?” Hắn thấy thế bèn hỏi.
Lúc vừa tiến vào vùng hoang dã, Liễu Ngọc vứt bỏ y quần áo bị bẩn, sau này phát hiện không đủ quần áo nên y cất quần áo bẩn vào túi, đề phòng mọi tình huống. Mấy ngày trước y đã không còn quần áo mới, đành phải mặc quần áo bẩn.
Giang Thiếu Bạch lên tiếng: “Ở nơi này không chú ý nhiều như vậy đâu, bẩn cũng mặc được…”
Liễu Ngọc khẽ gật đầu, hơi sa sút tinh thần.
Giang Thiếu Bạch cười cười, thầm nghĩ tuy Liễu Ngọc có chút tật xấu nhưng tính tình vẫn rất tốt.
“Ăn thịt nướng đi.” Hắn hô lên.
Y mừng rỡ nói: “Đa tạ.”
Liễu Ngọc cầm thịt nướng bắt đầu gặm, không còn chút hình tượng nào. Y nghĩ nơi quỷ quái này chẳng có gì tốt, duy chỉ có thịt nướng là an ủi y một chút.
Giang Thiếu Bạch nhìn tướng ăn của Liễu Ngọc, cảm thấy đối phương ăn thịt khá giống quỷ chết đói đầu thai, ở Liễu gia ăn không đủ no sao?
Liễu Ngọc bị nhìn như vậy hơi xấu hổ, kỳ thật y khá kén ăn, nhưng y chuẩn bị không đầy đủ, sau khi đến đây thường xuyên bị đói bụng, do đó nhìn thấy thịt mới vui sướng như vậy.
Ba người đi trong rừng mười mấy ngày, cuối cùng trông thấy mấy cư dân bộ lạc cưỡi Linh Lung Tước bay ngang qua rừng rậm. Liễu Ngọc vui mừng không thôi, vội châm pháo hiệu cầu cứu. Mấy người kia nhìn thấy pháo hiệu lập tức đáp xuống.
Liễu Ngọc lấy một tấm lệnh bài ra cho đối phương xem.
“Ngài là công tử Liễu gia ở Thương Minh?” Chiến sĩ dẫn đầu bộ lạc nhìn Liễu Ngọc hỏi.
Y khẽ gật đầu, hơi hãnh diện nói: “Đúng vậy, ông ngoại của ta là đan sư Toàn Đan.”
Giang Thiếu Bạch quan sát thấy ánh mắt cư dân bộ lạc thay đổi, hắn hơi thả lỏng một chút. Lúc mấy người kia vừa đáp xuống, nét mặt không mấy thân thiện, nhưng vừa nghe thân phận của Liễu Ngọc thì nét mặt lập tức thay đổi. Có lẽ họ nghĩ có quan hệ tốt với Liễu Ngọc sẽ được đền đáp nhiều hơn so với cướp của, vậy nên sắc mặt mới thay đổi.
Sau khi biết rõ lai lịch của Liễu Ngọc, họ lập tức xem y như khách quý.
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi theo Liễu Ngọc đến bộ lạc Thiết Vân. Trong bộ lạc có không ít tòa thành được xây bằng đá, hoàn cảnh một trời một vực so với Hổ Nha Trại.
Trong tòa thành còn có chợ trao đổi, các công trình hoàn thiện hơn Hổ Nha Trại rất nhiều.
Diệp Đình Vân đi vào khu phố chợ, tìm được mấy loại thảo dược mà Bạch Miểu luôn tâm tâm niệm niệm.
“Sao Liễu công tử lại đi một mình trong vùng hoang dã này?” Tư Tế của bộ lạc Thiết Vân hỏi.
Liễu Ngọc nhàn nhạt đáp: “Có mấy người đi cùng ta nhưng bị lạc nhau.”
Tư Tế tiếc nuối nói: “Thương Minh có một chiếc vũ thuyền, mấy ngày trước vừa rời đi. Nếu Liễu công tư đến sớm mấy ngày thì tốt rồi.”
Liễu Ngọc khẽ gật đầu, trái lại không hề tiếc nuối.
Y đoán Mạc Đông, Vu Phàm và Mạnh Nhan Ngọc đều ở trên chiếc thuyền kia, tạm thời y chưa biết phải đối mặt với ba người kia thế nào, bỏ lỡ cũng tốt.
Theo lời Liễu Ngọc, Giang Thiếu Bạch biết được Liễu gia thường xuyên phái thương đội đến Thập Vạn Đại Sơn làm ăn, thế nên có liên hệ với vài bộ lạc lớn ở đây. Hắn nghe y nói mà chợt nhận ra, thì ra thương đội “ăn thịt người không nhả xương” trong lời cư dân Hổ Nha Trại cũng có người nhà của Liễu Ngọc.
Hết chương 254