Edit: OnlyU
Liễu Ngọc nhìn Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, cảm thấy bối rối hỏi: “Hai ngươi muốn đi sao?”
“Quấy rầy đã lâu, thật ngại quá.” Diệp Đình Vân cười cười nói.
Y cau mày: “Thế nhưng…”
Giang Thiếu Bạch thấy dáng vẻ xoắn xuýt của Liễu Ngọc như vậy bèn giải thích cho y: “Dù sao chúng ta không phải người nhà họ Liễu, luôn ở lại đây thì rất xấu hổ.”
Liễu Ngọc không thèm để ý nói: “Các ngươi cứ việc ở đây, không có gì là không tiện cả, dù sao bên ta còn rất nhiều phòng trống…”
Diệp Đình Vân ôn hòa nói: “Ta và Thiếu Bạch đã suy nghĩ kỹ, muốn tìm một trạch viện yên tĩnh ở Thương Minh, không biết Liễu thiếu gia có gợi ý gì không?”
Liễu Ngọc nghe hai người nói, đầu tiên y cảm thấy mất mát, sau đó lập tức phấn chấn nói: “Yên tâm đi, ta nhất định tìm một nơi ở tốt cho hai ngươi.”
Giang Thiếu Bạch cười gượng, nhắc nhở nói: “Tốt thôi không đủ, phải rẻ một chút.” Hắn không giống Liễu Ngọc có nhiều nguyên thạch như vậy!
Y sửng sốt nhìn hắn một lúc, cuối cùng khẽ gật đầu: “Ta biết rồi.”
Liễu Ngọc rời đi không lâu đã trở lại, còn cầm theo thứ gì đó.
“Ta nói với mẫu thân, mẫu thân tặng một trang viên gần Thương Minh cho hai ngươi.”
Giang Thiếu Bạch nghe mà sợ hãi: “Một trang viên?”
Nơi này là trung tâm Thương Minh, có thể nói là tấc đất tấc vàng, khoảng thời gian này Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân ở tại Liễu gia cũng tiết kiệm được một chút, chứ ở một đêm trong tửu lâu giá cả không ít, thời gian dài sẽ rất tốn kém.
Liễu Ngọc gật đầu: “Đúng vậy. Nơi đó hơi xa nhưng lại rộng lớn.”
Giang Thiếu Bạch khiếp sợ: “Vậy cũng quá khách sáo rồi.”
Hắn vốn định thuê một trạch viện nhưng không có ý định mua lại. Giá nhà ở thế giới này khoa trương như ở trái đất vậy, hắn nghĩ muốn mua được nhà phải chờ mấy năm nữa.
Sau khi Giang Thiếu Bạch đến Liễu gia, Liễu phu nhân không bày tỏ gì, hắn thầm oán bà quá keo kiệt, không hào khí như Liễu Ngọc. Không ngờ Liễu phu nhân không ra tay thì thôi, vừa vung tay là hào phóng như vậy. Một trang viên ở vùng ngoại ô trung tâm Thương Minh, e là trị giá đến mấy vạn nguyên thạch vụn.
Chẳng lẽ Liễu Ngọc phá của như vậy là do di truyền?!
“Mẹ ta nói đây là cám ơn ân cứu mạng của hai ngươi, xin hai ngươi hãy nhận lấy.” Liễu Ngọc nói.
Giang Thiếu Bạch nhận lấy khế ước nhà: “Đã vậy thì ta xin nhận.”
Liễu Ngọc khẽ gật đầu: “Đúng rồi Giang thiếu, ngươi định ở lại Thương Minh bao lâu, chúng ta có thể đến tìm ngươi chơi không?”
Hắn nghĩ nghĩ rồi nói: “Chắc sẽ ở một thời gian, ngươi muốn tìm chúng ta thì cứ đến bất cứ lúc nào.”
Liễu Ngọc vui sướng nói: “Vậy thì tốt quá!”
Giang Thiếu Bạch vốn đang cân nhắc chuyện thuê nhà, hiện tại có trang viên Liễu phu nhân tặng rồi, có thể trực tiếp dọn nhà luôn.
Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch muốn dọn nhà, Liễu Ngọc xung phong tìm người hỗ trợ. Trong trang viên mà Tô Tình tặng có đủ đồ dùng, hai người không cần mua thêm quá nhiều.
“Chính là chỗ này.” Liễu Ngọc lên tiếng.
Giang Thiếu Bạch nhìn trang viên trước mắt mà âm thầm mừng rỡ. Trang viên không quá lớn, có trận pháp phòng hộ, chỉ cần kích hoạt trận pháp phòng hộ thì sẽ an toàn ở mức độ nhất định.
“Đây là một trong những của hồi môn của mẹ ta.” Liễu Ngọc nói.
“Trang viên hồi môn, sao ta có thể nhận?”
Y lắc đầu nói: “Không sao đâu, mẹ ta có đến mấy cái trang viên hồi môn, bình thường không có ai ở, còn phải tìm người quản lý, lãng phí lắm.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Nhà bỏ trống sao? Ở đâu cũng có người như vậy, có nhà không ở mà cũng không cho người ta ở, tạo thành lãng phí tài nguyên cực độ.
“Mẹ ngươi không cân nhắc cho thuê sao?”
Liễu Ngọc lắc đầu: “Quá phiền phức.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Có một phụ thân Toàn Đan, phỏng chừng Liễu phu nhân không thèm quan tâm chút tiền lẻ đó.
“Mẹ ngươi có đến mấy trang viên hồi môn hả?” Giang Thiếu Bạch hơi nghi ngờ hỏi.
Y gật đầu, khá đắc ý nói: “Đúng vậy. Nghe nói năm đó khi mẹ gả cho cha ta vô cùng rầm rộ chưa từng có, các loại pháp khí, đan dược, nguyên thạch, cửa hàng hồi môn không ít, nhiều người bảo cha ta có phúc lớn.”
Giang Thiếu Bạch cười mấy tiếng, thầm nghĩ phú hào dị giới gả con gái, có lẽ trong mắt người khác, cha y chính là tiểu tử nghèo cực kỳ may mắn.
“Cha mẹ ngươi quen nhau thế nào?” Hắn tò mò hỏi.
“Ta nghe mẹ kể lại, lúc còn trẻ, ông ngoại nói mẹ được nuông chiều từ bé, đi ra ngoài sẽ chết đói. Thế là mẹ ta không phục bèn lén chạy ra ngoài, kết quả bị mấy tu sĩ không có ý tốt truy sát, may là gặp được cha ta. Lúc đó cha ta cũng không biết thân phận của mẹ ta, hai người cùng nhau rèn luyện một thời gian, cuối cùng đến với nhau.” Nói đến đây, hai mắt Liễu Ngọc lóe sáng, dường như rất hâm mộ chuyện tình cảm lãng mạn của cha mẹ.
Lông mày Giang Thiếu Bạch giật giật, không hiểu sao Tô Tình lại bị truy sát, khả năng lớn là đại tiểu thư Tô Tình sơ ý khoe của rồi!
Kế đó Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân dọn dẹp trang viên một chút rồi vào ở.
Hắn nằm trên giường, thong thả nói: “Vẫn là ở trong nhà của mình thoải mái!” Mặc dù Liễu gia không tệ nhưng sống ở đó có vẻ ăn nhờ ở đậu. Nhưng nhờ sống ở đó một thời gian mà họ hiểu biết nhiều hơn về sinh hoạt ở thời đại này.
***
Phòng luyện khí Liễu gia.
“Giang thiếu không đến à?” Một học đồ lên tiếng.
“Hôm qua Giang Thiếu Bạch dọn nhà, nói là không có ý định đến đây nữa.”
“Tại sao vậy?”
“Hắn nói luyện khí cực khổ quá, tìm nghề khác vẫn hơn.”
“Sao hắn lại không có lòng kiên trì như vậy? Tư chất của hắn rất tốt mà.”
“Người ta có chí riêng.”
Triệu Thất thở dài, trong lòng hơi tiếc nuôi. Mấy khối sắt mà Giang Thiếu Bạch tinh luyện đều bị y thu giữ rồi dùng mấy khối sắt có tạp chất 2 – 3% thay thế. Sau đó y bán mấy khối sắt của Giang Thiếu Bạch, vì độ tinh khiết cực cao nên bán được giá cả không tồi, từ đó y kiếm được một số tiền chênh lệch.
Kiếm được khoản tiền ngoài ý muốn này nên dạo này Triệu Thất khá thoải mái. Hiện tại Giang Thiếu Bạch không muốn đến phòng luyện khí nữa, con đường phát tài của y thế là hết.
Triệu Thất thở dài, ngẫm lại hay là vì thái độ của bọn họ quá lạnh lùng nên mới khiến thiên tài luyện khí Giang Thiếu Bạch nhanh chóng mất hứng thú, Triệu Thất như thấy một thiên tài ngã xuống.
Giang Thiếu Bạch thì hoàn toàn không biết sự rối rắm của Triệu Thất.
***
Giang Thiếu Bạch đi mua một số kim loại, luyện chế một cái máy phát điện loại khác. Máy phát điện đầu tiên của hắn chỉ là hàng thử nghiệm, công suất hơi yếu. Thế nên hắn mua thêm một số khoáng thạch kim loại, thử làm cái máy phát điện khác. Có kinh nghiệm lần đầu tiên, lần này thuận lợi hơn rất nhiều. Chưa đến mấy ngày sau, Giang Thiếu Bạch đã làm xong máy phát điện thứ hai.
Máy phát điện thứ hai có các tính năng phát triển vượt trội hơn rất nhiều.
Giang Thiếu Bạch tập trung nghiên cứu chế tạo máy phát điện, Diệp Đình Vân thì dồn hết tâm tư vào dược tề phàm cấp và luyện chế dược tề. Sau khi rành rẽ luyện chế dược tề phàm cấp, dược tề bán không được tiền sẽ bị cậu vứt bỏ mà tập trung luyện chế các loại dược tề bán chạy và có giá hơn.
Mặc dù chỉ là dược tề phàm cấp, nhưng vì số lượng quá nhiều, sợ là sẽ gây chú ý. Diệp Đình Vân không nhờ Liễu Ngọc bán nữa, mà tiểu thương ở Thương Minh không ít.
Có mấy mẻ thuốc, Diệp Đình Vân phân ra bán cho vài tiểu thương. Mặc dù cậu luyện chế được nhiều đan dược nhưng đối với thị trường khổng lồ thì chút đan dược phàm cấp đó không nổi được tý bọt nước.
Thân phận của Liễu Ngọc đặc biệt, mọi cử động của y đều bị người khác chú ý, thế nên tin tức Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân dọn ra ngoài nhanh chóng truyền đi khắp nơi.
Liễu Nguyệt mất mát nói: “Sao Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân lại dọn đi? Hai người họ thú vị hơn nhiều người trong gia tộc, cứ vậy rời đi thật đáng tiếc.”
Liễu Ngọc buồn bã gật đầu. Sau khi trở về từ man hoang, Liễu Ngọc càng lúc càng xa lánh bạn bè. Có bài học Vu Phàm, cuối cùng y đã có chút năng lực phân biệt thiện ý và ác ý.
“Không phải vì lời đồn nên họ dọn đi đó chứ?” Liễu Nguyệt hỏi.
Liễu Ngọc không hiểu ra sao: “Lời đồn, ai đồn cái gì hả?”
Cô nhìn em họ, thầm nghĩ đến giờ mà Liễu Ngọc vẫn còn ngốc nghếch.
“Gần đây trong nhà có người bàn tán, nói đệ và hai người kia gặp nhau là do có tính toán từ trước.”
Liễu Ngọc bất mãn nói: “Chuyện này sao có thể tính toán từ trước được?”
Trước khi sự việc xảy ra, Liễu Ngọc không hề nghĩ Vu Phàm sẽ hận y đến mức như vậy, càng không ngờ Mạc Đông từng thề son sắt, cam đoan sẽ bảo vệ y an toàn lại không hề do dự xoay người bỏ đi!
“Hình như có người cố ý lan truyền lời đồn này.” Liễu Nguyệt nói tiếp.
Liễu Ngọc không hiểu: “Tại sao phải lan truyền lời đồn như vậy?”
Cô lắc đầu, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn em họ: “Có vài người rảnh đến phát chán, bản thân không dễ chịu cũng không muốn người khác sống tốt.”
Liễu Ngọc nghe thế, không kiềm được thở dài một hơi.
Cô thăm dò nói tiếp: “Ta thấy chuyện này chắc chắn liên quan đến Mạc Đông.”
Liễu Ngọc cau mày nhìn cô, thế mà không biện luận thay Mạc Đông. Liễu Nguyệt thấy thế cười khẽ một tiếng, thầm thầm thở phào nhẹ nhõm. Gần đây Mạc Hùng có ý làm dịu quan hệ giữa Liễu Ngọc và Mạc Đông, chắc chắn Mạc Đông biết rõ cha hắn làm cái gì, chỉ là không tỏ rõ thái độ.
***
Tiếng gõ cửa vang lên.
Diệp Đình Vân đứng lên nói: “Chắc là Liễu thiếu gia đến.”
Giang Thiếu Bạch xoa xoa trán: “Hắn lại tới nữa.”
Cậu nhún vai đáp: “Hôm nay là ngày ta hẹn giao hàng cho Liễu Ngọc, có điều ta đã nói hắn không cần tới, ta sẽ tự đi tìm hắn.”
Giang Thiếu Bạch nghĩ nghĩ rồi nói: “Chắc là có việc khác.”
“Ta đi xem một chút.”
Diệp Đình Vân dẫn Liễu Ngọc vào nhà hoàn thành giao dịch dược tề, Liễu Ngọc nhìn quanh bốn phía nói: “Trang viên thay đổi không ít!”
Cậu nghe thế cười cười, trang viên này thuộc về Liễu phu nhân, khắp nơi đều là màu sắc rực rỡ, phong cách nữ tính. Sau khi cậu và Giang Thiếu Bạch dọn vào đã trang trí phòng ốc ổn thỏa hơn.
“Đây là cái gì?” Liễu Ngọc nhìn thấy cái máy phát điện bên cạnh, hiếu kỳ hỏi: “Là pháp khí sao?”
Giang Thiếu Bạch lắc đầu nói: “Không phải, đây là dụng cụ xoa bóp.”
“Xoa bóp? Ta chưa thấy dụng cụ xoa bóp nào như thế này cả. Ta có thể thử không?”
Giang Thiếu Bạch nghĩ nghĩ rồi đồng ý: “Được.”
Hắn truyền dòng điện vào ghế bọc da thú bên cạnh, sau khi kết nối, cái ghế biến thành ghế điện, người bình thường ngồi lên sẽ bị tim đập nhanh mà chết. Nhưng dù Liễu Ngọc có phế đến cỡ nào thì cũng là Động Thiên Cảnh, hẳn là không sao.
Vì lý do an toàn nên hắn chỉ kết nối dòng điện thấp nhất. Sau khi xác nhận dòng điện sẽ không xảy ra sự cố an toàn, lúc này hắn mới cho Liễu Ngọc ngồi lên.
Y cảm nhận được một dòng điện chạy qua người, cảm thấy thần kỳ nói: “Cái ghế thật kỳ quái! Đây là lôi điện sao? Ta cũng muốn, cảm giác như đang được xoa bóp bắp thịt.”
Giang Thiếu Bạch bất đắc dĩ nói: “Chờ khi nào ta rảnh sẽ làm cho ngươi một cái.”
Liễu Ngọc gật đầu, vui sướng nói: “Vậy quá tốt rồi. Giang thiếu, ngươi thật sự không còn hứng thú với luyện khí sao?”
Hắn nghe thế cau mày hỏi: “Sao lại hỏi vậy?”
Liễu Ngọc cào tóc nói: “Vì ta gặp được mấy học đồ luyện khí của tứ thúc, bọn họ nói thiên phú của ngươi vô cùng cao, nếu cứ từ bỏ như vậy thì tiếc quá.”
“Bọn họ quá khen mà thôi.” Giang Thiếu Bạch hơi xấu hổ nói.
Thật ra hắn khá bất ngờ, hắn đã đến phòng luyện khí Liễu gia một thời gian, có điều chỉ có quan hệ sơ giao với mấy học đồ luyện khí. Lúc hắn vừa đến, mấy người kia còn hơi bất mãn đối với hắn, kết quả hiện tại bọn họ cảm thấy hắn từ bỏ thì quá đáng tiếc?
“Kỳ thật ta cũng cảm thấy Giang thiếu từ bỏ luyện khí thì rất đáng tiếc.”
Giang Thiếu Bạch cười cười, sau khi chế tạo được máy phát điện, hắn càng chú ý đến lôi võ hồn hơn. Hắn còn lấy được Thiên Lôi Quyết trong lôi ấn, có máy phát điện tăng thêm pháp quyết, hắn sẽ tiến cảnh thần tốc, thế nên hắn không còn quá chấp nhất đối với luyện khí.
Giang Thiếu Bạch do dự một chút rồi nói: “Chuyện này để ta suy nghĩ thêm một chút đi, dù sao còn nhiều thời gian.”
Liễu Ngọc khẽ gật đầu: “Cũng được.”
Diệp Đình Vân đưa dược tề đã chuẩn bị xong: “Liễu thiếu, đây là dược tề đợt này.”
Liễu Ngọc kiểm tra một chút, tán thưởng nói: “Diệp thiếu, phẩm chất dược tề ngày càng khá, vì trình độ của ngươi tăng lên sao?”
Cậu bình thản nói: “Có lẽ do quen tay quen việc.” Khoảng thời gian này, Diệp Đình Vân tiếp xúc với mấy ngàn chủng linh tỳ, đã hiểu rõ hơn về linh dược ở thế giới này.
“Ông ngoại ta sắp đến đây rồi.” Liễu Ngọc hưng phấn nói.
Diệp Đình Vân hơi bất ngờ: “Tô tiền bối?”
Y gật đầu xác nhận: “Đúng vậy! Ngươi muốn gặp ông ngoại của ta không? Đến lúc đó có thể sắp xếp cho hai người gặp một lần. Nếu ngươi có vấn đề gì, có thể tìm ông ngoại ta thỉnh giáo.”
“Được không vậy?” Trưởng lão Toàn Đan là đại nhân vật, bình thường rất khó gặp được.
Liễu Ngọc gật đầu nói: “Đương nhiên là được, cũng không phải chuyện gì ghê gớm. Đáng lẽ ông ngoại đến gặp ta từ lâu rồi, nhưng bận quá không đến được nên kéo dài đến bây giờ.”
“Tô tiền bối sắp tới, ngươi không cần chuẩn bị gì sao?” Giang Thiếu Bạch hỏi.
Liễu Ngọc thản nhiên: “Trong nhà có người chuẩn bị, không cần đến ta.”
Diệp Đình Vân hiểu rõ, có người sợ đắc tội Tô tiền bối, còn người thân thiết thật sự thì đương nhiên không cần quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Liễu Ngọc hơi buồn bực nói: “Vì ông ngoại sắp đến nên có rất nhiều người đến tìm ta, thật phiền phức.”
Diệp Đình Vân đảo mắt, phỏng chừng Tô tiền bối sắp đến nên nhiều người vội vã đến bám víu tạo quan hệ với Liễu Ngọc.
Hết chương 261