Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 279

Edit: OnlyU

Nhờ các tiểu bối ở Liễu gia ra sức tuyên truyền, tiếng tăm của Liễu Ngọc ở Thương Minh lập tức cải biến.

Trước kia những người nhắc tới Liễu Ngọc thường tiếc nuối, cảm thán y có xuất thân tốt nhưng đáng tiếc tư chất lại quá kém. Hiện tại mọi người ở Thương Minh nhắc tới Liễu Ngọc lại cảm thán không hổ là cháu ngoại của Tô đan sư, đã có tài thì sẽ thành công, dù muộn vẫn có chút bản lĩnh.

Hiện tại Liễu Ngọc đang đứng trong cửa hàng, bên cạnh y là mấy đứa nhỏ Liễu gia đi cùng. Y thu hoạch không nhỏ trong bí cảnh, bị mấy tiểu bối ồn ào đòi mua lễ vật.

“Mạc Đông kìa!” Liễu Cẩn An mới bảy tám tuổi, nhìn thấy Mạc Đông liền vô thức thốt ra.

Liễu Cẩn An vừa nói xong lập tức bị mấy thiếu niên bên cạnh trừng mắt. Từ trên xuống dưới nhà họ Liễu đều biết chuyện của Liễu Ngọc và Mạc Đông, có điều từ sau khi trở về từ man hoang, Liễu Ngọc thay đổi thái độ, thế nên hiện tại rất ít người nhắc đến chuyện của Liễu Ngọc và Mạc Đông.

Liễu Ngọc nghe vậy nhìn qua Mạc Đông, phát hiện cảm xúc của bản thân lại bình tĩnh ngoài ý muốn.

Trong bí cảnh gặp đủ loại người, mở mang tầm mắt, Liễu Ngọc chợt phát hiện ấn tượng về Mạc Đông trong lòng y càng lúc càng mờ nhạt. Trước kia trong lòng y, Mạc Đông có hình tượng vô cùng hoàn mỹ, nhưng đa số lại là suy nghĩ chủ quan của y, hiện tại Liễu Ngọc nhận ra ánh mắt của y quá kém.

Liễu Ngọc dời tầm mắt, y lấy một nắm nguyên thạch vụn từ trong túi trữ vật ra đưa cho mấy đứa nhỏ, bảo tụi nhỏ cứ tùy ý mua đồ. Mấy đứa nhỏ thấy y hào phóng như vậy mà giật mình, sau đó reo hò bỏ lại Liễu Ngọc mà đi mua đồ.

Y nhìn theo mấy thiếu niên chạy đi, môi cong lên, thầm nghĩ quả nhiên đám tiểu quỷ này được việc xong là bỏ đi.

Mạc Đông nhìn theo Liễu Ngọc, chỉ cảm thấy đôi mắt đau nhói.

***

Sau khi Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân chia tay Liễu Ngọc, hai người che giấu tu vi, trà trộn vào các tu sĩ cấp thấp. Có tài nguyên tu luyện dồi dào, họ bèn thuê một động phủ dùng để tu luyện.

Rất nhanh, tứ đại tông môn phát lệnh truy nã Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân.

Giang Thiếu Bạch đọc lệnh truy nã rồi nói: “Chúng ta bị xem là tu sĩ ma đạo.”

“Không còn cách nào khác.”

Trong bí cảnh, Giang Thiếu Bạch vận dụng thuật luyện thi, chỉ cần người trong bí cảnh ra ngoài tùy tiện đồn vài câu là hình tượng của hai người sẽ càng lúc càng bị ma hóa.

Ban đầu lệnh truy nã hai người chỉ trong phạm vi nhỏ, nhưng từ từ càng mở rộng, tiền thưởng càng lúc càng cao.

Giang Thiếu Bạch lấy được số lượng lớn nguyên thạch trong bí cảnh, hắn bèn quyết định tìm một chỗ, mai danh ẩn tích tu luyện một thời gian rồi tính tiếp.

***

Liễu gia.

Tô Dịch lại giá lâm Liễu gia lần nữa, khiến Thương Minh xôn xao một trận.

Mặc dù Tô Dịch có quan hệ thông gia với Liễu gia, nhưng bình thường đều là vợ chồng Tô Tình đi thăm ông.

“Ông ngoại, có phải tu sĩ tứ đại tông môn bị điên rồi không? Làm gì mà nhất định phải tìm được Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân chứ?”

Tô Dịch bình thản nhìn Liễu Ngọc đang nổi trận lôi đình, lát sau mới nói: “Vì rất có thể truyền thừa cao nhất của bí cảnh Thiên Tinh đã rơi vào tay hai người này.”

Liễu Ngọc trợn to hai mắt, lẩm bẩm nói: “Không có khả năng! Mặc dù họ có chút bản lĩnh, nhưng tu sĩ ngoại vực càng hung tàn hơn, đồ vật rơi vào tay bọn chúng mới đúng.”

“Trước đó ta cũng nghĩ vậy, tứ đại tông môn cũng cho là thế nên họ mới coi hai người kia không ra gì. Nhưng gần đây có người từ ngoại vực lẻn đến đây, chính là vì muốn tìm người đã lấy được truyền thừa.”

Liễu Ngọc mở to hai mắt, không thể tin nổi: “Có chuyện này sao?”

Tô Dịch nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp: “Tam đại tông môn ngoại vực đều thất bại, chúng không lấy được truyền thừa.”

“Nhưng mà…”

Ông thở dài nói tiếp: “Không ai trong tứ đại tông môn đắc thủ, đa số các tán tu đã gia nhập tông môn, ngoại trừ hai hộ vệ đã mất tích của ngươi, A Ngọc, ngươi nói xem chuyện này đại biểu cái gì?”

Liễu Ngọc cười cứng ngắc: “Không, không đâu.”

Y gãi đầu, thầm nghĩ trong bí cảnh có nhiều cao thủ như vậy, mà lúc ba người bọn họ vừa vào bí cảnh chỉ là tu vi sơ kỳ Động Thiên, còn bị người ta khinh thường, sao có thể…

“Có thể tông môn ngoại vực lấy được truyền thừa nhưng không thừa nhận, cũng có thể căn bản không ai lấy được truyền thừa, tất cả mọi người đều đoán sai.”

Tô Dịch khẽ gật đầu: “Cũng có khả năng này, khả năng truyền thừa rơi vào tay hai người kia không lớn, nhưng lỡ như đúng vậy thì sao? Truyền thừa của bí cảnh Thiên Tinh không tầm thường, mà tài nguyên tu luyện của địa vực chúng ta không nhiều, sau khi tu vi lên Toàn Đan, muốn tiếp tục thăng tu vi không dễ. Truyền thừa bên trong bí cảnh Thiên Tinh là truyền thừa thượng cổ.”

“Xét thấy đám người ngoại vực vô cùng coi trọng truyền thừa này, có được truyền thừa Toàn Đan này sẽ có hy vọng tiến lên Bách Kiếp. Đã mấy ngàn năm, địa vực chúng ta không có tu sĩ Bách Kiếp xuất hiện. Có lẽ lấy được truyền thừa sẽ có thể tiến giai lên cảnh giới vương giả trong truyền thuyết, trở thành cao thủ đệ nhất địa vực này.”

Liễu Ngọc phồng má: “Đây chẳng qua là suy đoán mà thôi.”

Tô Dịch cười cười: “Dù chỉ có một chút khả năng cũng đáng để truy tìm. Lần này ta đến để đưa ngươi về Lăng Thiên Tông, ngươi đi theo ta, những tu sĩ Toàn Đan sẽ nể mặt ta vài phần.”

Liễu Ngọc khẽ gật đầu: “Đa tạ ông ngoại.”

“Ông cháu mà khách sáo cái gì. Lần này ngươi biểu hiện không tồi, ta xem ra linh tuyền trong bí cảnh chẳng những giúp ngươi gia tăng thực lực mà còn cải thiện tư chất của ngươi.”

Y kích động nói: “Thật, thật vậy sao?”

“Đúng vậy! Đây cũng là cơ duyên của ngươi.”

***

Linh Âm Các.

“Sư phụ, đồ nhi phụ sự trông đợi.” Kỷ Thư Âm nhìn nữ nhân trước mặt, ảm đạm nói.

Sư Diệu Nhạc lắc đầu nói: “Chẳng ai ngờ rằng lần này bí cảnh lại xảy ra biến cố lớn như vậy. Không trách ngươi, ngươi có thể trở về đã là tốt lắm rồi.”

“Sư phụ, Thất Sát Điện đang truy tìm Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân sao?”

Sư Diệu Nhạc khẽ gật đầu nói: “Nghe nói có người nhìn thấy nhẫn không gian của Lư Kình thuộc Thất Sát Điện trên tay Giang Thiếu Bạch.”

Kỷ Thư Âm cau mày, giải thích: “Sư phụ, là đám người ngoại vực giết chết Lư Kình, sau đó Giang Thiếu Bạch mới giết đám ngoại vực. Trong bí cảnh, nhóm Giang Thiếu Bạch chỉ giết người ngoại vực, không ra tay với tứ đại tông môn chúng ta.”

Sư Diệu Nhạc lắc đầu nói: “Nếu chỉ vì một cái nhẫn không gian thì không đến nỗi. Nghe nói lần này đệ tử đứng đầu Huyết Luyện Tông và Hóa Huyết Tông ở ngoại vực đều chết trong bí cảnh. Mặc dù Nam Cung Việt, đệ tử đứng đầu Minh Thi Tông còn sống ra khỏi bí cảnh nhưng cổ thi hoàng kim của gã đã rơi vào tay Giang Thiếu Bạch.”

Kỷ Thư Âm nhíu mày, cô cảm động và nhớ ơn Giang Thiếu Bạch đã cứu mạng mấy lần, thế nên sau khi trở về, sư môn hỏi về Giang Thiếu Bạch, cô đã giấu giếm một chút. Nhưng cô không ngờ tông môn vẫn biết mọi chuyện, còn tỉ mỉ hơn cô.

“Nghe nói một mình Giang Thiếu Bạch có thể dễ dàng khống chế mấy luyện thi, thực lực còn cao hơn mấy đệ tử đứng đầu tam đại tông môn một chút.”

Kỷ Thư Âm sửng sốt: “Sư phụ lo lắng quá rồi, hắn chỉ là sơ kỳ Động Thiên.”

Tuy sau đó Giang Thiếu Bạch đã lên trung kỳ Động Thiên, nhưng dù hắn có năng lực thế nào đi nữa thì cũng không thể đánh đồng hắn với mấy tu sĩ ngoại vực được.

Sau khi Giang Thiếu Bạch dung hợp Tinh Không Diễm, hắn đã thăng lên hậu kỳ Động Thiên, nhưng Kỷ Thư Âm không biết chuyện này.

Sư Diệu Nhạc lắc đầu: “Người của tam đại tông môn ngoại vực đã phái người tìm kiếm Giang Thiếu Bạch, nhất là Minh Thi Tông. Minh Thi Tông rất coi trọng luyện thi bị cướp, nếu Giang Thiếu Bạch là người ngoại vực thì thôi, nhưng nếu hắn là người địa vực chúng ta thì tuyệt đối không thể để hắn rơi vào tay đám ngoại vực.”

Kỷ Thư Âm khẽ thở dài một hơi, hiểu rõ Thất Sát Điện chỉ lấy cớ để ra tay với Giang Thiếu Bạch, còn cái chết của Lư Kình có liên quan đến Giang Thiếu Bạch hay không thì Thất Sát Điện căn bản không quan tâm.

***

Thiên Diễn Tông.

Nguyên Phong và Kỷ Vân đang ngồi uống rượu trên một ngọn núi. Sau chuyến đi vào bí cảnh, Thiên Diễn Tông mất không ít đệ tử tinh anh.

Mặc dù Nguyên Phong và Kỷ Vân không mang được nhiều đồ vật ra khỏi bí cảnh, nhưng coi như còn sống trở ra, được đề bạt thành đệ tử tinh anh.

“Nguyên sư huynh, huynh nghĩ lời đồn có thật không? Truyền thừa bí cảnh rơi vào tay Giang Thiếu Bạch rồi sao?”

“Ai mà biết. Có thể tông môn khác đã lấy được truyền thừa nhưng giấu kín rồi bày ra chuyện này.”

Kỷ Vân khẽ gật đầu: “Đúng là Giang Thiếu Bạch có vài phần bản lĩnh, nhưng cao thủ ngoại vực trong bí cảnh càng nhiều hơn.”

Nguyên Phong gãi gãi đầu: “Dù là vậy nhưng nhiều người đang nhìn chằm chằm Giang Thiếu Bạch, không chừng hắn thật sự đã lấy được.”

Đối phương nhún vai nói: “Nếu đúng hắn đã lấy được truyền thừa thì qua vài năm, Giang Thiếu Bạch sẽ trở thành tu sĩ Toàn Đan.”

“Ừ, nhưng hắn phải vượt qua nguy cơ trước mắt đã, hiện tại rất nhiều người đang truy lùng hắn. Nếu bị phát hiện, đừng nói thăng lên Toàn Đan, giữ được tính mạng đã là vấn đề.”

“Ta nghe nói thủ vệ cửa ải cuối cùng ở Thiên Tài Điện là một con rối Toàn Đan.” Kỷ Vân nói tiếp.

“Sao ngươi biết?”

“Nghe một đệ tử nói, người kia may mắn giết chết một tu sĩ ngoại vực bị thương, tìm được giới thiệu về Thiên Tài Điện trong túi của đối phương. Tam đại tông môn ngoại vực chuẩn bị nhiều pháp bảo cho đệ tử đứng đầu chống lại con rối Toàn Đan kia, đòn sát thủ của Minh Thi Tông chính là cổ thi Toàn Đan.”

Nguyên Phong gật gù: “Thì ra là vậy. Cổ thi kia có huyết khí mênh mông, xem ra có phần thắng.”

“Hai tông môn ngoại vực còn lại đều có thủ đoạn, nhưng nghe nói hai tu sĩ tông môn đó đã chết trong bí cảnh rồi.”

Nguyên Phong nhíu mày: “Ngươi có lầm không? Nữ nhân hung hãn chúng ta gặp trong bí cảnh cũng chết rồi?”

Kỷ Vân gật đầu xác nhận: “Đúng vậy.”

Nguyên Phong hơi sửng sốt: “Nữ nhân kia một kiếm chém chết ba sư đệ sư muội của chúng ta, không ngờ ả đã chết trong bí cảnh.”

“Hẳn là ả chết trong Thiên Tài Điện. Trong điện có mấy cửa ải, ta vượt được hai cửa ải, còn sư huynh thì sao?”

Nguyên Phong cười cười: “Giống ngươi.” Hắn hít sâu một hơi, trong lòng hơi chột dạ.

Cửa ải thứ ba có năm con rối, đối với hắn thì có chút khó khăn, nhưng hắn vẫn thử đọ sức một phen, sơ ý bị mấy con rối quấn lấy. Nếu không phải sự cố xảy ra, bí cảnh mở truyền tống ra sớm thì e là hắn đã bị năm con rối kia giết chết rồi.

Hết chương 279
Bình Luận (0)
Comment