Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 285

Edit: OnlyU

Sau khi sắp xếp xong hai đứa nhỏ, Diệp Đình Vân quay lại khu nhà đạo sư.

“Hai đứa nhỏ vừa đến có gì đó không đúng.”

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Hình như vậy.”

Ở thế giới này, võ hồn có muôn hình muôn vẻ, chính Giang Thiếu Bạch cũng không hiểu quá rõ. Hắn nói tiếp: “Nếu ta không nhìn lầm thì hai đứa nhỏ đó bị mất máu rất nghiêm trọng, mà thức hải còn có dấu vết bị động tay động chân.”

Gần đây Giang Thiếu Bạch ngưng tụ được khá nhiều thánh huyết, khiến hắn trở nên vô cùng mẫn cảm với huyết dịch trong cơ thể người khác. Hắn có thể phân biệt được khí huyết trong cơ thể người khác tràn đầy hay là yếu kém.

Lúc này Đa Đa chạy về, chít chít kêu lên.

Vừa nãy khi hai vợ chồng họ Bạch ra về có đụng phải Đa Đa, chuột ngố thuật lại cuộc nói chuyện của bọn họ cho Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân nghe.

Cậu nghĩ nghĩ rồi nói: “Ta có nghe nói về nhà họ Bạch này. Đệ tử nhà chính Bạch gia thức tỉnh võ hồn rất dễ, mà đệ tử đã phân gia thì chênh lệch rất lớn.”

Bên ngoài đồn rằng vì đệ tử nhà chính có huyết mạch thuần khiết hơn nên tỷ lệ thức tỉnh võ hồn tương đối cao. Nhưng Diệp Đình Vân đoán chừng không phải như vậy.

Giang Thiếu Bạch lắc đầu, thầm nghĩ từ kinh nghiệm có được ở Hổ Nha Trại, thức tỉnh võ hồn có liên quan đến huyết mạch của tu sĩ. Xem ra huyết mạch của hai đứa bé kia vốn không tồi, nhưng bị người ta rút đi.

Nếu là vậy thì không khó giải thích vì sao những người ở nhà chính Bạch gia lại có tư chất cao, còn người đã phân gia lại kém như vậy.

Xét thấy thái độ của hai vợ chồng kia, chắc hẳn họ đã đoán được, chẳng qua không chống lại nổi sức hấp dẫn được thức tỉnh võ hồn, đúng là vừa đáng thương vừa đáng giận.

Trong hai đứa nhỏ được đưa tới, bé hổ Bạch Triều rất yếu ớt, Diệp Đình Vân làm một cái nôi cho cậu bé, đặt ở trong phòng.

Hổ con quá yếu, thoạt nhìn như con mèo vậy.

Còn Bạch Qua bị biến nửa người nửa hổ thì rất dính lấy ca ca, Diệp Đình Vân để Bạch Triều bên cạnh chăm sóc, Bạch Qua thường xuyên chạy đến xem.

Diệp Đình Vân kiểm tra cơ thể Bạch Qua và Bạch Triều một lượt, phát hiện cả hai đều suy yếu. Cậu điều phối dược tề cho hai đứa nhỏ điều trị cơ thể. Tinh huyết trong người hai nhóc bị xói mòn nghiêm trọng, vô cùng suy yếu, chỉ có thể dùng dược tề ôn hòa một chút.

Diệp Đình Vân còn phát hiện đầu óc Bạch Triều không tỉnh táo, như đã biến thành dã thú, chỉ còn bản năng ăn uống. Về phần Bạch Qua thì có vẻ bị đả kích nặng nề, luôn im lặng không nói chuyện nhưng nhìn người thì rất rõ.

Bạch Qua và Bạch Triều vốn ở nông thôn, cùng cha mẹ chăm sóc vài mẫu dược điền sống qua ngày. Mặc dù cuộc sống không mấy dư dả nhưng ung dung tự tại. Bạch Qua và Bạch Triều là song sinh, hai cậu bé có sức lực lớn, rất được phu tử trong thôn coi trọng, cũng rất có nhân duyên với bạn bè cùng lứa.

Bạch Qua không ngờ, đi một chuyến đến nhà chính Bạch gia đã khiến cậu bé thành cái dạng này. Ca ca biến thành đồ ngốc, còn cậu bé thì người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Bạch Qua nhắm mắt lại, nhớ lại ngày tiến hành thức tỉnh võ hồn, hai anh em và mấy tiểu thiếu gia cao quý của Bạch gia ngâm mình trong hồ. Sau khi xuống hồ, Bạch Qua lập tức có cảm giác sức lực trong người bị huyết trì rút khô, nhưng mấy tiểu thiếu gia kia lại khác. Mặc dù tất cả cùng ngâm trong một hồ nhưng bị chia làm hai khu vực khác nhau, nhất định là phương hướng có vấn đề.

“Diệp đạo sư, cám ơn ngươi.” Bạch Qua lên tiếng.

Cậu bé cúi đầu, sau khi thức tỉnh võ hồn thất bại bị biến thành quái vật, mấy bé gái trong thôn thường chạy theo gọi cậu bé là ca ca này nọ, hiện tại vừa nhìn thấy cậu là khóc lên, còn la hét gọi cậu bé là quái vật. Mấy đứa nhỏ trong thôn còn ném đá vào họ. Khoảng thời gian này của Bạch Qua trôi qua cực kỳ tồi tệ, cảm thấy thế giới hoàn toàn u ám.

Không thể tiếp tục sống trong thôn được nữa, cha mẹ thương lượng với nhau, cuối cùng quyết định đưa cậu bé vào học viện sống. Kỳ thật Bạch Qua không chờ mong gì vào học viện. Trước kia, con trai trưởng thôn được gia đình dốc hết sức lực đưa đến học viện, kết quả bị một tiểu bá vương trong học viện đánh bị thương phải nghỉ học. Từ một người vốn rất ngang ngược, khi trở về lại trở nên nhát gan.

Bạch Qua nhìn Diệp Đình Vân, cảm thấy cuộc sống trong học viện không tệ như cậu bé đã nghĩ, có vẻ cậu bé đã gặp được một đạo sư tốt bụng.

Diệp Đình Vân xoa đầu Bạch Qua nói: “Đừng lo lắng, từ từ sẽ tốt thôi.”

Bạch Qua cúi đầu, ánh mắt lóe lên, không biết đang suy nghĩ gì trong lòng.

Diệp Đình Vân thầm thở dài, nhiều người lớn cho rằng trẻ con không hiểu chuyện, kỳ thật trẻ em là mẫn cảm nhất, trải qua biến cố lớn như vậy, tựa hồ cả cuộc đời của cậu bé đã thay đổi.

***

Giang Thiếu Bạch nhìn hổ con trong nôi nói: “Thức tỉnh võ hồn thất bại biến thành dã thú, nghe nói sẽ mất thần trí, tuổi thọ ngắn đi.”

Diệp Đình Vân gật đầu: “Trên lý thuyết là vậy.”

Kế đó cậu muốn lấy một giọt tinh huyết từ người Giang Thiếu Bạch, tinh huyết vừa được lấy ra, cậu kinh ngạc không thôi. Giọt tinh huyết của hắn phát ra kim quang nhàn nhạt, tràn ngập huyết khí mênh mông.

Đa Đa vừa thấy tinh huyết của Giang Thiếu Bạch lập tức kêu lên chít chít, bộ dạng hết sức hưng phấn.

Vì phải dùng tinh huyết cho việc khác, Diệp Đình Vân đành phải đẩy Đa Đa ra.

Giang Thiếu Bạch thấy dáng vẻ sốt ruột của chuột ngố khá thú vị bèn lấy ra một giọt tinh huyết nữa. Chuột ngốc vừa thấy lập tức nhào đến, một ngụm nuốt tinh huyết vào bụng. Cơ thể nó lập tức phát ra từng tia sáng, quanh người có máu màu đen chảy ra. Có lẽ là bị đau nên Đa Đa kêu lên chít chít không ngừng.

Diệp Đình Vân lo lắng chuột ngố sẽ bị nổ tung, may là kim quang lóe sáng một lúc thì ngừng, đồng thời trên đầu Đa Đa mọc ra ba nhúm lông vàng.

Giang Thiếu Bạch nghĩ đó là do tinh huyết vào người Đa Đa rồi hóa thành. Có thể nguyên khí trong tinh huyết quá nhiều, khiến cả người chuột ngốc căng ra.

Đa Đa lấy cái gương nhỏ ra ngắm nghía dáng vẻ mới của nó, Diệp Đình Vân thấy tinh thần nó đã phấn chấn trở lại, thầm nghĩ chuột ngố rất hài lòng hình tượng mới của nó. Giang Thiếu Bạch thì quay mặt qua chỗ khác, trong lòng thầm mắng xấu nó muốn chết.

Đa Đa lại kích động nhảy đến trước mặt hắn, chít chít gào lên: “Tinh huyết, muốn tinh huyết…”

Giang Thiếu Bạch trợn mắt, con chuột ngu ngốc này, lành sẹo là quên đau, vừa rồi nuốt tinh huyết bị no căng suýt chết, giờ lại muốn có thêm.

Đa Đa cứ bám lấy cánh tay hắn, sống chết không buông: “Tinh huyết, tinh huyết…”

Giang Thiếu Bạch vung tay mấy lần nhưng vẫn không thể hất Đa Đa ra được, hắn không ngờ chuột ngố luôn ghét hắn lại có ngày bám lấy hắn không buông.

Giang Thiếu Bạch nhìn chuột ngố, thầm nghĩ Đa Đa giống hệt mấy tên nghiện cắn thuốc, cả người mơ mơ màng màng, miệng thì liên tục la hét đòi ma túy, hàng trắng.

Lúc này Diệp Đình Vân ôm lấy Đa Đa, truyền mộc khí vào người nó. Chuột ngố hấp thu mộc khí, dần dần bình tĩnh lại rồi nhắm mắt ngủ. Giang Thiếu Bạch thấy cuối cùng nó không ầm ĩ nữa mà thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Con chuột ngốc nghếch này thật khủng khiếp!”

Diệp Đình Vân cười cười: “Không phải cậu luôn không vừa ý nó không thân thiết với cậu sao?”

Giang Thiếu Bạch: “…”

“Tư chất của Đa Đa tăng lên rồi, khí huyết cũng tràn đầy hơn rất nhiều.”

“Xem ra tinh huyết trong người ta hữu dụng hơn tưởng tượng rất nhiều.”

Diệp Đình Vân nhìn tinh huyết trên tay, như có điều suy nghĩ. Thức tỉnh võ hồn thất bại sẽ bị phản phệ, còn để lại di chứng, có lẽ tinh huyết của Giang Thiếu Bạch sẽ giải quyết được tình trạng này.

***

“Diệp đạo sư, đứa nhỏ trong lớp không xảy ra chuyện gì chứ?” Thẩm Thục Di đi đến hỏi.

Diệp Đình Vân cười đáp: “Rất tốt, không có việc gì.”

Những đứa trẻ thức tỉnh võ hồn thất bại dễ bị mơ hồ, tinh thần không ổn định, có khuynh hướng tấn công người khác. May là đứa bé ở chỗ Diệp Đình Vân không có vấn đề gì.

“Không có vấn đề gì, tất cả đều rất ngoan.” Diệp Đình Vân bình tĩnh nói.

“Không có gì xảy ra là tốt rồi.” Thẩm Thục Di thở phào một hơi, trong lòng thả lỏng một chút.

“Thẩm đạo sư, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra sao?”

Cô lắc đầu đáp: “Bạch gia có một học sinh thức tỉnh võ hồn thất bại, được đưa đến Thiên Phong ấu học phủ, ai ngờ đứa bé kia cắn người ta, đã bị cho thôi học.”

Diệp Đình Vân ngờ vực nói: “Ta nghe Bạch Qua nói trước kia chưa từng đến học phủ.”

Bạch Qua đề phòng rất cao, nhưng sau khi tiếp xúc với Diệp Đình Vân một thời gian, có thể do cậu có lực tương tác khiến cậu bé thả lỏng cảnh giác, thỉnh thoảng cậu bé sẽ kể những chuyện trước kia cho cậu nghe.

Thẩm Thục Di gật đầu nói: “Không phải tất cả trẻ em đều có thể đến ấu học phủ.” Cô hơi đỏ mặt, mặc dù học viện của họ xếp hạng từ dưới đếm lên, nhưng học phí vẫn không thấp.

“Tất cả những đứa trẻ thức tỉnh võ hồn thất bại của Bạch gia đều được thư đề cử đưa đến các học phủ. Bạch gia coi như đền bù cho những người này.” Thẩm Thục Di cúi đầu, họ phải nhận những đứa trẻ có thư đề cử, nếu không sẽ đắc tội với người ta.

Diệp Đình Vân đã hiểu: “Thì ra là thế.”

Cậu đoán chừng Bạch gia viết thư đề cử là để chặn miệng người ta. Mặc dù trong nhà trẻ toàn là trẻ em, nhưng hành động cô lập của bọn trẻ càng đáng sợ hơn. Có thể đoán được những đứa trẻ thức tỉnh thất bại, khi đến học viện sẽ phải chịu đối đãi thế nào.

Thẩm Thục Di nói tiếp: “Diệp đạo sư, đan dược ngươi luyện chế có phẩm chất không tồi.”

“Tạm được thôi mà.”

Đại lục Phi Hồng có rất nhiều luyện đan sư, mà Diệp Đình Vân luyện chế đan dược phàm cấp và linh cấp cấp thấp, không khiến người khác chú ý.

“Tin tức đã truyền đi, nhiều phụ huynh đặt đan dược cho con, thậm chí đạo sư học viện khác nghe tin cũng muốn mua số lượng lớn.” Thẩm Thục Di nói tiếp.

Diệp Đình Vân cười cười: “Đan dược của ta bán cho học viện, học viện muốn bán thế nào thì phải phiền Thẩm đạo sư hao tâm tổn trí.”

Cô nghe thế lập tức vui vẻ: “Vậy thì cứ giao cho ta. Ta sẽ không để Diệp đạo sư chịu thiệt.”

“Grào grào!”

Diệp Đình Vân nghe tiếng bèn nhìn ra ngoài cửa sổ, trông thấy một bé hổ. Cậu thầm nghĩ vua ngủ trong lớp của Giang Thiếu Bạch đến rồi. Hổ Tiếu là một học sinh trong lớp của Giang Thiếu Bạch, suốt ngày chỉ có ngủ.

Từ khi Bạch Triều và Bạch Qua đến học viện, nhóc Hổ Tiếu không còn thích ngủ như trước nữa mà thường chạy đến xem bạn mới, giống như đang chăm nom tiểu đệ nhà mình vậy.

Kỳ thật Bạch Triều đã sáu tuổi, nhưng vì thức tỉnh võ hồn thất bại mà trở nên gầy yếu, còn nhỏ hơn Hổ Tiếu hay ngủ một chút.

Đương nhiên hai bên không phải cùng chủng loại, không thể so sánh được.

Hổ Tiếu là hổ yêu thuần chủng, còn Bạch Triều thức tỉnh võ hồn thất bại mới biến thành thế này.

Hết chương 285
Bình Luận (0)
Comment