Edit: OnlyU
Sau kỳ nghỉ Quốc Khánh dài ngày, trường học chính thức bắt đầu đi học lại.
Giang Thiếu Bạch vẫn luôn mơ ước sau này sẽ làm công chức nhà nước, nhưng hai ngày vừa qua, tài sản của hắn tăng vọt lên tới mấy trăm ngàn tệ khiến hắn giảm đi vài phần nhiệt tình đối với việc trở thành công chức.
Tuy làm công chức nhà nước có thể đảm bảo thu nhập đều đặn dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, có điều không béo bở, một năm chừng mười vạn tệ, tựa hồ không bao nhiêu tiền. Hắn chợt phát hiện, có lẽ những điều mà lão sư phụ dạy hắn trước kia có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Ở thủ đô này đặc biệt nhiều quỷ, hai ngày trước, Giang Thiếu Bạch đi ra ngoài buổi tối, lỡ uống say nên không chú ý khí trên người, đụng phải một con quỷ già ba trăm tuổi. Hắn không cẩn thận nuốt luôn con quỷ kia, quỷ già ba trăm tuổi tương đương với mười mấy quỷ mới lận.
Có thể vì ăn quá no mà hai ngày nay, Giang Thiếu Bạch tiêu hóa không tốt, đầu đau như muốn nứt ra, lúc nào cũng có cảm giác rất nhiều người đang cãi nhau trong đầu hắn.
Đã mấy ngày rồi hắn không ngủ được, vừa nhắm mắt là đầu càng đau hơn, tuy thể chất của hắn đặc thù nhưng vài ngày không ngủ vẫn ảnh hưởng đến sức khỏe, khiến gương mặt hắn xuất hiện hai quầng mắt đen thui.
Giang Thiếu Bạch mơ mơ màng màng đi vào phòng học, bên trong bỗng vang lên tiếng bàn ghế va chạm nhau. Nghe thấy tiếng động này, hắn hoài nghi có sinh viên trong phòng đang
“chơi dã chiến”. Hắn thầm nghĩ sinh viên trường này thật sự quá cởi mở, giữa ban ngày ban mặt mà phóng đãng trong phòng học, thật sự là không biết… chừng mực ý tứ.
Là người thì đều hiếu kỳ, Giang tiểu thần côn cũng không ngoại lệ. Hắn vừa muốn rời đi lại vừa muốn rình coi, nhất thời hơi do dự.
Bỗng một mùi thơm ngào ngạt nhẹ nhàng bay ra, mùi hương này rất quen thuộc, khiến đầu óc như sắp nổ tung của Giang Thiếu Bạch được xoa dịu.
Hai chân hắn không chịu khống chế đi về phía phòng học vừa phát ra tiếng động. Hắn rón rén đến gần cửa sổ, nhìn thấy một người đang nằm bên trong.
Dường như người này đã hôn mê bất tỉnh, vẻ mặt mơ hồ có vẻ đau đớn. Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ thì ra không phải đang “chơi dã chiến”, chỉ có một người cũng có thể binh binh bang bang như vậy khiến hắn suy nghĩ nhiều. Nhưng nhìn dáng vẻ đối phương có vẻ là đang bị bệnh.
Giang Thiếu Bạch mở cửa đi vào, trông thấy Diệp Đình Vân nằm dưới đất hôn mê bất tỉnh. Hắn nhìn về phía chân đối phương, đôi giày của Diệp Đình Vân đã bị bung ra khỏi chân còn chân cậu thì mọc ra một đoạn rễ cây.
Thì ra đối tượng mà lão bán tiên chọn cho hắn chẳng những là nam mà còn là một thụ yêu biến hóa thất bại!
Cuối cùng Giang Thiếu Bạch đã hiểu vì sao Diệp Đình Vân có sức hấp dẫn cực lớn đối với hắn như vậy, đối phương là yêu vật, là món ăn, vật đại bổ!
Mùi hương trên người Diệp Đình Vân không ngừng quyến rũ Giang Thiếu Bạch, hắn lập tức có cảm giác đói bụng, kiểu bụng đói cồn cào như đã ba ngày không được ăn ấy.
Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi, khí trên người Diệp Đình Vân lập tức điên cuồng ùa đến người hắn, nhưng hắn được linh khí tẩm bổ lại càng cảm thấy đói bụng. Giang Thiếu Bạch nhìn gương mặt Diệp Đình Vân, như có ma xui quỷ khiến cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên môi đối phương, xúc cảm quá tốt, hắn lại hôn thêm cái nữa.
Mộc khí dồi dào thông qua đôi môi, từ cơ thể Diệp Đình Vân chảy vào người Giang Thiếu Bạch, hắn cảm nhận được những suy nghĩ tiêu cực do hấp thu quỷ quái bị ảnh hưởng đã biến mất hoàn toàn.
Hắn chậc lưỡi thầm nghĩ dù đối phương là đàn ông nhưng cảm giác hôn môi cũng không tồi nha! Chua chua ngọt ngọt.
Người này còn đẹp như vậy, không cần tran điểm đã rất đẹp, nhưng sao lại là nam?!
Mộc khí trên người Diệp Đình Vân được hút ra, hai chân từ từ khôi phục nguyên dạng. Lông mi cậu hơi cử động, có xu hướng sắp tỉnh lại.
“Anh đang làm gì đó? Buông anh trai tôi ra.” Một tiếng quát cáu kỉnh đập vào tai Giang Thiếu Bạch.
Hắn đưa lưng về phía cửa mà nghĩ thầm: Đệt, hắn bị bắt gian tại trận sao? Anh trai? Người này là em trai của Diệp Đình Vân sao? Đây cũng chính là thằng nhóc tuyên bố muốn dạy cho lão thần côn một bài học đó hả?
Giang Thiếu Bạch đặt Diệp Đình Vân xuống, không quay đầu lại mà chạy đến cửa sổ nhảy xuống.
Diệp Diểu vội chạy đến cửa sổ nhưng tên háo sắc vừa rồi đã không thấy bóng dáng. Y nhìn độ cao từ đây xuống mặt đất, cuối cùng không nhảy theo.
Diệp Diểu xoay người đi đến bên cạnh Diệp Đình Vân đỡ người lên.
“Anh hai, anh có sao không?”
Diệp Đình Vân cứng ngắc nói: “Không có việc gì, anh không sao.”
Diệp Diểu nhìn anh trai: “Nhưng vừa rồi có người…”
Y bị Diệp Đình Vân trừng một cái, lập tức ngậm miệng.
“Em có thấy mặt người kia không?”
Y lắc đầu: “Không thấy, hắn chạy thoát rồi.”
Diệp Đình Vân xoa xoa trán, trước khi vào lớp cậu đã có cảm giác trong người có một luồng khí chạy loạn, cậu có trực giác không tốt nên mới trốn vào phòng học bỏ hoang, không ngờ lại có người đến đây. Không biết người nọ đến phòng học bỏ hoang vào giờ này làm gì?!
Thật ra lúc bị người đó hôn môi, Diệp Đình Vân cảm nhận được, nhưng cơ thể cậu quá nặng nề, ngay cả mở mắt cũng không nổi. Diệp Đình Vân sờ sờ chân, thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Diệp Diểu nhìn vẻ mặt anh trai, khuyên bảo nói: “Anh hai, nếu anh không thoải mái thì đừng đến học viện.”
Diệp Đình Vân lắc đầu nói: “Yên tâm đi, trong thời gian ngắn, tình hình sẽ không nghiêm trọng nữa.” Cậu có thể cảm nhận được luồng khí làm loạn trong cơ thể đã bị hút đi, trạng thái hiện tại của cậu đã khôi phục như mấy tháng trước.
Diệp Diểu chớp mắt nói: “Thật không? Nhưng sao đột nhiên tình trạng của anh lại tốt lên.” Y bỗng nhớ đến điều gì đó, lập tức nói: “Là vì anh bị người kia hôn nên mới…”
Diệp Đình Vân: “…”
Diệp Diểu lúng túng cười cười: “Anh hai, chúng ta về trước đi.”
Cậu gật đầu nói: “Ừ.”
Hết chương 29