Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 312

Edit: OnlyU

Tiễn Dực Phi đi không lâu, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đóng cửa tiệm đan dược.

Tiệm đan dược làm ăn rất khá, Giang Thiếu Bạch còn có thể hóa giải nguyền rủa, tiếng tăm càng lúc càng vang xa, kết quả đã có người để mắt tới họ.

Nhiều tu sĩ có hứng thú với năng lực không sợ nguyền rủa của Giang Thiếu Bạch, nhưng năng lực này của hắn bắt nguồn từ võ hồn, muốn truyền thụ cho người khác cũng không được.

Ban đầu hai người dùng thân phận giả, hiện tại bị người ta chú ý, Giang Thiếu Bạch dứt khoát đóng cửa tiệm đan dược thoát thân.

Nếu là ngày thường thì có khả năng mọi người sẽ theo đuổi tới cùng, tìm hiểu thân phận của hai người, nhưng tình hình hiện tại vô cùng hỗn loạn, không biết có tổng cộng bao nhiêu tu sĩ lai lịch không rõ ràng từ các đại lục tập trung ở đây, thế nên sau khi Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân biến mất, mọi người lại dời sự chú ý vào Thiên Môn.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân thì tìm một hoang đảo, tạm thời ngụ lại đây. Hoang đảo này vô cùng hoang vu, trên đảo chỉ có vài ngư dân đang làm việc.

Giang Thiếu Bạch mở một động phủ trên đảo, bất đắc dĩ nói: “Không ngờ chúng ta lại bị người ta chú ý, phiền phức quá.”

Diệp Đình Vân nhìn hắn nói: “Ai bảo phương pháp hóa giải nguyền rủa của ngươi kỳ lạ như vậy.”

Luyện đan đã kiếm được rất nhiều rồi, một vốn bốn lời, nhưng hóa giải nguyền rủa còn hơn thế, căn bản là không cần tiền vốn.

Vả lại dù số lượng luyện đan sư khá ít, nhưng chung quy vẫn có người này người kia, giữa còn đan sư còn cạnh tranh nhau. Còn Giang Thiếu Bạch thì khác, hắn làm độc quyền, người khác muốn cạnh tranh cũng không được.

Diệp Đình Vân lấy ra một số lượng lớn linh thảo, đa số đều do Giang Thiếu Bạch kiếm được.

Danh tiếng về khả năng loại trừ nguyền rủa của hắn vang xa, hai ngày trước thậm chí có một tu sĩ Bách Kiếp bị trúng nguyền rủa nghe danh mà đến. Tu sĩ Bách Kiếp ra tay hào phóng hơn tu sĩ Toàn Đan rất nhiều, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân lập tức kiếm được mấy vạn nguyên thạch trung phẩm. Khi biết một trong hai người là luyện đan sư, đối phương còn giao thêm một đóa Tinh Hóa Hỏa.

Tinh Hóa Hỏa được Hỏa Tinh thai nghén mà thành, có thể nâng cao phẩm chất của hỏa diễm lên không ít.

Tinh Không Diễm, chính là Không Không nuốt lấy Tinh Hóa Hỏa, vì Bích Ngọc Thiên Tâm Diễm của Diệp Đình Vân trưởng thành quá nhanh khiến Không Không bị áp lực.

Tinh Không Diễm nuốt Tinh Hóa Hỏa xong, trở nên mạnh hơn rất nhiều.

Diệp Đình Vân lắc đầu: “Làm ăn tốt như vậy, khó trách có người để mắt tới.”

Mặc dù Giang Thiếu Bạch ra tay không nhiều, nhưng lần nào cũng thu được thù lao rất nhiều, so với việc thăm dò Thiên Môn còn nhiều hơn.

Hắn cười đáp: “Càng hot thì càng nhiều thị phi mà!”

Diệp Đình Vân cười khẽ mà không nói gì, sau đó cậu bày trận pháp phòng hộ, bắt đầu luyện đan.

Khoảng thời gian trước cậu thay người ta luyện đan, có vài người tự mang phương pháp luyện chế đến, thế nên cậu có thể tiếp xúc với mấy phương pháp mới, hiện tại vừa khéo rảnh rỗi, cậu nhanh chóng luyện chế một số đan dược.

Nếu muốn vào Thiên Môn lần nữa thì dù không tính đến các loại đan dược khác, nhưng đan dược khôi phục linh lực không thể ít được.

***

Chu Tấn Ngôn đang đứng trước cửa tiệm đan dược, nhìn cánh cửa đóng kín mà tiếc nuối nói: “Chắc là hai vị đạo hữu đi rồi.”

Một tu sĩ đứng cạnh y lên tiếng: “Tiếc thật, vốn muốn mời họ cùng đi thăm dò Thiên Môn, có họ cùng đi thì ít nhất không phải sợ Vu tộc nữa.”

Chu Tấn Ngôn lắc đầu nói: “Hẳn là họ nghe tiếng gió không đúng nên rời đi trước.”

“Ta nghe nói Thiên Nguyên Tông đã chú ý đến hai người họ, chẳng lẽ là thật?”

Chu Tấn Ngôn lắc đầu: “Người đã đi rồi, chúng ta cũng đi thôi.”

Chu Tấn Ngôn nhíu mày, cửu chuyển khử chướng đan của Thiên Nguyên Tông rất nổi tiếng, là chí bảo trấn tông. Đan dược này có tác dụng chữa trị nguyền rủa, nhưng số lượng rất ít ỏi, mà giá trị lại không nhỏ. Sau khi Chu Tấn Ngôn trúng nguyền rủa, y đã nghĩ đến việc đến đó cầu đan dược, nhưng xấu hổ ví tiền rỗng tuếch nên không có ôm hi vọng quá lớn.

Ngày đó tu sĩ áo trắng bị Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân giành mua mất Huyết Tinh Quả chính là người của Thiên Nguyên Tông. Mà gần đây Giang Thiếu Bạch còn hóa giải nguyền rủa cho nhiều người, thậm chí có cả một tu sĩ Bách Kiếp, có thể nói là giành mất tảng mỡ dày từ trong miệng của Thiên Nguyên Tông, khó trách bị người ta chú ý.

“Không điều tra được lai lịch của Giang đạo hữu, giống như hắn đột ngột xuất hiện từ hư không vậy.”

Chu Tấn Ngôn đáp: “Có thể hắn là ẩn sĩ.”

“Chu đại ca, ngươi nói xem hai người họ có hứng thú với Thiên Môn không?”

Y lắc đầu đáp: “Khó mà nói. Đa số những tu sĩ chạy đến nơi thâm sơn cùng cốc này là vì có hứng thú với Thiên Môn.”

“Dị tộc đã không xuất hiện nhiều năm, thế mà lại xuất hiện trong Thiên Môn nhiều như vậy. Hiện tại Thiên Môn vô cùng nguy hiểm, mà hai vị đạo hữu kia lại không sợ không có nguyên thạch chi tiêu, nên ta nghĩ họ sẽ không mạo hiểm.”

“Biết đâu người ta thích mạo hiểm thì sao?”

“Cũng đúng.”

***

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân ở trên hoang đảo vài ngày, thỉnh thoảng có phi thuyền bay qua trên đầu họ.

Giang Thiếu Bạch nhìn thấy không ít phi thuyền cỡ lớn cùng loại với phi thuyền Tinh Vũ.

Hiện tại hắn đang ngồi trên một sườn núi với Đa Đa, vừa ngắm nghía phi thuyền trên trời vừa cầm đan dược đập như đường đậu.

Đa Đa nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Lại một chiếc phi thuyền bay qua kìa.”

Hắn gật đầu: “Xa hoa ghê nhỉ.” Mấy kẻ có tiền thật sự là quá đông.

“Hiệu lệnh tập kết lại vang lên.” Chuột ngố nói.

Giang Thiếu Bạch gật đầu, hiệu lệnh tập kết là phương thức truyền bá cùng loại với phát thanh, có thể dùng dao động tinh thần truyền tin tức đi khắp thiên hạ, tinh thần lực đạt tới trình độ nhất định là có thể bắt được dao động tin tức này, còn nếu tinh thần lực không đủ mạnh thì không bắt được.

Dao động tin tức truyền đến dạo gần đây, chỉ cần là tu sĩ Toàn Đan sẽ bắt được, nếu tu sĩ Động Thiên có tinh thần lực xuất sắc cũng có thể bắt được.

Diệp Đình Vân đi ra khỏi động phủ nói: “Các thế lực lớn liên minh với nhau, bọn họ sẽ nhanh chóng đến đây. Lần này còn đông người đến hơn lần trước.”

“Trong Thiên Môn còn rất nhiều thứ tốt, nếu người từ các đại môn phái đến đông đủ thì chúng ta có thể đi theo vớt cá lần nữa.”

Giang Thiếu Bạch híp mắt, lần này còn đông tu sĩ Bách Kiếp tiến vào Thiên Môn hơn lần trước, e là đến mười mấy người. Nếu bọn họ giao đấu với đại năng dị tộc, không chừng sẽ có tu sĩ Bách Kiếp tử vong.

Hiện tại tu vi của Giang Thiếu Bạch đã đạt tới trung kỳ Toàn Đan, nếu hấp thu được tử khí của tu sĩ Bách Kiếp, có lẽ hắn sẽ có hy vọng tiến giai hậu kỳ Toàn Đan.

Nếu là bình thường, muốn từ trung kỳ tiến giai hậu kỳ Toàn Đan thì cần tích lũy mấy chục hoặc trên trăm năm, nếu gặp cơ duyên thì có thể giảm bớt mấy chục năm khổ tu.

Diệp Đình Vân nghĩ nghĩ, phỏng chừng đoán được dự định của Giang Thiếu Bạch, cậu cười nói: “Đây đúng là cơ hội khó bỏ qua.”

Với thực lực của cậu và Giang Thiếu Bạch, chỉ cần hai người cẩn thận một chút, không quá tham công liều lĩnh thì sẽ không gặp vấn đề gì. Thiên Môn nguy hiểm chủ yếu vì các tu sĩ không nỡ từ bỏ bảo vật, cũng vì bảo vật mà tranh đấu sinh tử. Đương nhiên hai người cũng thích bảo vật, nhưng Giang Thiếu Bạch cần những thứ khác biệt với người ta nên không cần tranh đoạt với người khác, chỉ cần vào Thiên Môn là đã có thu hoạch rồi.

Giang Thiếu Bạch lấy một xấp bùa chú ra lật xem, hơi thất vọng nói: “Nếu biết sớm thì nên mua nhiều độn phù, ta vẫn còn thiếu kinh nghiệm.”

Đa Đa lắc lắc đầu: “Ngươi còn quá non, còn non lắm.”

Giang Thiếu Bạch: “…”

Trong Thiên Môn nguy hiểm trùng trùng, có thêm một lá độn phù thì có thể thêm một cái mạng. Hiện tại trên thị trường, giá cả độn phù tăng lên mấy lần mà vẫn bán đắt như tôm tươi, căn bản không có hàng nữa.

Giang Thiếu Bạch đột nhiên cảm thấy bản thân thiếu kinh nghiệm, nếu dự đoán được tình hình này từ trước thì lúc còn ở đại lục Phi Hồng, hắn sẽ chuẩn bị thêm bùa chú, mang đến đây đầu cơ trục lợi, có thể kiếm được kha khá nguyên thạch, vừa an toàn lại vừa kiếm được nhiều tiền.

Diệp Đình Vân lên tiếng: “Đừng tiếc nuối, nguyên thạch là thứ yếu, quan trọng là tăng thực lực.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu tán thành.

***

Ba ngày trôi qua, cuối cùng Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đã đến trước lối vào Thiên Môn.

Bên ngoài tập trung kha khá phi thuyền cùng loại như Tinh Vũ, xung quanh là khí tức các tu sĩ.

Trưởng lão Bách Kiếp của Thiên Tình Tông y phục thanh lương, cười nói nhẹ nhàng, mấy tu sĩ Toàn Đan xung quanh thì sắc mặt ửng hồng.

Trưởng lão Bách Kiếp của Vạn Phật Tông thì ngồi thẳng giữa không trung, giống một pho tượng Phật.

Trưởng lão Bách Kiếp của Kim Nguyên Phái thì mặt mũi hiền lành như ông lão hàng xóm, người này thoạt nhìn hiền lành nhưng thủ đoạn lại độc ác.

Tinh Diệu – Tinh cung chủ của Tinh Nguyệt Thần Tông cũng đến, có chừng hơn hai mươi tu sĩ Toàn Đan đi cùng Tinh cung chủ. Có lẽ vì biết tu sĩ Động Thiên có đến cũng chỉ tự dâng vào miệng người ta, nên lần này các trưởng lão Toàn Đan không dẫn hậu nhân dòng chính theo.

Không hiểu sao mấy ngày trước lối vào Thiên Môn bị đóng lại, tu sĩ bên trong không ra được, bên ngoài thì không vào được, người bên ngoài hoàn toàn không biết được tình hình bên trong.

Các tu sĩ có lưu lại hồn đăng, gần đây hồn đăng của các tu sĩ bị kẹt trong Thiên Môn đều tắt hết, có vài hồn đăng chưa tắt nhưng ánh sáng le lói ảm đạm. Lần này các thế lực đến vì tìm kiếm bảo vật, đồng thời nghĩ cách cứu viện.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đáp xuống phi thuyền của tông môn. Tang Trầm Thủy nhìn thấy hai người, lập tức vui vẻ nói: “Hai vị trưởng lão đến rồi.”

Lần trước Tang Trầm Thủy coi như được hai người tương trợ nên có ấn tượng không tồi với họ.

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Vâng.”

Ông cười nói: “Không hiểu sao lối vào Thiên Môn bị đóng, các tu sĩ kẹt bên trong lành ít dữ nhiều, cũng may hai vị ra kịp.”

Giang Thiếu Bạch cười gượng: “May mắn mà thôi, lần trước cũng là cửu tử nhất sinh.”

Tang Trầm Thủy cười cười: “Nghe nói Giang thiếu lại đại chiến một trận với tu sĩ Bách Kiếp phải không?”

“Không gọi là đại chiến được, là ta chạy trốn mà thôi.” Hắn xấu hổ nói.

“Có thể chạy thoát khỏi tay tu sĩ Bách Kiếp đã rất khó rồi.”

Tinh Diệu nghe vậy có phần hứng thú nhìn Giang Thiếu Bạch: “Nghe nói Giang trưởng lão có một con rối, có thể đối đầu với tu sĩ Bách Kiếp?”

Giang Thiếu Bạch cười đáp: “Không thể nói là đối đầu, chỉ có thể kéo dài thời gian một chút.”

Tinh Diệu nói tiếp: “Vậy cũng rất lợi hại rồi. Trong Thiên Môn rất nguy hiểm, lúc đó còn cần Giang trưởng lão hỗ trợ.”

“Tinh chủ quá lời rồi, ta là người của tông môn, nếu Tinh chủ có việc cần thì đương nhiên ta phải xuất toàn lực.”

Tinh Diệu nghe vậy gật đầu rồi dời tầm mắt.

Giang Thiếu Bạch thấy mấy tu sĩ Bách Kiếp trên phi thuyền đều nhìn hắn, một lúc sau bọn họ mới dời tầm mắt đi. Hắn thấy thế thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong mắt tu sĩ Bách Kiếp hàng thật giá thật thì người mượn ngoại lực tăng sức mạnh như hắn không tính là gì. Vừa rồi lời của Tinh chủ cũng chỉ khách sáo cho có mà thôi.

***

Mọi người tập trung đông đủ, cuối cùng tất cả tràn vào trong Thiên Môn. Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi theo dòng người tiến vào Thiên Môn lần nữa.

Lần này có các tu sĩ Bách Kiếp mở đường, thế nên các tu sĩ đi theo rất tự tin.

Trong bí cảnh đã thay đổi rất nhiều, có một lớp sương mù màu xám tro bay lơ lửng.

“Ma khí, nơi chết tiệt này đã biến thành Ma Vực rồi.”

Giang Thiếu Bạch nhíu mày, tu sĩ tu luyện cần nguyên khí, Ma tộc tu luyện cần ma khí, Ma tộc có phương pháp đặc biệt có thể chuyển hóa linh khí thành ma khí. Ở một nơi đầy ma khí thế này, thực lực của tu sĩ sẽ bị yếu đi một chút.

Khi các cao thủ giao tranh, chỉ cần hơn kém nhau một chút thôi cũng có khả năng quyết định thắng thua.

Giang Thiếu Bạch có thể chất Hoang Cổ Thánh Thể nên thích ứng rất tốt đối với ma khí. Vừa vào bí cảnh không lâu, hắn đã nghe thấy không ít tu sĩ phàn nàn, còn bản thân hắn lại vô cùng thích ứng với ma khí này.

“Xuất phát!” Có tu sĩ Bách Kiếp dẫn đầu, các tu sĩ Toàn Đan hăng hái đi theo sau.

Giang Thiếu Bạch nhìn thấy rất nhiều quả cầu đất bị phá vỡ dọc đường, trong bí cảnh vô cùng hỗn loạn. Mọi người tiến về phía trước, nhưng từ đầu đến cuối không hề gặp tu sĩ dị tộc, tình hình có vẻ quỷ dị.

Sau một thời gian, các tu sĩ lục tục tách ra, phân tán mỗi người mỗi hướng, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi theo tu sĩ Tinh Nguyệt Thần Tông.

Không biết có phải do có nhiều tu sĩ Bách Kiếp tiến vào Thiên Môn khiến tu sĩ dị tộc cảnh giác hay không, mà trong mấy ngày tiếp theo, không ai trông thấy bóng dáng tu sĩ dị tộc.

Giang Thiếu Bạch đi trong đội ngũ, có chút nhàm chán.

Diệp Đình Vân vừa đi vừa giao lưu với Ma Huyết Đằng, hy vọng moi được tin tức có ích từ nó, đáng tiếc không có hiệu quả bao nhiêu.

Các tu sĩ đi một lúc lâu thì chợt phát hiện một đầm lầy rộng lớn, ở giữa trung tâm đầm lầy có một mảng U Linh Hoa sinh trưởng.

Giang Thiếu Bạch nhìn thấy U Linh Hoa thì cau mày.

U Linh Hoa có rất nhiều tác dụng, có thể điều chế dược tề hỗn loạn, dùng để ám sát kẻ địch. Dùng U Linh Hoa ngàn năm điều chế dược tề hỗn loạn còn có thể khiến tu sĩ Bách Kiếp mê thất thần trí. Một mảng U Linh Hoa rộng lớn như vậy có giá trị không nhỏ.

Mặc dù dược tề hỗn loạn không phải là dược tề chính phái, nhưng điều đó không ngăn cản người ta muốn hái U Linh Hoa.

Mấy bóng người bay đến trung tâm đầm lầy hái hoa, các tu sĩ đến trước chỉ hái hoa thành hình, chừa rễ cây lại, mấy tu sĩ đến trễ thì trực tiếp nhổ cả cây lẫn rễ. Phần hoa của U Linh Hoa có giá trị lớn nhất, nhưng kỳ thật rễ cũng có tác dụng không tồi, dù sao cũng có thu hoạch còn hơn đi về tay không.

Rễ U Linh Hoa vừa được nhổ lên, trung tâm đầm lầy như bị phá vỡ một cái động lớn, sương mù đen ồ ào tràn lên.

“Hủ Cốt Huyết Độc!” Ai đó trong đám đông kinh hãi hô lớn.

Sương đen phun trúng một tu sĩ Toàn Đan, người kia lập tức hóa thành xương trắng.

Biến cố xảy ra quá đột ngột, vài tu sĩ Toàn Đan bỏ mạng, mọi người lập tức hỗn loạn.

Mấy tu sĩ đang định đi hái hoa giật mình, xoay người bỏ chạy.

Giang Thiếu Bạch không xen vào tranh giành U Linh Hoa, nhìn thấy tu sĩ thình lình tử vong, hắn không khỏi cau mày.

“Độc mạnh quá!” Giang Thiếu Bạch thì thầm.

Diệp Đình Vân gật đầu: “Ừ, quá mạnh.”

Đối diện với loại độc này, tu sĩ Toàn Đan không hề có năng lực phản kháng. Tu sĩ tiến giai Toàn Đan thành công thì thể chất sẽ tự động mạnh lên, miễn dịch đa số độc tố, không ngờ uy lực của Hủ Cốt Huyết Độc lại mạnh như vậy.

Hết chương 312
Bình Luận (0)
Comment