Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 321

Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân lên phi thuyền của bọn không tặc bay ra khỏi khu vực đó.

Hắn ngồi trong phòng điều khiển phi thuyền, tâm trạng rất tốt: “Cuối cùng chúng ta đã có pháp khí phi hành riêng rồi.”

Phi thuyền của bọn không tặc có chất lượng không tồi, mà hình như đây là phi thuyền mà bọn chúng cướp được của người ta.

Lúc thăm dò Thiên Môn, các tu sĩ cao cấp từ các thế lực lớn gần như bị diệt hoàn toàn, bọn họ vừa tử vong thì các tu sĩ cấp thấp trở thành lục bình không rễ, tài sản của tông môn bị người khác tranh cướp, mà phi thuyền cỡ lớn có giá trị không thấp, đương nhiên sẽ bị tranh giành kịch liệt.

Gần đây có khá nhiều tông môn phất lên, cũng có không ít tông môn sụp đổ, đúng là thế sự biến ảo vô thường.

Chiếc phi thuyền của bọn không tặc là do Bảo Khí Các luyện chế, tên là Tấn Phong. Trên phi thuyền có khắc trận pháp co giãn, lúc không dùng đến thì có thể thu nhỏ phi thuyền lại rồi cho vào nhẫn không gian, vô cùng tiện lợi.

Vừa mới trải qua một trận kịch chiến nên phi thuyền bị hư hỏng phần nào, nhưng chỉ là chút vấn đề nhỏ thôi, không ảnh hưởng gì đến việc phi thuyền vận hành bình thường.

Giang Thiếu Bạch lục tìm ngọc giản luyện khí nói: “Đợi đến đại lục Phi Diễm, chúng ta có thể thử dung hợp cánh ngoài của bướm ngân hoàng với phi thuyền, lúc đó tốc độ phi hành sẽ tăng thêm một chút.”

Diệp Đình Vân cười cười: “Nếu tốc độ phi thuyền tăng lên thì chạy trốn sẽ thuận lợi hơn. Đúng rồi, ngươi đã kiểm tra toàn bộ phi thuyền chưa?”

Hắn khẽ gật đầu, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ.

“Ta đã kiểm tra rồi, phát hiện có mấy pháp ấn truy tung, không biết là ai lưu lại, có thể là thế lực đối địch với bọn không tặc, cũng có thể là… mấy tên chết nhát trên thuyền buôn.”

Lúc đó hắn lo giải quyết gã cầm đầu băng không tặc, thuộc hạ của gã cũng sống mái với tu sĩ trên thuyền buôn. Khi đó người của Nhâm trưởng lão có tiếp cận, có lẽ chính lúc đó đã động tay động chân cũng không chừng.

Thế lực đứng sau thuyền buôn không nhỏ, dường như có vài tu sĩ Bách Kiếp, có lẽ Nhậm Bân để ý đồ vật trong tay hắn, chẳng qua ông ta nhát gan nên không dám ra tay trực diện. Nếu để ông ta khóa chặt vị trí phi thuyền rồi tập trung một số người đến đối phó với hắn thì phiền phức to.

Yêu Yêu quơ quơ dây leo nói: “Giang lão đại đang nói đến tu sĩ sơ kỳ Bách Kiếp trên thuyền sao? Hay là chúng ta quay lại xử lý ông ta luôn?”

Giang Thiếu Bạch: “…” Xử lý, Ma Huyết Đằng mạnh miệng ghê!

“Mặc dù ông ta không mạnh nhưng thế lực đằng sau ông ta lại mạnh, không nên gây phiền phức thì tốt hơn.” Hắn lên tiếng.

Ma Huyết Đằng lắc lư dây leo, hơi tiếc nuối nói: “Chậc, máu của gã cầm đầu đạo tặc không tệ.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Đương nhiên máu của đại năng Bách Kiếp có dinh dưỡng rất phong phú rồi.

***

Sau khi Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi khỏi, tình hình trong phi thuyền của Đan Khí Các lập tức xôn xao.

“Giang Thiếu Bạch còn sống kìa, ta còn tưởng hắn bị nguyền rủa chết rồi, không ngờ còn sống khỏe luôn.”

“Tin đồn nói Giang Thiếu Bạch từng thoát khỏi tay tu sĩ Bách Kiếp mấy lần rồi. Không ngờ hiện tại hắn có thể giết được tu sĩ trung kỳ Bách Kiếp luôn.”

“Tinh Không Diễm, con rối hoàng kim, thực vật kỳ quái kia hình như là Ma Huyết Đằng. Hừ, tên Giang Thiếu Bạch có quá nhiều bảo vật.”

“Rốt cuộc hắn làm cách nào hóa giải nguyền rủa vậy?”

Trong đám đông có một tu sĩ mặc áo trắng, y nghiêm mặt nói: “Nếu ta không nhìn lầm thì khi Giang Thiếu Bạch giao chiến với gã cầm đầu không tặc, hắn đã dùng năng lực nguyền rủa. Có lẽ Giang Thiếu Bạch đã biến hóa nguyền rủa của tu sĩ Vu Tộc để bản thân sử dụng.”

“Biến hóa nguyền rủa để bản thân sử dụng?! Vậy thì thật đáng sợ, không có khả năng.”

“Nguyền rủa rất thần bí, từ trước đến nay có không biết bao nhiêu tu sĩ bị nguyền rủa hại, cuối cùng bỏ mạng oan uổng.”

“Chẳng lẽ lời đồn là thật, tên Giang Bạch có thể dễ dàng hóa giải lời nguyền cũng chính là Giang Thiếu Bạch, thế nên hắn mới cố ý chịu một chưởng của đại năng Vu tộc?”

“Cố ý chịu một chưởng của đại năng Vu tộc thì quá mức rồi.”

“Đúng vậy. Dù hắn có thể hóa giải lời nguyền cũng không cần thiết phải đỡ một chưởng kia.”

“Kẻ tài cao thì can đảm, phỏng chừng Giang Thiếu Bạch là người to gan lớn mật.”

Một nữ tu cười nói: “Ta thấy Giang tiền bối không chỉ can đảm mà có nắm chắc mới làm như vậy.”

“Giang Thiếu Bạch mà can đảm? Ta thấy không chắc đâu, hắn vốn không định ra mặt nhưng thuộc hạ gã cầm đầu quá tham lam, có ý với linh bảo của hắn, kết quả không những mất mạng mà mạng của gã cầm đầu cũng mất theo.” Một tu sĩ áo xám lên tiếng.

Y vừa nói xong, mấy tu sĩ xung quanh lập tức nhao nhao phụ họa.

Lúc đó Giang Thiếu Bạch xếp hàng cuối trong số các tu sĩ Toàn Đan, mọi người đều nhìn thấy hắn giao nộp nguyên thạch.

Bọn không tặc đối xử với các tu sĩ khác nhau, khi thấy nữ tu xinh đẹp sẽ làm khó dễ một chút, gặp ai ngứa mắt thì cố ý khiêu khích một phen.

Giang Thiếu Bạch giao nguyên thạch xong nhưng không được bỏ qua, lúc đó mọi người nghĩ hắn xui xẻo, không ngờ cuối cùng cục diện đảo ngược.

Dê béo đợi bị làm thịt lại biến thành mãnh hổ ăn thịt người không nhả xương.

“Mục tiêu của Giang Thiếu Bạch hẳn là đại lục Phi Diễm, không biết giờ hắn còn định đến đó hay không.”

“Hừ, hắn cướp được phi thuyền đạo tặc, hiện giờ hắn muốn đi đâu mà không được.”

“Chúng ra luôn bàn tán về hắn, có khi nào hắn nghe hết rồi không?”

“Dù hắn nghe được thì sao chứ, hắn đã bỏ đi rồi.”

“Tinh Không Diễm trông thật đáng yêu. Lần đầu tiên ta nhìn thấy thiên hỏa đó, không ngờ hỏa linh thiên hỏa là như vậy.”

“Đáng yêu?! Ngươi không nhìn thấy lúc nó giết người sao? Bị đốt thành tro còn tốt, sợ nhất là đốt gần chết, biến thành cái xác chết cháy.”

Nhậm Bân đang ngồi trong khoang thuyền, nét mặt không tốt lắm.

“Sư thúc, truy tung phù ấn trên phi thuyền đều bị hóa giải hết rồi, chắc là Giang Thiếu Bạch đã phát hiện ra.”

Nhậm Bân lắc lắc đầu, thở dài nói: “Quả nhiên bị hắn phát hiện.”

Vu Linh Tước hơi thất vọng nói: “Ta lưu mấy truy tung phù ấn địa giai trong khoang thuyền, sư phụ ta từng nói phù ấn đó vô cùng lợi hại, dù là tu sĩ trung kỳ Bách Kiếp cũng khó phát hiện được. Giang Thiếu Bạch chỉ mới là Toàn Đan, thế mà lại bị hắn phát hiện.”

Nhậm Bân lắc đầu nói: “Giang Thiếu Bạch không phải là tu sĩ Toàn Đan bình thường, ngươi cũng nhìn thấy rồi đó, hắn giết được cả tu sĩ Bách Kiếp.”

Vu Linh Tước nhếch miệng nói: “Giang Thiếu Bạch giết được gã cầm đầu băng không tặc chỉ có thể chứng minh hắn có vũ lực cao, còn muốn tìm ra truy tung phù ấn thì phải cần linh hồn lực, không ngờ linh hồn lực của hắn cũng không yếu.”

Vu Linh Tước xuất thân luyện đan sư thế gia, sư phụ là một đan sư Bách Kiếp, Vu Linh Tước có linh hồn lực mạnh hơn người thường, thế nên từ nhỏ đã được sư phụ mang theo bên cạnh bồi dưỡng.

Nhậm Bân nhìn y nói: “Ngươi quên một việc, muốn điều khiển con rối, việc quan trọng nhất chính là linh hồn lực. Linh hồn lực càng mạnh thì càng có khả năng khống chế con rối cao cấp.”

Vu Linh Tước cau mày nói: “Sư thúc, vừa nãy sư thúc có thể cố giữ Giang Thiếu Bạch lại trên thuyền, Tinh Không Diễm của hắn là báu vật.”

Đan Khí Các có không ít luyện đan sư và luyện khí sư, hỏa diễm như Tinh Không Diễm chắc chắn là thứ mà các trưởng lão tha thiết ước mơ.

Y thầm nghĩ mặc dù sư phụ là đan sư địa giai, được vạn người ngưỡng mộ, nhưng hỏa diễm lại là Hải Tâm Diễm, kém hơn Tinh Không Diễm không chỉ một bậc. Không chỉ sư phụ y, trong Đan Khí Các ngoại trừ sư phụ còn có hai sư bá đan sư địa giai, hỏa diễm của bọn họ cũng kém xa Tinh Không Diễm của Giang Thiếu Bạch.

Nhậm Bân nhìn y nói: “Giang Thiếu Bạch giết được tu sĩ Bách Kiếp, ngươi muốn sư thúc cũng bị hắn giết chết sao?”

Vu Linh Tước cười cười: “Sư thúc, chính vì Giang Thiếu Bạch vừa giết chết một tu sĩ Bách Kiếp nên chúng ta mới thừa cơ hội được. Hắn điều khiển con rối vượt cấp, chắc chắn hao tổn không ít nguyên khí. Ta thấy hắn vội vã rời đi như vậy, có lẽ là vì kiêng kị sư thúc.”

Nhậm Bân lắc đầu nói: “Ta đã quan sát Giang Thiếu Bạch, nguyên khí trong người hắn không bị tiêu hao…”

Thực lực của Giang Thiếu Bạch chỉ kém một chút so với gã cầm đầu không tặc, mà hắn có thể dùng chiêu thức như vậy giết gã kia, vậy cũng có thể dùng cách thức tương tự giết chết ông ta.

Vu Linh Tước vô cùng khó hiểu hỏi lại: “Không bị tiêu hao? Tại sao lại vậy? Gã kia là tu sĩ trung kỳ Bách Kiếp đó!”

Tu sĩ Toàn Đan đối đầu với tu sĩ Bách Kiếp mà lại không tiêu hao nguyên khí sao? Vốn dĩ các tu sĩ cấp cao chiến đấu với nhau chính là đo đấu nguyên khí trong người, ai tiêu hao nguyên khí trước thì sẽ rơi xuống thế yêu.

“Ta cũng thấy khó tin, Giang Thiếu Bạch đúng là tu sĩ Toàn Đan, nhưng nguyên khí trong người hắn lại vô cùng vô tận, giống như tu sĩ Bách Kiếp đang che giấu tu vi vậy.”

Vu Linh Tước do dự nói: “Nguyên khí của tu sĩ Toàn Đan sao có thể so với tu sĩ Bách Kiếp được?”

Nhậm Bân đáp: “Dù khó tin nhưng đó là sự thật.”

Y vẫn cảm thấy tiếc nuối: “Thật đáng tiếc, nếu có thể ngăn cản Giang Thiếu Bạch thì linh vật của hắn đã thuộc về Đan Khí Các chúng ta rồi.”

Nhậm Bân liếc nhìn y nói: “Giang Thiếu Bạch rất khó đối phó, Tước Nhi, ngươi đừng có ý đồ với hắn.”

“Giang Thiếu Bạch cướp được phi thuyền, không biết đã bay đi nơi nào rồi. Ta muốn có ý đồ với hắn cũng không biết hắn đang ở đâu.”

Nhậm Bân thở dài nói: “Đã không có tin tức thì thôi đi.”

Vu Linh Tước quay đầu lại nói: “Ta còn tưởng hắn đã chết rồi, không ngờ hắn còn sống phây phây, chẳng lẽ nguyền rủa của Vu tộc không đáng sợ?”

“Nguyền rủa của Vu tộc không yếu, sau khi bị trúng nguyền rủa thì nguyên khí không lưu thông thuận lợi, thời gian kéo dài sẽ khiến ngũ tạng lục phủ bị suy kiệt, cuối cùng bỏ mạng oan uổng. Từ xưa đến nay, những người thoát khỏi kiếp nạn chỉ có Giang Thiếu Bạch và những người được Giang Bạch điều trị.”

Gã cầm đầu băng không tặc cũng vì trúng nguyền rủa mà nguyên khí trong người không thông thuận, cuối cùng bị giết chết. Nếu không phải như vậy thì một tu sĩ trung kỳ Bách Kiếp muốn chạy thoát, Giang Thiếu Bạch sẽ không ngăn cản được.

Vu Linh Tước mờ mịt nói: “Nghe nói Giang Thiếu Bạch dùng tên giả là Giang Bạch làm đạo sư ở ấu học phủ, chẳng lẽ là cùng một người?”

***

Tin tức về Giang Thiếu Bạch đã truyền đến Tinh Nguyệt Thần Tông, Tinh Diệu nghe tin thì hơi bất ngờ, sau đó lại cảm thấy chuyện này nằm trong dự đoán.

Các trưởng lão Toàn Đan của Tinh Nguyệt Thần Tông nghe tin về hắn thì tò mò không thôi, bọn họ tập trung lại, bàn tán khí thế ngất trời.

Giang Thiếu Bạch dựa vào tu vi Toàn Đan điều khiển Tinh Không Diễm và con rối giết chết tu sĩ Bách Kiếp, có thể nói đó là hành động vĩ đại, mà hắn có cái danh khách khanh trưởng lão của Tinh Nguyệt Thần Tông, trong tông môn có một người như vậy cũng nở mày nở mặt, giương cao uy phong của tông môn. Đối với các tu sĩ thì đây là một chuyện vinh dự.

“Ta đã nói mà, Giang trưởng lão không dễ gặp chuyện như vậy đâu. Quả nhiên hắn còn sống.” Tang Trầm Thủy lên tiếng.

Tả Trầm gật gù: “Không ngờ Giang trưởng lão lại lợi hại như vậy, có thể giết được cả tu sĩ trung kỳ Bách Kiếp.”

Tang Trầm Thủy khẽ gật đầu: “So với Giang Thiếu Bạch thì những lão già chúng ta sống quá uổng phí rồi.”

“Giang Thiếu Bạch thật sự có nguyên thạch ngôi sao?” Tả Trầm do dự một chút rồi hỏi.

Tang Trầm Thủy lắc đầu đáp: “Không biết. Có điều hẳn là vậy. Nếu Giang Thiếu Bạch có được nguyên thạch ngôi sao thì không lấy làm lạ hắn đột phá hậu kỳ Toàn Đan trong thời gian ngắn như vậy.”

“Giang Thiếu Bạch tiến giai quá nhanh, nói không chừng không lâu nữa, chúng ra sẽ nghe được tin hắn tiến giai Bách Kiếp.”

Tang Trầm Thủy cười cười: “Làm gì dễ tiến giai Bách Kiếp như vậy. Có điều Giang trưởng lão có tư chất hơn người, dù khó tiến giai Bách Kiếp nhưng tiến giai đỉnh Toàn Đan thì không cần mất nhiều thời gian đâu.”

Tả Trầm xoa xoa trán nói: “Kỳ ngộ của Giang Thiếu Bạch thật khiến người ta ao ước.”

Có điều hiện tại Giang Thiếu Bạch có thể giải quyết được cả tu sĩ trung kỳ Bách Kiếp, nên mọi người chỉ ao ước một chút mà thôi.

Tả Lâm nhìn Tả Trầm nói: “Gia gia, Giang tiền bối thật sự còn sống.”

Ông cười cười đáp: “Ta đã nói mà, Giang đạo hữu không giống người đoản mệnh.”

“Trong Thiên Môn xảy ra nhiều chuyện, tu sĩ Bách Kiếp chết không ít, may là gia gia không đi vào đó.” Tả Lâm nói tiếp.

Ông nghe thế gật đầu: “Đúng vậy, Thiên Môn lần này quá nguy hiểm.”

Trong Thiên Môn, đoàn người của Tinh Nguyệt Thần Tông gặp phải trùng triều, mọi người phân tán, trùng triều tấn công mãnh liệt, có mấy trưởng lão không chạy thoát được. Sau đó bọn họ còn đại chiến với tu sĩ dị tộc ở lối ra Thiên Môn, lại chết thêm hai người, tổng cộng mất tám tu sĩ Toàn Đan.

Thiên Môn mở ra lần đầu, Tinh Nguyệt Thần Tông mất ba tu sĩ Toàn Đan, tổng cộng hai lần, bọn họ đã mất mười một trưởng lão Toàn Đan, đối với tông môn thì đây là tổn thất không nhỏ.

Lúc Thiên Môn mở ra lần thứ hai, các trưởng lão tông môn có mời Tả Trầm cùng đi vào, nói có thể tìm được dược thảo kéo dài tuổi thọ trong đó. Tả Trầm nghe mà động lòng, nhưng khó khăn lắm Tả Lâm mới thức tỉnh võ hồn, ông lo lỡ như bản thân xảy ra chuyện gì thì không ai chăm sóc cháu trai, cuối cùng quyết định không đi.

Tả Trầm thầm cảm thấy may mắn bản thân không đi cùng. Các đạo hữu tông môn vào đó đa số không thu hoạch được gì, không hề thấy bóng dáng của Duyên Thọ Thảo.

Đương nhiên Giang Thiếu Bạch là ngoại lệ, lần này không biết có bao nhiêu người ghen tỵ kỳ ngộ mà hắn gặp được, phỏng chừng đố kị đến nghiến răng nghiến lợi.

Hết chương 321
Bình Luận (0)
Comment