Edit: OnlyU
Giang Thiếu Bạch lần theo khí tức của nguyền rủa mà tìm kiếm. Hắn rất mẫn cảm với khí tức này, lần theo dấu vết nhanh chóng phát hiện ra Ngao Dạ.
Trên đường đi, khí tức nguyền rủa lên xuống phập phồng, rất không ổn định.
Giang Thiếu Bạch nghĩ không ra, rốt cuộc tại sao khí tức nguyền rủa trên người Ngao Dạ lại lúc thì giảm xuống, lúc thì bộc phát như vậy. Hắn không biết tình trạng của Lạc Kỳ, cũng không thể nào ngờ máu của hắn lại có tác dụng ngoài mong đợi như vậy.
Lúc Giang Thiếu Bạch đuổi kịp Ngao Dạ thì y đang giao chiến kịch liệt với mấy tu sĩ áo đen. Khí tức của bọn áo đen vô cùng kỳ quái, không giống Nhân tộc mà cũng không giống Yêu tộc.
Bọn áo đen rất linh hoạt, liên tục di chuyển trong phạm vi an toàn, nhưng khi Ngao Dạ muốn rút lui thì bọn chúng sẽ gia tăng cường độ tấn công.
Giang Thiếu Bạch cảm thấy bọn chúng giống con ruồi, mặc dù không thể gây tổn thương gì lớn nhưng lại vô cùng buồn nôn.
Ngao Dạ tựa hồ bị bọn chúng chọc giận, y nóng nảy liên tục tung chiêu.
Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ Ngao Dạ giống như một con chó lông vàng to đùng bị chọc giận xù lông. Hắn dò xét y một lúc, lát sau đã hiểu rõ mục đích của bọn áo đen. Ngao Dạ đã bị trúng nguyền rủa, thời gian càng kéo dài thì lực chiến của y sẽ càng suy giảm, lúc này giải quyết y sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Ngao Dạ đại khái cũng hiểu mục đích của kẻ địch, y muốn tốc chiến tốc thắng, nhưng có lẽ vì bị nguyền rủa làm ảnh hưởng nên khi y dùng Không Trảm đã xuất hiện sai lầm hết lần này đến lần khác.
Sau khi thất thủ mấy lần, Ngao Dạ càng nóng nảy, mà y càng kích động thì nguyền rủa bộc phát càng nhanh, đây chính là chủ ý thật sự của kẻ địch.
Giang Thiếu Bạch thấy Ngao Dạ tấn công lung tung không có bài bản, hắn nhìn không nổi nữa bèn gọi Tinh Không Diễm ra gia nhập cuộc chiến.
Tu sĩ áo đen cầm đầu thấy sắp đạt mục tiêu lại có biến cố, gã lập tức giận dữ.
Giang Thiếu Bạch không nhiều lời mà xuất chiêu, ngay khi bắt đầu đã tung sát chiêu lợi hại nhất.
“Tinh Không Diễm, là Giang Thiếu Bạch! Không ngờ ngươi cũng có mặt trong Ân Khư!” Gã áo đen nhìn Giang Thiếu Bạch, tức giận nói.
Hắn nghi ngờ hỏi lại: “Ngươi biết ta?”
Gã lạnh lùng nói: “Giang đạo hữu dựa vào tu vi Toàn Đan giết chết tu sĩ Bách Kiếp, đại danh như sấm bên tai. Chẳng qua Long tộc không có giao tình với các hạ đúng không, tốt nhất ngươi bớt lo chuyện bao đồng.”
Lần này có không ít tu sĩ của Minh tộc tiến vào Ân Khư, kế hoạch của chúng là cướp đoạt huyết mạch của các chủng tộc ưu tú nhất. Tộc Huyền Vũ và Long tộc đều là mục tiêu của chúng.
Để bảo đảm kế hoạch thành công, Minh Tộc thu thập tin tức khắp nơi. Lần này Ngao Dạ là một trong những người mà chúng phải lấy được máu, không ngờ vừa bắt đầu ra tay đã phiền phức như vậy.
Chỉ cần tìm được Lạc Kỳ, giết chết hắn, thế là Ngao Dạ xong đời. Nhưng tu sĩ nhận nhiệm vụ tìm kiếm Lạc Kỳ không thể hoàn thành nhiệm vụ, sau đó các tu sĩ được phái đi tìm kiếm cũng không có thu hoạch.
Minh Tộc không thể chờ đợi được nữa bèn tiến hành kế hoạch thứ hai.
Giang Thiếu Bạch nhìn gã áo đen cầm đầu, chợt cảm thấy đối phương rất có tác phong riêng. Nếu Ngao Dạ chỉ là một người qua đường không quen không biết thì chắc chắn hắn sẽ quay đầu bỏ đi, không dính vào vũng nước đục này.
Giang Thiếu Bạch cười khổ nói: “Đúng là Long tộc không có giao tình với ta, nhưng Cửu hoàng tử thì khác, y tuyệt đối không thể chết, vì vậy ta không thể mặc kệ.”
Ngao Dạ chết rồi thì đại ca thân yêu của hắn phải làm sao?
Nửa câu đầu Giang Thiếu Bạch nói như hết cách đành chịu, nửa câu sau lại vô cùng kiên định.
Nhìn thái độ của hắn như vậy, gã áo đen cầm đầu trầm mặt: “Muốn chết!”
Hắn thấy bọn chúng xông tới, lập tức tung mấy viên Bạo Lôi Châu ra.
Giang Thiếu Bạch phát hiện tác dụng của Bạo Lôi Châu rất tốt, có lẽ bởi vì lôi điện là khắc tinh của bọn áo đen. Mặc dù uy lực của Bạo Lôi Châu không nhỏ, nhưng tốc độ của bọn áo đen rất nhanh, tất cả đều tránh được.
Khởi động nóng người xong, Giang Thiếu Bạch lấy lôi ấn ra, lôi ấn đã được luyện hóa có uy lực kinh người, gần như một phát là chuẩn.
Uy lực của Tinh Không Diễm cũng không nhỏ, nó vọt về phía bọn áo đen, bọn chúng bị dọa sợ chạy trối chết, nhưng hỏa diễm đã nuốt lấy ba tên trong chớp mắt.
Giang Thiếu Bạch bên này gọn gàng xử lý năm gã áo đen, bọn còn lại sợ vỡ mật đành phải tháo chạy trước.
Bọn chúng vừa đi, trên đồng vắng chỉ còn lại Ngao Dạ và Giang Thiếu Bạch.
Ngao Dạ nhìn Giang Thiếu Bạch đầy đề phòng: “Ngươi là ai? Tại sao lại giúp ta? Lúc nãy ngươi còn nhìn trộm ta.” Y thấy cái tên Giang Thiếu Bạch này hơi quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra.
Nhìn trộm? Con rồng ngu ngốc này nói hắn thật là bỉ ổi! Hắn chỉ điều tra tình hình một chút mà thôi. Tính tình tên này không tốt chút nào, hắn vừa ra tay giúp đỡ đối phương mà y lại nghĩ hắn có tâm địa bất lương.
Nếu như không phải… Thật muốn chém tên này một đao.
“Ta là vì Lạc Kỳ, ngươi chết thì Lạc Kỳ cũng gặp bất trắc, ngươi không cần cảm tạ ta.”
Ngao Dạ nghi ngờ hỏi lại: “Vì Lạc Kỳ, tại sao?”
“Bởi vì Lạc Kỳ là đại ca của ta.”, Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ nếu hắn nói như vậy, phỏng chừng Ngao Dạ cũng không tin. Thế là hắn bèn thuận miệng nói bậy: “Ta rất thích phim huyền ảo của Lạc Kỳ, hy vọng hắn đo ni đóng giày làm một bộ phim cho ta, tốt nhất để ta làm anh hùng cái thế.”
Ngao Dạ bật cười: “Kiểu như ngươi thì có quay kiểu nào cũng không thể thành anh hùng cái thế được.”
Giang Thiếu Bạch trợn mắt, với bộ dạng như quỷ của đối phương mà còn có mặt mũi trào phúng hắn.
“Cửu hoàng tử, ngươi vẫn ổn chứ, nơi này không an toàn, bọn tu sĩ áo đen có thể quay lại bất cứ lúc nào…”
Ngao Dạ khó chịu trừng mắt nhìn hắn: “Ai cần ngươi lo.”
Giang Thiếu Bạch vươn tay ra, nguyền rủa từ người y lập tức bị rút ra. Hắn vừa ra tay, Ngao Dạ lập tức cảm thấy nhẹ nhõm không ít.
Y khiếp sợ nhìn Giang Thiếu Bạch: “Ngươi biết giải trừ nguyền rủa?”
“Đúng vậy.”
“Ta nghe nói Nhân tộc có một người là khắc tinh của nguyền rủa, vốn tưởng chỉ là khoác lác, không ngờ ngươi cũng biết.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Ngại quá, hắn chính là khắc tinh của nguyền rủa đây.
Hắn rút nguyền rủa trong người Ngao Dạ ra, mà nguyền rủa quấn chặt lấy long nguyên khí trong người y, so với nguyền rủa bình thường thì phức tạp hơn, khiến hắn tốn khá nhiều công sức mới thanh lý hết nguyền rủa này.
Sau khi loại trừ hết nguyền rủa, Ngao Dạ cảm thấy như cả người sống lại, tràn đầy sức lực.
“Đa tạ. Ngươi muốn thù lao gì?” Đối với Cửu hoàng tử, được một Nhân tộc cứu có chút mất mặt, nhưng y không phải là người không biết điều.
Giang Thiếu Bạch thản nhiên nói: “Không cần. Vì khế ước đồng tâm, coi như Cửu hoàng tử từng cứu Lạc Kỳ một mạng, ta thay Lạc Kỳ trả cho ngươi.”
Ngao Dạ nghe vậy lập tức kích động: “Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì đó? Lạc Kỳ thiếu nợ ta, khi nào đến lượt ngươi trả thay cho hắn! Ngươi đổi điều kiện đi.”
Tên Cửu hoàng tử này đúng là muốn ăn đòn!
“Vậy thì ngươi tùy tiện cho ta mấy đường linh mạch là được.”
Ngao Dạ hơi do dự: “Được thôi. Nhưng hiện giờ ta không có, đợi ta ra khỏi bí cảnh sẽ đưa cho ngươi.”
Giang Thiếu Bạch khoanh tay, hàm ý sâu xa: “Phải ký nợ!”
Y lập tức kích động: “Cái quái gì? Ngươi sợ ta lật lọng?”
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Sao có thể? Chẳng qua ta luôn bị người ta vay tiền không trả nên ta không thích cho ai nợ ta, đương nhiên uy tín của Long tộc thì ta tin.”
Ngao Dạ hơi tức giận: “Đương nhiên, Long tộc chúng ta coi trọng nhất là chữ tín, không giống Nhân tộc gian xảo các ngươi.”
***
Ở lối vào Ân Khư, Ngao Thanh và Ngao Lập vô cùng tức giận nhìn Ngao Dạ qua màn ảnh.
“Thằng ngu này, đến mấy đường linh mạch đó.”
“Người ta đã nói không cần, tên ngu ngốc còn làm ra vẻ hảo hán, đồ phá của.”
“Thân là Long tộc mà lại được một Nhân tộc cứu, đúng là ngu si hết thuốc chữa.”
“Người ta bảo trả mấy đường linh mạch là chịu luôn hả? Má nó ngu, không biết trả giá hả thằng kia? Bị hố rồi.”
Ngao Thanh và Ngao Lập mỗi người một câu mắng chửi Ngao Dạ máu chó đầy đầu, nhưng vì có Giang Thiếu Bạch hỗ trợ mà bọn họ không phải lo lắng cho an nguy của Cửu đệ nữa.
***
Vết thương của Ngao Dạ rất nặng, Giang Thiếu Bạch canh chừng bên cạnh y một lúc. Mặc dù y vẫn còn đề phòng hắn, nhưng rốt cuộc không đuổi hắn đi.
Giang Thiếu Bạch cũng nhận ra nghi ngờ của đối phương, nhưng hắn không thèm để ý. Hắn phải bảo đảm Ngao Dạ được an toàn, hiện tại y nửa sống nửa chết, nếu y bị giết thì phiền phức lắm.
Long tộc có thể phách mạnh mẽ, Ngao Dạ nghỉ ngơi một lúc, dùng thêm vài linh quả, cuối cùng nhanh chóng khôi phục.
“Cửu hoàng tử thật lợi hại, vết thương nặng như vậy mà phục hồi rất nhanh.”
Y khẽ hừ một tiếng: “Chuyện này còn cần ngươi nói sao? Nếu bọn kia không dùng thủ đoạn âm hiểm thì không thể làm gì ta được.”
Giang Thiếu Bạch do dự một lúc rồi hỏi: “Thật sự không thể giải trừ khế ước đồng tâm sao?”
Ngao Dạ trầm mặt, nghiêm giọng nói: “Ngươi có ý gì?”
Hắn thấy dáng vẻ y như vậy đành khoát tay nói: “Tùy tiện hỏi thôi mà.” Câu hỏi này vượt quá ranh giới của y sao? Vừa hỏi đã nóng giận như vậy.
Đa Đa bỗng nhiên đứng thẳng người, kêu lên chít chít. Giang Thiếu Bạch thấy nó phản ứng như vậy lập tức mừng rỡ. Hắn lấy thông tin thạch ra kiểm tra, quả nhiên có phản ứng.
Giang Thiếu Bạch vui mừng không thôi, cuối cùng đã có phản ứng. Nếu cứ tiếp tục không có phản ứng thì hắn đập vỡ thông tin thạch luôn cho rồi.
Hắn lập tức vọt về phía thông tin thạch chỉ dẫn, hắn phi thân không lâu thì phát hiện Ngao Dạ cũng đi theo.
Giang Thiếu Bạch vừa sơ ý một chút, Ngao Dạ đã vọt qua trước mặt hắn.
Tốc độ của Giang Thiếu Bạch không nhanh bằng Ngao Dạ, đành phi thân ở phía sau, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện y đi cùng hướng với hắn.
Giang Thiếu Bạch chợt nghĩ đến một khả năng, lúc này Ngao Dạ quay đầu nhìn hắn: “Này, ngươi đi theo ta làm gì?”
Hắn không kiềm chế được mà đen mặt, tên Ngao Dạ này đúng là ác nhân cáo trạng trước, rõ ràng là hắn đi trước rồi mới bị tên này vượt mặt.
Tốc độ của Ngao Dạ rất nhanh, mấy lần Giang Thiếu Bạch muốn đuổi kịp đều không thành công, hắn không khỏi hối hận đã điều trị quá dứt điểm cho y.
Đa Đa nằm trên đầu Giang Thiếu Bạch nói: “Sắp đến rồi.”
Ngao Dạ và Giang Thiếu Bạch một trươc một sau phóng tới mục tiêu, y bất mãn nhìn hắn: “Này, mặc dù ngươi đã giúp ta nhưng không có nghĩa là ngươi có thể bám theo ta.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Bám theo? Ai thèm bám theo tên này? Nếu không phải do y bay nhanh thì chưa biết là ai bám theo ai đâu.
Hết chương 340