Edit: OnlyU
Vân Vọng Thư đang ngồi trên phi thuyền của Nguyệt tộc, nghe tường thuật những chuyện đã xảy ra trong bí cảnh mà hết sức kinh ngạc.
“Không ngờ đã xảy ra nhiều việc như vậy trong Ân Khư.”
“Lần này có thể bảo vệ được tính mạng là may lắm rồi.” Vân Thường cảm thấy may mắn nói.
Vân Vọng Thư hít sâu một hơi: “Không thể ngờ Lạc Kỳ còn có đệ đệ.”
Còn là một người xuất sắc như vậy, lần hắn gặp người “hộ vệ” kia chính là đạo lữ của đệ đệ Lạc Kỳ, xem ra hắn đã thiếu ân tình Lạc Kỳ rồi.
Vân Thường cau mày: “Cửu hoàng tử tiến giai Bách Kiếp, võ hồn thời không thật đáng sợ.”
Rõ ràng y thua kẻ tấn công Lạc Kỳ đến hai cấp bậc, thế mà kẻ kia không thể phản kháng, bị y giết chết một cách dễ dàng. Thảo nào Long Đế yêu thương Ngao Dạ như vậy. Có tục truyền rằng, trong Long tộc, ai sở hữu võ hồn thời không thì sẽ không có đối thủ trong số những người cùng cấp.
“Võ hồn thời không rất đặc biệt.”
Ra khỏi Ân Khư, Vân Vọng Thư đã nghe tu sĩ đến đón kể lại việc Ngao Dạ và Lạc Kỳ giải trừ khế ước. Có điều hắn đã nhìn ra thái độ của Ngao Dạ đối với Lạc Kỳ đã thay đổi. Lúc hai người còn khế ước, y không ưa Lạc Kỳ, vậy mà khi khế ước được giải trừ, y lại dùng phương thức điên cuồng như vậy cướp người từ tay Giang Thiếu Bạch, e là y đã yêu rồi.
“Không biết Lạc Kỳ có bao nhiêu mật ong hoàng kim.” Vân Thường lên tiếng.
Mật ong hoàng kim rất có lợi đối với Nguyệt tộc, biết được Giang Thiếu Bạch dùng mật ong hoàng kim nướng thịt, Vân Thường thèm thuồng không thôi.
Vân Vọng Thư đáp: “Tình cảm huynh đệ giữa Giang Thiếu Bạch và Lạc Kỳ rất tốt, chắc chắn hắn có không ít đâu.”
Hạo Thiên Kính phải có tu sĩ Bách Kiếp khởi động nên mọi người không xem được hết tình cảnh của hai anh em Lạc Kỳ, không biết rõ rốt cuộc Giang Thiếu Bạch đưa cho Lạc Kỳ bao nhiêu mật ong.
***
Phượng Thiên Thiên ngồi trên phi thuyền, nghe trưởng lão Phượng tộc báo cáo sự việc.
“Ngươi nói hai người ta gặp ở Hóa Tiên Trì không phải hộ vệ của Lạc Kỳ mà là đệ đệ và em dâu của hắn?”
Phượng Thương gật đầu.
“Vậy ra bọn họ không phải do Long Đế an bài?”
Phượng Thương lắc đầu: “Không phải, lần này Long Đế sơ suất, nếu hai người họ hàng của Lạc Kỳ không đột nhiên xuất hiện thì sợ rằng Ngao Dạ đã chết trong Ân Khư.”
“Ta đã thấy là lạ, Ngao Dạ đối xử với hai người kia không giống với hộ vệ bình thường, thì ra là người nhà của Lạc Kỳ.” Thảo nào khi cô nhắc đến Trảm Duyên Đài, thái độ của Ngao Dạ lại kỳ quái như thế.
“Công chúa điện hạ, hai người nhà của Lạc Kỳ không đơn giản.”
Phượng Thiên Thiên híp mắt: “Đúng là không đơn giản. Giang Thiếu Bạch có huyết khí dồi dào, không thua gì thần thú chúng ta. Còn Diệp Đình Vân, có thể hắn chính là Mộc tộc.”
“Lại nói, chúng ta đã quá coi thường Lạc Kỳ, hắn đã thức tỉnh võ hồn thời không.” Phượng Thương tiếp lời.
Cô chống cằm nói: “Lạc Kỳ ngụy trang quá tốt, rõ ràng đã thức tỉnh võ hồn thời gian mà không để lộ chút manh mối.”
Hai tu sĩ có võ hồn giống nhau, có thể bổ sung thực lực với nhau. Lạc Kỳ thức tỉnh võ hồn thời không, có thể nói là đạo lữ phù hợp nhất với Ngao Dạ. Phượng Thiên Thiên lắc đầu, đúng là kỳ diệu. Trước kia các Yêu tộc cho rằng hai người kia không thích hợp với nhau, sau khi đoạn duyên, Lạc Kỳ lại thành đạo lữ thích hợp nhất của Ngao Dạ.
“Võ hồn thời không có quan hệ trọng đại, nếu có thể lôi kéo Lạc Kỳ thì tốt.”
Phượng Thương cười khổ một cái: “Sợ là hơi khó, tình cảm của Ngao Dạ đối với Lạc Kỳ không bình thường.”
Cô nghe vậy nghi ngờ hỏi: “Không phải Ngao Dạ thích Vân Vọng Thư sao?”
“Có lẽ đã là chuyện quá khứ rồi.”
Ngao Dạ từng gặp Vân Vọng Thư trong bí cảnh, còn cứu người ta, nếu là mười mấy năm trước, chắc chắn y sẽ đi cùng làm hộ vệ cho đối phương. Nhưng thực tế Ngao Dạ giúp Vân Vọng Thư xong là vội vàng bỏ đi tìm Lạc Kỳ.
Phượng Thiên Thiên xoa cằm: “Thử một chút cũng không sao, quan hệ giữa Vũ tỷ tủ và Lạc Kỳ rất tốt mà.”
***
Giang Thiếu Bạch đang đứng ở đầu thuyền, hắn nhìn thi thể dưới chân, nét mặt bình thản.
Giang Thiếu Bạch hung tính đại phát, do đó mấy thế lực muốn ra tay với hắn đều bị dọa sợ rút lui.
Tinh Diệu đứng cạnh Diệp Đình Vân, ông lên tiếng hỏi: “Diệp đạo hữu, chúng ta không lên hỗ trợ sao?”
Cậu lắc đầu nói: “Không cần đâu. Tâm trạng Thiếu Bạch không tốt, có người tự đến trước cửa, để hắn trút giận một chút cũng tốt. Tông chủ chú ý đến các tu sĩ khác trong thuyền là được rồi.”
Tinh Diệu bất đắc dĩ: “Được rồi.”
Ông thấy Diệp Đình Vân vô cùng trấn định, thầm nghĩ cậu rất có lòng tin đối với Giang Thiếu Bạch.
Đúng là cậu rất có lòng tin với hắn, sau khi tiến giai Bách Kiếp, thực lực của hắn tăng lên cấp bậc hoàn toàn mới, tình hình trước mắt vừa khéo giúp hắn làm quen với thực lực mới.
Tinh Diệu nhìn thi thể những tu sĩ Bách Kiếp nằm sóng soài dưới sàn, tâm trạng hơi phức tạp. Những người này đều có tu vi Bách Kiếp, xưa nay ông không biết thì ra tu sĩ Bách Kiếp cũng yếu ớt như vậy.
Những người này bị giết cách thức khác nhau, người thì bị sét đánh chết, người thì bị nguyền rủa mà chết, có người thì rơi vào ảo cảnh sao trời mà tử vong, những người khác thì bị hỏa diễm thiêu chết. Mỗi một tu sĩ, Giang Thiếu Bạch dùng các cách thức khác nhau, như đang rèn luyện năng lực cho thuần thục.
Tinh Diệu thầm cảm thán tiềm lực của hắn, với tư chất của đối phương, hẳn là sẽ nhanh vượt qua cấp bậc của ông, vì thực lực của hắn đã vượt qua ông rồi.
“Tình hình bên Long tộc thế nào?” Diệp Đình Vân lên tiếng hỏi.
“Trên thuyền rồng có ba vị hoàng tử Long tộc trấn thủ, không ai dám trêu chọc.”
“Xem ra bọn họ thuận đường xuôi gió.” Hoàn toàn khác với đường về gian nan của bọn họ.
Long tộc có thể bình yên quay về có liên quan đến Long Đế, có một vị Ngư Không chống lưng, ai muốn gây hấn với hoàng tử Long tộc cũng phải suy xét cẩn thận.
Mặc dù Giang Thiếu Bạch có chút tiếng tăm, nhưng luôn có người không tin lời đồn, không cưỡng lại được sức hấp dẫn của Tiên Vân Chi Cư, cho rằng lời đồn không đúng, muốn thử sức của Giang Thiếu Bạch.
Hắn đang đứng ở đầu phi thuyền, tốc độ phi thuyền cực nhanh, đứng ở đó có thể cảm nhận được từng cơn gió lạnh gào thét thổi qua.
Diệp Đình Vân đi đến bên cạnh hắn: “Tâm trạng không tốt sao, ngươi vẫn không yên lòng đại ca? Thật ra đại ca quay về Long tộc không hẳn là chuyện xấu.” Có lẽ đại ca cũng thích Ngao Dạ.
Giang Thiếu Bạch nhắm mắt: “Không phải, ta chỉ hận bản thân vô dụng.”
Hắn hiểu rõ Lạc Kỳ đi theo Ngao Dạ an toàn hơn đi với hắn, thế nên hắn càng nhận thức rõ ràng bản thân chưa đủ mạnh.
Diệp Đình Vân vỗ vỗ vai hắn: “Ngươi đừng tự tạo áp lực quá lớn cho bản thân.” Bọn họ đến thế giới này chưa được bao nhiêu năm, có thể tiến đến bước này đã không dễ gì.
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Ta biết.”
***
Trên phi thuyền của Tinh Nguyệt Thần Tông, các tu sĩ đang tụ tập trò chuyện.
Lúc đầu khi thấy Giang Thiếu Bạch cũng có mặt trên phi thuyền, bọn họ rất khẩn trương, cho đến khi hắn chém liên tiếp mấy tu sĩ Bách Kiếp tấn công, lúc này bọn họ mới tỉnh táo lại.
Tả Trầm nhìn Tang Trầm Thủy nói: “Tang đạo hữu rất may mắn đó.”
Tang Trầm Thủy gật đầu: “Ừ.” Ông ta được Giang Thiếu Bạch cứu mấy lần, nếu không ông đã đi đời nhà ma từ lâu rồi.
“Không ngờ Lạc Kỳ lại là người nhà của Giang tiền bối.” Một tu sĩ Toàn Đan lên tiếng.
“Đúng vậy.” Tang Trầm Thủy gật gù.
Ông xoa xoa trán, khi nhìn thấy Lạc Kỳ đi cùng Giang Thiếu Bạch trong bí cảnh, ông đã giật nảy mình. Lúc đó Giang Thiếu Bạch không nói cho ông biết chân tướng, ông còn tưởng Giang Thiếu Bạch thừa cơ Lạc Kỳ và Ngao Dạ giải trừ khế ước mà đào góc tường Long tộc, làm ông đổ mồ hôi lạnh luôn. Thì ra người ta là huynh đệ ruột thịt, năm đó Lạc Kỳ đến đây thông qua vết nứt không gian, ai mà ngờ hắn có quan hệ như vậy với Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân.
Mặc dù đường về Tinh Nguyệt Thần Tông có chút phong ba, nhưng cuối cùng mọi người cũng an toàn về đến nơi.
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân được sắp xếp ở thánh sơn Tinh Nguyệt Thần Tông.
Sự thay đổi của Tinh Nguyệt Thần Tông đã làm kinh động hai thế lực lớn còn lại. Hiện tại Tinh Nguyệt Thần Tông có thêm hai trưởng lão Bách Kiếp, Chí Tôn Kim Thành và Kiếm Thần Cốc chợt cảm thấy nguy cơ.
***
Chí Tôn Kim Thành.
“Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đã quay lại Tinh Nguyệt Thần Tông.” Minh Thần hơi lo lắng nói.
“Diệp Đình Vân không phải là tu sĩ Bách Kiếp bình thường, hắn còn là đan sư địa cấp, sức ảnh hưởng không nhỏ đâu.” Thẩm Nhạc đáp lời.
“Tinh Nguyệt Thần Tông có thêm hai tu sĩ, danh vọng tăng lên, nhưng phiền phức cũng sẽ kéo đến.”
Trên đường về, phi thuyền của Tinh Nguyệt Thần Tông bị chặn đánh mấy lần, có điều… mấy kẻ kia đều chết rất thảm. Mặc dù Giang Thiếu Bạch vừa tiến giai thôi nhưng hắn lại có nhiều thủ đoạn, tu sĩ Bách Kiếp bình thường không phải là đối thủ của hắn, còn tu sĩ Ngự Không thì tạm thời ngại mất mặt nên không tiện ra tay.
Thẩm Nhạc híp mắt nói: “Thái độ của Long tộc không rõ ràng.”
Minh Thần gật đầu: “Ừ, xem ra Cửu điện hạ đã động lòng.”
Ngao Dạ là con trai được Long Đế yêu thương cưng chiều nhất, y đã tiến giai Bách Kiếp, tiền đồ vô lượng. Tiên Vân Chi Cư tuy tốt nhưng nếu ra tay thì e là sẽ khiến Long tộc ra mặt giúp Giang Thiếu Bạch.
Thẩm Nhạc ngờ vực: “Nhưng trước kia Ngao Dạ thích Vân Vọng Thư mà?”
“Có lẽ là quá khứ rồi.”
Ngao Dạ biểu hiện rất rõ ràng trong bí cảnh, y đã động lòng với Lạc Kỳ, bằng không Ngao Dạ không cần thiết phải cướp người từ Giang Thiếu Bạch khi đã giải trừ khế ước.
“Lạc Kỳ sẽ về Long tộc, không biết hắn có tiếp tục quản lý thương hội Thiên Kỳ hay không. Nếu hắn tiếp tục quản lý thì ngược lại chúng ta có ưu thế hơn Tinh Nguyệt Thần Tông.”
Lạc Kỳ về Long tộc, Giang Thiếu Bạch luôn phải nghĩ cách liên lạc với anh trai.
Chí Tôn Kim Thành thì khác, tông môn lập nghiệp từ thương nghiệp, mặc dù tổng bộ nằm ở đại lục Phi Hồng nhưng có qua lại với vài thương nghiệp từ các đại lục khác nhau.
Mấy năm trước Chí Tôn Kim Thành đã làm ăn với thương hội Thiên Kỳ, nhưng từ sau khi Lạc Kỳ đi vào Ân Khư, Long tộc đổi người quản lý Thiên Kỳ, đại hoàng tử Long tộc mới nhậm chức không có nhiều hứng thú với thương nghiệp, thế nên hợp tác trước đó bị đứt đoạn.
Trong đại sảnh, các đại nhân vật của Chí Tôn Kim Thành đang bàn luận biện pháp tiếp theo, bên ngoài thì các đệ tử tụ tập bàn tán sôi nổi.
“Tinh Nguyệt Thần Tông quá may mắn. Năm đó tùy tiện chiêu mộ Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, thế là giờ có thêm một đan sư địa cấp.”
“Hai người đó tu luyện kiểu gì mà tiến bộ nhanh vậy nhỉ?”
“Ngươi không nghe nói sao? Giang Thiếu Bạch đã lấy được Tiên Vân Chi Cư, muốn tài nguyên gì là có cái đó, vì vậy hắn không thèm để ý tài nguyên tốt trong Ân Khư.”
Minh Phi cau mày mà không tham gia bàn luận, nét mặt hơi cứng ngắt.
“Sao vậy?” Minh Ương đi tới vỗ vai cô.
Minh Phi xấu hổ cười cười: “Không có gì, chỉ là… Diệp Đình Vân đã là tu sĩ Bách Kiếp.”
“Ngươi còn nhớ chuyện lúc trước sao? Họ là đại nhân vật, sẽ không ghi hận chút chuyện nhỏ vậy đâu.”
“Cũng đúng.”
Minh Phi lắc đầu, trong lòng có chút bất đắc dĩ, năm đó không biết cô trúng tà gì mà lại dòm ngó hỏa diễm của Diệp Đình Vân, muốn mua lại hỏa diễm của người ta để lấy lòng đan sư huyền cấp, kết quả chớp mắt một cái, Diệp Đình Vân đã là đan sư địa cấp.
Hết chương 350