Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 362

Edit: OnlyU

Mọi người thương lượng một chút, sau đó trực tiếp rời khỏi Lâm Lang Thành.

Ngao Dạ ngồi trên phi thuyền, cảm thán nói: “Không ngờ ngươi còn có phi thuyền.”

Giang Thiếu Bạch: “Lúc trước cướp được.”

Ngao Dạ: “Đoán được.”

Giang Thiếu Bạch cười cười, chiếc phi thuyền này là hắn cướp được, lúc đó hắn có cảm giác rất thành tựu, có điều cướp được rồi lại không dùng đến mấy lần, tốc độ phi hành không đủ nhanh.

Lạc Kỳ nhìn quanh bốn phía: “Trong phi thuyền không tồi, dung luyện thêm lần nữa có lẽ tốc độ sẽ tăng lên một chút. Ta mới có mấy loại lông vũ, hẳn là dùng được.”

Anh lấy một cái hộp ra, bên trong đầy lông vũ từ các loại yêu thú.

Giang Thiếu Bạch nhìn thoáng qua: “Chà, nhiều loại lông vũ quá.”

Ngao Dạ lườm một cái, nói bóng nói gió: “Đúng vậy. Đại ca ngươi cất giữ rất nhiều, mấy nha đầu Điểu tộc còn tranh nhau tặng lông vũ cho hắn.”

Giang Thiếu Bạch quay qua Lạc Kỳ: “Đại ca, Điểu tộc tặng lông vũ có phải là có ý tìm bạn đời không?”

Lạc Kỳ cười cười: “Phải xem tình huống nữa.”

Đúng là Điểu tộc tặng lông vũ chính là có ý ngỏ lời làm bạn đời, nhưng anh nhận được rất nhiều lông vũ, có khi vì bọn họ biết anh thích lông vũ nên mới tặng. Nếu tất cả bọn họ đều ái mộ anh thì anh chịu không nổi đâu.

“Ngươi không nên nhận, theo lý mà nói nhận lông vũ chính là nhận tâm ý của đối phương.” Ngao Dạ bực bội nói.

Lạc Kỳ cười nói: “Làm gì khoa trương như vậy.”

“Đúng vậy. Được tặng quà mà không nhận thì uổng lắm.” Giang Thiếu Bạch hi hi ha ha: “Đại ca rất được yêu thích nha.”

“Tàm tạm thôi.” Lạc Kỳ cười khẽ.

Ngao Dạ nhìn hai anh em cười cười nói nói vui vẻ, trong lòng tức giận mà không có chỗ xả.

Ánh mắt Giang Thiếu Bạch chợt phát lạnh, Ngao Dạ nhìn hắn: “Có kẻ gây rối.”

“Rốt cuộc đến rồi. Ta vốn nghĩ phải sớm hơn một chút.”

Y cau mày: “Hình như có mười người.”

Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi: “Không ít.”

Hắn nhắm mắt lại: “Không gian bị phong tỏa, không ổn, hình như bị bao vây.”

“Thập Nhị Thiên Ma Trận.” Ngao Dạ cũng từ từ nhắm mắt, cảm nhận xung quanh.

“Tranh thủ thời gian ra tay đi, một khi Thập Nhị Thiên Ma Trận vây kín là có thể giam giữ được cả Ngự Không, mặc dù đây chỉ là lời đồn nhưng chúng ta không nên mạo hiểm.” Ngao Dạ nhìn Lạc Kỳ, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.

Giang Thiếu Bạch nghĩ nghĩ rồi nói: “Cửu hoàng tử nói không sai, đúng là không cần thiết mạo hiểm.”

“Phía đông bắc tựa hồ phòng thủ yếu nhất, xông về hướng đó.” Hắn nói tiếp.

Diệp Đình Vân điều khiển phi thuyền vọt về hướng đông bắc, Giang Thiếu Bạch cảm nhận được mười hai luồng khí tức liên kết với nhau, cả vùng trời đã bị phong tỏa.

Hắn cau mày: “Bao vây nhanh thật.”

Hắn thử tấn công một phát, nhưng đòn tấn công như đá ném xuống biển, chớp mắt đã không thấy đâu.

Diệp Đình Vân hít một hơi: “Kẻ địch có chuẩn bị kỹ càng.”

Ngao Dạ quay qua Giang Thiếu Bạch nói: “Vẫn xông về hướng kia, ta sẽ thử xem pháp tắc không gian có thể phá vỡ phong tỏa hay không, còn ngươi tìm cách giết chết tu sĩ trấn thủ vị trí đó.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Được.”

Ngao Dạ nói xong hóa thành con rồng bay ra khỏi phi thuyền, Giang Thiếu Bạch lập tức cảm nhận được không gian dao động kịch liệt, nguyên khí bị quấy lên rối loạn như nồi cám heo, đáng tiếc phòng hộ của trận pháp phong tỏa kia quá mạnh mẽ, lực không gian của Ngao Dạ không thể phá vỡ.

Công kích không gian không có hiệu quả, Ngao Dạ tức giận thở phì phò.

Giang Thiếu Bạch chợt cảm nhận được một lực lượng kỳ quái, trận pháp phong tỏa thế mà vỡ ra.

“Pháp tắc thời gian, nghịch chuyển! Thiếu Bạch, mau ra tay, nghịch chuyển thời gian tiêu hao rất lớn, không chịu được bao lâu.” Lạc Kỳ vội vàng hô lên.

Giang Thiếu Bạch thả con rối hoàng kim ra, điều khiển con rối phát động tấn công. Con rối và tu sĩ Bách Kiếp trấn thủ phía đông bắc đối đầu nhau, một kích của con rối bán thiên cấp vô cùng mãnh mẽ, chấn động cả trời đất.

Gã tu sĩ kia chỉ mới sơ kỳ Bách Kiếp, mất đi Thiên Ma Trận che chở, căn bản không phải là đối thủ của con rối hoàng kim, thoáng cái đã bị nó đánh bay.

Giang Thiếu Bạch lấy lôi ấn ra bồi thêm một chiêu, trực tiếp nện đối thủ thành thịt nát.

Thập Nhị Thiên Ma Trận, thiếu một điểm cũng không được, một người đã chết, trận pháp không thể khép kín, đương nhiên uy lực giảm mạnh.

Ngao Dạ hóa thành một tia sáng bay vào trong phi thuyền, có lẽ vì vừa tung đại chiêu nên y có phần mệt mỏi.

Nghịch chuyển thời gian đúng là nghịch thiên, đương nhiên tiêu hao cũng lớn.

Diệp Đình Vân ném một viên phục nguyên đan cho Ngao Dạ, y không khách sáo nhanh chóng nuốt vào.

Giang Thiếu Bạch chỉ huy con rối mạnh mẽ xông tới, từ sau khi con rối thăng cấp, đây là lần đầu tiên hắn dùng nó thực chiến, uy lực bán thiên cấp rất đáng sợ, hắn điều khiển con rối liên tục giết chết ba gã Bách Kiếp.

Ngao Dạ dùng đan dược xong, nguyên khí nhanh chóng khôi phục, y lại sử dụng pháp tắc thời gian cố định đối thủ, khiến gã kia không thể cử động khi đối mặt.

Giang Thiếu Bạch giết kẻ địch càng lúc càng trôi chảy, chỉ chốc lát mà hắn đã giết liên tục ba tên, sáu gã Bách Kiếp còn lại bị dọa sợ chạy trối chết.

Thấy bọn chúng bỏ chạy, Giang Thiếu Bạch không đuổi theo mà thu con rối vào, tiếp tục điều khiển phi thuyền bay về hướng mục tiêu xuất phát.

Diệp Đình Vân lắc lắc đầu: “Không ngờ Vạn Ma Tông sẽ ra tay.”

Giang Thiếu Bạch cười nhạt: “Bọn chúng mất sáu tu sĩ Bách Kiếp, chắc sẽ yên tĩnh một thời gian.”

Không dễ bồi dưỡng một tu sĩ Bách Kiếp, lần này Vạn Ma Tông phái đến mười hai tu sĩ Bách Kiếp, chắc hẳn đã dốc hết toàn lực trong tông môn, tổn thất một nửa đủ khiến chúng đứt từng khúc ruột.

Diệp Đình Vân cau mày: “Phía sau Vạn Ma Tông tựa hồ có Ngự Không.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Là bọn chúng gây chuyện trước, không cần phải lo.”

Ngao Dạ gật đầu: “Đúng vậy. Ngự Không của Vạn Ma Tông dùng thủ đoạn không đứng đắn mà tiến giai Ngự Không, không cần quá lo lắng.”

Giang Thiếu Bạch híp mắt: “Từ lúc vừa xuất phát đã có người theo dõi chúng ta, vừa mới đi một đợt.”

Ngao Dạ hơi đau đầu: “Chẳng lẽ bọn chúng muốn đi theo chúng ta vào tiểu bí cảnh, tới sông thời gian?”

“Có khả năng. Muốn theo thì cứ theo, dù sao đá thời gian vô dụng với bọn chúng, nếu chúng quấy rối thì cứ ném xuống sông thời gian.”

Ngao Dạ cười cười: “Ném xuống sông thời gian? Cách này không tồi.”

***

Sau khi nhóm Giang Thiếu Bạch rời khỏi Lâm Lang Thành, Nguyệt Tôn và mấy người còn lại cũng rời đi.

Minh Thần nhìn Nguyệt Tôn nói: “Không biết Giang đạo hữu chạy đi đâu rồi?”

“Hình như đi cùng Cửu hoàng tử Long tộc, đại khái có mục tiêu rồi.”

“Cơ duyên của Giang đạo hữu thật nghịch thiên.”

Nguyệt Tôn cười cười: “Đúng vậy.” Có điều, cơ duyên đôi khi là chuyện tốt, nhưng có khi chưa chắc là tốt.

Nếu cái gọi là bình Thôn Thiên mà rơi vào tay ông, chưa chắc ông dám giữ. Giữ thứ đồ phỏng tay như thế rất dễ gặp nạn.

Minh Thần và Nguyệt Tôn đang trò chuyện thì thông tấn lệnh của Minh Thần chợt vang lên, cùng lúc đó, thông tấn lệnh của Nguyệt Tôn cũng vang lên.

Hai người gần như đồng thời nhận được tin tức Giang Thiếu Bạch và Ngao Dạ đồ sát các tu sĩ Bách Kiếp của Vạn Ma Tông, giết hơn phân nửa tu sĩ Bách Kiếp mà Vạn Ma Tông vất vả bồi dưỡng.

Minh Thần nhìn Nguyệt Tôn nói: “Giang đạo hữu rất nghiêm túc.”

Nguyệt Tôn hít một hơi: “Hay là có người không nhịn được mà ra tay tấn công?”

Ông lắc lắc đầu, trước là Tiên Vân Chi Cư, giờ là bình Thôn Thiên, cái nào cũng khiến người ta thèm muốn, khả năng bị chặn cướp rất cao.

“Con rối của Giang đạo hữu lại mạnh thêm phải không, Tinh Nguyệt Thần Tông các ngươi giấu kín quá đấy.”

Nguyệt Tôn cười cười: “Nào có, là Giang đạo hữu cho rằng con rối chỉ là ngoại lực, không cần thiết phải tuyên truyền.”

Minh Thần: “Rốt cuộc năm đó Minh Thi Tông có được con rối bằng cách nào?”

Nguyệt Tôn: “…”

Mặc kệ làm sao Minh Thi Tông có được con rối, hiện giờ con rối hoàng kim nhất định không thuộc về Minh Thi Tông.

Minh Thần nói tiếp: “Ngao Dạ và Giang Thiếu Bạch cùng đi thăm dò bí cảnh, phỏng chừng bọn họ đã biến chiến tranh thành tơ lụa.”

“Minh đạo hữu nói đùa, Giang đạo hữu và Cửu điện hạ vốn không có mâu thuẫn gì.”

Minh Thần ngẫm nghĩ rồi nói: “Cũng đúng.”

***

Bốn người Giang Thiếu Bạch lái phi thuyền đi đến mục tiêu.

“Là chỗ này sao?” Hắn lên tiếng hỏi.

Ngao Dạ lấy bản đồ ra xem: “Hẳn là ở đây.”

“Sao lại là nơi này?”

Ngao Dạ không hiểu, nhìn Diệp Đình Vân hỏi lại: “Chỗ này thì sao?”

Diệp Đình Vân nhíu mày: “Nơi này rất gần Ly Hồn Khư.”

Ngao Dạ cau mày: “Ly Hồn Khư?”

Lạc Kỳ suy nghĩ một chút rồi nói: “Hình như ta đã nghe qua, tu sĩ vào trong Ly Hồn Khư, thần hồn rất dễ ly thể, biến thành kẻ ngốc. Đây là một trong thập đại cấm khu.”

“Nếu sông thời gian ở gần đây, không biết có liên quan gì với Ly Hồn Khư không?”

Ngao Dạ: “Hẳn là không có quan hệ gì đâu, đại ca nói tu sĩ nhặt được đá thời gian chỉ bị rút hết tuổi thọ nhưng thần trí vẫn bình thường.”

“Dù thế nào đi nữa vẫn phải cẩn thận. Đình Vân, còn cố hồn đan không?”

Diệp Đình Vân khẽ gật đầu: “Chỉ có một viên nhưng cũng đủ rồi, đại ca dùng đi.”

Lạc Kỳ không từ chối mà giơ tay nhận đan dược, trong bốn người ở đây thì chỉ có anh là tu vi Toàn Đan, anh phải cố hết sức không trở thành gánh nặng.

Ngao Dạ nhìn anh ăn đan dược xong mới nói: “Đi thôi.”

Y lần theo vết nức không gian mở rộng: “Bản đồ chỉ chỗ này, chúng ta đi thôi.”

“Không ổn!”

Vừa tiến vào vết nứt không gian, Giang Thiếu Bạch lập tức cảm thấy không ổn.

Ngao Dạ cũng phát hiện, kịp thời mang theo ba người còn lại tiến hành dịch chuyển không gian, rời khỏi phạm vi cạm bẫy.

Giang Thiếu Bạch nhìn Ngao Dạ hỏi: “Sao ở đây lại có người?”

Lạc Kỳ ngẫm nghĩ: “Có lẽ tin tức bị lộ từ trước, người khác biết được.”

Ngao Dạ cau mày: “Có khả năng này.”

Giang Thiếu Bạch trợn mắt: “Có lẽ tên xui xẻo rơi xuống sông thời gian kia cho rằng một viên duyên thọ đan trăm năm là ít nên bán tin tức cho người khác.”

Diệp Đình Vân: “Cũng có thể đây vốn là cái bẫy.”

Giang Thiếu Bạch: “Không đến mức là bẫy ngay từ đầu, vì người lấy đá thời gian bị giảm tuổi thọ rất nhiều, nào có ai lấy tuổi thọ của mình ra đùa.” Có lẽ kẻ khác đã biết mục đích của bọn họ nên đến trước một bước đặt bẫy.

Ngao Dạ nghiếng răng: “Đừng để ta biết kẻ nào đối nghịch với ta.”

Diệp Đình Vân hỏi y: “Cửu điện hạ có biết đây là nơi nào không?”

Y lắc đầu: “Đại ca không nói, chỉ cho ta biết vị trí này, nói sông thời gian gần lối vào bí cảnh, vào đây tùy tiện tìm là được.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Sao đại ca của Ngao Dạ có vẻ không đáng tin vậy?

Lạc Kỳ cau mày: “Đã có người đến trước, không chừng khắp nơi đều là cạm bẫy.”

Ngao Dạ nhún vai: “Dù sao đã đến rồi, cẩn thận một chút là được.”

Giang Thiếu Bạch tán thành: “Ừ, vẫn nên đi tìm sông thời gian.”

Dù xảy ra chút biến cố nhưng không thể không đi tìm sông thời gian. Đối với tu sĩ có võ hồn thời gian thì đá thời gian rất có ích, nếu tích lũy đủ đá thời gian, Lạc Kỳ có hy vọng tiến giai Bách Kiếp trong thời gian ngắn.

Nếu Lạc Kỳ tấn cấp Bách Kiếp thì không cần phải bảo vệ anh nghiêm ngặt như trước nữa.

Ngao Dạ lên tiếng: “Lối vào có chôn cạm bẫy, lúc nãy ta vội dùng dịch chuyển không gian nên giờ không biết chúng ta đang ở đâu nữa.”

Diệp Đình Vân nhíu mày: “Hình như có âm thanh gì đó.”

Giang Thiếu Bạch nghe ngóng: “Hình như vậy.” Hắn thử phóng linh hồn lực ra, lập tức có cảm giác linh hồn lực bị tán loạn, hắn vội vàng rút linh hồn lực về.

Giang Thiếu Bạch cau mày nói: “Không thể thả linh hồn lực ở nơi này, bằng không sẽ bị hút đi, rất phù hợp với đặc điểm của Ly Hồn Khư. Cửu điện hạ, ngươi dịch chuyển mọi người đến Ly Hồn Khư?”

Ngao Dạ lắc đầu: “Không biết.”

Diệp Đình Vân suy nghĩ rồi nói: “Khu vực vết nứt thời gian kia vốn liên kết với Ly Hồn Khư.”

Giang Thiếu Bạch cau mày: “Ly Hồn Khư, là một trong thập đại cấm khu đó nha.” Hắn nhìn về phía Lạc Kỳ: “Đại ca không sao chứ?”

“Không sao.”

Ngao Dạ cũng nhìn qua Lạc Kỳ, kỳ quái hỏi: “Ngay cả cố hồn đan cũng vô dụng sao?”

Anh lúng túng nói: “Không sao, chỉ hơi bị hoảng hốt.”

Ngao Dạ cau chặt lông mày, y phất tay một cái, cả người Lạc Kỳ lập tức có thêm một tầng kim quang. Có kim quang Long tộc hộ thể, Lạc Kỳ cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Giang Thiếu Bạch nhíu mày nhìn Ngao Dạ: “Cửu điện hạ có biết gì về Ly Hồn Khư không? Long tộc sống rất lâu, hẳn là biết nhiều bí mật hơn người khác.”

“Chuyện này…” Long tộc có rất nhiều tàng thư, nhưng y không thích đọc.

Giang Thiếu Bạch nhìn y, thầm nghĩ đến lúc cần thiết mới thấy đọc sách quá ít, không thể trông cậy gì vào tên học dốt Ngao Dạ này rồi!

Lạc Kỳ suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta nhớ ra rồi, có lời đồn Ly Hồn Khư là nơi phong ấn Cửu U Phệ Hồn Thú.”

Giang Thiếu Bạch: “Cửu U Phệ Hồn Thú?”

Lạc Kỳ gật đầu: “Ta cũng không biết rõ đó là gì, đại khái là một loại yêu thú rất lợi hại, hình thù cổ quái. Năm xưa các tu sĩ không thể giết chết được nó, chỉ tạm thời phong ấn nó, đợi nó cạn hết sức mạnh.”

Hết chương 362
Bình Luận (0)
Comment