Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 393

Edit: OnlyU

Hùng Minh uống trà, nét mặt hơi khẩn trương, dường như đang muốn nói gì đó.

Giang Thiếu Bạch nhìn y, cười cười nói: “Trưởng lão cho phép ngươi đến đây, có phải giao cho ngươi nhiệm vụ gì không?”

Y xấu hổ nói: “Trưởng lão muốn ta hỏi ngươi còn Tiên Vương Đan không, bọn họ có thể mua với giá gấp hai lần giá thị trường.”

“Gấp đôi giá thị trường à, với giá này có thể mua được trong buổi đấu giá mà.”

Từ trước đến nay, Tiên Vương Đan là đan dược luôn được các tu sĩ đỉnh Hư Tiên tranh giành, muốn mua với giá thị trường gần như không thể, ra giá gấp đôi lại có vẻ hơi cao, dù sao giá thị trường của Tiên Vương Đan đã không rẻ rồi.

Hùng Minh gãi đầu nói: “Đan dược được đưa ra đấu giá khó mà nói chính xác giá cả, vả lại dù tộc Cổ Hùng chúng ta sẵn lòng mua nhưng chưa chắc có dũng khí ra giá.”

Giang Thiếu Bạch cau mày, đồ vật được đưa ra đấu giá rất dễ bị đẩy giá lên mấy lần, nếu có tu sĩ cấp cao tham gia đấu giá, người khác sẽ bị hù sợ, không dám tiếp tục ra giá. Ở Tiên giới, thực lực mới là tất cả, không có thực lực tương đương không có nhân quyền.

Giang Thiếu Bạch suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy ngươi về nói với trưởng lão một câu, có thể giao dịch.”

Năm xưa khi hắn vừa mới đến Tiên giới, may mà có tộc Cổ Hùng chăm nom, hiện tại người ta ngàn dặm xa xôi cầu tới cửa, hắn không thể không nể mặt.

Hùng Minh thở phào  một hơi: “Vậy thì tốt quá.”

Y gãi gãi đầu, trưởng lão trong tộc dẫn y đi cùng chính là vì chuyện này, nếu y làm hỏng chuyện thì không biết phải ăn nói thế nào.

Hùng Minh không ngờ sự tình lại thuận lợi như thế. Tộc Cổ Hùng luôn muốn bồi dưỡng ra một Tiên Vương, nhưng từ xưa đến nay vẫn không thành công. Tộc Cổ Hùng không có ai tiến giai Tiên Vương, vậy mà hai người từng sống nhờ ở tộc là Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân lại thành công tiến giai Tiên Vương.

Hùng Minh không nói ra một việc, đó là trưởng lão không muốn mua đan dược trong buổi đấu giá còn có một nguyên nhân, nếu mua ở buổi đấu giá sẽ bị lộ tin tức, e là có người nảy ra ý đánh cướp giữa đường.

Thực lực tộc Cổ Hùng không cao, nếu bị người ta để mắt tới thì e là đường về sẽ không yên ổn.

Năm xưa Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân được tiền bối Long tộc ném tới tộc Cổ Hùng nhờ chăm nom, vì khi đó tu vi của hai người quá thấp, thế nên dù trưởng lão tộc Cổ Hùng nể mặt tiền bối Long tộc mà chăm nom hai ngươi, nhưng sau đó thấy Long tộc không đếm xỉa đến cả hai, bên này cũng không tiếp xúc nhiều với hai người luôn.

Ngắn ngủi chưa đến một trăm năm, thời thế thay đổi, hai người đã tiến giai Tiên Vương rồi. Mấy vị trưởng lão trong tộc muốn nịnh bợ cũng đã quá muộn.

Giang Thiếu Bạch cười nói: “Trả gấp đôi giá thị trường là quá khách sáo rồi, cứ dựa theo giá thị trường đi.”

Hùng Minh sửng sốt: “Có thể chứ?”

Hắn cười cười: “Đương nhiên.”

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ hiện tại hắn đã là tiền bối Tiên Vương, nên có phong độ một chút. Đan dược Diệp Đình Vân giao cho phòng đấu giá sắp bắt đầu được bán đấu giá rồi, không thiếu chút tiền của tộc Cổ Hùng.

Hùng Minh gật đầu: “Vậy đa tạ.”

“Đừng khách sáo.”

Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi, dạo này có rất nhiều người muốn đi cửa sau mua đan dược, có vài người không từ chối được, cũng có người không cần phải để ý tới.

Diệp Đình Vân đi ra từ hậu viện, trông thấy Hùng Minh bèn cười nói: “Hùng Minh đến chơi đấy à.”

Hùng Minh cung cung kính kính hành lễ với Diệp Đình Vân: “Bái kiến Diệp đan sư.”

Giang Thiếu Bạch liếc nhìn hắn: “Sao lại khách sáo như vậy?”

Hắn thầm nghĩ lúc Hùng Minh gặp hắn, tuy có khách sáo nhưng vẫn có mấy phần tùy tiện, vậy mà khi gặp Diệp Đình Vân lại cung cung kính kính phát ra từ trong nội tâm.

“Diệp tiền bối là đan sư!” Hùng Minh nghĩ Giang Thiếu Bạch có thực lực cao cường, nhưng đó là chuyện riêng của hắn, đan sư thì khác. Nếu tộc Cổ Hùng có một tiên đan sư cấp bốn thì họ không cần phải vì đan dược mà cầu người khắp nơi nữa.

Giang Thiếu Bạch: “…” Vì Đình Vân là đan sư nên đối đãi khác biệt như vậy sao?

Diệp Đình Vân nhìn y rồi lấy một lọ đan dược ra: “Ngươi mới tiến cấp Hư Tiên, thực lực chưa ổn định, cho ngươi lọ Cố Nguyên Đan này.”

Hùng Minh cười cười, cảm kích nói: “Đa tạ Diệp tiền bối.”

Diệp Đình Vân cười đáp lời: “Chúng ta là bạn bè cũ, đừng quá khách sáo như vậy.”

Đối với Diệp Đình Vân đã ở cảnh giới Tiên Vương, một lọ Cố Nguyên Đan chỉ là chuyện nhỏ. Cậu nhận ra từ sau khi tiến giai Tiên Vương, tầm mắt cậu đã thay đổi rất lớn, nhiều tài nguyên mà cậu vốn phải hao tâm tổn trí có được, hiện giờ có cũng được mà không có cũng không sao. Đồng thời thái độ của Đan Đỉnh Các đối với cậu cũng khác xưa, cậu cần tài nguyên gì là sẽ có người tự động nghĩ cách thu thập rồi đưa cho cậu.

Hùng Minh có được câu trả lời chắc chắn của Giang Thiếu Bạch, y ngồi chơi thêm một lúc rồi ra về.

Giang Thiếu Bạch nhìn Diệp Đình Vân nói: “Mấy ngày nữa buổi đấu giá sẽ bắt đầu.”

Cậu gật đầu: “Ừ, quản sự phòng đấu giá đã chuyển lời, báo rằng công việc chuẩn bị gần xong hết rồi, mời ta đến xem.”

“Vậy chúng ta đi qua đó xem sao.”

Lần này Diệp Đình Vân giao ra kha khá đan dược, không biết sẽ bán được bao nhiêu tiền.

Cậu gật đầu: “Được thôi.”

***

Ba tháng sau, buổi đấu giá mà Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân chờ mong được tổ chức đúng hạn.

Buổi đấu giá tạo cơn sốt vượt xa sức tưởng tượng của Diệp Đình Vân, mà cậu cũng không biết rốt cuộc sẽ bán đan dược được bao nhiêu nguyên thạch, thế nên trong lòng khá chờ mong.

Rất nhanh đã đến ngày tổ chức đấu giá, Giang Thiếu Bạch cầm danh sách các món đấu giá lên xem.

“Trong danh sách này có rất nhiều đan dược.”

Diệp Đình Vân đáp: “Phỏng chừng phân nửa đan dược không phải do ta cung cấp.”

Buổi đấu giá vốn đặc biệt tổ chức vì Diệp Đình Vân, nhưng các tu sĩ ra khỏi Vạn Phương Cốc đều mang theo không ít linh thảo, đa số đã được luyện đan sư của Đan Đỉnh Các luyện chế thành đan dược, nhiều người nương theo Diệp Đình Vân mang đan dược ra đấu giá cùng một lúc.

Vật phẩm đấu giá càng nhiều thì buổi đấu giá càng được chú ý, các đan sư khác hy vọng gia nhập liên minh, Diệp Đình Vân cũng vui lòng tiếp nhận.

Giang Thiếu Bạch nhìn danh sách nói: “Ta thấy đa số tập trung chú ý vào đan dược ngươi cung cấp.”

Đan dược mà Diệp Đình Vân đưa ra đấu giá có nhiều loại dùng dược liệu cực kỳ hiếm. Lúc cậu giao đan dược cho phòng đấu giá, cậu không suy nghĩ gì nhiều, sau này cậu mới biết được linh thảo mọc lan tràn như cỏ dại trong dược viên của tiền bối Mộc tộc đa số là linh dược cực kỳ quý hiếm bên ngoài. Diệp Đình Vân ở trong Vạn Phương Cốc thời gian dài, nhìn nhiều thành quen, thế nên đã xem nhẹ chúng.

“Đan dược của các đan sư khác cũng tốt lắm.” Cậu nói.

Buổi đấu giá nhanh chóng bắt đầu, đan dược mở màn chính là Tiên Vương Đan. Tuy Tiên Vương Đan là đan dược thích hợp với tu sĩ đỉnh Hư Tiên, nhưng đa số những người tham gia cạnh tranh lại là Tiên Vương cường giả. Các Tiên Vương ai mà không có vài hậu bối, nhiều đại thế lực tranh đấu chính là so đấu số lượng tu sĩ Tiên Vương. Đối với bọn họ, nếu Tiên Vương Đan rơi vào tay thế lực cạnh tranh sẽ là chuyện không hay.

Tiên Vương Đan bị cạnh tranh kịch liệt, một viên Tiên Vương Đan của Diệp Đình Vân được bán với giá ba trăm năm mươi vạn nguyên thạch.

Giang Thiếu Bạch cong khóe miệng cười nhẹ: “Khởi đầu này coi như không tồi.”

Diệp Đình Vân cười cười: “Đúng vậy.”

Giang Thiếu Bạch chống cằm, một viên Tiên Vương Đan bán ba trăm năm mươi vạn, mà bọn họ còn năm viên, nếu cứ bán với giá này thì bọn họ sẽ có gần hai ngàn vạn nguyên thạch vào tài sản. Đúng là đan sư kiếm tiền rất nhanh, thảo nào nhiều người muốn trở thành đan sư như vậy.

Hùng Minh và các trưởng lão tộc Cổ Hùng cũng tham gia buổi đấu giá này, thư mời của bọn họ là Giang Thiếu Bạch tặng.

Lúc đầu bọn họ dự định giao dịch Tiên Vương Đan xong sẽ rời đi, chẳng qua Giang Thiếu Bạch chỉ lấy một trăm vạn nguyên thạch, thế nên bọn họ còn dư không ít nguyên thạch bèn đến buổi đấu giá thử vận may, xem có mua được đan dược hữu dụng khác không.

Hùng Minh thấy đan dược được bán với giá hơn ba trăm năm mươi vạn mà hít một hơi lạnh, may là bọn họ tìm đến Giang Thiếu Bạch trước, bằng không các trưởng lão chỉ chuẩn bị hơn hai trăm vạn nguyên thạch, muốn mua Tiên Vương Đan không dễ.

Đủ loại đan dược thay nhau lên sân khấu, rất nhanh đã đến Càn Khôn Nguyên Đan.

Càn Khôn Nguyên Đan được tranh giành rất khốc liệt, lên đến 770 vạn nguyên thạch.

Giang Thiếu Bạch khá ngạc nhiên: “Không ngờ đan dược này có giá như vậy.” Lúc hắn bán cho tiểu trưởng lão chỉ lấy 400 vạn nguyên thạch, xem ra hơi bị lỗ.

Diệp Đình Vân chống cằm nói: “Càn Khôn Nguyên Đan có hiệu quả nhất định trong việc giúp tu sĩ Tiên Vương chống đỡ lôi kiếp.”

Giang Thiếu Bạch gật gù: “Thì ra là vậy.”

Đối với các tu sĩ thì lôi kiếp là tai họa ngập đầu, mà Càn Khôn Nguyên Đan có thể tăng tỷ lệ vượt qua lôi kiếp ở mức độ nào đó, thảo nào các tu sĩ Tiên Vương động lòng.

Từng loại đan dược được bán ra, sau Càn Khôn Nguyên Đan lại có một viên Hồn Nguyên Đan khiến các tu sĩ tranh giành gay gắt.

Hồn Nguyên Đan có thể trị tổn thương thần hồn, cho dù là Tiên Vương cường giả cũng gặp vấn đề thần hồn tổn thương, thế nên đối với các Tiên Vương cường giả thì đây là thứ rất tốt.

Các loại đan dược lần lượt được bán ra, Giang Thiếu Bạch nghe đám đông kích động báo giá mà cảm xúc lên xuống không yên.

Buổi đấu giá sôi nổi ngoài dự đoán của hắn, nhiều loại đan dược được bán với giá vượt xa giá thị trường, đan dược quý hiếm bị nâng giá đến đáng sợ.

Giang Thiếu Bạch ngồi trong ghế lô khoan thai uống trà, cảm giác lâng lâng.

Trước kia khi hắn tham dự các buổi đấu giá, nghe mọi người điên cuồng báo giá mà trong lòng hắn thầm mắng đám người này quá điên rồ. Nhưng bây giờ hắn lại mong đám người kia càng điên cuồng càng tốt.

“Sắp đấu giá Băng Diễm Tuyết Nghiên Đan.” Giang Thiếu Bạch nhìn danh sách nói.

Diệp Đình Vân gật đầu: “Ừm.”

Băng Diễm Tuyết Nghiên Đan là đan dược có hiệu quả dừng dung nhan. Tu sĩ Tiên giới có tu vi cao, đương nhiên dung nhan bất lão, nhưng nếu sống quá lâu sẽ dần dần xuất hiện vẻ già nua. Đối với các nữ tu thì việc bảo dưỡng dung nhan cực kỳ quan trọng.

Băng Diễm Tuyết Nghiên Đan vừa xuất hiện lập tức được các nữ Tiên Vương tranh nhau. Giang Thiếu Bạch phát hiện các nam tu cũng có hứng thú với đan dược này, chẳng qua sợ mất mặt nên không tham gia đấu giá.

Băng Diễm Tuyết Nghiên Đan có giá thị trường khoảng 100 vạn, cuối cùng được bán với giá 500 vạn.

“Chà, quả nhiên các nữ tu truy cầu dung mạo rất dữ dội, thế giới nào cũng giống nhau.” Giang Thiếu Bạch vỗ vỗ ngực nói.

“Đây chỉ là trùng hợp thôi.”

Lúc bắt đầu đấu giá, Toàn Cơ tiên tử và Phi Nhạn tiên tử cạnh tranh kịch liệt nhất. Nghe nói hai tiên tử từng là bạn bè thân thiết, vì một nam nhân mà trở mặt thành thù, sau đó cứ gặp một lần là đánh một lần. Vừa nãy nếu không có hai tiên tử dẫn lửa thì đan dược không bán được với giá này.

Giang Thiếu Bạch nhớ lại, nghe đâu gã khiến hai tiên tử bất hòa tên là Lạc Thanh, gã này “cua” hai tiên tử xong là lặn mất tăm, nhìn là biết không phải người có trách nhiệm. Không biết tại sao hai tiên tử lại vì một người như vậy mà trở mặt thành thù.

Có điều hai tiên tử thù ghét nhau mới khiến Băng Diễm Tuyết Nghiên Đan bán được giá tốt, vậy thì cứ bất hòa đi, ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi.

Diệp Đình Vân giao ra đủ loại đan dược, đa số được bán với giá rất lý tưởng, cũng có vài loại không bán được giá tốt nhưng không có trường hợp bán không được.

Buổi đấu giá kéo dài một ngày, sau khi kết thúc, dường như còn có vài người không cam lòng rời khỏi phòng đấu giá.

***

Lâu Cẩn bước ra khỏi phòng đấu giá, trán đổ đầy mồ hôi.

“Đan dược bị tranh giành dữ dội quá.” Trương Thuận không kiềm được nói.

Lâu Cẩn gật đầu: “Ừ.” Y vốn vừa ý vài loại đan dược, kết quả bầu không khí trong phòng đấu giá sôi sùng sục, giá cả đan dược tăng lên gấp mấy lần, y đành phải từ bỏ.

Lâu Vũ nhìn y nói: “Đại ca, đan dược trong buổi đấu giá đều do Diệp đan sư luyện chế thật sao?”

“Khoảng chừng một nửa.”

Lâu Cẩn nhìn muội muội, trong lòng hơi bất đắc dĩ. Trước đó y sợ Lâu Vũ làm loạn nên đã nhờ trưởng lão gia tộc gọi cô về, gần đây mới cho ra ngoài.

Lâu Vũ chớp mắt nói: “Thuật luyện đan của Diệp đan sư tiến bộ thật nhanh.”

Lâu Cẩn cười cười: “Tiểu Vũ, Giang trưởng lão và Diệp trưởng lão không phải người cùng một thế giới với chúng ta.”

Y thầm lắc đầu, cả hai lần lượt tiến giai Tiên Vương khiến y cảm nhận sâu sắc bản thân thua kém hai người đến cỡ nào.

Lâu Vũ khẽ gật đầu: “Muội biết.”

Lâu Cẩn nhìn dáng vẻ muội muội, khẽ thở dài một hơi mà không nói gì thêm.

Trương Thuận hít sâu một hơi nói: “Lần này Diệp đan sư phát tài rồi.”

“Đúng vậy. Hôm nay đấu giá tranh giành gay gắt, mà đa số đan dược ở đây đều do Diệp đan sư cung cấp, ít nhất kiếm được mấy trăm triệu.” Mấy trăm triệu nguyên thạch đó! Nếu hắn có nhiều nguyên thạch như vậy thì tốt rồi, đáng tiếc…

Lâu Cẩn đứng lên nói: “Được rồi, đừng đoán mò nữa, chúng ta đi thôi.”

Mấy trăm triệu nguyên thạch!

Mấy năm trước Giang Thiếu Bạch còn làm nhiệm vụ cùng với bọn họ, hiện tại đạo lữ nhà người ta tùy tiện mở một buổi đấu giá đã kiếm được mấy trăm triệu, chuyện trước kia cứ như một giấc mộng ảo vậy.

Hết chương 393
Bình Luận (0)
Comment