Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 395

Edit: OnlyU

Một tia sét từ trên trời thình lình giáng xuống, xé rách sát chiêu của Lôi Nghị Tiên Vương.

Giang Thiếu Bạch đáp xuống chiến đài, che trước mặt Diệp Đình Vân.

Hắn vừa mới đáp xuống chiến đài lập tức tung ra mấy sát chiêu cỡ lớn, thương ảnh bay tán loạn đầy trời khiến người ta hoa mắt.

Mục Đông cau mày: “Giang Thiếu Bạch xuất quan rồi.”

“Tiểu trưởng lão, cứ tiếp tục như vậy sợ là sẽ xảy ra đại sự.”

Y cau mày đáp: “Không ngăn cản được.”

Mục Đông híp mắt, Giang Thiếu Bạch vừa ra tay đã sử dụng đại sát chiêu, rõ ràng không nương tay. Nhưng chuyện này không kỳ quái, tình cảm giữa Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân rất tốt, vừa rồi mặc dù cậu đỡ được đòn tấn công của Lôi Nghị Tiên Vương nhưng lại rơi xuống thế yếu, Giang Thiếu Bạch lại không phải người lương thiện, đạo lữ bị người ta đánh, sao hắn có thể thờ ơ.

“Tiểu trưởng lão, Giang trưởng lão và Diệp trưởng lão liên thủ rồi kìa.”

Mục Đông liếc mắt nhìn người bên cạnh: “Sao hả? Ngươi cho rằng hai đánh một có gì không đúng sao?”

“Không phải.”

Mục Đông híp mắt, đây là tổng bộ Đan Đỉnh Các, Lôi Nghị Tiên Vương lại là Tiên Vương có tiếng tăm đã lâu, muốn nói ai không đúng thì chính là Lôi Nghị Tiên Vương khiêu khích trước.

Lúc này y chợt thấy sương mù đen thình lình xuất hiện, màn sương đen như độc trong xương quấn chặt lấy Lôi Nghị Tiên Vương.

Ông ta bị sương đen quấn lấy, hành động bị hạn chế rất nhiều.

Ngay lúc này, Diệp Đình Vân điều khiển Ma Huyết Đằng trói chặt ông ta, Giang Thiếu Bạch thì nhân cơ hội đâm một thương xuyên qua lồng ngực đối phương.

Lôi Nghị Tiên Vương ngã nhào trên đài luận võ, Mục Đông lập tức trợn to hai mắt.

Giang Thiếu Bạch vừa xuất hiện chưa lâu, Lôi Nghị Tiên Vương ngang ngược càn rỡ, tung hoành tứ phương cứ thế bị giết một cách nhanh chóng, thật sự quá quỷ dị.

“Tiểu trưởng lão!”

Mục Đông hít một hơi: “Phương thức tấn công của Giang trưởng lão quá quỷ dị.”

Y mơ hồ nhìn thấy Giang Thiếu Bạch phóng ra sương đen, giống như lưới tơ quấn lấy Lôi Nghị Tiên Vương, ông ta bị hạn chế hành động rồi bị Giang Thiếu Bạch gọn gàng linh hoạt giết chết, chết kiểu này có vẻ hơi uất ức.

“Tiểu trưởng lão, Lôi Nghị Tiên Vương chết rồi?”

Mục Đông híp mắt, Lôi Nghị Tiên Vương bị giết cũng không kỳ quái, bản thân Giang Thiếu Bạch có năng lực khiêu chiến vượt cấp, khi còn tu vi Hư Tiên đã giết được Tiên Vương. Hiện giờ hắn đã tiến giai Tiên Vương, giữ lại năng lực khiêu chiến vượt cấp cũng bình thường thôi, huống chi còn có Diệp Đình Vân ở đây.

Lôi Nghị Tiên Vương vừa đánh một trận với Diệp Đình Vân, hẳn đã bị tiêu hao không ít nguyên khí. Từ khi Giang Thiếu Bạch lên đài giao đấu đến lúc ông ta bị giết, thời gian vô cùng ngắn ngủi, lực chiến của hắn thật đáng sợ.

Giang Thiếu Bạch thu nhẫn không gian của Lôi Nghị Tiên Vương, sau đó dẫn Diệp Đình Vân rời đi, mấy tu sĩ đang hóng chuyện sững sờ một lúc lâu mới phản ứng lại.

Người của Đan Đỉnh Các từ bên trong đi ra, thu dọn thi thể của Lôi Nghị Tiên Vương.

Ông ta là người sáng lập Thiên Lôi Các, trong Thiên Lôi Các chỉ có một mình ông ta là Tiên Vương, Lôi Nghị Tiên Vương tử vong, Thiên Lôi Các chắc chắn không bảo vệ được. Có mấy người nhanh trí đã bắt đầu nhao nhao truyền tin ra ngoài.

Lôi Nghị Tiên Vương chết rồi, địa bàn của Thiên Lôi Các sẽ bị chia cắt, lúc này thế lực nào giành cơ hội trước không chừng sẽ được chia thêm một chén canh.

Thiên Lôi Các hùng cứ một phương, chiếm địa bàn không nhỏ, không hề nghi ngờ đây chính là một tảng mỡ dày.

***

Giang Thiếu Bạch ôm Diệp Đình Vân rời khỏi chiến đài, sau khi hai người đi rồi, đám người hóng chuyện ngớ ra một lúc mới phản ứng lại rồi từ từ tản đi.

Hai người quay về biệt viện, Giang Thiếu Bạch nhìn cậu nói: “Sao ngươi không bảo người báo cho ta biết Lôi Nghị Tiên Vương đến?”

Cậu nhìn hắn nói: “Tiền bối Mộc tộc luôn nói với ta về quá khứ huy hoàng của tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ, nên ta muốn xem thực lực của bản thân đến trình độ nào.”

Giang Thiếu Bạch bất đắc dĩ nói: “Dù ngươi muốn thử thân thủ cũng không cần tìm một đối thủ như vậy.”

Diệp Đình Vân nghiêng đầu: “Không tìm ông ta, ta có thể tìm ai đây?” Tu sĩ Tiên Vương không phải người có thể tùy tiện khiêu chiến, cậu nói tiếp: “Hiếm khi có người tự đến trước cửa.”

Hắn trợn mắt nói: “Đối thủ thì có gì khó tìm? Xa tận chân trời, gần ngay trước mặt.”

Cậu lắc đầu: “Ngươi không được, lúc đối đầu với ta, ngươi vốn không xuất toàn lực.”

Nhiều sát chiêu phải là thời khắc sinh tử mới có thể hiểu rõ.

Giang Thiếu Bạch thở dài: “Tiền bối Vạn Phương Cốc đúng là có thực lực mạnh mẽ, người cũng hào phóng, nhưng không biết ông ta đã sống bao nhiêu năm rồi, lâu đến nỗi quên luôn bản thân bao nhiêu tuổi. Lão tiền bối tuổi tác đã cao, tư tưởng hơi lỗi thời, ngươi không thể chuyện gì cũng nghe theo ông ta, dù sao làm người phải nhìn về phía trước.”

Diệp Đình Vân lắc đầu, hơi oán trách nói: “Tiền bối đối với ta ân trọng như núi, sao ngươi lại nói ông như vậy. Nếu để tiền bối nghe câu này của ngươi, chắc chắn sẽ đánh ngươi đó.”

“Ta chỉ tùy tiện nói thôi.” Còn việc để lão thụ yêu nghe được ấy hả, hắn không có ngốc, đương nhiên không dám nói thế trước mặt ông.

Ông ta là lão quái vật không biết đã sống bao nhiêu năm, thực lâu không sao đo đếm được, hiện tại hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của ông.

Giang Thiếu Bạch xoa xoa trán nói: “Không biết vì sao Lôi Nghị Tiên Vương lại nghi ngờ ta.”

Diệp Đình Vân híp mắt: “Trên đời có đủ loại võ hồn muôn hình vạn trạng, cũng có rất nhiều người tinh thông tính toán. Mà thôi, người đã chết rồi, không cần để ý nhiều như vậy.”

Hắn gật đầu: “Cũng đúng.” Năm đó khi hắn giết Lôi Kiêu cũng không mong có thể che giấu được lâu.

Diệp Đình Vân lấy thanh kiếm gỗ ra: “Pháp khí tiền bối tặng ta tựa hồ rất lợi hại. Đáng tiếc…”

“Ngươi đã làm rất tốt rồi, ngươi không biết lực chiến của ngươi đã hù dọa bao nhiêu người đâu.”

Nhiều người trong Đan Đỉnh Các suy đoán Diệp Đình Vân có đan dược chất thành đống nhưng lực chiến chẳng ra làm sao, lần này cậu ra tay, xem ra đã vả mặt rất nhiều người.

Cậu chống cằm hỏi lại: “Vậy sao?”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Đương nhiên.”

Cậu nhìn hắn hỏi: “Ngươi bế quan thế nào rồi?”

Hắn lắc lắc đầu: “Mới bế quan đã có kẻ đến gây chuyện.”

Thế nhưng Lôi Nghị Tiên Vương đến kiếm chuyện ngược lại cung cấp cho hắn không ít tử khí, ông ta có lôi võ hồn, tử khí mang theo khí tức lôi điện, vô cùng bổ dưỡng đối với hắn.

Diệp Đình Vân chống cằm nói: “Hiện tại đã giải quyết xong, ngươi đi bế quan tiếp đi.”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Không cần, phòng tu luyện có chút tác dụng với tu vi Hư Tiên, nhưng giờ ta đã tiến giai Tiên Vương, ấy thế mà hiệu quả của phòng tu luyện vẫn vậy, có bế quan hay không cũng không khác biệt gì nhiều.”

Hắn nghĩ muốn đề cao tu vi thì vẫn nên đến nơi có nhiều người chết, thể chất của hắn đã định không thể hưởng thụ cuộc sống quá bình yên.

“Vậy là phải đi đến chiến trường sao?”

Ở tinh vực cấp sáu, tu vi Tiên Vương là cao nhất, Giang Thiếu Bạch muốn tiến giai thì biện pháp tốt nhất chính là hấp thu tử khí của Tiên Vương cường giả. Có điều Tiên Vương cường giả không dễ tử vong, với lực chiến của hắn, tu sĩ Tiên Vương bình thường không phải là đối thủ, nhưng không thể vô duyên vô cớ giết chết người ta.

Giang Thiếu Bạch thở dài nói: “Chỉ sợ chiến trường ở tinh vực cấp sáu cũng không có tác dụng gì.”

Diệp Đình Vân: “Vậy đến tinh vực cấp bảy?”

Hắn nhìn cậu cười nói: “Không vội, chúng ta đã thảo luận vấn đề này rồi, trước tiên cứ ở lại đây tu luyện một thời gian rồi tính sau.”

“Cũng được.” Tu vi của cậu tiến giai hơi nhanh, trước mắt cậu không thiếu nguyên thạch, nên dành thời gian củng cố tu vi.

***

Giang Thiếu Bạch giết chết Lôi Nghị Tiên Vương, hắn không để ý lắm nhưng chuyện này gây ra phản ứng không nhỏ trong Đan Đỉnh Các.

Lôi Nghị Tiên Vương là Tiên Vương có tiếng tăm đã lâu, đối nhân xử thế ngông cuồng, gây thù chuốc oán không ít, hiện tại ông ta chết rồi, không mấy người thương cảm. Chẳng qua Lôi Nghị Tiên Vương vừa chết, mấy phe phái khác trong Đan Đỉnh Các càng thêm đề phòng Giang Thiếu Bạch.

“Tổ gia gia.”

Mục Tăng nhìn Mục Đông hỏi: “Cháu biết bao nhiêu về Giang Thiếu Bạch?”

Mục Đông lắc đầu đáp: “Cháu không biết quá rõ.” Năm đó y tình cờ phát hiện tinh võ hồn của Giang Thiếu Bạch lợi hại bèn chiêu mộ vào Đan Đỉnh Các, y cũng không ngờ Giang Thiếu Bạch có thể tiến bộ nhanh như vậy.

“Cháu rất tinh mắt.” Mục Tăng cười nói với cháu trai.

“Tổ gia gia quá khen.”

Ông hỏi tiếp: “Cháu biết Giang Thiếu Bạch có võ hồn gì không?”

“Cháu không rõ lắm, hình như hắn có tinh võ hồn, lôi võ hồn, hỏa diễm võ hồn, nhưng có lẽ không chỉ như vậy.”

Mục Tăng cau mày: “Không chỉ bấy nhiêu, lúc hắn giết Lôi Nghị Tiên Vương dường như đã sử dụng một loại võ hồn quỷ dị nào đó, võ hồn này khiến người ta rùng mình.”

Mục Đông hiếu kỳ hỏi: “Tổ gia gia biết đó là võ hồn gì sao?”

Mục Tăng lắc đầu: “Không biết, trên đời này có vô số võ hồn, có điều đại thể chỉ có mấy loại như vậy. Giang Thiếu Bạch đã dùng võ hồn gì, căn bản không có manh mối thăm dò.”

Mục Đông nói tiếp: “Diệp đan sư đã đánh tiếng với cháu về tinh vực cấp bảy, có lẽ bọn họ sẽ không ở lại đây lâu.”

Ông cười nói: “Cũng tốt, nếu một trong hai người thật sự có thể tiến giai Tiên Tôn thì đó là một chuyện rất tốt.”

Mục Đông hít sâu một hơi: “Tổ gia gia cảm thấy một trong hai người bọn họ có thể tiến giai Tiên Tôn sao?”

Mục Tăng lắc đầu: “Ai dám cam đoan có thể tiến giai Tiên Tôn chứ. Nhưng nếu một trong hai người họ có thể trở thành tu sĩ Tiên Tôn thì chúng ta sẽ có thêm chỗ dựa nhờ vào quan hệ trước đây.”

Mục Tăng từng đi đến tinh vực cấp bảy, môi trường tu luyện ở đó rất tốt, có điều tu sĩ Tiên Vương sống ở đó không dễ dàng gì. Năm đó ông lăn lộn một thời gian, cuối cùng không yên lòng công việc ở Đan Đỉnh Các bèn quay về.

“Không ngờ lực chiến của Diệp Đình Vân không yếu chút nào.” Mục Đông cảm thán nói.

Ông gật đầu: “Đúng là ngoài dự kiến.”

Lôi Nghị Tiên Vương có tu vi hậu kỳ Tiên Vương, lại tu luyện lôi võ hồn, lực chiến cực cao, Diệp Đình Vân chỉ có tu vi trung kỳ Tiên Vương, thế mà vẫn chống đỡ được.

“Pháp khí của Diệp Đình Vân có vẻ không đơn giản.”

Kiếm gỗ của Diệp Đình Vân thoạt nhìn bình thường không có gì khác lạ, kỳ thật uy lực lại rất lớn.

Mục Đông mơ hồ có cảm giác nếu Giang Thiếu Bạch không ra tay thì nhờ vào pháp kiếm kia, Diệp Đình Vân không dễ dàng thất bại.

“E là mộc linh kiếm kia phong ấn sức mạnh kỳ quái nào đó.”

Mục Tăng lên tiếng hỏi: “Cháu phát hiện được gì sao?”

Mục Đông lắc đầu: “Chỉ là trực giác của cháu mà thôi.”

Kiếm gỗ của Diệp Đình Vân rất không bình thường, y hoài nghi cậu được tiền bối cao nhân nào đó tặng cho, một khi Diệp Đình Vân gặp nguy hiểm, sức mạnh bị phong ấn trong thanh kiếm sẽ bộc phát, ngăn cản đòn tấn công thay cho cậu, nhưng vì vậy mà kiếm gỗ sẽ bị hư hỏng.

Trước kia chưa từng thấy thanh kiếm gỗ này, có lẽ Diệp Đình Vân lấy được trong Vạn Phương Cốc, đó là vật phi phàm, khó có được ở nơi tầm thường.

Mục Tăng nghĩ nghĩ rồi nói: “Xem ra Diệp Đình Vân thật sự gặp được cơ duyên nghịch thiên trong Vạn Phương Cốc. Có lẽ hắn được cốc chủ Vạn Phương Cốc tán thưởng.”

“Cốc chủ Vạn Phương Cốc?” Mục Đông thắc mắc hỏi: “Trong Vạn Phương Cốc có sinh linh sao?”

“Không sai.” Mục Tăng gật đầu đáp.

Mục Đông vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ: “Trong Vạn Phương Cốc có người sống sao? Không phải nói ai cưỡng ép ở lại Vạn Phương Cốc đều sẽ chết sao?”

Mục Tăng lắc đầu nói: “Chưa chắc là người, có thể là những thứ khác.”

Y không hiểu ra sao: “Thứ gì cơ?”

“Không biết. Nghe nói từng có một đội Tiên Vương tình cờ xâm nhập vào một dược viên bí ẩn trong Vạn Phương Cốc, bất cứ gốc linh thảo nào trong đó cũng có giá trị liên thành. Lúc ấy các tu sĩ mừng như điên, chẳng qua ai cũng muốn nuốt riêng dược viên, thế là bọn họ đánh nhau. Có một Tiên Vương thực lực khá thấp, bị đồng đội ám toán, bất đắc dĩ trốn thoát, kết quả mấy Tiên Vương còn lại không ai sống sót, tất cả đều bị người canh giữ dược viên giết chết. Tu sĩ bị đồng đội hãm hại vì rời đi sớm, ngược lại giữ được tính mạng.”

“Theo lời tu sĩ kia, sinh linh trong giữ dược viên vừa đối mặt lập tức ra tay giết chết các tu sĩ xâm nhập vào đó.”

Mục Đông mở to hai mắt: “Tổ gia gia, chuyện này xảy ra khi nào?”

Ông hít sâu một hơi: “Đã là chuyện mấy vạn năm trước rồi, vả lại chỉ là lời đồn truyền lại.”

Y ngẫm nghĩ rồi nói: “Người thủ vườn lợi hại như vậy, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân không phải là đối thủ của ông ta mới đúng.”

Mục Tăng gật đầu: “Đương nhiên rồi, có lẽ Diệp Đình Vân lọt vào mắt xanh của người kia.”

Mục Đông kinh ngạc nói: “Nếu đúng là có người thủ vườn, vậy đã mấy vạn năm trôi qua, tại sao chỉ có mình Diệp Đình Vân lọt vào mắt người kia?”

Y ngẫm nghĩ một chút, cho rằng tu vi của Diệp Đình Vân tiến bộ nhanh chóng như vậy rất có khả năng là do được sinh linh trong Vạn Phương Cốc giúp đỡ. Lúc chưa vào nội cốc, Bằng Dực Tiên Vương từng gặp Diệp Đình Vân, theo lời ông ta thì khi đó cậu còn chưa tiến giai Tiên Vương.

Nói cách khác, trong thời gian năm năm ngắn ngủi, Diệp Đình Vân tiến giai Tiên Vương, sau đó lại thăng lên trung kỳ Tiên Vương. Tình huống bình thường thì chuyện này không thể nào xảy ra, nhưng có tiền bối cao nhân hỗ trợ thì dễ nói thông rồi.

Mục Tăng lắc đầu đầu: “Chuyện này thì không biết được, Vạn Phương Cốc là nơi rất thần bí.”

Mục Đông lắc đầu, dù biết được đi nữa thì đó vẫn là cơ duyên của người khác, có biết hay không cũng không có gì khác biệt.

Với lực chiến hiện giờ của Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, không mấy người ở tinh vực cấp sáu là đối thủ của hai người. Tiên Vương nào hồ đồ sẽ bước vào vết xe đổ của Lôi Nghị Tiên Vương.

Hết chương 395
Bình Luận (0)
Comment