Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 414

Edit: OnlyU

Hắc Thạch Vực.

Diệp Đình Vân dùng hết nguyên thạch thượng phẩm, thuận lợi tiến giai hậu kỳ Tiên Vương.

Ban đầu cậu không có ý dùng hết nguyên thạch thượng phẩm nhanh như vậy, muốn giữ lại khi tiến giai Tiên Tôn mới dùng, nhưng Độc Cô Dương đã để mắt tới bọn họ, Giang Thiếu Bạch cho rằng phải nâng cao năng lực tự vệ lên một chút bèn bảo Diệp Đình Vân hấp thu hết nguyên thạch.

Giang Thiếu Bạch nhìn cậu, vui mừng nói: “Cuối cùng tấn cấp rồi.”

Cậu thở dài: “Tiến giai hậu kỳ Tiên Vương khó hơn ta tưởng một chút, nguyên thạch đã dùng hết rồi.”

Tháng trước Diệp Đình Vân đã có cảm giác sắp đột phá, Liệt Liệt hấp thu hỏa long xong, cậu cảm nhận được thực lực tăng lên không ít, kết quả còn phải dùng nhiều nguyên thạch thượng phẩm như vậy mới tiến giai hậu kỳ Tiên Vương.

Cậu đã gặp khó khăn như vậy, nếu Thiếu Bạch muốn tiến giai hậu kỳ Tiên Vương chỉ sợ càng khó khăn hơn.

“Sau này nghĩ cách kiếm nguyên thạch là được mà.” Với tình hình trước mắt thì tăng thực lực là chuyện gấp nhất.

Diệp Đình Vân thử vận chuyển nguyên khí: “Quả nhiên nguyên thạch thượng phẩm rất tốt.”

Hắn gật gù: “Đúng vậy.” Tiếc là có ít quá.

“Bích Đan Môn treo thưởng, sau này sợ rằng sẽ không thái bình.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Không sao, giải thưởng chỉ là Thiên Tôn Đan mà thôi.” Đan dược này chủ yếu chỉ hấp dẫn Tiên Vương cường giả, có điều tu sĩ đỉnh Tiên Vương sẽ càng điên cuồng hơn.

Diệp Đình Vân bất đắc dĩ nói: “Cái gì mà “chỉ là Thiên Tôn Đan thôi”, đây chính là Thiên Tôn Đan đó!” So với Thiên Tôn Đan thì Tiểu Thiên Tôn Đan vẫn thua kém rất nhiều.

Giang Thiếu Bạch suy nghĩ một lúc rồi nói: “Sắp tới đừng luyện đan nữa.”

Cậu gật đầu: “Ừ.” Xét tình hình trước mặt, vẫn nên giữ gìn thể lực để ứng phó tình huống đột ngột xảy ra.

Cậu trầm ngâm một lúc rồi nói: “Chúng ta còn vài đơn đặt hàng, có lẽ không thể hoàn thành đúng hạn. May là ta nhận đơn hàng không nhiều, trả lại tiền cọc là được, có điều làm vậy sẽ bị ảnh hưởng uy tín.”

Hắn nhìn cậu cười nói: “Không sao đâu.”

So với các đan sư khác thì Diệp Đình Vân đã quá biết điều rồi.

***

Tại nơi ở của nhóm Phục Lệ.

“Đại ca, bên Diệp đan sư thế nào rồi?” Phục Vi lên tiếng hỏi Phục Lệ.

“Diệp đan sư đóng cửa tiệm rồi.”

Sau khi Bích Đan Môn treo thưởng, các thế lực tại Hắc Thạch Vực đang quan sát tình hình. Thiên Tôn Đan là thứ tốt, mà Hắc Thạch Vực có không ít tu sĩ bị kẹt ở đỉnh Tiên Vương.

Cô thở dài nói: “Đáng tiếc, khó khăn lắm Hắc Thạch Vực mới có một đan sư, thế mà lại thành đối tượng bị treo thưởng.”

Xét tình hình này, chắc chắn tương lai rất dài Diệp Đình Vân không thể nào khai trương.

Tưởng Nhân cau mày nói: “Diệp đan sư cũng to gan lắm, con trai của Độc Cô môn chủ mà dám giết. Độc Cô Dương là người hung ác, bụng dạ nham hiểm, hai người kia giết chết con trai yêu dấu của lão ta, chắc chắn Độc Cô Dương sẽ không bỏ qua cho bọn họ.”

Phục Vi phồng má: “Bích Đan Môn diệt Thảo Đan Môn, Diệp đan sư thân là người của Thảo Đan Môn, đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.”

Phục Lệ nhìn em gái, thầm nghĩ Giang Thiếu Bạch thoạt nhìn không tim không phổi, không giống có tình cảm với Thảo Đan Môn, sở dĩ giết Độc Cô Tề chắc không phải vì Thảo Đan Môn.

Y lên tiếng: “Bích Đan Môn treo thưởng, sau này tình hình sẽ không yên ổn, nhưng ta thấy Giang đạo hữu và Diệp đan sư rất bình tĩnh.”

“Sao đại ca thấy được?”

“Mặc dù Diệp đan sư đóng cửa tiệm nhưng hai người không hề rời khỏi Hắc Thạch Vực, vẫn ở lại đây tu luyện.”

Cô cau mày: “Giang Thiếu Bạch và Diệp đan sư điên rồi sao? Hắn không biết đang có rất nhiều người muốn lấy đầu hắn đi đổi đan dược sao?”

Phục Lệ: “Có lẽ bọn họ không thèm để tâm.”

Giang Thiếu Bạch dễ dàng giết chết Xích Diễm Tiên Vương hơn hai cấp bậc, lực chiến rất cao, đại khái là không sợ bị khiêu chiến.

Phục Vi lắc đầu nói: “Với lực chiến của Giang Thiếu Bạch, có thể đơn đả độc đấu với Tiên Vương, có điều…” Hai quyền khó địch bốn tay.

Tưởng Nhân lên tiếng: “Chuyện này tự Diệp đan sư và Giang đạo hữu bận tâm, bọn họ đã dám giết người, hẳn đã sớm nghĩ đến hậu quả.”

Hắn thầm nghĩ Diệp Đình Vân có bản lĩnh kiếm tiền hạng nhất, các thế lực tại Hắc Thạch Vực vốn đã động tâm, nay có Độc Cô Dương bồi thêm một mồi lửa, có lẽ các thế lực sẽ không nhịn được mà ra tay.

Hắn ước ao nói: “Nếu Độc Cô Tề thật sự chết dưới tay bọn họ, vậy nhẫn không gian của gã chắn chắn đã nằm trong tay Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân. Độc Cô Tề là con trai Độc Cô môn chủ, trong nhẫn không gian chắc chắn có rất nhiều đồ tốt.”

Phục Lệ liếc nhìn Tưởng Nhân, cảm thấy đối phương có vẻ hả hê khi người gặp nạn.

Phục Vi nói tiếp: “E là Diệp đan sư nguy hiểm rồi.”

“Ta thấy lần này Diệp đan sư gặp rắc rối to, chúng ta nên sớm phủi sạch quan hệ với bọn họ thì hơn.”

Phục Vi không vui trừng Tưởng Nhân: “Ngươi nói gì đó?”

Vì bọn họ là người đầu tiên Giang Thiếu Bạch tiếp xúc khi đến Hắc Thạch Vực, thế nên coi như hai bên có giao tình, thỉnh thoảng mua đan dược còn được giá hữu nghĩ, trong lòng cô rất cảm kích.

Tưởng Nhân xấu hổ nói: “Ta cân nhắc vì đại cục thôi. Độc Cô Dương bụng dạ nham hiểm, khi con trai chết, lão ta đã giết sạch người nhà đám hộ vệ, hiện tại chúng ta giao thiệp quá gần với Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, sợ là sẽ bị vạ lây.”

Phục Vi buồn bực nói: “Độc Cô Dương quá ngang ngược, thảo nào con trai lão bị người ta giết.”

***

Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch đang bận rộn xung quanh phòng luyện đan, hai người ghim xuống đất vô số linh mộc, tạo thành Ất Mộc Lôi Quang đại trận.

Ngay giây phút khi trận pháp thành hình, linh quang từ thảo mộc bay lơ lửng lên cao, từng tia sáng màu xanh bay lên, hội tụ thành một đại dương mênh mông, cảnh tượng vô cùng tráng lệ.

Diệp Đình Vân cười cười: “Gần xong rồi.”

Giang Thiếu Bạch nhìn đại trận trước mặt: “Không biết hiệu quả thế nào?”

“Chắc chắn không tồi.”

Ất Mộc Lôi Quang đại trận là trận pháp Diệp Đình Vân học được từ lão thụ yêu, trận pháp này có quan hệ với tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ, bao gồm cả phòng ngự và tấn công. Lão thụ yêu từng nói tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ nhờ vào trận pháp này đã tiêu diệt vô số người.

Diệp Đình Vân bố trí Ất Mộc Lôi Quang đại trận chỉ là phiên bản đơn giản, vì bản hoàn chỉnh là trận pháp cấp bảy, năng lực hiện tại của cậu vẫn chưa bố trí được.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Sau khi khởi động trận pháp, muốn phá hủy nó phải tốn kha khá công sức đây.”

Cậu gật đầu: “Không biết phần thưởng của Bích Đan Môn sẽ khiến bao nhiêu người kéo tới đây.”

Hắn quay đầu nói: “Lão già Độc Cô Dương rất bủn xỉn, chỉ đồng ý thưởng ba viên đan dược, chưa chắc đánh động được nhiều người.”

Diệp Đình Vân cười khổ: “Thiên Tôn Đan không phải đan dược bình thường mà. Ba viên, đủ để khiến nhiều tu sĩ Tiên Vương bất chấp gian nguy rồi.”

Giang Thiếu Bạch chống cằm nói: “Khiến tu sĩ Tiên Vương bất chấp nguy hiểm cũng dễ thật. Tu sĩ Tiên Vương phải có khí phách chứ.”

“Muốn tu sĩ Tiên Vương nhảy vào dầu sôi lửa bỏng vốn không phải việc gì khó. Tinh vực cấp bảy có rất nhiều người kẹt ở đỉnh Tiên Vương đến mấy ngàn năm mà không thể tiến giai.”

Hắn gật gù: “Nói cũng đúng.”

Ở tinh vực cấp sáu, tu sĩ Tiên Vương là nhân vật hùng bá một phương, nhưng ở tinh vực cấp bảy thì tu sĩ Tiên Vương nhiều vô số kể. Nhiều người sống chẳng ra làm sao, may là Đình Vân biết luyện đan, bớt không ít chuyện.

Tinh Không Diễm hóa thành một quả cầu lửa lăn tới lăn lui dưới đất, Diệp Đình Vân nhìn nó hỏi: “Không Không sao vậy?”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Không biết, chắc là ăn nhiều hỏa long nên nóng nảy.”

“Có lẽ vậy.”

Dạo này Liệt Liệt cũng rất hoạt bát, còn uống hết rượu Liệt Dương cậu cất trong nhẫn không gian.

“Trận pháp bị động!” Diệp Đình Vân lên tiếng.

Giang Thiếu Bạch khá bất ngờ: “Thật trùng hợp, chúng ta vừa bố trí trận pháp xong là có người tìm đến.”

Cậu thoáng nhìn hắn rồi nói: “Ta đi ra ngoài xem, ngươi bố trí đại trận đã mệt rồi, nghỉ ngơi một lúc đi.”

Tuy nói Diệp Đình Vân bố trí Ất Mộc Lôi Quang đại trận, nhưng cơ bản cậu chỉ ra lệnh, mọi việc đã có Giang Thiếu Bạch làm.

Hắn gật đầu: “Ừ, ngươi cẩn thận một chút.”

“Yên tâm đi.”

Diệp Đình Vân đứng trong trận pháp, nhìn thấy rõ người bên ngoài, cậu nhíu nhíu mày.

“Ra là Lãng Dật Tiên Vương! Không biết Tiên Vương đến có chuyện gì?”

“Diệp đan sư, ta tới lấy đan dược.”

Diệp Đình Vân áy náy nói: “Thật có lỗi, cửa tiệm tạm đóng cửa, ta đã trả tiền cọc, các hạ phải nhận được rồi mới đúng.”

“Diệp đạo hữu, đan dược là chuyện trọng đại, bây giờ đến hạn mà không có đan dược, các hạ chỉ trả lại tiền cọc, không thấy quá đáng sao?”

Diệp Đình Vân hứng thú nhìn hắn nói: “A, vậy các hạ muốn thế nào?”

Lãng Dật Tiên Vương cười gằn: “Bồi thường gấp mười!”

Cậu nghe vậy cười lạnh, bồi thường gấp mười? Trước kia chưa xảy ra chuyện, quan hệ giữa Lãng Dật Tiên Vương và bọn họ không tồi, hắn ta còn năm lần bảy lượt lôi kéo làm quen, kết quả thì sao, vừa thấy treo thưởng là hắn ta lật mặt còn nhanh hơn lật sách.

“Đề nghị của đạo hữu thật thú vị.”

“Diệp đan sư, ngươi biết ta mua đan dược bổ sung nguyên khí, nhưng ngươi lật lọng làm ảnh hưởng nhiệm vụ tiếp theo của bọn ta, khiến độ nguy hiểm của nhiệm vụ tăng lên rất nhiều. Ta thân là đội trưởng, phải có trách nhiệm với thuộc hạ.”

Diệp Đình Vân bật cười: “A, ta không ngờ, thì ra mấy viên đan dược lại có ảnh hưởng lớn như vậy.”

Đối với lời châm chọc của cậu, Lãng Dật không đáp lời mà hỏi: “Diệp đan sư, Giang đạo hữu có ở đây không?”

Giang Thiếu Bạch giết Xích Diễm Tiên Vương gây xôn xao không nhỏ tại Hắc Thạch Vực, hiện tại hắn không lộ diện, Lãng Dật nghi ngờ không biết Giang Thiếu Bạch có bị thương hay không.

“Chuyện này có vẻ không liên quan gì đến các hạ.” Diệp Đình Vân đáp.

Lãng Dật cười cười: “Ta chỉ thuận miệng hỏi. Chuyện bồi thường, Diệp đan sư cân nhắc thế nào? Nếu Diệp đan sư đồng ý bồi thường, ta lập tức đi ngay.”

Diệp Đình Vân bật cười: “Sợ là phải làm các hạ thất vọng rồi.”

Lãng Dật lạnh lùng nói: “Vậy thì phải đắc tội.”

“Xin cứ tự nhiên.”

Diệp Đình Vân híp mắt, Lãng Dật có tu vi đỉnh Tiên Vương, nhưng xung quanh còn có khí tức của hai tu sĩ đỉnh Tiên Vương khác đang ẩn nấp, rõ ràng đối phương liên thủ với người khác, vì trong đội ngũ của hắn không còn tu sĩ nào có tu vi đỉnh Tiên Vương.

Hắn ta đòi bồi thường gấp mười chỉ là lấy cớ khai chiến mà thôi. Nhìn thanh thế của hắn, dù cậu có đồng ý bồi thường vẫn không thể tránh được trận chiến này.

Lãng Dật Tiên Vương phất phất tay, đám tu sĩ đã chuẩn bị từ lâu bắt đầu điên cuồng tấn công trận pháp.

Diệp Đình Vân híp mắt, lập tức kích hoạt trận pháp, Ất Mộc Lôi Quang đại trận là trận pháp của Mộc tộc, vận hành dựa vào linh mộc khí, mỗi lần kích phát sẽ lộ ra hàm răng sắc bén của ác thú.

Mộc khí đầy trời biến thành kiếm ảnh bay loạn khắp nơi, tu sĩ thực lực thấp bị trận pháp cắt thành thịt nát. Huyết nhục của họ có thể tẩm bổ trận pháp, thế là sau khi một số người tử vong, uy lực của trận pháp càng mạnh hơn mấy phần.

Mặc dù Diệp Đình Vân học được cách bố trí trận pháp từ lâu, nhưng đây là lần đầu tiên cậu áp dụng. Tuy lão thụ yêu đã nói uy lực của trận pháp rất khủng bố, nhưng khi tận mắt chứng kiến, uy lực của nó vẫn vượt xa dự đoán của cậu.

Có trận pháp, Diệp Đình Vân có thể phát huy lực chiến lên gấp mấy chục lần.

Cậu vận dụng linh mộc đại trận, liên tục giết chết mấy tu sĩ Tiên Vương, trong đó có cả tu sĩ đỉnh Tiên Vương không rõ lai lịch.

Mỗi lần trận pháp kích phát là vạn kiếm tung bay, bên ngoài trận pháp y hệt hiện trường xay thịt.

Lãng Dật Tiên Vương bị uy lực của trận pháp dọa sợ, vội vàng ra lệnh rút lui.

Lúc nà sương mù đen thình lình bay ra, các tu sĩ đang định chạy trốn bỗng nhiên rối loạn thần trí, chém giết bừa bãi bên ngoài trận pháp.

Diệp Đình Vân vừa nhìn là biết Giang Thiếu Bạch ra tay.

Thôn phệ võ hồn có thể mê hoặc lòng người, đám tu sĩ bị uy lực trận pháp dọa sợ mất mật, lúc này sử dụng thôn phệ võ hồn mê hoặc bọn họ, có thể thu được hiệu quả không tưởng.

Tình hình vô cùng hỗn loạn, Giang Thiếu Bạch đột nhiên ra tay, những người còn tỉnh táo chỉ cho rằng trận pháp có thể mê hoặc thần trí người ta.

Diệp Đình Vân xem xét tình hình, sau đó tăng cường độ tấn công, kiếm ảnh màu xanh dễ dàng đâm xuyên cơ thể đám tu sĩ.

Dưới trướng Lãng Dật Tiên Vương còn hơn trăm tu sĩ Hư Tiên, nhưng những người này hoàn toàn không có năng lực chống lại trận pháp.

Rốt cuộc những người còn tỉnh táo không chống đỡ nổi nữa, nhao nhao bỏ chạy trối chết.

Tu sĩ tấn công đến hơn trăm người, đến lúc bỏ chạy lại chỉ còn vài người.

Tuy Lãng Dật chạy trốn thành công nhưng đã bị thương nặng, còn tùy tùng dưới trướng thì có thể nói là bị diệt hoàn toàn.

Hết chương 414
Bình Luận (0)
Comment