Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 425

Edit: OnlyU

Diệp Đình Vân kiểm tra cơ thể Giang Thiếu Bạch, phát hiện vết thương trên người hắn không quá nghiêm trọng, lúc này cậu mới yên tâm. Cậu nắm lấy tay hắn truyền nguyên khí quá.

Thảo mộc linh khí có công dụng khép miệng vết thương, mặc dù Giang Thiếu Bạch cho rằng vết thương của hắn không nghiêm trọng, nhưng cũng không từ chối cậu trợ giúp. Vô số thảo mộc linh khí truyền vào người, khiến hắn có cảm giác nhẹ nhàng thoải mái như đang ngâm mình trong suối linh tuyền.

“Được rồi, đủ rồi.” Cảm thấy thảo mộc linh khí trong người đã bão hòa, hắn bảo Diệp Đình Vân ngừng lại.

Cậu nghe vậy dừng tay rồi quay đầu nhìn vùng lốc xoáy hắc ám, cậu cứ có cảm giác nó như con thú khổng lồ cắn nuốt người sống. Lúc nãy ở trong Tiên Vân Chi Cư, cậu không biết rõ Giang Thiếu Bạch đi qua vùng lốc xoáy bằng cách nào.

“May là không có việc gì xảy ra.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Đều đã qua.”

“Thật kỳ quái, tại sao lại có một đoạn tối đen đầy lốc xoáy xuất hiện ở đây.” Diệp Đình Vân nói tiếp.

Giang Thiếu Bạch trầm ngâm một lúc rồi đáp: “Có lẽ ai đó sử dụng thần thông, cố ý dời lốc xoáy đến đây.”

“Nếu đúng là vậy thì người đó phải mạnh đến cỡ nào?”

Hắn nhún vai: “Không biết được.”

Ở Tiên giới, không ít đại năng có năng lực thay trời đổi đất. Luôn có người có bản lĩnh cao cường, có lẽ một ngày nào đó hắn cũng đạt đến trình độ này.

Diệp Đình Vân suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có khả năng là tu sĩ có võ hồn không gian làm, võ hồn này có thể cắt đứt hư không, mang một đoạn lốc xoáy đến đây.”

Hắn nghĩ cậu nói có lý, vùng lốc xoáy này quá quỷ dị, thông đạo tử khí cứ như từ bên ngoài khảm vào.

“Chúng ta không bàn chuyện này nữa, trước tiên nên nghĩ cách tăng cường thực lực.” Giang Thiếu Bạch đổi đề tài.

Diệp Đình Vân khẽ gật đầu: “Ừ.”

Những vấn đề khác đều chỉ là giả thuyết, tăng cường thực lực mới là thực tế.

“Đây chính là hồ tẩy tủy Chân Linh Chi Thủy sao?” Diệp Đình Vân nhìn hồ tẩy tủy trước mặt, xúc động không thôi.

Lúc còn ở trong đại điện, cậu chỉ cảm nhận được chút khí tức Chân Linh Chi Thủy tràn ra thôi mà cả người đã vô cùng sảng khoái. Hiện tại cả hồ tẩy tủy ở ngay trước mắt, sương mù từ linh thủy bay lượn lờ vào người, khiến cậu có cảm giác thăng hoa.

Diệp Đình Vân từ từ nhắm mắt lại, đắm chìm trong sương mù từ Chân Linh Chi Thủy, thoáng như tiến vào tiên cảnh.

“Chỉ đứng ở đây thôi đã khiến người ta có cảm giác tu vi tăng vọt, nếu ngâm mình dưới hồ, có lẽ việc tiến giai Tiên Tôn cũng nằm trong tầm tay.” Giang Thiếu Bạch lên tiếng.

“E là không thể xuống hồ ngâm mình.” Chân Linh Chi Thủy chứa nguyên khí quá nồng, hai người bọn họ chỉ là tu sĩ Tiên Vương, nếu cứ xuống ngâm mình sẽ bị bổ quá mức, trực tiếp nguyên khí bạo thể.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Đúng vậy, cứ từ từ là được.”

Dù sao hồ Chân Linh Chi Thủy đã ở ngay đây, không chạy đi đâu được.

Diệp Đình Vân cúi người vốc ngụm nước, nguyên khí đậm đặc lập tức tuôn vào người, cậu có cảm giác như đang dạo bước trên mây.

Chỉ luyện hóa một chút linh dịch đã khiến cơ thể cậu được gột rửa, tạp chất toàn thân nhanh chóng rửa trôi.

Chỉ trong chốc lát, cơ thể cậu đã gột rửa rất nhiều tạp chất.

“Chân Linh Chi Thủy nhiều như vậy, chỉ cần bán một chút là chúng ta phát tài rồi.” Diệp Đình Vân nói.

Giang Thiếu Bạch nghe vậy cười thần bí: “Không cần bán Chân Linh Chi Thủy chúng ta cũng phát tài, ngươi nhìn cái này đi.”

Hắn phất ta, mấy ngàn chiếc nhẫn không gian lập tức xuất hiện trước mặt cậu.

“Đây là…” Diệp Đình Vân trợn to hai mắt, không thể tin vào mắt mình.

Cậu cầm lấy một chiếc nhẫn, thả linh hồn lực thăm dò bên trong, không gian trong nhẫn cực kỳ rộng lớn, khiến cậu trố mắt mà nhìn.

“Cái này… Quả nhiên là trữ vật cấp sáu, đến mấy cái luôn.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ.”

Hắn lắc lắc đầu, nhẫn trữ vật cấp sáu phải là tiên khí sư cấp sáu mới luyện chế được, tương tự, những người sở hữu đa số là Tiên Tôn.

“Sao ngươi có được?”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Tìm được trong vùng xoáy hắc ám.”

“Cái này…” Quá nhiều.

Diệp Đình Vân nhìn đống nhẫn không gian trước mặt, cậu hơi choáng váng. Đôi khi cậu nằm mộng thấy mình phát tài, cảm giác giấc mơ thành hiện thực quá tuyệt vời, đến giờ cậu vẫn thấy khó mà tin được.

Yêu Yêu chợt xông ra, hai mắt lóe sáng nhìn đống nhẫn không gian.

“Chúng đều thuộc sở hữu của tu sĩ Tiên Tôn, không biết bên trong có thứ gì.”

Vùng lốc xoáy hắc ám đã tồn tại rất lâu rồi, những năm tháng qua, không biết có bao nhiêu người đã bỏ mạng nơi đây. Từ ký ức của những hồn thể hắn gặp trước đó, Giang Thiếu Bạch biết được có không ít Tiên Tôn nổi danh đã mất mạng trong vùng lốc xoáy, di sản của họ khá nhiều.

Hắn phiền muộn nói: “Quá nhiều nhẫn không gian, muốn sửa soạn lại phải tốn nhiều thời gian lắm đây.”

Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu, hắn vừa thăm dò sơ qua mấy chiếc nhẫn, nhiều chiếc chứa đồ vật kỳ quái, không cẩn thận phân loại sẽ bỏ qua đồ tốt. Nhưng nếu phân loại từng món thì đây chính là một đại công trình.

Diệp Đình Vân thấy dáng vẻ hắn như thế, thầm nghĩ hắn được lợi còn khoe mẽ, nhìn rất gợi đòn. Hắn thấy nét mặt cậu như vậy, chỉ cười khẽ một tiếng.

Hiện tại Giang Thiếu Bạch như đang nằm trên kho lương thực, tài nguyên tu luyện rất nhiều, hiện giờ hắn không phải cân nhắc tìm kiếm tài nguyên tu luyện mà phải suy xét xem nên dùng tài nguyên gì trước. Bỗng nhiên có quá nhiều lựa chọn, thật làm khó người ta.

***

Giang Thiếu Bạch thình lình nhảy xuống vùng lốc xoáy hắc ám đã khiến các tu sĩ trong điện hoảng hồn. Đa số các Tiên Vương không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Giang Thiếu Bạch nhảy xuống một lúc rồi, bọn họ mới kịp phản ứng.

Trái lại tu sĩ Tiên Tôn hiểu rõ nội tình, nét mặt họ thay đổi khác thường.

Tường Nguyệt Tiên Tôn mờ mịt nhìn nét mặt các Tiên Tôn, vì thái độ của y đối với Giang Thiếu Bạch hơi khác thường, thế nên khi Hùng Phong truyền âm cho người khác đã cố ý không truyền cho Tường Nguyệt. Y nhìn chằm chằm Hùng Phong dò xét một lúc, phỏng chừng đã đoán được đối phương vừa làm gì. Phát hiện bản thân bị các đồng đạo cho ra rìa, Tường Nguyệt hơi khó chịu.

Hùng Phong truyền âm cho các huynh đệ: “Chắc chắn Giang Thiếu Bạch đã phát hiện.”

Hùng Hỏa khó hiểu: “Vài tu sĩ có linh hồn lực hơn hẳn người thường, ở cảnh giới Tiên Vương đã có linh hồn lực ngang ngửa Tiên Tôn, nhưng đó chỉ là số ít.”

Hắn thầm nghĩ Giang Thiếu Bạch còn chưa đến đỉnh Tiên Vương, chẳng lẽ linh hồn lực lại mạnh như vậy? Không thể tin nổi. Nhưng chắc chắn một điều là Giang Thiếu Bạch đã phát hiện ra, nếu không đối phương đã không quyết định nhanh chóng như vậy, nhảy xuống vùng lốc xoáy còn mang theo Diệp Đình Vân.

“Không ngờ hắn phát hiện được.” Hùng Vũ nói.

Hùng Lôi nhếch môi, không thèm để ý: “Phát hiện thì phát hiện, giờ hắn chết hay còn sống?”

“Mấy người nhảy xuống trước đó bị tan xác ngay lập tức, nhưng Giang Thiếu Bạch lại đột nhiên biến mất.”

“Ta cũng cảm nhận được khí tức của hắn đột ngột biến mất, không giống đã chết.”

Nhóm Tứ Hùng âm thầm trao đổi, những người còn lại thì thảo luận ầm ĩ.

“Tiên Tôn đại nhân, Giang Thiếu Bạch nhảy xuống rồi, hắn chết chưa vậy?” Một nữ tu ngồi cạnh Tường Nguyệt tò mò hỏi.

“Hình như không chết.”

“Nói vậy là hắn lấy được Chân Linh Chi Thủy rồi sao?” Như Lan Tiên Vương hỏi.

“Có khả năng này.”

Như Lan chớp chớp mắt: “Giang Thiếu Bạch chỉ mới là Tiên Vương đúng không, hình như không phải tu vi đỉnh Tiên Vương nữa kìa. Tiên Tôn đại nhân, nếu hắn thành công, vậy chẳng phải đã chứng tỏ gió lốc bên dưới không mạnh như chúng ta nghĩ?”

Tường Nguyệt lười biếng đáp: “Ai mà biết được.”

Như Lan nghi ngờ nói: “Giang Thiếu Bạch mang theo cả Diệp đan sư cùng đi.”

Trước khi nhảy xuống, hình như Giang Thiếu Bạch đã thu Diệp Đình Vân vào một loại đạo cụ không gian nào đó. Hắn làm vậy là có ý gì? Không yên lòng để một mình Diệp Đình Vân ở lại đại điện, hay là muốn kéo đạo lữ cùng chết? Tường Nguyệt thật sự nghĩ không ra.

“Giang đạo hữu hành động vội vàng quá, không chào hỏi tiếng nào.” Như Lan Tiên Vương lắc lắc đầu nói.

“Có lẽ là… hắn không có thời gian chào tạm biệt.”

Các tu sĩ từng nhảy xuống đều đi quanh miệng giếng một lúc, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi mới nhảy.

Tường Nguyệt nhớ lại nét mặt các Tiên Tôn, có vẻ như đã có chuyện gì xảy ra trước đó, nếu không Giang Thiếu Bạch phải chuẩn bị tâm lý trước mới đúng. Dáng vẻ hấp tấp của hắn giống như vội đi đầu thai vậy. Hắn nhảy xuống là lập tức biến mất, hoàn toàn khác với những trường hợp trước đó.

Các tu sĩ trong điện xì xào thảo luận. Ban đầu tu sĩ nhảy xuống, ai cũng bỏ mạng, mọi người thấy thế bèn lùi bước, bây giờ có người hư hư thực thực thành công, bọn họ lại bắt đầu ngo ngoe muốn hành động.

Giang Thiếu Bạch chỉ là tu sĩ hậu kỳ Tiên Vương, trong số các Tiên Vương ở đây lại không thiếu người có tu vi đỉnh Tiên Vương, nhiều người cho rằng bản thân chưa chắc kém hơn Giang Thiếu Bạch.

Hồng Dịch đứng cạnh miệng giếng, có vẻ hăng hái thò đầu nhìn xuống.

“Thiếu gia, ngài cẩn thận một chút, lỡ như bị cuốn vào lốc xoáy là nguy to.” Hồng Thất không yên tâm nói.

Hồng Dịch chẳng để ý phất tay áo: “Yên tâm đi, ta chỉ nhìn xem thôi, ta không muốn nhảy xuống đâu.”

“Thiếu gia vẫn nên tránh xa một chút.”

“Yên tâm, ta biết nặng nhẹ, không rơi xuống đâu mà lo. Thất thúc, thúc nghĩ Giang Thiếu Bạch đã chết chưa?” Hồng Dịch hỏi.

Hồng Thất lắc đầu nói: “Không biết được.”

Hồng Dịch cau mày: “Ta thấy hắn có khả năng thành công. Thất thúc có cảm nhận được khí tức Chân Linh Chi Thủy mỏng đi không? Chẳng lẽ Chân Linh Chi Thủy bị lấy đi rồi.”

Hồng Dịch vừa dứt lời, các tu sĩ trong điện lập tức kích động.

Hồng Thất cẩn thận cảm nhận một lúc rồi nói: “Khí tức Chân Linh Chi Thủy có vẻ yếu đi, chẳng lẽ Giang Thiếu Bạch thật sự thành công.”

Thông qua vùng lốc xoáy, khí tức Chân Linh Chi Thủy thỉnh thoảng truyền đến, ban đầu khí tức rất rõ ràng. Sau này đại điện càng lúc càng đông người nên khí tức bị phân tán. Hiện tại Hồng Dịch nói ra, các tu sĩ chợt phát hiện đúng là thế.

Như Lan Tiên Vương đẩy Tường Nguyệt, kích động nói: “Tiên Tôn đại nhân, Giang Thiếu Bạch có khả năng thành công rồi kìa.”

Y gật đầu: “Thành công thì thành công.”

Như Lan thấy y bình tĩnh như vậy mà bất đắc dĩ.

Thực tế nội tâm Tường Nguyệt Tiên Tôn còn lâu mới bình tĩnh được như vẻ ngoài. Đó là một hồ Chân Linh Chi Thủy! Giá trị vô hạn, cả hồ Chân Linh Chi Thủy, dù là Tiên Hoàng cũng phải động lòng.

Trong đại điện, các Tiên Tôn đứng ngồi không yên, nếu không ai thành công thì thôi, hiện tại một Tiên Vương lại thành công, bọn họ không cho rằng bản thân thua kém tu sĩ Tiên Vương.

“Đại ca, đệ thử một lần.” Hùng Lôi đứng lên nói.

Hùng Phong lên tiếng: “Tam đệ, hay là chờ một thời gian nữa đi.”

Hùng Phong lướt mắt một vòng nhìn khắp đại điện, Giang Thiếu Bạch chỉ là Tiên Vương, giá trị tham khảo có hạn, trong lòng gã muốn chờ Tiên Tôn khác nhảy xuống.

Hùng Lôi cau mày, hơi nóng nảy nói: “Đại ca yên tâm, đệ tự có chừng mực.”

Hùng Lôi có lôi võ hồn, cơ thể thường được sấm sét rèn luyện, thể chất của tu sĩ lôi võ hồn cao hơn tu sĩ bình thường một chút.

Hùng Hỏa khó khăn nói: “Tam đệ, đệ từng bị thương.”

Hùng Lôi không thèm để ý nói: “Không có việc gì, vết thương nhỏ đã khôi phục từ lâu rồi.”

Hùng Phong thở dài nói: “Đệ muốn thử thì cứ thử vậy. Ta dùng dây Thiên Tinh cột vào người đệ, nếu đệ chịu không nổi, ta sẽ nghĩ cách kéo đệ lên.”

Hùng Lôi suy nghĩ rồi nói: “Cũng tốt.”

Tường Nguyệt Tiên Tôn hào hứng nhìn Hùng Lôi, rất hiếu kỳ không biết gã có thành công hay không.

Hùng Lôi đi đến gần giếng đen rồi thả người nhảy xuống. Thấy gã đã nhảy, các Tiên Tôn còn lại giả vờ bình tĩnh, nhưng trong lòng đang nổi sóng.

***

“Ầm ầm!” Tiếng động thật lớn vang lên, Giang Thiếu Bạch nhìn về phía vùng lốc xoáy, lạnh lùng cười nhạt.

Diệp Đình Vân ngờ vực: “Đây là…”

“Đại khái có Tiên Tôn nhảy xuống.”

Một luồng tử khí đậm đặc truyền vào người Giang Thiếu Bạch. Tử khí của tu sĩ Tiên Tôn rất đậm đặc, nếu là bình thường thì Giang Thiếu Bạch thu được lợi lớn, nhưng so với hồ Chân Linh Chi Thủy trước mặt thì chút tử khí kia không đáng là gì.

“Rốt cuộc có Tiên Tôn sẵn lòng nhảy xuống, không biết là ai.” Diệp Đình Vân nói.

Giang Thiếu Bạch nghe vậy liếc mắt, thầm nghĩ đa số Tiên Tôn đều tiếc mạng, trước khi hắn nhảy xuống thì không ai bằng lòng nhảy xuống. Nhưng sau khi có tấm gương là hắn, phỏng chừng bọn họ cho rằng ngay cả Tiên Vương còn có thể thành công, thế là bọn họ có thêm lòng tin.

“Có thể là Hùng Lôi Tiên Tôn.” Giang Thiếu Bạch hả hê nói.

Diệp Đình Vân thắc mắc: “Sao ngươi biết?”

Hắn nhún vai: “Tử khí có thuộc tính lôi.”

Cậu nghe vậy cũng vui sướng khi người gặp họa: “Nếu đúng là gã thì e rằng mấy tên huynh đệ kia phải đau lòng rồi.”

Nghe nói Nam Cương Tứ Hùng có quan hệ không tồi, anh em như thể tay chân!

“Không dễ đi qua vùng lốc xoáy hắn ám đâu.” Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ nếu không có thông đạo tử khí chỉ dẫn thì hắn cũng không đi qua được.

Hùng Lôi nhảy xuống không lâu, cơ thể lập tức nổ tung. Dây thừng mà Hùng Phong cột trên người gã bị gió lốc cắt đứt ngay khi gã vừa tiến vào vùng lốc xoáy.

Giang Thiếu Bạch hấp thu tử khí, sau đó ném chuyện này ra khỏi đầu, hoàn toàn không biết mấy huynh đệ kia vô cùng bi thương vì cái chết của Hùng Lôi.

Hết chương 425
Bình Luận (0)
Comment