Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 46

Edit: OnlyU

Một tiếng đồng hồ sau, cửa phòng bật mở, ba cậu bạn cùng phòng đồng loạt ùa vào. Lúc ba người vào thì Diệp Đình Vân đã về rồi.

Giang Thiếu Bạch lười biếng liếc nhìn ba cậu bạn một cái, hắn cười khẽ rồi trở mình ngủ tiếp. Ba người không nói tiếng nào với Giang Thiếu Bạch, tất cả đồng loạt chạy ào vào phòng vệ sinh, rất nhanh có một  mùi kỳ lạ bay ra.

Giang Thiếu Bạch thầm mắng một câu “Cầm thú, ban ngày tuyên dâm.” rồi lại ngủ tiếp.

Ba cậu bạn vừa ra khỏi phòng vệ sinh lập tức chạy đến kéo Giang Thiếu Bạch ra khỏi giường.

“Lão tứ, củ cải của cậu thật sự quá bổ đi!” Bách Quang Vũ đỏ mặt, thầm nghĩ không biết đây là củ cải hay là thuốc cường dương nữa!

Tuy Giang Thiếu Bạch đã nói củ cải rất bổ nhưng Bách Quang Vũ vốn không coi là thật. Kết quả vừa vào lớp không lâu, hắn bỗng cảm thấy cả người nóng lên, sau đó càng lúc càng nóng, kế nữa là lập tức “dựng thẳng lên trời”. Khó khăn lắm mới nhịn được đến tan học, tình huống của Quách Phạn và Lý Vũ Hàm cũng tương tự, trong ba người, Bách Quang Vũ ăn củ cải nhiều nhất nên tình trạng tệ nhất.

Hắn đang lo lắng, không biết mấy cô gái trong lớp có phát hiện hắn không thích hợp hay không, ban ngày ban mặt mà “cứng” lên, lỡ như bị phát hiện sẽ bị xem là biến thái.

Giang Thiếu Bạch nhìn cậu bạn, có chút vui sướng trên sự đau khổ của người khác: “Tôi đã nói là rất bổ rồi mà cậu còn ăn nhiều như vậy.”

Bách Quang Vũ: “…” Hắn tưởng chỉ là nói đùa thôi. Lão tứ đã biết sẽ có kết quả này, còn chế giễu hắn.

Sau khi Giang Thiếu Bạch ngủ một tiếng đồng hồ, cuối cùng hắn đã khôi phục chút sức sống.

“Đừng vây quanh tôi, toàn là mùi khó ngửi, ôi chao, mấy cậu phát tình vào ban ngày ban mặt, đúng là phóng đãng.”

Bách Quang Vũ: “…” Đây là do ai tặng chứ?!

Mấy cậu bạn vây quanh Giang Thiếu Bạch, Bách Quang Vũ lên tiếng hỏi: “Lão tứ, đưa cho tôi một ít củ cải khô đi.”

Giang Thiếu Bạch xua tay: “Nói vớ vẩn gì thế, tôi làm để ăn mà.” Diệp Đình Vân đã sinh lòng nghi ngờ, lần sau hắn ra tay rất dễ bị bắt tại trận, thế nên cần phải chuẩn bị vài loại thuốc bồi bổ.

Bách Quang Vũ hơi buồn bực nói: “Một mình cậu ăn nhiều như vậy sao?”

Hắn đẩy cậu bạn ra rồi nói: “Đương nhiên ăn hết…”

Linh khí trong củ cải có thể hóa giải âm khí trong cơ thể hắn, có điều đối với người bình thường, có lẽ tác dụng chính là tráng dương.

Cậu bạn phú nhị đại buồn rầu nhìn Giang Thiếu Bạch: “Cậu không sợ tinh tẫn nhân vong hả?”



Mọi người ra ban công vây quanh củ cải còn lại, ánh mắt nhìn củ cải mà như đang nhìn mỹ nhân tuyệt thế vậy.

Giang Thiếu Bạch đứng sau lưng Bách Quang Vũ, khoanh tay nói: “Lão đại, ánh mắt của cậu thật rợn người.”

Cậu bạn quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Giang Thiếu Bạch rồi đột nhiên nắm tay hắn: “Lão tứ, rốt cuộc củ cải này là giống gì vậy? Chẳng lẽ là…”

Lẽ nào lần trước Giang Thiếu Bạch đưa cho hắn đống củ cải kia là cùng một giống, tạo nghiệp rồi, hắn đã bảo người làm trong nhà… vất đống củ cải kia đi rồi. Phung phí của trời! Sớm biết củ cải đó có giá trị, hắn sẽ không tùy tiện xử lý như vậy.

Giang Thiếu Bạch như nhìn thấu suy nghĩ của Bách Quang Vũ, hắn xua tay nói: “Củ cải này đã biến đổi giống, bỏ thêm dịch dinh dưỡng quý giá, củ cải thường không có công hiệu như vậy đâu.”

Bách Quang Vũ khá ngạc nhiên: “Dịch dinh dưỡng? Ở đâu ra?”

“Đây là bí mật, không thể nói cho cậu biết.”

Bách Quang Vũ: “…” Hình như lão tứ có rất nhiều bí mật!

Giang Thiếu Bạch nhìn cây củ cải cuối cùng, sau đó hắn xắn tay áo lên.

“Cậu định làm gì vậy?” Bách Quang Vũ vội ngăn cản trước mặt hắn.

“Nhổ củ cải chứ làm gì.” Giang Thiếu Bạch đáp.

Cậu bạn phú nhị đại khổ sở nói: “Tiếc lắm, củ cải này là bảng hiệu của phòng chúng ta đó! Chỉ còn một củ cuối cùng, nhổ rồi phải làm sao đây?” Củ cải là đề tài câu chuyện của phòng ký túc xá bọn họ, các nữ sinh thường đến hỏi bọn họ tình hình của củ cải.

Giang Thiếu Bạch lườm Bách Quang Vũ một cái, khẽ hừ nói: “Cậu muốn tất cả mọi người trong phòng đều biến thành thỏ ca hả?”

Cậu bạn phú nhị đại thầm nghĩ hắn suy nghĩ quá nhiều, từ đến giờ chỉ có mình hắn bị gọi là thỏ ca, những người còn lại vẫn trong sạch. Cuối cùng Giang Thiếu Bạch vẫn nhổ củ cải lên, còn Bách Quang Vũ thì lén cầm mấy miếng củ cải ăn, nhưng có bài học lần trước, lần này hắn không dám ăn nhiều.

Giang Thiếu Bạch vừa chậm rãi gặm củ cải vừa nghĩ tiếp theo nên mua hai cây nhân sâm về trồng. Củ cải cần quá nhiều khí lực bồi dưỡng, nhiều nhất cũng chỉ được như vậy, nếu là nhân sâm thì có lẽ sẽ bồi dưỡng được lợi hại hơn.

Bách Quang Vũ thấy Giang Thiếu Bạch ăn củ cải như vậy, hắn sợ hãi nói: “Lão tứ, cậu ăn nhiều như vậy không sao chứ?”

“Đừng đánh đồng tôi với cậu.”

Bách Quang Vũ gật gật đầu, bỗng hắn nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt nhìn Giang Thiếu Bạch trở nên sâu xa khó hiểu.

Hắn bị cậu bạn nhìn mà tê cả da đầu, ánh mắt đầy thông cảm này nghĩa là gì đây? Chẳng lẽ anh chàng phú nhị đại nghĩ hắn…

Giang Thiếu Bạch thẹn quá thành giận nhìn Bách Quang Vũ nói: “Đừng nhìn tôi như thế.”

Bách Quang Vũ: “…”



Tại nhà họ Diệp.

“Anh hai, anh xác định người đó là Giang Thiếu Bạch sao?” Diệp Diểu nhìn Diệp Đình Vân hỏi.

Diệp Đình Vân gật đầu, lần trước ở trong lớp học có người hút mộc khí trong người cậu, lúc đó trong lớp ngoại trừ Giang Thiếu Bạch còn có các sinh viên khác nên cậu không xác định được. Sau đó có người hôn trộm cậu, cậu không thấy được gương mặt của đối phương nhưng vừa nãy khi cậu đi vào phòng ký túc xá của Giang Thiếu Bạch, cậu có thể cảm nhận được rõ ràng hắn tiếp tục hút mộc khí trong người cậu.

Diệp Diểu khó khăn nói: “Vậy bây giờ phải làm sao?”

Diệp Đình Vân lắc đầu: “Không biết.” Rốt cuộc có cách giải quyết tình trạng cơ thể cậu, theo lý mà nói thì cậu nên vui mừng mới đúng, nhưng mà…

Diệp Diểu kề sát vào anh trai, cậu nhìn em trai gần trong gang tấc, vô cùng bất đắc dĩ nói: “Em làm gì vậy?”

Y lúng túng đáp: “Em đang nghĩ, anh hai, có lẽ chỉ cần hôn một cái sẽ giải quyết được vấn đề, cũng không nhất định phải là Giang Thiếu Bạch.”

Diệp Đình Vân đẩy em trai ra, bất đắc dĩ đáp: “Dù không phải là Giang Thiếu Bạch thì cũng không phải là em.” Cậu không muốn làm trò cấm kỵ với em trai đâu.

Diệp Diểu nhún vai: “Thử thôi có sao đâu.”

Cậu híp mắt nói: “Giang Thiếu Bạch là thiên sư.”

Diệp Diểu khinh thường nói: “Thì ra là một tên thần côn. Nhưng thần côn cũng học đại học sao?”

Diệp Đình Vân thản nhiên: “Không ai quy định thiên sư không thể học đại học.”

Y gật đầu đáp: “Thời nay lừa đảo cũng biết bắt kịp thời đại nhỉ, đây là nếu không lừa đảo được nữa thì tìm một công việc đàng hoàng mà làm, chuẩn bị chu đáo quá.”

Diệp Đình Vân: “…”

Diệp Diểu hơi khó xử nói: “Anh hai, nếu anh lại tái phát bệnh cũ thì phải làm thế nào đây?” Chẳng lẽ lúc đó chạy đi tìm tên thần côn Giang Thiếu Bạch đến hôn anh hai một cái?

Cậu cau mày, hơi do dự nói: “Đến lúc đó tính sau.”

Diệp Đình Vân nhắm mắt lại, trong lòng khá lo lắng. Hiện tại cậu hiểu biết Giang Thiếu Bạch quá ít, có lẽ cần phải tìm hiểu người này thêm một chút.



Giang Thiếu Bạch nghỉ ngơi một buổi sáng, đến giữa trưa đã tràn đầy sức sống.

Vì buổi chiều không có giờ học, Giang Thiếu Bạch dự định đi gặp hai ông cháu bán củ cải, thuận tiện tìm mua vài cây nhân sâm. Nhưng hắn vừa đi ra cổng trường thì gặp Diệp Đình Vân.

Cậu lên tiếng trước: “Bạn Giang định đi ra ngoài chơi à?”

Hắn gật đầu đáp: “Ừ, chiều nay không có giờ học, ra ngoài đi dạo một chút.”

Diệp Đình Vân nhìn hắn nói: “Vừa khéo tôi đang rảnh, không bằng cùng đi?”

Hai mắt Giang Thiếu Bạch bỗng lập lòe lóe sáng, Diệp Đình Vân tích cực tìm hắn đi chơi như vậy, không phải là đang… theo đuổi hắn đó chứ? Hắn bỗng đỏ cả mặt.

Giang Thiếu Bạch không có giờ học, vậy hẳn là Diệp Đình Vân phải có tiết học, cậu ta trốn học sao? Xem ra Diệp Đình Vân không phải là sinh viên tốt, nhưng gia tài của cậu bạc triệu, dù sao không cần thiết phải làm sinh viên giỏi.

Diệp Đình Vân nhìn Giang Thiếu Bạch hỏi: “Sao mặt cậu đỏ vậy, bị sốt sao?”

Hắn sờ sờ gò má, xấu hổ đáp: “Không có…”

Cuối cùng hắn cũng ngồi vào xe Diệp Đình Vân, chiếc xe chạy về phía trước. Cậu liếc nhìn hắn một cái rồi hỏi: “Muốn đi mua nhân sâm à?”

Giang Thiếu Bạch gật đầu đáp: “Ừ.” Vốn còn muốn đi mua củ cải nhưng Diệp Đình Vân đến đây, hắn dự định nâng cao phong cách một chút.

Diệp Đình Vân nói tiếp: “Cậu trồng củ cải không tồi, tay nghề này lại dùng để trồng củ cải thì thật là lãng phí.”

Hắn quay đầu nói: “Không có cách nào khác. Thật ra tôi muốn mua nhân sâm, nhưng giá thị trường quá mắc, vừa mắc mà chất lượng lại kém, không mua nổi.”

Diệp Đình Vân xoa cằm, đầy thâm ý nói: “Không phải gần đây cậu kiếm được rất nhiều tiền sao?”

Giang Thiếu Bạch hơi xấu hổ nói: “Không nhiều lắm…”

“Cậu rất giỏi, không nhiều người cùng tuổi kiếm được nhiều tiền như cậu.”

Hai mắt Giang Thiếu Bạch sáng lên, Diệp Đình Vân nói không sai, hiện tại hắn là người kiếm mấy chục vạn một năm, nếu hắn cố gắng hơn nữa thì kiếm trăm vạn một năm cũng không phải là mơ.

“Tôi dẫn cậu đến cửa hàng dược liệu tốt nhất của Diệp gia, có thể giảm giá cho cậu.” Diệp Đình Vân lên tiếng.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Vậy thì cám ơn nhiều.”

Hắn nhìn vô lăng trong tay Diệp Đình Vân mà thầm nghĩ, vô lăng trong tay cậu, cậu nói đi đâu thì đi đến đó.

Diệp Đình Vân chở Giang Thiếu Bạch đến một cửa hàng dược liệu rất sang trọng. Dược phẩm của nhà họ Diệp nổi tiếng đã lâu, các loại dược liệu cũng có chất lượng cao hơn các cửa tiệm khác, giá cả lại rẻ hơn một chút. Nhưng tùy hàng tùy giá, thứ tốt đương nhiên có giá không thấp.

Giang Thiếu Bạch mua hai cây nhân sâm trong tiệm, tốn hơn bốn mươi vạn tệ. Mua hai cây nhân sâm, cả người hắn trở về trước giải phóng, làm hắn suýt khóc luôn. Hắn gãi đầu một cái, thầm nghĩ quả nhiên cuộc sống khắc nghiệt, khó khăn vất vả kiếm được chút tiền, thoáng cái đã xài hết.

Diệp Đình Vân nhìn hắn nói: “Trông cậu rất uể oải.”

Giang Thiếu Bạch miễn cưỡng cười cười: “Tàm tạm.” Tiền này xài vô tội vạ quá, ở nông thôn bốn mươi vạn này có thể mua được một căn nhà nhỏ, nhưng hắn lại mua hai cây nhân sâm. Giang Thiếu Bạch chợt phát hiện hắn đúng là khó nuôi mà.

“Tuy dược liệu trong cửa hàng của chúng tôi mắc một chút nhưng chất lượng cao, cậu ăn rồi sẽ hiểu.”

Giang Thiếu Bạch co rút khóe miệng, bỗng có cảm giác kỳ quái, Diệp Đình Vân giống nhân viên chào hàng, căn cứ nguyên tắc nước phù sa không chảy ruộng ngoài, cậu đang dẫn dụ hắn.

Chẳng lẽ hắn bị dụ dỗ? Cần đến Diệp Đình Vân đích thân dụ dỗ thì không khỏi chuyện bé xé ra to.

Hết chương 46
Bình Luận (0)
Comment