Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 472

Edit: OnlyU

Diệp Đình Vân đang đứng trước một tiểu thụ màu xanh biếc, cậu như lọt vào sương mù.

Diệp Đình Vân nhớ rõ bản thân đang ở trong sơn cốc, bỗng nhiên bị một sức mạnh đặc biệt hút vào trong không gian này.

Cậu nhìn tiểu thụ, nhanh chóng nhận ra đây chính là thụ tâm do gốc Sinh Mệnh Cổ Thụ trong mơ biến thành.

Trong giấc mộng, gốc Sinh Mệnh Cổ Thụ bị thương nặng dưới lôi kiếp, sau đó cơ thể bị các chủng tộc khác ngấp nghé, cuối cũng bị cắt thành từng mảnh.

Trong lòng Diệp Đình Vân chợt nổi lên cảm giác thê lương, khi còn sống, Sinh Mệnh Cổ Thụ là nhân vật độc bá Tiên giới, kết quả sau khi chết, thân thể bị phân chia từng mảnh nhỏ, bị chia sạch không còn gì.

Sinh Mệnh Cổ Thụ là kẻ mạnh nhất Mộc tộc, sau khi chết đi, đa số tu sĩ Mộc tộc mất người chống lưng, bị người ta cho vào nồi, luyện chế thành linh dược. Mấy vạn năm sau đó, danh tiếng Mộc tộc ngày càng xuống dốc, lưu lạc đến bây giờ, đa số đều phải trải qua cuộc sống trốn đông trốn tây.

Trước khi Sinh Mệnh Cổ Thụ kia chết đã chia thụ tâm làm hai, một nửa đã bị nhưng kẻ xâm lược kia chia nhỏ, một nửa lưu lại trong một không gian độc lập.

Đại khái cổ thụ tâm nhận ra Diệp Đình Vân có huyết mạch đặc thù nên mới hút cậu vào không gian này.

Tiểu thụ chỉ cao khoảng ba tấc lại chứa sức mạnh cực kỳ đáng sợ.

Khi còn sống tại Phong Lôi Cốc, Diệp Đình Vân đã được chứng kiến sức mạnh của Lôi Nguyên Thạch, hiện tại cậu có trực giác tiểu thụ chứa sức mạnh không thua gì Lôi Nguyên Thạch, thậm chí khí tức còn tương tự nhau. Cậu thầm đoán hai loại có khí tức tương tự là do căn nguyên.

Năm xưa Sinh Mệnh Cổ Thụ thử tiến giai Tiên Đế, rất có thể đã hấp thu căn nguyên, một nửa thụ tâm này có thể cũng chứa căn nguyên.

Tiểu thụ toàn thân xanh biếc, trông như ngọc thạch thượng hạng. Cậu có thể cảm nhận được khí tức cực kỳ gần gũi từ nó.

Diệp Đình Vân vận chuyển công pháp, dung nhập tiểu thụ vào người.

Khoảnh khắc khi tiểu thụ dung hợp vào người, Diệp Đình Vân lập tức cảm nhận được tu vi đột phá, ẩn ẩn báo hiệu tiến giai Tiên Hoàng. Vô số tạp chất tràn ra, cảm giác thoát thai hoán cốt xông tới. Cùng lúc đó, vô số tinh huyết bắt đầu ngưng tụ cực nhanh.

Cơ thể cậu nháy mắt có thêm mấy vạn giọt tinh huyết màu xanh biếc, hình thái sinh mệnh cũng phát sinh cải biến cực lớn.

Nhóm Giang Thiếu Bạch đang tìm kiếm Diệp Đình Vân, vừa ngẩng đầu liền thấy lôi vân tập trung trên bầu trời.

Ngao Dạ nhìn lên bầu trời, hơi kinh ngạc nói: “Lôi kiếp Tiên Hoàng!”

“Chắc là lôi kiếp của Đình Vân.” Giang Thiếu Bạch nói.

“Ngoại trừ đệ ấy thì ở đây không còn ai khác.” Lạc Kỳ tán thành.

Vì để tinh vực Thiên Huyền thuận lợi khôi phục sức sống, toàn bộ tinh vực đã bị phong bế, các tu sĩ đang có mặt ở đây kỳ thật đều là dân nhập cư bất hợp pháp, muốn lẻn vào tinh vực cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Dao động không gian xung quanh ngày càng kịch liệt, Giang Thiếu Bạch quay qua hỏi Ngao Dạ: “Có phải bí cảnh sắp xuất hiện?”

Y gật đầu xác nhận: “Dao động không gian rất mạnh, chắc là sắp ra rồi.”

Xem ra Diệp Đình Vân đã đi vào không gian đặc biệt nào đó, không gian này vốn bí ẩn, nhưng vì Diệp Đình Vân ngộ ra cảnh giới Tiên Hoàng khiến không gian bất ổn, không gian độc lập kia chồng chéo lên không gian này, cuối cùng bị lộ ra.

Lúc này một bóng người quen thuộc bay ra khỏi bí cảnh.

“Người ra rồi!” Ngao Dạ ngước lên nói.

Giang Thiếu Bạch ngẩng đầu nhìn lên, mái tóc của Diệp Đình Vân đã biến thành màu xanh lục, toàn thân cũng tỏa ra ánh sáng màu xanh lục, khí tức trở nên kỳ dị hơn.

Đa Đa nằm nhoài trên vai Giang Thiếu Bạch, nhìn theo hướng Diệp Đình Vân nói: “Lão đại, Diệp lão đại còn đẹp hơn trước nữa.”

Hắn nghe vậy hít sâu một hơi.

Diệp Đình Vân vốn đã rất đẹp rồi, hiện tại ánh sáng màu xanh lục bao quanh toàn thân cậu, thoạt nhìn cứ như tiên nhân hạ phàm.

Cậu lơ lửng giữa không trung, Giang Thiếu Bạch cảm nhận được dao động nguyên lực mãnh liệt nơi lồng ngực. Hắn đoán cậu đã lấy được thứ gì đó trong bí cảnh rồi dung hợp vào người, vì vậy mới chạm đến cảnh giới Tiên Hoàng.

Ngao Dạ nhìn Diệp Đình Vân đang bay lơ lửng trên không, y mở to mắt, không kiềm được nói: “Cả người Diệp Đình Vân thơm quá.”

Lạc Kỳ nghe vậy nhìn y, Ngao Dạ chợp mắt, sau đó vội giải thích: “Ta nói không phải kiểu thơm kia, ý ta là thơm ngào ngạt như đồ ăn ấy.”

Lạc Kỳ im lặng trợn mắt, Ngao Dạ phát hiện y có giải thích thế nào cũng không đúng, càng nói càng sai.

“Ý của ta là…”

Anh phất tay: “Ngươi không cần nói, ta hiểu.”

Lạc Kỳ hít một hơi, anh cũng ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt từ người Diệp Đình Vân, đối phương giống hệt một cây thuốc đại bổ vô giá. Anh chợt có suy nghĩ nếu anh ăn hết Diệp Đình Vân, không chừng sẽ xông thẳng lên Tiên Hoàng.

Lạc Kỳ hít một hơi lạnh, thảo nào Mộc tộc phải trốn đông trốn tây, nếu Diệp Đình Vân và anh không có quan hệ, không chừng anh sẽ khuyến khích Ngao Dạ đánh cậu về nguyên hình rồi bắt về dùng như linh dược.

Mùi thuốc từ Diệp Đình Vân quá mê người, giống như bẩm sinh có thể mê hoặc nhân tâm.

Ngao Dạ gãi gãi đầu: “Biết rồi.”

Y liếc nhìn Giang Thiếu Bạch, hắn lên tiếng hỏi: “Nhìn ta làm gì?”

Ngao Dạ nghiêng đầu: “Diệp Đình Vân rất thơm, có khi nào ngươi bị mất lý trí ăn sạch hắn luôn không?”

Giang Thiếu Bạch: “…” Ngao Dạ nói “ăn sạch”, xem ra là ý trên mặt chữ. Hắn hỏi lại: “Sao ngươi lại nghĩ như vậy?”

“Một vị trưởng lão Long tộc từng có đạo lữ là một con kim hương trư, bởi vì người kia quá thơm, tiền bối ngủ say đã lỡ ăn sạch đạo lữ.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Làm đạo lữ cho Long tộc đúng là một nghề nguy hiểm cao! Mọi thời khắc phải đề phòng bị đè chết thì thôi đi, còn phải đề phòng bị ăn sạch.

Ngao Dạ thở dài, phiền muộn nói: “Sau khi trưởng lão ăn sạch đạo lữ kim hương trư, tộc kim hương trư không dám cho ai làm đạo lữ Long tộc chúng ta nữa.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Đáng đời!

“Đừng đánh đồng ta và đám rồng não tàn các ngươi.”

Ngao Dạ bất mãn hói: “Long tộc chúng ta có huyết thống rất cao quý…”

Giang Thiếu Bạch: “…”

Lúc này từng tia sét đánh xuống người Diệp Đình Vân, thanh thế lôi kiếp nhỏ hơn khi Giang Thiếu Bạch tiến giai nhưng vẫn tạo thành gánh nặng không nhỏ cho cậu.

Linh mộc tâm trong lồng ngực Diệp Đình Vân liên tục phóng ra lực thảo mộc, năng lượng này không ngừng chữa trị vết thương trên người cậu. Linh mộc tâm có hiệu quả ngang ngửa đan dược chữa thương cấp chín, thậm chí còn hữu hiệu hơn, cậu vừa bị đánh trọng thương, ngay sau đó đã hồi phục.

Giang Thiếu Bạch nhận ra dưới tác dụng của lôi kiếp, Diệp Đình Vân và linh mộc tâm kết hợp càng ngày càng chặt chẽ, khí tức nguyên lực càng lúc càng dồi dào.

Ngao Dạ nhìn cậu nói: “Xem ra Diệp Đình Vân đã gặp đại cơ duyên.”

“Đại cơ duyên?” Lạc Kỳ hỏi lại.

Y khẽ gật đầu: “Đúng vậy, hình như lồng ngực hắn đang dung hợp thứ gì đó, vật này có giá trị không thua kém gì Lôi Nguyên Thạch.”

Lạc Kỳ sửng sốt: “Là vậy sao?”

Anh biết rõ giá trị của Lôi Nguyên Thạch, một khối Lôi Nguyên Thạch bị ô nhiễm đã khiến các tu sĩ Tiên Hoàng ra tay đánh nhau, nếu Lôi Nguyên Thạch không bị ô nhiễm, có thể tưởng tượng giá trị liên thành đến cỡ nào.

Ngao Dạ ngờ vực nói tiếp: “Huyết dịch hắn cũng thay đổi.” Y cau mày, lần trước y cảm nhận được khí tức máu Tổ long trong người Giang Thiếu Bạch, bây giờ lại cảm nhận được trong người Diệp Đình Vân.

Lạc Kỳ như có điều suy nghĩ: “Huyết dịch chuyển biến…”

Diệp Đình Vân sắp biến thành Mộc tộc sao? Anh đã biết Diệp Đình Vân có huyết mạch Mộc tộc từ lâu, nhưng trong tâm tư anh vẫn luôn cho rằng cậu là Nhân tộc, dù có huyết mạch Mộc tộc thì chỉ là một chút mà thôi. Vậy mà lúc này anh lại cảm nhận được rõ ràng khí tức dị tộc từ người cậu.

“Huyết khí trong người hắn cuồn cuộn, phẩm chất huyết dịch gần như không thua kém ta.” Ngao Dạ nói tiếp.

Các trưởng lão Long tộc đã truyền thụ vào đầu y quan niệm huyết mạch Tổ long là huyết mạch cao cấp nhất Tiên giới, Ngao Dạ nghe đi nghe lại nhiều lần cũng bị ảnh hưởng, cho rằng huyết mạch của y không tầm thường. Bây giờ Ngao Dạ đột nhiên nghĩ huyết mạch Tổ long cũng không có gì ghê gớm.

Lạc Kỳ: “…”

Y quay sang Lạc Kỳ hỏi: “Rốt cuộc các ngươi từ đâu đến? Chẳng lẽ tinh cầu kia từng xuất hiện Tiên Đế thật sao?”

Anh lúng túng cười nói: “Tinh cầu của bọn ta chỉ là một phế tinh thôi.” Tiên Đế cái gì chứ, nói mấy câu này với người Trái Đất, chẳng ai hiểu gì đâu.

“Thật kỳ quái.” Ngao Dạ nghiêng đầu, dù là huyết mạch tộc Bất tử hay là tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ thì đều là huyết mạch cực kỳ cao quý, cả Tiên giới không có mấy người.

Lạc Kỳ gật đầu: “Ừ.” Đúng là rất kỳ quái, có lẽ chỉ là trùng hợp.

Diệp Đình Vân từ từ nhắm hai mắt, hấp thu lực thảo mộc xung quanh. Lực thảo mộc tại tinh vực Thiên Huyền rất tinh thuần, chúng từ bốn phương tám hướng tràn vào người cậu, khí tức cậu không ngừng tăng lên.

Giang Thiếu Bạch ngẩng đầu, trông thấy từng vầng sáng linh khí màu xanh lục, vô số cỏ cây hướng về phía Diệp Đình Vân cúi mình, dường như đang chào đón vương giả Mộc tộc giáng lâm.

“Thiếu Bạch, nguyên thạch!” Lạc Kỳ lên tiếng nhắc nhở.

Giang Thiếu Bạch nghe anh nhắc nhở giật mình một cái, vội lấy nguyên thạch trong nhẫn không gian ra.

Ngao Dạ thấy hắn lấy ra cả đống nguyên thành chất như núi, y quay đầu đi, thầm nghĩ quả nhiên cậu em vợ rất có tiền. Đợt trước y phải gom hết tài sản để tiến giai, có thể nói là táng gia bại sản, thế mà Giang Thiếu Bạch lại dễ dàng lấy ra cả núi nguyên thạch.

Nhu cầu tiến giai chủ yếu của Diệp Đình Vân chính là hấp thu lực thảo mộc xung quanh, cậu không có nhu cầu cao về nguyên thạch nên không cần nhiều.

Giang Thiếu Bạch lấy cả đống nguyên thạch ra nhưng cậu chỉ dùng một nửa.

Diệp Đình Vân độ kiếp suốt hai ngày, lôi kiếp lần này đúng quy củ, vả lại cậu không lười biếng luyện thể, cộng thêm sức khôi phục phải nói là siêu mạnh, nhờ đó coi như thuận lợi vượt qua lôi kiếp.

Diệp Đình Vân tiến giai xong, mái tóc lại đen nhánh như cũ, mùi hương cỏ cây thơm mát trên người dần dần tan đi.

Ngao Dạ quay đầu nói với Lạc Kỳ: “Tiến giai kết thúc rồi.”

Anh thở phào một hơi: “Cuối cùng đã xong.”

Giang Thiếu Bạch vội chạy đến trước mặt Diệp Đình Vân: “Ngươi có ổn không?”

Cậu gật đầu: “Vẫn ổn.”

Ngao Dạ không nhịn được xúm lại hỏi: “Tiền bối tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ cho ngươi linh đan diệu dược gì vậy?”

Lạc Kỳ lườm y, Ngao Dạ vội nói: “Ta chỉ thuận miệng hỏi, ngươi không muốn nói thì thôi.”

Diệp Đình Vân cười nói: “Kỳ thật không có gì khó nói, tiền bối lưu lại cho ta một nửa linh mộc tâm.”

Nửa linh mộc tâm có phong ấn ký ức tiền bối tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ, sau khi hấp thu nó, lĩnh ngộ thảo mộc pháp tắc lập tức tăng lên một bậc.

“Linh mộc tâm?” Ngao Dạ nhíu mày.

“Có vấn đề gì sao?”

“Tuy đây là thứ tốt, nhưng trong lịch sử từng xảy ra vài sự cố.”

Giang Thiếu Bạch tò mò hỏi: “Sự cố? Là sự cố gì?”

Ngao Dạ đáp: “Có người dùng linh mộc tâm xong, sau đó bị thứ kia mọc rễ nảy mầm trong cơ thể, hút người đó thành thây khô, có điều không phải ai cũng bị biến thành thây khô, đại khái phải xem vận may.”

Giang Thiếu Bạch: “…”

“Có cách nào tránh được tình huống này không?” Hắn hỏi.

Y lắc đầu: “Hình như không, phải xem vận may.” Dù linh mộc tâm mang mối họa ngầm nhưng những người đạt được nó vẫn lựa chọn hấp thu.

Diệp Đình Vân nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Yên tâm đi, ta không sao.”

Linh mộc tâm thường chứa tàn hồn của tu sĩ Mộc tộc, một khi tàn hồn thức tỉnh sẽ hút người hấp thu thành thây khô. Diệp Đình Vân đã dung hợp tàn hồn trong linh mộc tâm, trong quá trình dung hợp, tàn hồn đã tan biến, không còn mối họa ngầm nào nữa.

Ngao Dạ gật đầu: “Không có việc gì thì tốt. Đúng rồi, ngươi có tìm thấy bảo tàng của tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ không?”

“Trong không gian độc lập, thứ quý nhất chỉ có linh mộc tâm.”

Ngao Dạ thất vọng nói: “Chỉ có vậy thôi sao?”

Lạc Kỳ bất đắc dĩ lườm y: “Không cần số lượng, chỉ cần chất lượng.”

Một nửa linh mộc tâm giúp Diệp Đình Vân tiến thẳng lên Tiên Hoàng, nó chính là bảo vật vô giá, tiến giai Tiên Hoàng vốn phải tốn rất nhiều nguyên thạch, nhưng nhờ có một nửa linh mộc tâm mà giảm được đến một nửa nguyên thạch.

Ngao Dạ gật gù: “Nói cũng đúng.”

Diệp Đình Vân nói tiếp: “Ngoại trừ linh mộc tâm, ta còn tìm được mấy chục gốc linh thảo cấp tám.”

Một nửa linh mộc tâm chứa lực thảo mộc khổng lồ, nó vừa ra ngoài đã ảnh hưởng môi trường xung quanh, khiến các linh thảo sinh trưởng ở đó tăng lên cấp tám.

Ngao Dạ cau mày nói: “Đan thuật hai ngươi đang tiến bộ, hiện tại có thêm mấy chục gốc linh thảo cấp tám, khả năng thành công tiến lên đan sư cấp tám tăng thêm mấy phần.”

“Có lẽ vậy.”

Diệp Đình Vân cong khóe miệng cười nhẹ, càng thêm nắm chắc sẽ tiến giai đan sư cấp tám, vì đúng là trong trí nhớ của tiền bối tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ có không ít truyền thừa đan thuật, truyền thừa này đến rất đúng lúc.

Hết chương 472
Bình Luận (0)
Comment