Edit: OnlyU
Thành viên câu lạc bộ Linh Dị vừa ra khỏi hầm đậu xe là lập tức bị cảnh sát mời đi.
Ánh mắt mấy viên cảnh sát nhìn họ không tốt chút nào, tựa hồ nghĩ bọn họ rảnh rỗi quá mà sinh sự. Mà bọn họ vất vả lắm mới chạy ra được nên cũng không để tâm mấy ánh mắt lạnh lùng của cảnh sát.
Đi trong hầm đậu xe suốt mấy tiếng đồng hồ, hiển nhiên cảm giác tra tấn tăng lên gấp bội, may mà thoát ra được, thế nhưng vài người lại mơ hồ cảm thấy khá kích thích, có lẽ sẽ nhanh quên vết sẹo đau đây.
“Hiện giờ shipper bên ngoài đều lợi hại như vậy sao?” Mạnh Đình Nguyệt thì thầm tự hỏi.
Cô từng nghe nói đa số shipper đều là người kỳ tài, nhưng cứ nghĩ tài này chắc là chạy nhanh như bay hay có thể xuống bếp nấu nướng, nhiều lắm thì gặp chuyện bất bình sẽ đứng ra giúp đỡ như bắt trộm v.v… Không ngờ shipper còn có thể đánh với tà quái. Nhớ lại vẫn thấy quá ngầu!
“Hẳn là ngoại lệ thôi, nhưng lợi hại như vậy sao phải làm shipper nhỉ?”
“Người này rất tham tiền! Một xu cũng không tha!” Triệu Lâm nói.
Vì đối phương chỉ lấy tiền mặt nên mọi người đành đưa hết tiền mang theo trên người cho hắn.
“Ai bảo cậu chỉ mang có hơn 40 tệ, chị thấy anh shipper kia giống như mất hứng khi đã cứu cậu.” Mạnh Đình Nguyệt đùa dai.
Triệu Lâm hơi lúng túng gãi đầu nói: “Hiện giờ người người ra ngoài đều cà thẻ, còn ai dùng tiền mặt đâu!”
“Bách Quang Vũ, cậu làm sao vậy? Sao giống mất hồn mất vía vậy?” Lý Vi Vi khẽ hỏi.
Bách Quang Vũ lắc đầu nói: “Không có gì.” Vừa nãy trong hầm xe chỉ dựa vào ánh sáng đèn pin, thật sự quá mờ, căn bản không thấy rõ mặt nhân viên giao hàng kia, nhưng lúc gần ra đến cửa, cuối cùng hắn cũng thấy rõ cách ăn mặc của đối phương. Người đó che chắn rất kín kẽ, dù có ánh sáng cũng không thấy rõ diện mạo chân thật, có điều cái kính râm mà đối phương đeo là kính râm Faylan số lượng có hạn, một cặp kính này chừng mấy chục ngàn tệ.
Hình như Quách Phạn – thích giả vờ ngầu lòi – có một cặp kính giống như đúc thế này, cậu ta còn coi như bảo vật.
Là trùng hợp sao? Chỉ là trùng hợp thôi sao? Hình nhưng không giống lắm.
“Bách Quang Vũ, rốt cuộc lá bùa bình an của cậu ở đâu ra vậy? Tôi cũng muốn cầu một cái.” Đường Nghị lên tiếng hỏi.
Bách Quang Vũ: “…” Thật sự không phải hắn cất riêng không nói mà quả thật hắn cũng không biết từ đâu mà có. Nhưng nghĩ kỹ lại, sau khi hắn chuẩn bị ba lô, lão tứ có lục ba lô của hắn lấy hai thanh chocolate, có lẽ chính là Giang Thiếu Bạch bỏ vào. Quả thật lão tứ không giống người bình thường lắm. Nhưng nếu hắn chính là “anh shipper” thì tại sao lại che chắn kín mít như vậy?
“Tôi thật sự không biết lá bùa này ở đâu ra nữa, có lẽ lúc mua ba lô được ông chủ cửa hàng tặng.” Bách Quang Vũ đáp.
“Ông chủ cửa hàng tặng? Có ông chủ nào phúc hậu như vậy sao? Sao tôi không gặp chuyện tốt như thế nhỉ?” Đường Nghị nhịn không được phàn nàn.
“Lá bùa bình an này nhìn không bắt mắt lắm, nếu không phải gặp chuyện hôm nay thì không chừng người ta sẽ tiện tay ném luôn.”
Bách Quang Vũ gãi đầu một cái, thầm nghĩ đúng là có khả năng này.
Lý Vi Vi nhìn Bách Quang Vũ, cười cười nói: “Đàn em, nếu cậu nhớ ra bùa bình an có từ đâu thì nhất định phải mua dùm chị vài lá nha! Bây giờ bên ngoài toàn hàng giả, rất khó tìm được hàng thật.”
Hắn vội đáp lời cô: “Chắc chắn, chắc chắn rồi!”
…
Sau khi đưa nhóm Bách Quang Vũ ra ngoài, Giang Thiếu Bạch quay xuống hầm đậu xe lần nữa.
Hắn mơ hồ cảm nhận được vị đại sư kia đã bắt đầu giao chiến với thứ dưới đáy. Thứ kia bị trấn áp vài thập niên, chỉ sợ cảm xúc không tốt lắm!
Giang Thiếu Bạch đi xuống dưới, mỗi bước chân đều cảm nhận được âm khí đang trào ra. Hắn bĩu môi, thầm nghĩ nếu âm khí này bị khuếch tán, e là xung quanh sẽ dồn dập xảy ra các sự kiện không hay. Đến lúc đó tần suất xảy ra tai nạn xe cộ, đá rơi, thậm chí tự sát sẽ cao hơn rất nhiều.
Bỗng một mùi thơm nồng nàn truyền tới, chính là mùi hương hắn thường ngửi được trên người Diệp Đình Vân.
Ngay từ đầu chỉ thoang thoảng như có như không, nhưng mùi này nhanh chóng trở nên nồng nặc gấp mấy chục lần. Cảm giác này giống như đang ngửi nước hoa trong lọ, đột nhiên cái lọ bị đổ ra, mùi nước hoa tràn ngập không gian.
Diệp Đình Vân cũng tới đây sao?
Giang Thiếu Bạch bước nhanh hơn, đi về phía tầng hầm 3. Trong lòng hắn lóe lên vài nghi vấn, từ sau khi hắn hôn Diệp Đình Vân một cái, mùi hương trên người cậu đã nhạt đi rất nhiều, nhưng lúc này lại vô cùng nồng đậm, giống như mộc khí trên người bị kích phát vậy.
Càng đi xuống, âm khí càng dày đặc, giống như không bị khống chế muốn chui vào người Giang Thiếu Bạch khiến suy nghĩ của hắn hơi rối loạn. Hắn vừa đi xuống đến tầng 3 thì bỗng trông thấy mấy cô gái cực đẹp nhưng cũng cực kỳ lở lơi, trông họ khá giống mấy cô nàng trên bìa tạp chí “
đen” mà Quách Phạn giấu dưới giường.
Mấy cô gái hướng về phía Giang Thiếu Bạch ngả ngớn quyến rũ nhưng ngay lập tức bị hắn đá bay ra ngoài. Được gái đẹp ve vãn mà hắn không có chút cảm giác gì, ngược lại còn thấy hơi buồn nôn, điều này khiến hắn hoài nghi không biết bản thân có phải là gay không.
Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu, thầm nghĩ hắn ghét mấy cô gái này như vậy chỉ là vì đã biết rõ đây chỉ là ảo giác mà thôi.
Thứ bị trấn áp dưới đất có vẻ rất am hiểu thêu dệt mộng cảnh nha! Mỹ nữ trông ảo giác sống động y như thật. Thế nhưng thời tiết đã chuyển lạnh rồi mà mấy cô gái còn ăn mặc hở hang, sơ hở quá lớn.
Bỗng mỹ nữ trước mắt biến thành các kiểu Diệp Đình Vân, Giang Thiếu Bạch vốn đang bình thản như nước bỗng tâm trạng trở nên không ổn định.
Diệp Đình Vân trong ảo giác nhiệt tình như lửa nhào đến hôn hắn.
Giang Thiếu Bạch bỗng nhớ lại cảnh tượng hắn hôn cậu trước kia, nháy mắt đầu óc hắn trở nên trống rỗng.
“Phá!”
Giang Thiếu Bạch ném một lá bùa ra, ảo giác trước mắt bị lá bùa đánh tan. Ảo giác vừa vỡ nát, cảnh tượng khôi phục bình thường.
Nhìn thấy ảo giác biến mất, hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, thứ dưới đáy quá am hiểu dùng Huyễn Tượng Chi Thuật, thật sự quá lợi hại. Có điều Diệp Đình Vân sẽ không nhiệt tình như vậy.
Giang Thiếu Bạch đi thẳng xuống tầng 3.
“Cậu chưa đi?” Lâm Bằng vừa nhìn thấy Giang Thiếu Bạch liền lên tiếng.
Giang Thiếu Bạch tùy tiện đáp: “Tôi xuống xem một chút, có cần giúp gì không?”
Hắn nhìn qua, trông thấy nguồn âm khí đã ngưng tụ hóa thành một con quái vật đang chiến đấu kịch liệt với Lâm Tri Nguyên.
Nhờ phúc của ông mà hắn kiếm được một khoản tiền phí dẫn đường nên ấn tượng của hắn đối với vị Lâm đại sư này không tệ.
Âm khí ngưng tụ thành quái vật giống như sư tử, lại hơi giống chó ngao Tây Tạng, thoạt nhìn rất dữ tợn. Giang Thiếu Bạch mơ hồ cảm thấy trạng thái Lâm đại sư không tốt lắm.
Lâm Bằng liếc nhìn Giang Thiếu Bạch, hơi kiêu căng nói: “Không cần, sư phụ tôi rất lợi hại, cậu mau trốn đi.”
Y vừa dứt lời thì Lâm Tri Nguyên lập tức bị con thú khổng lồ kia đánh bay ra ngoài, phun một ngụm máu.
Lâm Bằng: “Sư phụ…”
Giang Thiếu Bạch: “…”
Lâm Bằng không ngờ quái vật dưới hầm đậu xe lại lợi hại như vậy, y lập tức có cảm giác bị vả mặt, nhưng y không hối hận đã từ chối Giang Thiếu Bạch giúp đỡ. Trong lòng y, Lâm Tri Nguyên giống như thần tiên vậy, nếu sư phụ đã đấu không lại quái vật ở đây thì Giang Thiếu Bạch chiến đấu với nó chỉ có con đường chết mà thôi.
Lúc này Giang Thiếu Bạch lấy la bàn ra, kích phát rồi mở ra.
81 trụ trấn long dưới nền đất đồng loạt được khởi động, trận pháp vốn bị phong tỏa được kích hoạt lần nữa.
Quái vật dữ tợn trước mặt Lâm Tri Nguyên thoáng chốc bị trụ trấn long hóa thành xiềng xích trói lại. Nó hướng về phía Giang Thiếu Bạch rống to, ánh mắt đầy hung tàn.
“Thu!” Hắn quát lớn một tiếng, xiềng xích đang trói quái vật lập tức siết chặt lại.
Một bóng dáng nho nhỏ có hình dạng tương tự quái vật thoát ra khỏi người nó, vọt về phía Giang Thiếu Bạch. Thú nhỏ thoáng cái đã nhào đến trước mặt hắn, tốc độ cực nhanh gần như chỉ trong chớp mắt làm hắn không kịp phản ứng.
Giang Thiếu Bạch vội há miệng hút một hơi, thú nhỏ lập tức tan vỡ thành từng luồng âm khí, tất cả đều bị hắn hút vào người.
Quái vật to lớn phát hiện thú nhỏ đột nhiên biến mất, nó hung tợn rống to đầy tức giận nhưng lại có vài phần suy yếu.
Còn con thú nhỏ kia tuy hình dạng khá nhỏ nhưng âm khí trên người nó lại rất nhiều.
Giang Thiếu Bạch đột ngột phải hấp thu quá nhiều âm khí khiến hắn có cảm giác như đầu vỡ thành từng mảnh. Những ý nghĩ muốn giết chóc và ghen tỵ đột ngột tràn ngập trong đầu óc hắn.
May mà ngọn đèn âm u mờ tối dưới hầm xe đã che giấu được vẻ mặt dữ tợn của hắn lúc này.
Lâm Tri Nguyên quay đầu nhìn Giang Thiếu Bạch, trong lòng khiếp sợ không thôi, từ góc độ của ông có thể thấy rõ con thú nhỏ kia tách ra thành từng luồng âm khí, nhưng khi nó đang tấn công Giang Thiếu Bạch thì đột ngột biến mất. Tuy hình dạng của nó nhỏ nhắn nhưng lại là tinh hoa và sức lực của con quái vật to lớn kia, Lâm Tri Nguyên thật sự không rõ Giang Thiếu Bạch đã làm cách nào.
“Đạo hữu, cậu không sao chứ?”
“Cách xa tôi một chút.” Đột ngột hấp thu quá nhiều âm khí khiến Giang Thiếu Bạch cảm nhận được dòng máu trong người hắn đang sôi trào, trong đầu toàn là dục vọng muốn xé tan bất kỳ người nào xuất hiện trước mặt hắn.
“Cậu, tên này…” Lâm Bằng bị chọc giận, vừa định nói gì đó thì bị Lâm Tri Nguyên quát lớn bảo ngừng lại.
“Lâm đại sư!”
Một giọng nói quen thuộc bỗng chui vào tai Giang Thiếu Bạch rồi xông thẳng lên đầu óc của hắn, giống như đốm lửa lan tràn ra, chút tỉnh táo cuối cùng của hắn đã bị dập tắt. Hắn lập tức nhào về phía Diệp Đình Vân – người đột ngột xuất hiện – khiến cậu ngã nhào xuống đất.
Diệp Đình Vân bị bất ngờ nhào tới, đèn pin trong tay cậu văng ra, ánh đèn lập tức tắt ngúm.
Giang Thiếu Bạch cắn một phát lên cổ Diệp Đình Vân, máu tươi ngọt ngào lập tức lan tràn trong miệng hắn.
Diệp Đình Vân cau mày, ngọn đèn mờ tối, đối phương lại đeo kính râm, theo lý mà nói thì cậu không nhìn thấy hai mắt của người đối diện mới đúng, thế mà lúc này cậu lại thấy được cặp mắt sau kính râm, một cặp mắt như dã thú. Ánh mắt đối phương lộ vẻ hung ác và tham lam, khiến người ta không rét mà run.
Sức lực của hắn rất lớn, cậu bị hắn xông đến ngã nhào, hoàn toàn không có sức phản kháng.
Giang Thiếu Bạch hấp thu máu của Diệp Đình Vân, từ từ khôi phục lý trí, âm khí trong người nhanh chóng được tiêu hóa.
Giang Thiếu Bạch khiếp sợ trong lòng, hắn biết rõ lượng âm khí đó nhiều đến cỡ nào, nếu đổi lại là trước kia thì có lẽ hắn phải nằm trên giường mấy tháng. Có một đoạn thời gian hắn từng bị tẩu hỏa nhập ma, lão thần côn cùng đường đành trói hắn lại, chờ hắn từ từ tỉnh táo lại.
“Cốp!”
Đột nhiên bị tấn công, Giang Thiếu Bạch hừ một tiếng, buồn bực sờ sờ đầu bị đánh trúng.
Chết tiệt, ai đánh lên đầu hắn?!
“Tên khốn kiếp, mau buông anh hai tôi ra, rốt cuộc mày muốn làm gì hả?” Trong bóng tối, Giang Thiếu Bạch nghe được giọng nói hổn hển đầy tức giận của Diệp Diểu.
Diệp Diểu nổi giận đùng đùng, dường như còn nghẹn ngào.
Thì ra là Diệp Diểu, người này cảnh cáo hắn không nên đến gần hầm đậu xe thế mà chính y lại không biết tự lượng sức chạy xuống nơi chết tiệt này. Đã thế tên nhóc này còn gõ đầu hắn ác như vậy.
Hết chương 51