Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 53

Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch tìm một nơi kín đáo thay bộ đồ shipper ra, mặc quần áo bình thường rồi quay về trường học.

Lúc hắn về đến ký túc xá thì không một ai ở trong phòng. Hắn tiện tay ném kính râm “mượn” của Quách Phạn vào ngăn kéo, sau đó lấy máy tính bảng ra xem hoạt hình. Sau khi Giang – thiếu kiến thức – được mở rộng tầm mắt, quan điểm của hắn đã tăng cao, không còn có hứng thú đối với một đám cừu.

Hắn về phòng không lâu thì cánh cửa phòng vang lên “cạch” một tiếng, Bách Quang Vũ về đến.

Giang Thiếu Bạch thoáng nhìn cậu bạn, tùy tiện nói: “Lão đại, về rồi à?”

Hắn thầm đoán Bách Quang Vũ đã đoán ra được gì đó rồi, trên đường về hắn đã nghĩ cách đối phó, dù cậu bạn phú nhị đại có nói gì đi nữa, chỉ cần hắn chết cũng không thừa nhận là được.

“Lão tứ, cậu thấy cặp kính râm của lão nhị không?” Bách Quang Vũ lên tiếng hỏi.

Hắn liếc nhìn cậu bạn đáp: “Kính của Quách Phạn à, không phải trong ngăn kéo của cậu ta sao?”

Bách Quang Vũ đi đến kéo ngăn kéo ra, trông thấy cặp kính râm trong đó, hắn chuyển động tròng mắt một cái, lần trước khi hắn kéo ngăn kéo này ra vốn không có cặp kính râm mà.

Hắn đóng ngăn kéo lại, làm như lơ đãng nói: “Cặp kính này của lão nhị là hiệu Faylan số lượng có hạn, sản xuất tổng cộng mười cặp, trên mỗi cặp kính đều có số hiệu đặc thù.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Một cặp kính râm thôi mà cũng rắc rối như vậy, hắn chỉ biết Quách Phạn thích đeo kính râm ngầu ngầu nhưng không biết cái kính này còn có nhiều điều đặc biệt như vậy, sớm biết như thế hắn nên dứt khoát đến cửa hàng cao cấp mua một cái, quả nhiên có vài thứ không thể tiết kiệm.

“Lão đại, cậu phóng đại quá rồi, số lượng giới hạn gì đó chỉ là mánh khóe, chẳng phải mấy cặp kính này đều như nhau sao, còn có thể mọc ra hoa được sao? Trung Quốc chúng ta giỏi mô phỏng lắm, trên mạng 100 tệ là có thể  mua sỉ vài cái.” Giang Thiếu Bạch thản nhiên nói.

Bách Quang Vũ: “…”

Giang Thiếu Bạch liếc nhìn cậu bạn, chủ động dò hỏi: “Tôi nghe Quách Phạn nói cậu gặp chuyện ở hầm đậu xe, không sao chứ?”

“May mắn nhặt được cái mạng, có điều đội ngũ livestream của Lâm Nha Nha chết hết năm người.” Bách Quang Vũ vẫn còn sợ hãi nói.

Giang Thiếu Bạch: “…” Chết nhiều người như vậy?! Nưng cũng không quá kỳ lạ, âm khí dưới hầm xe nặng như vậy mà, ở trong đó không gặp chuyện mới là lạ.

“Vậy là cậu quá may mắn rồi đó, nhưng không phải lần nào cũng gặp may như vậy đâu.” Hắn nhắc nhở cậu bạn.

Bách Quang Vũ thở dài: “Trưởng câu lạc bộ muốn giải tán câu lạc bộ Linh Dị.”

Giang Thiếu Bạch xoa cằm, chớp mắt nói: “Giải tán cũng tốt.”

Câu lạc bộ Linh Dị nên giải tán từ lâu, lần này là gặp may thôi, nếu không may thì có thể toàn quân bị diệt dưới hầm đậu xe rồi.

“Lão tứ, trong túi của tôi có lá bùa bình an, là cậu để vào đúng không?” Bách Quang Vũ hơi mất kiên nhẫn hỏi thẳng.

Hắn bày vẻ mặt mờ mịt đáp: “Bùa bình an gì, tôi có biết gì đâu.”

Cậu bạn phú nhị đại cau mày, thầm nghĩ Giang Thiếu Bạch đúng là biết giả vờ, nhưng phản ứng này của đối phương cũng nằm trong dự đoán của hắn.

Hắn hít sâu một hơi, giở đòn sát thủ: “Tôi trả một trăm ngàn một cái.”

Giang Thiếu Bạch lập tức buông máy tính bảng trên tay xuống, hơi nghiêng đầu hỏi lại: “Cậu nói cái gì?”

Bách Quang Vũ: “…” Cuối cùng cũng có phản ứng, hắn bèn lặp lại rõ ràng từng chữ: “Tôi nói, bùa bình an, tôi trả một trăm ngàn mua một lá.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Bởi vậy mới nói, đại gia nhà giàu là đáng ghét nhất, hở một chút là lấy tiền đập người, cố tình hắn lại là người không có nghị lực, ai bảo hắn nghèo như vậy chứ?!

Giang Thiếu Bạch lập tức moi mười lá bùa bình an dưới chăn lên, ném về phía cậu bạn rồi nói: “Cầm đi, nhớ chuyển một triệu vào tài khoản của tôi.”

Bách Quang Vũ: “…” Thì ra phải dùng chiêu này, sớm biết vậy cần gì nói nhiều lời như thế, cứ trả tiền là được.

Mà đồ quý giá như vậy đều nằm dưới chăn của Giang Thiếu Bạch sao?

Bách Quang Vũ vốn cảm thấy bùa này rất quý giá, nhưng khi nhìn thấy Giang Thiếu Bạch moi ra một đống, tâm trạng của hắn hơi vi diệu. Hắn cất bùa bình an, sau đó vô cùng sùng bái nói: “Lão tứ, cậu là đại sư à?” Chắc chắn là đại sư, chỉ có đại sư mới có thể tùy tiện lấy ra một đống bùa như vậy.

“Đại sư? Tôi chỉ là một sinh viên chưa tốt nghiệp, không tới trình độ đại sư.”

Bách Quang Vũ: “…” Lão tứ thật biết giả bộ hồ đồ.

“Đúng rồi, cái này trả lại cho cậu, không có giấy chứng nhận, chủ cửa hàng secondhand nghi đây là đồ nhái, hàng super fake, chỉ trả có 300 tệ.” Giang Thiếu Bạch ném cái ví lại cho Bách Quang Vũ.

Bách Quang Vũ: “…”

Hắn cất ví đi, thầm nghĩ hắn rất thích ví tiền này, nếu Giang Thiếu Bạch thật sự bán với giá 300 tệ thì thật đáng tiếc. Sau đó hắn lại nhìn cậu bạn, không hiểu rõ lắm nói: “Lão tứ, cậu cũng quá khiêm tốn rồi đó.”

Giang Thiếu Bạch gật gật đầu nói: “Đương nhiên tôi phải khiêm tốn, nếu cậu dám ra ngoài ăn nói lung tung, làm bại lộ bí mật của tôi thì tôi sẽ bảo mấy nữ quỷ đến, cho cậu biết cái gì là quỷ áp giường. Yên tâm, nể tình chúng ta là bạn cùng phòng, tôi sẽ tìm một nữ quỷ xinh đẹp.”

Mấy người khác trong phòng ký túc xá không nhìn thấy quỷ nhưng hắn thấy, vì nghĩ cho cặp mắt của bản thân, hắn cũng không muốn tìm một nữ quỷ xấu xí đến.

Bách Quang Vũ: “…” Tên này thật hung tàn! Sớm biết vậy đã không vạch trần hắn.

“Lão tứ, rốt cuộc phía dưới hầm đậu xe có cái gì vậy?” Hắn không kiềm chế được tính tò tò mà hỏi.

Giang Thiếu Bạch liếc nhìn cậu bạn phú nhị đại một cái: “Biết càng nhiều thì chết càng nhanh, cậu không biết câu này sao?”

Lần này đi vào hầm đậu xe rất đông người nhưng chỉ có vài người đi ra được, mấy người đi lạc trước kia không ra được rất nhiều.

Giang Thiếu Bạch xoa cằm, thầm nghĩ dù là thứ gì bên dưới thì nó đã bị trấn áp nhiều năm như vậy, đã trở nên vô cùng hung bạo. Hắn luôn có cảm giác chuyện này không đơn giản.

“Tôi thấy tin tức của cậu rất nhanh nhạy, có thể tìm được tài liệu xây dựng tòa nhà đó không? Chủ yếu là tòa nhà thuộc sở hữu của ai.” Giang Thiếu Bạch nói.

Cậu bạn nghe thế vỗ ngực: “OK, cứ giao cho tôi.”

“Đừng để người khác biết là tôi cần.”

Bách Quang Vũ gật gật đầu: “Được rồi.”



Tại nhà họ Diệp.

Diệp Đình Vân đứng trước cửa sổ sát đất, ngắm nhìn cảnh vật xa xa, có cảm giác hơi mờ mịt.

Diệp Diểu bước đến gần hỏi: “Anh hai, anh chưa ngủ sao?”

Cậu ngồi xuống sô pha bên cạnh đáp: “Anh không ngủ được.”

“Là vì thứ bên dưới tòa nhà kia?”

Diệp Đình Vân thở dài: “Coi là vậy đi.”

“Phía trên sẽ cho người xử lý, anh không cần quan tâm chuyện này.”

Cậu lắc đầu nói: “Không phải anh lo chuyện này.”

Diệp Diểu không hiểu ra sao: “Vậy anh lo lắng cái gì?”

Diệp Đình Vân lại thở dài: “Hình như nó tìm đến, nó đang cầu cứu anh.”

Diệp Diểu trợn to mắt: “Cái gì?”

Cậu xoa trán một cái: “Không biết.”

Có vẻ thứ đó coi cậu là đồng loại. Cậu vừa nhắm mắt là lập tức cảm nhận được đau đớn dâng lên trong lòng, có cảm giác như bị mấy cây đinh thép đâm vào người. Thứ dưới tòa nhà truyền cảm thụ của nó cho cậu sao? Nếu không nhanh chóng giải quyết chuyện này thì không biết khi nào cảm giác này mới dừng lại.



Trong ký túc xá.

Bách Quang Vũ đưa tài liệu cho Giang Thiếu Bạch: “Tất cả ở đây.”

Hắn nhận lấy tài liệu xem một chút rồi nói: “Phiền cậu rồi.” Quả nhiên có tiền làm gì cũng dễ, nếu đích thân hắn đi tìm tài liệu này thì sẽ rất phiền phức.

“Lão tứ, hình như nhà họ Diệp cũng điều tra tài liệu về tòa nhà này, tin tức họ có được chắn chắn đầy đủ hơn chúng ta.”

Vì Giang Thiếu Bạch dặn dò phải cố gắng không để người khác chú ý nên có một số việc, Bách Quang Vũ không dám điều tra đến cùng.

Giang Thiếu Bạch xoa cằm nói: “Vậy à?”

“Nếu cậu muốn biết đầy đủ hơn thì đi tìm Diệp Đình Vân đi.”

Hắn hơi do dự đáp: “Chuyện này hả, tôi và Diệp Đình Vân cũng không thân đến vậy…”

Cậu bạn không cho là đúng nói: “Không phải hai người đang hẹn hò sao?”

Giang Thiếu Bạch: “…” Diễn đàn đồn bậy đồn bạ nói hai người đang hẹn hò yêu đương chứ họ có hẹn hò gì đâu.

“Đừng nói bậy nói bạ, bọn tôi chỉ là bạn học bình thường.” Ít nhất trong mắt Diệp Đình Vân là vậy.

Bách Quang Vũ thần bí cười hề hề: “Tôi nghe nói, Diệp Đình Vân đi vào hầm đậu xe, bị một shipper đụng ngã nhào.”

Người khác không biết “anh shipper” đó là ai nhưng Bách Quang Vũ biết rõ. Lúc hắn nghe được tin này đã kích động đến nỗi suýt nhảy dựng lên, may mà kiềm chế được.

Giang Thiếu Bạch: “…” Mấy người đi vào hầm đậu xe trước kia đã chết, nhưng hình như lúc ấy ở tầng 3 còn vài người sống sót, bị những tên xui xẻo đó thấy được sao? Đúng là phiền phức mà. “Tôi chỉ nghe ngóng một chút thôi, không có chỗ gì tốt, không nên tùy tiện nhúng tay vào.”

Giang Thiếu Bạch nhìn xuống bản vẽ, một lúc sau hắn cau mày, khó khăn nói: “Không đến nỗi chứ?!”

Bách Quang Vũ tò mò đến gần: “Sao vậy?”

Hắn lắc lắc đầu: “Không có gì.”

Nếu hắn đoán không sai thì dưới tòa nhà này trấn áp không phải là quái vật mà chính là long mạch!

Theo lý mà nói, tòa nhà xây trên long mạch phải đông đúc tấp nập đầy người mới đúng, nhưng không biết có phải thầy phong thủy năm xưa tài hèn học ít hay là cố ý mà lại chọn cách trấn áp.

Long mạch bị trấn áp, lập tức từ đại cát biến thành đại hung.

Đa số thuật sư có bản lĩnh sẽ không biến long mạch thành hung vật, hơn nữa long mạch không dễ bị trấn áp như vậy.

Quái vật mà hắn gặp dưới hầm xe sát khí bức người, mười phần hung ác.

Bách Quang Vũ nhìn Giang Thiếu Bạch, thầm nghĩ cậu bạn đã phát hiện được điều gì rồi nhưng chê hắn là người bình thường nên mới không nói cho hắn biết.

Hết chương 53
Bình Luận (0)
Comment