Edit: OnlyU
Chuyện Doãn Hạ Võ bị Giang Thiếu Bạch đánh bại gây ra sóng to gió lớn trong đội Phi Long, thế nhưng ở Yên Đại thì ngược lại, không ảnh hưởng gì lớn.
Sinh viên trong học viện không biết Doãn Hạ Võ thật ra là người của binh chủng bộ đội cơ mật, đa số đều nghĩ Doãn Hạ Võ là lính thường thôi, thân thủ tốt hơn người thường một chút.
Lần trước Giang Thiếu Bạch từng đỡ Hoàng Bội Bội té lầu, được đặt biệt danh là “đại lực ca”, thế nên trong mắt nhiều sinh viên học viện thì hắn rất lợi hại. Vì vậy hắn có thể đánh bại một người bình thường là chuyện đương nhiên mà thôi.
“Lão tứ, lát nữa không có tiết học, cùng đi ăn cơm không?” Quách Phạn lên tiếng hỏi.
Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Không được, câu lạc bộ cosplay mời tôi đến chụp bổ sung một vài tấm ảnh làm tuyên truyền rồi.”
Quách Phạn nhìn hắn, kinh ngạc nói: “Cậu đồng ý rồi?” Khi nào thì lão tứ – chuyên gia lười biếng – lại dễ nói chuyện như vậy?
Giang Thiếu Bạch nhún vai đáp: “Không đồng ý cũng không được. Tôi không muốn ngày nào trước sau giờ học cũng bị người ta chặn đường.” Hơn nữa nếu mấy người này làm ầm ĩ thì chuyện hắn thường xuyên trốn học rất dễ bị phát hiện.
Quách Phạn gật đầu nói: “Đúng, liệt nữ sợ nam triền.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Tên ngố này đang nói cái quái gì vậy?!
“Sai, sai rồi, là liệt nam sợ nữ triền.” Bách Quang Vũ sửa đúng.
Giang Thiếu Bạch: “…” Hai tên này đều ngốc như nhau! Nhưng nói đi nói lại, mấy tên lông xanh lông vàng trong câu lạc bộ cosplay đúng là phiền phức.
Giang Thiếu Bạch vừa tan học thì mấy thành viên câu lạc bộ cosplay đã chạy tới kéo hắn đi. Hắn bị kéo ra sân thể dục.
Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ mấy cô gái này phát rồ rồi, mấy ngày nay có không khí lạnh nên nhiệt độ giảm xuống rất nhiều, sinh viên trong học viên đã mặc áo lông. Mấy người này bắt hắn ăn mặc phong phanh thì thôi đi, còn vì mang lại cảm giác thần tiên bay bay mà mang mấy cái quạt gió thật to đến chỉa ngay vào hắn mà thổi.
Thời tiết đã lạnh còn thêm quạt điện, may người chụp ảnh là hắn đó, nếu là người thường thì chắc đã bị đám ngốc này làm viêm phổi luôn rồi.
“Bạn Giang, ngẩng đầu lên một chút.”
“Tổ đạo cụ, tổ đạo cụ đâu, gió, gió lớn thêm một chút, phải thổi bay dây cột tóc.”
“Bạn Giang, ống tay áo phải bay bay.”
“Bạn Giang, mở vai rộng ra một chút.”
“Vẻ mặt của cậu phải mơ hồ hơn, tưởng tượng một chút, hiện tại cậu đang đứng ở đỉnh núi, nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, dưới chân là xương trắng thê lương, mà cậu đang đau đớn vì mất người yêu, mắc phải vô số sát nghiệt, là một ma đầu lạc lối…”
Giang Thiếu Bạch: “…” Này đúng là rất khó tưởng tượng. Đạo diễn này bắt diễn nhiều quá.
Cuối cùng hắn bị mấy thành viên câu lạc bộ cosplay giày vò đến mấy tiếng đồng hồ mới được nghỉ một chút.
“OK, nghỉ ngơi giữa buổi mười phút.”
Nghe đạo diễn hô ngừng, Giang Thiếu Bạch thở phào nhẹ nhõm một hơi, tạo dáng cái gì đó đúng là không phải việc mà con người làm, hắn bỗng có xúc động muốn bỏ gánh giữa chừng mà chạy.
Đang lúc nghỉ ngơi giữa buổi thì có một nữ sinh đến đưa cho hắn một ly nước trái cây. Kể từ sau ngày kỷ niệm thành lập trường thì độ nổi tiếng của hắn trong học viện tăng vọt, có rất nhiều nữ sinh bắt đầu tiếp cận hắn.
“Bạn Giang, bạn thật sự rất đẹp trai đó.”
“Đâu có, đâu có.”
“Thoạt nhìn không kém mấy nam thần trên ti vi.”
“Đâu có, đâu có.”
“Bạn Giang, cậu mặc bộ đồ này rất có cảm giác ‘*mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.”
*Dùng hình dung công tử cổ trang khí chất ôn nhuận như ngọc.“Đâu có, đâu có.”
“Bạn Giang hiện tại đang hẹn hò với bạn Diệp Đình Vân hả?”
“Đâu có, đâu có…”
Giang Thiếu Bạch sửng sốt, phát hiện bản thân vừa thuận miệng đáp mấy lời không nên nói, nhất thời có chút bất đắc dĩ, quả nhiên cuộc sống luôn nhiều cạm bẫy!
“Bạn Giang, hình như bên kia có người đang nhìn cậu kìa! Người đến có vẻ bất thiện.”
Hắn hơi kéo mảnh vải đang che mắt xuống một chút rồi nhìn ra xa, thấy vài thanh niên cao lớn đứng đó. Giang Thiếu Bạch nhếch khóe miệng, cũng đoán được mấy người đó là ai.
Lần trước Doãn Hạ Võ thảm bại dưới tay hắn, mấy người này hẳn là chiến hữu của anh tìm đến. Người trong bộ đội dường như có khí tràng sát phạt đặc biệt trên người, rất dễ nhận ra.
Giang Thiếu Bạch kéo mảnh vải che mắt nhìn một chút rồi đeo lại.
Nhóm Đào Lâm đứng ở xa nhìn một lúc lâu.
“Chính là tên kia phải không?”
“Hắn đang làm gì vậy? Quay phim à?”
“Thoạt nhìn rất bình thường, thật sự là cao thủ sao?”
“Mà sao hắn ăn mặc như vậy?”
“Nếu hắn đón được một người rơi từ lầu cao mà lông tóc vô thương, vậy chắc chắn sức lực rất lớn, giao đấu với hắn không thể cứng rắn và so sức lực.”
Vài người đi đến gần Giang Thiếu Bạch, lên tiếng hỏi: “Cậu chính là Giang Thiếu Bạch phải không?”
Hắn cười cười đáp: “Đúng vậy.”
“Là chính cậu đánh bại anh Doãn?”
“Mấy người đến giao đấu à? Muốn lên từng người một hay là cùng lúc nhiều người? Đạo diễn rất nghiêm khắc, tôi chỉ có mười phút nghỉ ngơi thôi, mong mọi người tốc chiến tốc thắng.”
Vài binh lính bị lời nói ngông cuồng của hắn làm kinh sợ.
“Mạnh miệng lắm!” Đào Lâm không kiềm chế được. Hắn thầm nghĩ không biết có phải tên này quá nhập vai không, mặc cả bộ đồ cổ trang liền nghĩ bản thân là đại hiệp càn quét thiên quân. Hắn còn đeo mảnh vải che mắt, mấy người bọn họ đến gần cũng không thèm kéo xuống, đúng là quá khinh thường người ta.
Giang Thiếu Bạch thản nhiên nói: “Anh có lên đấu không?”
Đào Lâm thẹn quá thành giận: “Lên thì lên.”
Giang Thiếu Bạch nghe thế nhanh chóng ra tay, hắn kéo Đào Lâm một phát rồi quật người ngã xuống đất. Thật ra hắn hơi ngạc nhiên đối với thực lực của mấy người trong quân đội, lần trước lúc giao đấu với Doãn Hạ Võ, đối phương thất bại quá nhanh, ngay cả Giang Thiếu Bạch cũng không hiểu rõ luôn.
Tuy hắn nhủ bụng lần này sẽ ra tay từ từ, nhưng vừa giơ tay thì khó mà khống chế được bản năng nhiều năm.
Đào Lâm lập tức bị quật ngã xuống đất, sắc mặt đột biến. Hắn đã xem cảnh Doãn Hạ Võ bị đánh bại lần trước, còn tưởng là do anh quá khinh địch mới bị lật thuyền trong mương, nhưng lần này chính hắn kiểm chứng đối phương lợi hại thế nào.
Thấy Đào Lâm bị quật ngã, mấy binh lính còn lại không dám khinh thường Giang Thiếu Bạch, tất cả đồng loạt xông lên. Kỳ thật có vài binh sĩ là người hiếu chiến, gặp được cao thủ đương nhiên muốn luyện thử một trận.
“Mau chụp mau chụp! Chụp nhanh đi!” Đạo diễn ở bên kia thấy thế lập tức hô to.
“Đạo diễn, họ là ai vậy?”
“Tôi không biết. Nhưng hình ảnh này mang lại cảm giác rất tốt!”
Thành viên câu lạc bộ cosplay đứng quay chụp, xung quanh cũng có không ít người đứng hóng chuyện. Vài người đột nhiên xông lên đánh nhau với Giang Thiếu Bạch khiến khá nhiều người chú ý.
“Mấy người đang đánh nhau với Giang Thiếu Bạch là ai vậy?”
“Không biết, trông giống diễn viên quần chúng.”
“Quay clip à, còn mời nhiều diễn viên quần chúng như vậy!”
“Mấy diễn viên quần chúng này thoạt nhìn rất đúng kiểu mẫu.”
“Chỉ là nhìn được thôi, một đám cao to đông người mà đánh một người, may mà không đánh lại.”
Giang Thiếu Bạch nhảy lên cao, giữa không trung tung một cú đá, cực kỳ đẹp trai, hai binh sĩ bị hắn đá trúng ép lùi ra sau mấy bước.
“Bạn Giang nhảy cao ghê! Có treo dây cáp không, sao nhảy cao được như vậy?”
Sức lực của hắn rất lớn, một binh sĩ bị hắn gạt chân trực tiếp ngã chỏng vó lên trời. Có một người giao đấu quyền thuật với hắn, lập tức cả cánh tay tê rần.
Giang Thiếu Bạch lấy một địch tám, thành thục di chuyển giữa đám người, trông như đang càn quét tất cả. Lúc này hắn mặc cả bộ đồ cổ trang màu trắng, dưới hiệu ứng của mấy cái quạt, tóc bạc bay bay, quả nhiên rất có khí chất thần tiên.
Ở hiện trường có không ít fangirl cứ kinh hô từng đợt.
Diệp Đình Vân đứng trên khán đài nhìn xuống sân, thấy Giang Thiếu Bạch, ánh mắt cậu hiện lên vài phần kinh ngạc và cảm thán.
Ba phút sau, tám người giao đấu với Giang Thiếu Bạch đều nằm đất.
Đạo diễn thì mặt mày hớn ha hớn hở như hoa.
“Bạn Giang, cậu tìm mấy diễn viên quần chúng này ở đâu vậy, có thể làm lại một lần không? Chưa quay được đoạn đầu.” Đạo diễn gà mờ hưng phấn nói.
Mấy binh lính đang nằm dưới đất nghe đạo diễn nói mà muốn hôn mê ngất xỉu luôn, họ không phải là diễn viên quần chúng mà họ là… Mấy bộ đội nghĩ đến đây, lại cảm thấy bị xem là diễn viên quần chúng còn tốt, chứ nếu bị lộ thân phận thì càng mất thể diện.
“Hình như họ không đánh nổi nữa rồi.” Giang Thiếu Bạch lên tiếng.
“Bạn Giang, quay phim chút thôi mà, cậu ra tay nặng như vậy làm gì?”
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Không phải là do tôi quá nhập vai sao?”
Lúc này mấy cậu bạn cùng phòng cũng chạy tới, buổi quay chụp đã kết thúc.
“Lão tứ, lại có người đến tìm cậu gây chuyện à?”
Hắn gật đầu đáp: “Ừ, nhưng tôi cho họ nằm đất hết rồi.”
“Cậu đúng là trâu bò.” Lần này bảy tám người đến, thế mà lão tứ bị bịt mắt vẫn đánh thắng. Nhưng tiếc là bọn họ đến trễ, không chứng kiến được cảnh tượng đó.
Giang Thiếu Bạch phất tay áo: “Tàm tạm thôi.”
Một màn đánh nhau của hắn được cắt nối biên tập, sau đó đăng lên diễn đàn trường. Rất nhiều người biến thành fan của hắn, còn gọi hắn là “nam thần”.
Trải qua chuyện này, Giang Thiếu Bạch lại có thêm một biệt danh, “Tảo Địa Tăng”.
*Nôm na là sư quét rác. Trong “Thiên Long bát bộ”, Kim Dung miêu tả một nhân vật vô cùng bí ẩn. Chỉ xuất hiện chốc lát nhưng thân phận, võ công của ông quả thực khiến người khác phải kinh ngạc. Ông chính là: Tảo Địa Tăng còn gọi là Vô Danh Thần Tăng. Nhiều sinh viên đều nghĩ hắn là cao thủ tuyệt thế mai phục trong học viên. Đương nhiên cũng có người nghi ngờ hắn giả vờ thôi, thuê một nhóm diễn viên quần chúng đến lòe thiên hạ.
Nhưng video được đăng lên diễn đàn không lâu thì bị xóa bỏ.
Bách Quang Vũ nhìn Giang Thiếu Bạch, vô cùng sùng bái nói: “Lão tứ, cậu trâu bò muốn chết luôn.”
Giang Thiếu Bạch: “…”
Cậu bạn nhìn Giang tiểu gia, vô cùng tò mò hỏi: “Cậu có biết mấy người đánh nhau với cậu đều là cao thủ trong quân đội không?”
Giang Thiếu Bạch: “…” Cao thủ sao? Không đúng nha.
“Cấp trên trong quân đội đã ra lệnh xóa video đó.” Vẻ mặt Bách Quang Vũ khá kỳ lạ nói.
Trong học viện, nhiều sinh viên không biết lý do video bị xóa, mấy người biết nội tình thì bị ra lệnh câm miệng, nhưng tin tức của Bách Quang Vũ tương đối nhanh nhạy nên đã biết được.
Giang Thiếu Bạch xoa cằm nghĩ, thế mà bị bắt xóa, nhưng cũng khó trách, mấy người kia là thành viên đội đặc nhiệm, bị thảm bại như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt.
Hết chương 67