Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 72

Edit: OnlyU

Tại nhà của Trần Nguyên Khôn.

Trần Nguyên Khôn là dượng của Quách Phạn, là giáo sư đại học, lúc này trong nhà ông đang tập trung vài người.

Quách Noãn Nguyệt vừa xúc động vừa lo lắng, lo được lo mất.

“Cô đừng quá khẩn trương mà.” Quách Phạn cảm thấy lúc này cô hắn như kiến bò trên chảo nóng vậy, ngồi cũng không yên.

“A Phạm, đại sư sắp tới chưa?” Quách Noãn Nguyệt hỏi.

Quách Phạn nhìn đồng hồ rồi nói: “Sắp rồi ạ.”

Đây không phải lần đầu bà hỏi Quách Phạn, hắn bị bà khẩn trương hỏi nhiều lần rồi.

“Bác gái à, sao bác lại tin mấy chuyện này? Thiên sư cái gì, phong kiến cổ hủ quá.” Lâm Thượng lên tiếng.

Quách Noãn Nguyệt thản nhiên đáp: “Thử xem cũng không sao.”

Nếu việc này xảy ra ở người khác thì chưa chắc bà đã tin đại sư gì đó, nhưng chuyện này xảy ra trên người con trai bà, sao Quách Noãn Nguyệt có thể thờ ơ được?

“Bác trai, bác chính là giáo sư đại học đó! Bác cũng tin chuyện này sao?”

Trần Nguyên Khôn cau mày, ông cũng không tin lắm: “Noãn Nguyệt, hay là thôi đi, bỏ qua đi. Bạn của anh nói có quen chuyên gia nước ngoài, đã liên lạc cho anh. Nếu chuyên gia kia biết chúng ta dùng cách này thì có thể sẽ không đồng ý đến đây nữa.”

Quách Noãn Nguyệt lắc đầu, kiên định nói: “Không, dù là lừa gạt thì em cũng sẵn lòng mắc mưu.”

Từ khi con trai gặp tai nạn đến giờ đã có rất nhiều chuyên gia lớn nhỏ đến khám bệnh, cũng uống không ít thuốc men và truyền dịch, nhưng không có chút hiệu quả.

Hơn nữa Quách Noãn Nguyệt đã điều tra vài chuyện từng xảy ra, hầm đậu xe có không ít người chết, vậy mà thành viên câu lạc bộ Linh Dị đều an toàn đi ra, hình như tất cả đều dựa vào lá bùa này.

Lần trước lúc bà đeo bùa cho con trai, từng hoa văn màu vàng kim bỗng nổ mạnh, còn tỏa ra mùi thối kỳ quái, đó là những gì bà tận mắt chứng kiến.

Lâm Thượng bất đắc dĩ nói: “Bác gái, đây không phải là bác tự đưa tiền cho kẻ lừa đảo sao?”

Quách Phạn cau mày, không vui nói: “Lâm Thượng, không phải anh là bạn thân của anh họ tôi sao? Anh không hy vọng anh họ tôi khỏe lại à?”

Lâm Thượng lúng túng cười gượng: “Sao lại vậy được? Chẳng qua tôi nghĩ chuyện này nên tin vào bác sĩ, mấy thuật sĩ giang hồ chỉ dựa vào thủ thuật che mắt người ngốc thôi, gì mà ngâm trong chảo dầu, tay không bắt rắn… Đều là gạt người.”

Quách Phạn không cho là đúng: “Bạn tôi là thái tử gia của điện tử Hằng Dương, gia sản mấy trăm triệu, cậu ấy cần lừa đảo chút tiền này hả?”

Bùa bình an có hạn, nghe nói thành viên câu lạc bộ Linh Dị vô cùng tin vào lá bùa này, trưởng câu lạc bộ vốn định mua hết mà Bách Quang Vũ không đồng ý. Trên diễn đàn trường có người ra giá năm trăm ngàn tệ mua bùa bình an mà cũng không ai bán.

Quách Phạn nghĩ hắn mua 120 ngàn tệ thì đã lợi lắm rồi, nếu hắn không phải bạn cùng phòng thì phỏng chừng đã không mua được.

“Đương nhiên anh biết bạn cậu không lừa đảo, mà anh nghĩ chính bạn cậu e là cũng bị lừa…” Lâm Thượng lúng túng nói.

Quách Phạn buồn bực nói: “Trên đời này có rất nhiều chuyện không thể giải thích theo lẽ thường được…” Chuyện Hoàng Bội Bội trước đây cũng là vậy.



Giang Thiếu Bạch đeo kính râm và khẩu trang, võ trang đầy đủ đi đến nhà cô của Quách Phạn. Bách Quang Vũ vừa vào nhà, không khỏi giật mình: “Quách Phạn, cậu cũng ở đây à?”

Quách Phạn khó hiểu nhìn cậu bạn: “Đương nhiên tôi ở đây rồi.” Ý là hắn không nên ở đây sao?

“Đại sư tới chưa?”

Hắn nhìn sang người đứng cạnh Bách Quang Vũ, Giang Thiếu Bạch choàng khăn, đeo kính mát, dáng vẻ như đặc vụ.

“Sư phụ tôi đang bế quan, thế nên tôi đến thay.” Giang Thiếu Bạch lên tiếng.

Quách Phạn thầm nghĩ đại sư vẽ bùa có vẻ là cao tăng đắc đạo, thế mà đồ đệ lại không phải là tiểu sa di (hòa thượng mới xuất gia)? Chỉ là người bình thường, chẳng lẽ là đệ tử tục gia? Đồ đệ này của đại sư nhìn rất mode nha, khăn choàng này là hàng hiệu đó, đến hơn hai ngàn tệ một cái.

Nhưng sao hắn cứ có cảm giác người này quen quen nhỉ?

“Đại sư, mời vào, mời vào…” Quách Noãn Nguyệt vội lên tiếng.

Giang Thiếu Bạch đứng trong phòng nhìn thoáng tướng mạo vài người một lượt. Trong phòng có một người đàn ông trung niên đang đứng, thoạt nhìn khá nho nhã. Trên ghế sô pha là một cô gái đang bế một đứa bé, đứa trẻ chừng hai tháng tuổi, đang nhắm mắt ngủ ngon lành.

Ngoài ra còn một thanh niên trẻ, tuy người nọ cố làm ra vẻ bình thường nhưng Giang Thiếu Bạch vẫn nhận ra địch ý của đối phương.

“Thanh niên trẻ, cậu có tay có chân, hà tất đi lừa gạt người ta.” Lâm Thượng lên tiếng.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Này anh, chủ nhà còn chưa lên tiếng, anh cứ nhảy sồn sồn lên, rất không có giáo dục. Hơn nữa anh không biết việc này không liên quan gì đến anh sao? Anh có vẻ thích xen vào việc của người khác nhỉ?

“Cậu…”

Quách Noãn Nguyệt vội lên tiếng: “Đại sư đừng trách, ngài là do cháu tôi giới thiệu, đương nhiên tôi tin tưởng ngài rồi.”

Quách Phạn kéo Bách Quang Vũ qua một bên, nhỏ giọng nói: “Lão đại, cậu chơi tôi à? Sao lại tìm người đệ tử này?”

Bách Quang Vũ khó xử nói: “Lão nhị, cậu đừng nhìn bề ngoài, dù người ta chỉ là đồ đệ nhưng thực tế đã trò giỏi hơn thầy. Hơn nữa sư phụ người ta đã gần trăm tuổi, đi đứng không tiện.”

Quách Phạn: “…”

Người đệ tử này nói chuyện rất thẳng thắn, hình như không dễ chọc đâu. Không phải người xuất gia thường nói chuyện nhẹ nhàng lịch sự sao, người này thẳng thắn như vậy mà cũng có thể gia nhập phật môn?

“Vị này là?” Ánh mắt Giang Thiếu Bạch lướt qua cô gái đang ngồi trên sô pha, sau đó hắn quay qua Lâm Thượng: “Vị tiên sinh này thật thân thiết với Trần gia, đưa cả vợ con đến.”

Quách Noãn Nguyệt hơi lúng túng nói: “Đại sư nhìn lầm rồi, đây là bạn gái của con trai tôi.”

Giang Thiếu Bạch bật cười: “Ha, ra là vậy.”

Quách Noãn Nguyệt bị tiếng cười của hắn làm ruột xoắn cả lại.

“Đại sư, tôi thấy mắt nhìn của cậu còn kém lắm.” Lâm Thượng lên tiếng.

“Ánh mắt của tôi có kém hay không, hẳn là anh hiểu rõ mới đúng.”

Quách Noãn Nguyệt cau mày, không tự chủ siết chặt tay áo.

Sau khi con trai bà gặp nạn không lâu thì Lâm Dao tìm đến nhà, nói đang mang thai con của con trai bà. Quách Noãn Nguyệt nghĩ quá trùng hợp, nhưng con bà đã như vậy, đương nhiên Quách Noãn Nguyệt hy vọng có thể nối dõi tông đường cho con trai.

Sau đó Lâm Dao sinh một bé trai, Quách Noãn Nguyệt đã lén làm giám định ADN, đúng là quan hệ cha con.

Có điều… Quách Noãn Nguyệt âm thầm tính toán, phải tiêu ít tiền làm giám định AND thêm vài lần nữa mới được. Nếu lần trước là sai, vậy thì…

Bách Quang Vũ nhìn Quách Phạn nói: “Đây là chuyện gì, không nghe cậu nói mà.”

Quách Phạn cau mày: “Việc này… hơi phức tạp.”

Lâm Dao là bạn gái cùng đại học của anh họ Quách Phạn, hai người không cẩn thận mang thai, thật ra cả hai còn trẻ, bỏ đi cũng được, nhưng anh họ hắn gặp tai nạn, thế là cô hắn giữ đứa bé lại.

Bách Quang Vũ nghe thế bĩu môi, chỉ “à” một tiếng. Hắn đảo mắt, thầm nghĩ lão tứ sẽ không vô duyên vô cớ nói câu kia, cho nên… Chuyện này có nội tình sao?

“Phu nhân, Trần tiên sinh đâu?” Giang Thiếu Bạch hỏi.

“Ở trên lầu.” Quách Noãn Nguyệt đáp.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Chúng ta đi lên đi, lịch trình của tôi rất vội, sớm giải quyết thì tôi về sớm một chút.”

Quách Noãn Nguyệt vội nói: “Mời đại sư đi theo tôi.”

Giang Thiếu Bạch đi theo bà lên lầu hai, Trần Tiếu bị cột trên giường, ánh mắt vẩn đục.

“Đại sư, thế nào?”

Hắn híp mắt nói: “Đúng là bị nguyền rủa. Người hạ chú hẳn có ngày sinh tháng đẻ, tóc hoặc răng của anh Trần.”

“Nói nghe kêu ghê, quái lực loạn thần.” Lâm Thượng khinh thường nói: “Bác trai, bác tin hắn à? Nếu trong trường có người biết trong nhà bác làm trò này thì bác sẽ ra sao đây?”

Quách Noãn Nguyệt không vui nói: “Lâm Thượng, không ai bảo cậu phải tin, nếu cậu không quen nhìn thì có thể đi về.”

Bà siết chặt tay, nếu những lời đại sư nói là thật, vậy… Ngày sinh tháng đẻ và tóc của con trai bà không phải thứ ngường thười có thể lấy được.

“Bác gái, cháu…” Lâm Thượng đỏ mặt, đây là lần đầu tiên hắn bị Quách Noãn Nguyệt nói như vậy, hắn hơi lúng túng.

Quách Noãn Nguyệt mất rất nhiều công sức mới khiến Trần Nguyên Khôn đồng ý mời đại sư, bà không muốn giữa chừng bị Lâm Thượng phá hỏng. Hắn là học trò mà Trần Nguyên Khôn coi trọng nhất, gia cảnh không tốt nhưng ông tán thưởng tính cách của hắn. Quách Noãn Nguyệt vốn cũng có ấn tượng không tệ với Lâm Thượng, nhưng hiện tại biểu hiện của hắn đối với thuật sư làm bà vô cùng thất vọng.

Giang Thiếu Bạch khoanh tay, chờ mấy người còn lại khôi phục tâm trạng rồi mới nói: “Hiện tại tôi có hai phương án. Cách thứ nhất giá một triệu tệ, tôi trừ âm khí trên người anh Trần, giúp anh Trần khôi phục bình thường.”

“Cách thứ hai giá hơi đắt, hai triệu tệ, tôi dùng thuật phản phệ, trực tiếp khiến nguyền rủa phản phệ lên người đã hạ chú, như vậy anh Trần sẽ khôi phục càng nhanh, mà người hạ chú sẽ bị giảm thọ khoảng 20 năm.”

“Tôi chọn cách thứ hai.” Quách Noãn Nguyệt không cần suy nghĩ đã đáp.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Bác gái đúng là biết chọn. Tuy cách thứ hai hơi đắt nhưng phục vụ càng thêm chu đáo.”

“Bác gái tin hắn sao?” Lâm Thượng bỗng kêu lên.

Quách Noãn Nguyệt khó hiểu: “Tiểu Lâm, cháu đang khẩn trương cái gì vậy?”

Giang Thiếu Bạch cười cười đi đến gần giường bệnh, hắn giơ một tay hút âm khí hội tụ trên người Trần Tiếu, âm khí vừa tách ra khỏi người anh, Trần Tiếu bắt đầu kêu lên thảm thiết…

“Cậu đang làm gì đó?” Lâm Thượng bỗng nhào đến Giang Thiếu Bạch đang làm phép, kết quả bị hắn đá một cú bay ra.

Quách Phạn nhìn Lâm Thượng bị đá bay, trái tim bỗng nhiên đập mạnh.

“Đại sư?” Quách Noãn Nguyệt lo lắng kêu lên.

Trần Tiếu mở to mắt, liên tục vùng vẫy, miệng kêu la thảm thiết như dã thú nổi điên vậy.

Giang Thiếu Bạch nhàn nhạt giải thích: “Quá trình trừ chú không tránh được đau đớn, chủ yếu là thời gian hạ chú đã lâu, chú thuật ẩn nấp đã sâu.”

Không biết Trần Nguyên Khôn đang nghĩ gì mà đứng một bên không lên tiếng.

Trần Tiếu mở to mắt không ngừng la hét, Quách Noãn Nguyệt lo lắng xoắn gan xoắn ruột, nhưng thấy Giang Thiếu Bạch đang hành động nên không dám mở miệng nói gì.

Trần Tiếu từ từ bớt giãy giụa, âm khí trên người bị tách ra, tất cả chui vào người Giang Thiếu Bạch.

Sau khi âm khí được rút ra hết, Trần Tiếu ngừng vùng vẫy. Anh mở mắt ra, khá mệt mỏi nói một tiếng: “Mẹ.”

Quách Noãn Nguyệt vui mừng đến phát khóc.

“Đại sư, đại sư, cám ơn rất nhiều, tôi sẽ chuyển hai triệu qua thẻ.”

Giang Thiếu Bạch nhún vai: “Vừa rồi tôi chỉ nói đùa với phu nhân thôi, anh Trần bị hạ chú thời gian dài, cơ thể quá mức suy yếu, thế nên tôi không dùng cách thứ hai được, bởi vậy một triệu là đủ rồi.” Nhưng dù vậy thì một khi thuật pháp bị phá, người thi triển pháp thuật vẫn sẽ bị phản phệ.

Không biết Quách Noãn Nguyệt nghĩ đến điều gì, bà tươi cười nói: “Thủ đoạn của đại sư quả nhiên quỷ thần khó lường, không phải người thường có thể đuổi kịp.”

Quách Noãn Nguyệt nói xong từ từ trầm mặt, phản ứng vừa rồi của Lâm Thượng làm bà nhớ lại rất nhiều chuyện bị bỏ sót, cũng đoán được vài phần người hạ chú là ai.

Giang Thiếu Bạch thản nhiên đáp: “Phu nhân quá khen, cứ chuyển tiền vào số tài khoản này là được.”

Quách Noãn Nguyệt vội đáp: “Chắc chắn rồi.”

Hết chương 72
Bình Luận (0)
Comment