Gì Con Của Cậu Ấy Là Con Của Tôi

Chương 3


Editor: Tô
Beta by Mian
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Tỉnh Y, bên trong phòng bệnh cao cấp.

Liễu Sùng tỉnh dậy sau cơn mơ dài dằng dặc mệt mỏi, chưa kịp mở mắt anh đã ngửi thấy một mùi gay mũi của nước khử trùng.

Mở mắt nhìn một cái, phát hiện mình đang nằm trong phòng bệnh.

- --Thì ra vẫn chưa chết.

Ánh mắt Liễu Sùng thờ ơ, tâm trạng không lên cũng chẳng xuống.

Trong ánh mắt không có sự vui sướng khi thoát chết, chỉ có sự mờ mịt trống rỗng vô tận.

Trình Ương mất rồi, anh sống còn có ý nghĩa gì nữa.

Anh hồn bay phách lạc nhìn bình thuốc nước treo ở phía trên, nước mắt từ khóe mắt nhanh chóng rơi xuống, biến mất vào mái tóc đen dày hỗn loạn.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, vì thế tiếng dè dặt mở cửa đặc biệt rõ ràng.

Người đến nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, cầm hộp giữ nhiệt rón rén đi đến bên giường.

Người kia thấy Liễu Sùng ngơ ngác đang không tiếng động rơi lệ, trong lòng nháy mắt sốt ruột, vội vàng đặt cái hộp giữ nhiệt lên tủ đầu giường, tay chân luống cuống đứng trước giường Liễu Sùng muốn lau nước mắt cho anh lại sợ làm anh đau, chỉ đành lo lắng đứng đó hỏi "Tiểu Sùng cậu sao vậy, có phải đau lắm không, đừng sợ đừng sợ, tôi sẽ đi kêu bác sĩ tới cho cậu."
Người kia nói xong tập tễnh chạy ra ngoài phòng bệnh, bên ngoài truyền đến loáng thoáng tiếng nói chuyện "Mau đi gọi bác sĩ, Tiểu Sùng tỉnh rồi."
Tiểu Sùng?
Suy nghĩ dần dần rơi vào trạng thái khép mình lại, Liễu Sùng lờ mờ nghe thấy một cái tên quen thuộc, lập tức tỉnh táo lại nhìn xung quanh, trong phòng bệnh không một bóng người.

Lông mày anh khẽ cau lại, còn đang nghi hoặc thì cửa phòng bị đẩy ra.

Lưu Xung quay đầu lại nhìn, một bác sĩ và y tá mặc áo khoác trắng vội vàng chạy tới, quan tâm hỏi anh cảm thấy không khỏe khó chịu chỗ nào không.

Liễu Sùng trong nháy mắt vô cùng thất vọng, quay đầu mệt mỏi nhắm mắt lại, hoàn toàn không để ý tới hai người.

Quả nhiên là nghe nhầm, người đã chết như thế nào sao có thể đột nhiên xuất hiện...!
"Tiểu Sùng, chỗ nào không thoải mái phải nói với bác sĩ, không thể cáu kỉnh như vậy được."

Liễu Sùng toàn thân chấn động, lập tức mở to hai mắt nhìn theo nơi phát ra tiếng.

Ở cuối giường một ông lão vẻ mặt lo lắng đang khẩn trương nhìn anh.

"....Chú Tường..." Ánh mắt sắc bén của Liễu Sùng biến thành không dám tin, nhìn đối phương khẽ gọi.

"Chao ôi, tôi ở đây, có chuyện gì thì một hồi rồi nói, chúng ta trước tiên nên ngoan ngoãn khám bệnh đã." Ông lão hiền từ nhìn anh, là giọng điệu dỗ con nít mà Liễu Sùng quen thuộc.

Cảm giác này quá mức chân thực, Liễu Sùng sững sờ nhìn ông lão nhất thời không phản ứng kịp, theo bản năng ngơ ngác gật đầu.

Đợi đến khi bác sĩ hỏi anh không thoải mái chỗ nào, trong nháy mắt nhận ra được không đúng bật hẳn người dậy, nghi ngờ nhìn chằm chằm ông lão "Chú Tường?"
Chú Tường thấy đối phương nhìn mình cứ như không quen biết, lập tức bối rối "Thiếu gia, cậu-cậu chẳng lẽ bị đánh đến ngu người rồi sao? Mấy người mau xem cậu ấy như thế là bị làm sao đi."
"Ông đừng nóng, chúng tôi sẽ kiểm tra cho cậu ấy." Bác sĩ nam nói xong vươn tay ấn vai Liễu Sùng bắt anh nằm xuống.

Liễu Sùng lại không phối hợp, hất tay bác sĩ ra.

Anh đối với tình hình hiện nay có quá nhiều nghi hoặc.

Chú Tường quản gia Liễu gia rõ ràng đã qua đời, bây giờ vì sao lại đột nhiên xuất hiện.

Mình rõ ràng đã dính mấy dao, nhưng giờ phút này lại hoàn hảo không thương tổn gì, tất cả những hiện tượng kỳ lạ trên đều tạo ra tình huống khác thường này.

Nếu sự thật đúng như những gì anh nghĩ thì chắc hẳn bây giờ Trình Ương vẫn đang sống trong dòng thời gian này.

Nghĩ đến đây, tim Liễu Sùng không khống chế được mà đập liên hồi, nhưng anh thực sự không dám tin mình có thể trở lại khoảng thời gian Trình Ương vẫn còn ở bên cạnh anh, quá quỷ dị lại quá xa xỉ.

Liễu Sùng đã nếm trải quá nhiều lần mùi vị hy vọng biến thành tuyệt vọng, trái lại trở nên thận trọng hơn.

Anh cấp bách cần phải chứng thực hết thảy tất cả những thứ này không phải là nằm mơ, vì vậy anh nhìn chằm chằm chú Tường vội vàng đặt câu hỏi "Chú Tường, bây giờ là lúc nào vậy, tại sao cháu lại ở trong bệnh viện?"
Chú Tường bị hành vi khác thường của Liễu Sùng làm cho phát hoảng, ông không kịp để ý đối phương mà cầu cứu với bác sĩ, giọng điệu ra lệnh cầu khẩn nói "Mấy người mau kiểm tra cho cậu ấy một chút đi, đừng để bị đánh cho ngu luôn!"
Bác sĩ một bên trấn an chú Tường một bên nháy mắt với y tá, chuẩn bị ép Liễu Sùng nằm xuống làm kiểm tra.

"Tôi không bị sao hết, không cần kiểm tra."
Tình huống này không cần hỏi thêm Liễu Sùng cũng đã có câu trả lời khẳng định từ thái độ của đối phương.

Anh mừng như điên, kéo tay hai người ra, không chút do dự rút kim truyền dịch trên mu bàn tay phải ra, dưới vẻ mặt kinh hãi của ba người bên kia xoay người xuống giường muốn đi.


Nhưng anh còn chưa đứng vững thì trước mắt đột nhiên biến thành đen, hoa mắt choáng đầu.

Liễu Sùng vội vàng cúi người xuống vịn thành giường để cho mình không ngã nhào.

Chú Tường thấy vậy vội vã vòng qua tới đỡ anh nằm lên giường, đau lòng trách mắng "Bác sĩ nói cậu bị chấn động não nhẹ không thể xuống giường.

Cái đứa nhỏ này đúng là không làm mọi người bớt lo được mà.

Học theo người khác kéo bầy kéo đám đánh nhau làm gì, xem bây giờ biến thành cái dạng gì đây...!Mau cầm máu cho cậu ấy đi chứ, sao còn đứng ngẩn tò te ở đó làm gì!" Câu cuối cùng này nói cho bác sĩ muốn giúp chú Tường nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Bác sĩ vội vàng lên tiếng đáp lại, cầm bông băng y tá đưa tới cầm máu cho mu bàn tay của Liễu Sùng.

Liễu Sùng không còn chút sức lực nào nằm trên giường mặc cho bọn họ dày vò, thân thể đã bình tĩnh lại nhưng trong lòng vẫn vô cùng kích động.

Xác nhận lại chuyện sống lại không thể tưởng tượng nổi này là thật, anh tha thiết muốn gặp Trình Ương nhưng thân thể không cho phép, chỉ có thể tạm thời bỏ xuống ý định ngay lập tức xuất viện đi tìm cậu.

Nhưng điều này cũng không ngăn cản được anh suy tính mọi chuyện trước mắt.

Nguyên nhân kiếp trước sở dĩ cục diện như vậy xảy ra không phải không có lý do.

Mà hiện tại, anh cần phải tránh những quấy rối phiền nhiễu này, giữ chặt Trình Ương bên người.

Từ tình hình hiện tại để đoán thời gian cụ thể cũng không phải chuyện khó khăn.

Dần dần bình tĩnh lại Liễu Sùng chỉ suy nghĩ một chút liền xác định thời gian.

Anh sống một đời chỉ vào viện một lần duy nhất, nhưng lần đó làm anh cảm thấy rất vinh quang vì đã cản một gậy kia cho Trình Ương mới phải vào viện.

Cho nên bây giờ hẳn là năm lớp mười hai cuối cấp ba.

Lúc đó Liễu Sùng đang định đưa Trình Ương - ngời đã từ kẻ thù không đội trời chung trở thành người yêu của mình đi chơi.

Ai ngờ lại đụng phải Vương Nhiên, tên côn đồ từng bị anh dạy dỗ.

Tên khốn nạn đó kéo theo một đám người, chúng lập tức chặn đầu cả hai người bọn họ, bại tướng dưới tay Liễu Sùng trước đây cậy thế không biết nhục là gì.


Liễu Sùng từ trước đến nay không biết chữ Sợ hãi viết thế nào dĩ nhiên khinh thường ứng chiến, loại tình huống đó không cần phải ứng phó.

Cũng may Vương Nhiên tuy không biết xấu hổ nhưng cũng không có ý định làm gì Trình Ương - người đã từng giúp đỡ hắn trước đó nên đã chủ động tha cho cậu.

Liễu Sùng nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, nhưng đáng tiếc là Trình Ương không hề cảm kích tấm lòng của côn đồ mà chọn ở lại chịu chung hoạn nạn đối phó bọn họ với Liễu Sùng.

Nhóm người Vương Nhiên chưa bao giờ nhìn thấy một người không biết tốt xấu như vậy, người ngoài khích mấy câu, hai nhóm một lời không hợp xông vào liền đánh nhau.

Liễu Sùng từ nhỏ đã học tán đả, đối phó bọn họ không nói gì, nhưng Trình Ương lại chỉ dựa vào sức mạnh tàn nhẫn của thiếu niên cùng người khác liều mạng đấm nhau.

Bọn côn đồ không làm gì được Liễu Sùng liền nhìn thấy lỗ hổng này, toàn bộ nhảy qua bao vây Trình Ương.

Liễu Sùng vì bảo vệ Trình Ương mà trúng một gậy ngay ót.

Khi đó anh bị đánh ngã sấp ra trên đất, nếu không phải có người qua đường đi vào đụng phải báo cảnh sát, chỉ sợ cũng không phải chấn động não đơn giản như vậy.

Tán thủ (tiếng Trung: 散手, tiếng Anh: Sanshou) là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa (còn gọi là kungfu).

Bản thân môn tán thủ lại được phân chia ra 3 dạng:
Tán thủ Thể thao (Sport Sanshou, Chinese Kickboxing): Đòn thế thể thao;
Tán thủ Dân sự (Civillian Sanshou): Đòn thế dân sự;
Tán thủ Quân sự (Military Sanshou, AKA Qinna Gedou): Đòn thế dành cho quân đội.

Tại Việt Nam hiện đang lưu hành 2 dòng là: Tán thủ dân sự và Tán thủ thể thao.

Kể từ ngày nhập viện đó dường như kích hoạt hiệu ứng domino xui xẻo giữa hai người họ, chuyện bất hạnh bắt đầu nối nhau mà tới.

Vài ngày sau khi xuất viện, Trình Ương người đang phải đối mặt với kỳ thi tuyển sinh đại học đã bị đuổi khỏi trường một cách khó hiểu vì sự kiện đánh nhau và ẩu đả mà mỗi người đều phạm phải.

Không đợi Liễu Sùng đi phòng giáo vụ lấy lại công đạo cho Trình Ương đã bị tài xế lấy danh nghĩa của cha anh đón anh từ trường học về Liễu gia.

Vừa bước vào nhà, chỉ thấy Liễu Hoa Cường nổi giận đùng đùng đứng dậy đi tới, trước mặt mẹ kế cùng con trai bà Liễu Kinh hung tợn tát Liễu Sùng một bạt tai, mạnh đến nỗi suýt làm anh té ngã.

Sau đó Liễu Sùng tràn đầy lệ khí và nghi hoặc căm tức nhìn ngón giữa đang chỉ thẳng vào chóp mũi bị đánh đau nhức "Đồ súc sinh vô liêm sỉ, mặt mũi trong trường học bị mày vứt sạch! Lại đi ăn chơi trác táng với một thằng con trai! Tại sao tao lại sinh ra một thằng cặn bã vô liêm sỉ đến như mày chứ! Nói đi! Có phải lần trước nhập viện cũng bởi vì nó mới đánh lộn với đám du côn kia đến đúng không?!"
Liễu Sùng thấy thái độ của đối phương, trong nháy mắt liên tưởng đến mọi chuyện phát sinh gần đây, đoán chừng không thoát khỏi liên quan đến Liễu Hoa Cường.

Anh nhíu mày đứng thẳng dậy, nhìn xuống Liễu Hoa Cường thấp hơn mình một nửa, anh còn trẻ hết sức bốc đồng không ngại thổ lộ tình cảm của mình, cũng không che giấu sợ chán ghét trong lòng, lạnh giọng giễu cợt "Tôi thích em ấy là ăn chơi trác táng, vậy ông năm đó sau lưng vợ con ra ngoài cùng những thứ lai lịch không rõ □ □ dơ bẩn kia vui vẻ thì gọi là gì, gọi là tình yêu sao?"
Lời này một mũi tên bắn trúng ba con nhạn.

Sắc mặt Liễu Hoa Cường lập tức thay đổi, vô thức nhìn hai người phía sau.

Người phụ nữ vẫn luôn ngồi ở một bên xem kịch cùng với Liễu Kinh sớm đã đen mặt, Liễu Kinh càng giống như một tên hề nhảy nhót, vẻ mặt giận dữ kêu gào: "Mẹ mày mới là □ □! Cha tao căn bản không yêu bà ta! Bà ta là đồ ti tiện rẻ tiền! Còn sinh ra tên rác rưởi thích chơi đàn ông như mày! Hai mẹ con chúng mày đều là rác rưởi! Cút ra khỏi đây càng sớm càng..."

Chưa kịp nói hết lời, Liễu Sùng đã lao tới đạp tên này xuống đất, giẫm lên mặt hắn, cảm khái nói nhỏ "Mẹ tao mù, còn mẹ mày, tiện."
Tiện (贱): hèn hạ, ti tiện, bỉ ổi, đê tiện,......!
Người phụ nữ ngồi kế bên giận phát run, đứng dậy hung ác nói "Liễu Sùng! Đừng có mà ức hiếp người quá đáng! Tôi tự nhận tôi đối với anh không tệ, anh dựa vào đâu lại sỉ nhục tôi như vậy!"
Liễu Sùng không cho là đúng cười cười "Nói thật thôi, bộ sai sao?"
"Súc sinh! Mày con mẹ nó muốn tạo phản có phải không hả!" Liễu Hoa Cường nghe vậy liền xông tới nhấc chân đá.

Liễu Sùng dễ như trở bàn tay tránh thoát đồng thời bổ thêm một cước trên người Liễu Kinh, giãn khoảng cách với Liễu Hoa Cường, một bên lui ra cửa một bên không chút tình cảm nói "Tôi biết trong lòng ông vẫn luôn hận mẹ tôi vì đưa ông đi trên con đường bẩn thỉu này.

Bà ấy đã chết mấy năm rồi, mọi thế lực đều chuyển dưới quyền ông hết rồi, ông không cần diễn làm bộ quan tâm đến tôi, sống cuộc sống gia đình ba người cho tốt, bớt can thiệp vào chuyện của tôi đi."
Liễu Hoa Cường vô cùng tức giận ngược lại cười "Không can thiệp vào chuyện của mày? Để cho mày tiếp tục ở bên ngoài chơi trai ném mặt mũi của Liễu Hoa Cường tao? Từ hôm nay trở đi mày đừng hòng ra ngoài làm bừa, hôm nay mày có thể ra khỏi cửa này, tao gọi mày là bố!"
Chân mày Liễu Sùng nhíu chặt, đối mặt với ông một lát đột nhiên xoay người kéo cửa chạy ra ngoài.

Nhưng mới chạy đến trong sân, một đám côn đồ từ bốn phương tám hướng đột nhiên ùa ra vây quanh anh, hai quyền khó địch lại bốn tay.

Phản ứng đầu tiên của Liễu Sùng là chạy, sau khi không chạy ra ngoài được liền cùng một đám người đánh loạn cả lên.

Lúc đầu mọi người bận tâm thân phận của hắn chỉ thủ không công, giằng co hơn mười phút sau, Liễu Hoa Cường vừa nói một câu đánh cho tàn phế là được, Liễu Sùng trong nháy mắt bị thua thiệt, rất nhanh bị một đám người vây bắt, tịch thu điện thoại nhốt vào trong phòng.

Sau đó, Liễu Sùng mỗi ngày đều cố gắng nghĩ cách chạy trốn, đổi lại kết quả là đối phương càng trông coi càng chặt chẽ, càng ngày càng siết chặt.

Liễu Sùng không quan tâm mình sẽ bị giam bao lâu, tuy rằng lo lắng Liễu Hoa Cường sẽ gây bất lợi cho Trình Ương, nhưng dù có lo lắng đến đâu thì cũng vô dụng.

Liễu Hoa Cường tàn nhẫn đến mức muốn nhốt anh lại khóa chặt những lối thoát mà anh có thể trốn thoát, ngay cả cửa gỗ cũng được thay bằng cửa sắt, căn phòng này hoàn toàn là nhà tù.

Anh không có bất kỳ tin tức gì bên ngoài, Tình hình của Trình Ương như thế nào anh cũng không cách nào biết được.

Liễu Sùng bắt đầu ngày càng sa sút, ăn nuốt không trôi, sống người không ra người ma không ra ma, bị nhốt ở căn phòng đó suốt nửa năm sau anh mới được người lén lút thả ra.

Sau khi Liễu Sùng đi ra ngoài, điều đầu tiên anh làm đến nhà Trình Ương để tìm cậu nhưng Trình Ương đã biến mất từ ​​lâu.

Kể từ đó, Liễu Sùng đã phái người đi tìm Trình Ương, nhưng mà, mỗi lần có người mang tin tức trở về đều không liên quan gì đến em ấy, cho đến khi Triệu Tiêu gọi điện thoại đến...!
Mu bàn tay nhói đau khiến Liễu Sùng từ trong hồi ức tỉnh táo trở lại.

Anh lặng lẽ nhìn kim đã châm lên mu bàn tay một lần nữa, thầm thề rằng sẽ không bao giờ dẫm lên vết xe đổ kia nữa.

Sẽ không để cho súc sinh Liễu Hoa Cường giam cầm anh nửa năm, sẽ không để Trình Ương bị uy hiếp, để em ấy biến mất trong cuộc sống của mình nữa, có con với một người phụ nữ nào đó, đến cuối cùng còn uỷ thác cho anh!
Không bao giờ cho phép điều này xảy ra một lần nữa!
Liễu Sùng oán hận nghiến răng, một lát sau thể lực chống đỡ hết nổi dần dần thiếp đi.

- ---------------------
Tô: Tch tch note có 1 câu mà đã vl =)))))))))))))))).

Bình Luận (0)
Comment