*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit by Bếp Tô Lam
Beta by anh Cún
______________________________
Phó Dương đột nhiên bị túm cổ áo, còn chưa kịp xem là ai, chỉ theo bản năng cau mày, thì bị kéo cho lảo đảo một cái, suýt nữa ngã nhào lên người đối phương. Túi trong tay cũng rớt xuống, nhưng còn chưa chờ hắn đứng vững thì bị người ta kéo cổ áo lên. Lúc này hắn mới ngẩng đầu lên nhìn đối phương, là một trong ba người vừa vào sân kia, đang hung dữ như ma quỷ nhìn mình.
Phó Dương lạnh lùng liếc nó, không đợi người kia nói chuyện, hắn trầm mặc im lặng hỏi: “Làm gì.”
Thanh âm của hắn nhẹ bỗng, tựa như chưa ăn cơm vậy.
Hoàng Thừa nhất thời nóng đầu tiến tới lôi cổ áo Phó Dương, còn chưa nghĩ ra làm sao để phát hoả, ai biết cúi đầu nhìn đối phương mặt mày vô vị thì lập tức càng tức hơn. Người này hại bọn họ lỗ một khoản tiền còn chưa giải thích, bây giờ còn làm mặt vô tội nữa. Hoàng Thừa giận không thôi, cắn răng nghiến lợi nói: “Làm gì hả? Tao muốn làm gì mày không phải là biết rõ nhất sao?”
“Không biết.” Phó Dương đứng vững, duỗi tay nắm lấy tay Hoàng Thừa, mặt không thay đổi không sợ hãi bình thản nói: “Buông tay, cậu làm rách quần áo tôi, phải đền.”
Hoàng Thừa tức đến bật cười, càng ra sức nắm chặt quần áo Phó Dương kéo người đến sát thân mình, cười lạnh: “Đền? Mày bồi thường tổn thất của chúng ta trước đi rồi nói!”
Phó Dương lại bị kéo cho lảo đảo một bước, nhìn khuôn mặt trước mặt cách mặt mình quá gần khẽ cau mày, hắn có chút không vui muốn kéo Hoàng Thừa ra một chút, nhưng không biết sao tên Hoàng Thừa này lại nắm chặt như vậy, cứ như sợ hắn bỏ chạy vậy. Phó Dương dứt khoát từ bỏ, nhìn chằm chằm Hoàng Thừa nói: “Cậu muốn tôi đền cái gì, buông tay trước đi rồi nói.”
“Không buông.” Hoàng Thừa bảo: “Đền trước.”
“Buông tay trước.”
“Không buông!”
Phó Dương: “….”
Hai người giằng co không nghỉ, người trong sân yên tĩnh, rối rít đứng một bên xem náo nhiệt.
Phó Nhị Hữu hồi phục tinh thần, vội vàng đi tới khuyên can Hoàng Thừa, cười xòa nói: “Chàng trai trẻ, đừng đánh nhau đừng đánh nhau, có gì thì nói. Cháu chú không hiểu chuyện, chú thay mặt hắn xin lỗi mấy cậu, cậu đừng nói giận.”
Mà Hoàng Thừa hoàn toàn bị chọc giận, không chút nghĩ ngợi gạt Phó Nhị Hữu qua một một bên: “Hắn không hiểu chuyện liên quan quái gì đến bọn tôi! Ai vì sự không hiểu chuyện của hắn mà trả tiền hả? Một lần thì cũng thôi đi, bây giờ còn muốn làm một lần nữa? Tưởng tiền là súng nói bắn một cái là bắn được hả?”
Phó Dương liếc nhìn Phó Nhị Hữu khổ sở hơi cau mày, lúc nhìn lại Hoàng Thừa thì ánh mắt đã không còn thân thiện nữa: “Chú tôi lớn tuổi, cậu đừng có động tay động chân. Có chuyện gì, cần phải đền bao nhiêu tiền, cậu nói rõ, tôi sẽ nghĩ biện pháp đền cho cậu, chứ động tay động chân với trưởng bối có còn là đàn ông không.”
Hoàng Thừa cũng biết hành động trút cảm xúc của mình lên người người khác là không đúng, nhất thời có chút chột dạ, chỉ đành cứng cổ nói xin lỗi với Phó Nhị Hữu. Liễu Sùng lúc này mới đột nhiên phản ứng lại, vội vàng đưa Màn Thầu cho Trình Ương mặt mày đầy kinh ngạc, đi tới nắm lấy cổ tay Hoàng Thừa, trầm giọng: “Em buông tay ra trước đi, có gì thì nói. Táy máy tay chân làm gì, không sợ bị người ta chê cười hả.”
Cả người Hoàng Thừa cứng đờ, bây giờ mới chú ý đến xung quanh phần lớn là phụ nữ xách hàng hoá, nó không cam lòng quay đầu đưa mắt nhìn Liễu Sùng, lại nhìn Phó Dương sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, trong lòng vẫn giận không chịu được, nhưng vẫn cắn răng thả lỏng tay, không quên hung hăng nói: “Hôm nay phải nói cho rõ!”
Liễu Sùng lại nhíu mày lại, kéo Hoàng Thừa ra sau lưng tỏ ý nó đừng nói nữa. Anh ung dung thản nhiên nhìn người trong sân, mọi người đang tụ năm tụm bảy ở một chỗ, chỉ chỏ Hoàng Thừa xì xào bàn tán. Đang bế tắc không biết làm thế nào, Trình Ương khẽ thở dài tiến tới, Màn Thầu rụt rè nhìn Hoàng Thừa, đưa tay muốn Hoàng Thừa ôm, âm thanh non nớt vang lên: “Hầu Nhi hông đánh nhau nha~….”
Hoàng Thừa hơi nguôi giận, đón lấy Màn Thầu. Màn Thầu liền nhào vào trong vòng tay Hoàng Thừa ôm lấy cổ nó, ngoan ngoãn nằm trên vai yên lặng nhìn Phó Dương đối diện.
Trình Ương thấy cảm xúc của Hoàng thừa đã ổn định lại, cậu đi tới lấy nhặt túi bự có chút nặng của Phó Dương lên đưa cho hắn, áy náy cười một tiếng: “Em trai tôi không hiểu chuyện, tôi thay mặt em ấy xin lỗi cậu, có chỗ nào đắc tội cậu xin cậu đừng để bụng.”
Phó Dương nhìn cậu một cái, nhận lấy túi bao bố, siết chặt: “Ừ.”
Trình Ương lẳng lặng đứng mấy giây, nhìn vào trong túi hắn, hỏi: “Đây là rau khúc cậu hái?”
Phó Dương yên lặng gật đầu.
Trình Ương nói: “Có bao nhiêu, tôi muốn hết.”
Hoàng Thừa kinh ngạc trợn mắt, Phó Nhị Hữu với Phó Dương thì đầy bất ngờ nhìn cậu.
Phó Nhị Hữu vội vàng nói: “Tiểu Trình à, tình hình hàng hoá của hắn cậu không biết sao…”
Trình Ương cụp mắt mím môi, ôn hòa điềm tĩnh, cậu trêu bảo: “Hiện tại con tự mình lấy hàng này, tình hình gì thì tự bản thân con nắm rõ. Nhưng mà chú Phó, sau này chú thu giúp con nhớ phải lưu ý nhiều một chút, nếu có vấn đề gì là con sẽ trả lại hàng. Chú giúp con thu đi, bắt cho con thêm một con gà mái nữa. Đã không còn sớm rồi, chúng con cũng phải trở về thôi.”
Phó Nhị Hữu thấy Trình Ương không so đo tất nhiên là vui vẻ, bận rộn một bên đáp lại một bên chạy đến chỗ Phó Dương nói: “Còn không mau cảm ơn anh Trình đi.”
“??” Hoàng Thừa không giải thích được nhìn Liễu Sùng: “Anh Trình đang làm cái gì vậy anh?!”
Liễu Sùng vỗ vai Hoàng Thừa, tận tình khuyên bảo: “Em ấy làm việc gì cũng có lý của em ấy, chú quan tâm làm gì. Mà ngược lại chú đấy, không nói một lời liền xông tới lôi lôi kéo kéo người ta. Cái tư thế kia, chậc chậc, không biết còn tưởng chú nhân cơ hội chiếm tiện nghi người ta không.”
“!!” Hoàng Thừa nổi khùng: “Em chiếm tiện nghi hắn?! Em còn chưa đến mức không phân rõ công tư đâu!”
Liễu Sùng cười không nói.
Hoàng Thừa bên này không hài lòng Trình Ương quá tốt bụng, Phó Dương bên kia lại không muốn nhận lòng tốt này. Ánh mắt hắn phức tạp liếc nhìn Trình Ương, mím môi xách túi muốn đi.
Phó Nhị Hữu cả kinh, vội vàng đuổi theo nắm lấy cánh tay hắn, Trình Ương chú ý tới bàn tay đen gầy của Phó Nhị Hữu như nắm lấy một cành cây, nắm một cái đã bao trọn cổ tay Phó Dương, Phó Nhị Hữu có chút lúng túng nhỏ giọng hỏi: “Thằng nhóc cháu làm gì đó, người ta muốn thu hàng của cháu, mà cháu vậy giờ thì tốt rồi, không nói hai lời muốn rời đi. Dù gì cũng phải chào hỏi chứ, đừng làm người làm chú đây khó xử.”
Phó Dương nói: “Cháu đi hái lại cho hắn, cái này không tốt.”
Trình Ương không biết sao bị lời này làm cho ấm lòng, Liễu Sùng với Hoàng Thừa cũng không ngoại lệ. Tuy Hoàng Thừa không thể hiện ra nhưng tâm trạng đã khá hơn nhiều.
“Không cần, lấy cái này đi, lần sau ra ngoài hái lại.” Trình Ương đi tới nhận lấy túi trong tay thiếu niên, nói: “Lần sau hái ngon một chút, về giá cả tôi sẽ không bạc đãi cậu.”
Phó Dương nhất thời xuất thần nhìn về phía Trình Ương, thật lâu sau mới ừ một tiếng.
Hàng hoá Trình Ương cũng không cân hàng kiểm tra, tính tiền cho Phó Dương. Phó Nhị Hữu kêu bọn trẻ tới dọn ghế tới, rót nước, còn ông thì như sấm rền gió cuốn kéo mọi người đi thu hàng, lâu lâu còn phát hiện hàng một hai hàng không quá tốt, còn rất chuyên nghiệp chặt chém giá cả, rất nhanh cũng thu hàng cho Trình Ương xong xuôi. Gà vườn nhà ông cũng khá già rồi, vì vậy lại chạy nhà hàng xóm bắt gà cho bọn Trình Ương.
Trong sân chỉ còn lại mấy nhóc con tám chín tuổi ngồi trên thềm đá tò mò nhìn bọn họ, Trình Ương lúc này mới vỗ vai Hoàng Thừa, nói: “Hoàng Nhi, sau này đừng manh động như vậy, mặc dù cách làm của cháu ông ấy không đúng, nhưng nhìn ra cũng không phải người xấu gì. Con người chú Phó cũng không tệ, bình thường chúng ta không cách nào xuống nhận hàng đều toàn dựa vào ông ấy kiểm định hàng cho chúng ta, nên mới không có nhiều việc như vậy. Mà bây giờ em khiến ông ấy không xuống đài được, chắc chắn sẽ khiến ông ấy bận lòng nhớ việc này.”
Hoàng Thừa cũng biết mình quá bốc đồng, vì vậy biết điều ngoan ngoãn nhận sai. Trình Ương cũng không truy cứu, chỉ gật đầu một cái.
Không lâu sau, chú Phó quay lại.
Đáp ứng yêu cầu mua thêm một con gà vườn của Trình Ương, lúc này Phó Nhị Hữu đang tóm hai con gà mái lông mượt mà, cười híp mắt đi tới hỏi: “Tiểu Trình, con nhìn xem gà thấy thế nào.”
Trình Ương không chút keo kiệt khen ngợi: “Gà vườn đúng khác hẳn, nhìn nó tốt hơn gà công nghiệp, mắt nhìn chú Phó tốt thật.”
Phó Nhị Hữu ha ha cười một tiếng, hiển nhiên rất hưởng thụ. Ông bận bịu tìm dây tới trói chân gà lại, xong lại đi tìm túi bao bố tới nhét vào để dễ dàng mang đi.
Trình Ương nhận túi, đưa một trăm tệ qua, Phó Nhị Hữu vội vàng cười nhận tiền xong tìm tiền lẻ thối cho cậu. Sau khi làm xong tất cả thì mời bọn họ vào trong nhà ngồi.
Nhà Phó Nhị Hữu là nhà sân vườn tiêu chuẩn, trong nhà trên bừa bộn chứa không ít đồ, ông vội vàng dùng tay áo lau sạch mấy cái ghế cho bọn họ, lại chạy đi rót nước. Lúc này mới ngồi vào chỗ mình, nhìn bọn họ cười híp mắt bảo: “Tiểu Trình à, loại rau nào phổ biến trên thành phố vậy. Sau khi thu hoạch rau trên đất thì chú liền trồng mấy loại bán chạy đó, thuận tiện huy động thêm mấy người khác hợp tác nữa.”
Trình Ương nghĩ một chút, bảo: “Chỉ cần là rau theo mùa, hàng được phân bón bằng ở nông thôn là được rồi. Đúng rồi chú Phó, sao con không thấy đậu tằm đâu, đậu tằm địa phương chúng ta chắc tầm này cũng trưởng thành rồi đi.”
Thông tin về Đậu tằm“Không chỉ đậu tằm, còn có hành lá, cải thìa nữa, đâm chồi cũng một thời gian rồi, chừng đến tiết thanh minh là có thể cung cấp cho con.” Phó Nhị Hữu cười nói: “Những thứ này đều là loại trồng ở bên kia, cùng một chỗ với lúa mì, còn cải thìa thì là ruộng nước bên kia, không thích hợp trồng đậu tằm.”
Trình Ương bừng tỉnh gật đầu, bảo: “Đến lúc chín muồi rồi thì phiền chú thu hàng giúp con.”
Phó Nhị Hữu sảng khoái đáp: “Được, không thành vấn đề.”
Trình Ương cũng cười theo. Ở phương diện này thì Trình Ương lại biến thành chuyên gia, ngược lại không có chỗ để cho Liễu Sùng với Hoàng Thừa nói chuyện.
Hai người trò chuyện một lúc lâu, Phó Nhị Hữu không biết nghĩ tới điều gì, ông nhàn nhạt thở dài, nói: “Tiểu Trình, hôm nay thật là để mấy cậu chê cười rồi. Đứa cháu kia của chú không hiểu chuyện, chú còn chưa cảm ơn con đã giảng hoà cho chú đâu, cũng để cho chú không mất mặt ở trước hàng xóm dân thôn quê ở đây. Nếu không cái mặt già này của chú không biết đặt ở đâu nữa.”
“Chú Phó chú đừng có nói vậy, là em trai con không hiểu chuyện, phải con xin lỗi với chú mới đúng.” Trình Ương vừa nói thì trầm mặc một lúc, có chút cẩn thận nói: “Con thấy cháu chú thật ra cũng rất hiểu chuyện, chú cần cù thật thà như vậy, đứa trẻ chú dạy dỗ cũng không xấu gì. Cậu ấy làm như vậy hẳn phải có duyên cớ gì đó chăng.”
“Haiz, còn không phải sao.” Phó Nhị Hữu nói: “Tiết thanh minh sắp tới rồi, nó không phải vì muốn kiếm chút tiền vàng bạc đi tảo mộ cho cha mẹ nó sao, nhắc tới cũng đáng thương.”
Ba người ngẩn ra, chưa từng nghĩ đối phương thừa dịp làm trò xấu là bởi vì nguyên nhân này.
Phó Nhị Hữu thấy sắc mặt bọn họ thổn thức, không chờ bọn họ hỏi liền nói hết ra.