Giã Biệt Tình Xa

Chương 8

"Ngón tay máu còn cách một tòa nhà ..." Bên dưới một chiếc lều được làm nhanh từ chăn, những chiếc kẹp ghim an toàn và ghế trong nhà bếp, Hope dọi chiếc đèn pin dưới cằm và nhìn chằm chằm vào hai khuôn mặt trẻ con đối diện với cô. Cô mở miệng và tiếp tục câu chuyện đáng sợ bằng giọng đáng sợ nhất của mình. "Tôi chạy và trốn đằng sau giường, nhưng tôi vẫn nghe thấy 'Ngón tay máu còn cách một tòa nhà ...'. Cô trượt tay dưới đống túi ngủ và gõ khớp ngón tay vào sàn gỗ cứng. "Ngón tay máu ở dưới cửa nhà mi ..." Mắt Adam mở lớn và Wally nhai nhai môi dưới của mình. " ... cốc ... cốc ... cốc." Cô với tay ra. "Tôi mở cửa ... và có một đứa bé đứng ở đó." Cô dừng lại để gây hiệu quả kịch tính, sau đấy tiếp tục. "Cậu bé bị giấy cắt chảy máu, và cậu ấy cần một miếng dán BandAid.".

Trong nhiều phút, những cậu bé nhìn chăm chăm vào cô trong bóng tối của chiếc lều bằng chăn. Sau đó chúng nhìn nhau và khịt mũi.

Adam lắc đầu. "Câu chuyện đó rất khập khiễng.".

"Thậm chí nó chẳng đáng sợ gì cả," Wally thêm vào.

"Các cháu sợ mà," cô nói. "Cô thấy rồi.".

"Wally thôi, nhưng cháu thì không.".

Wally đấm vào vai Adam. "Không thể nào.".

"Thôi nào, các chàng trai," Hope phàn nàn khi hai cậu bé tiếp tục đấm vào cánh tay nhau. "Các cháu sẽ làm sập căn lều một lần nữa, và lần tới cô sẽ không dựng nó lại đâu." Hai đứa đã dành phần lớn thời gian của buổi tối trong những cuộc lộn xộn ẩu đả, và trong khi chúng dường như thực sự thích thú việc đấm và đâm sầm vào nhau, chuyện đấy lại khiếp Hope phát điên. Khiến cô phải nghĩ đến cái chai rượu nho trong tủ lạnh. Một ly có thể không có tác hại gì nhưng bố Adam sẽ nghĩ rằng cô không thể xoay xở với hai cậu nhỏ. Có thể trông không được hay lắm khi anh đến đón con trai và Hope đang nốc rượu vang.

"Hai đứa tự kể chuyện cho nhau trong khi cô dọn dẹp nhé" cô nói khi cô bò ra khỏi lều. Cô đứng lên và duỗi tay trên đầu. Lúc lớn lên, cô và anh trai mình cũng đánh vật, và anh trai cô đã cù cô cho đến khi cô làm ướt cả quần, nhưng khỉ ạ, không giống như Adam và Wally. Hai đứa bé đó liên tục động tay động chân.

Cô nhặt những lon Pepsi vơi một nửa từ bàn uống nước và một bát bắp rang bơ rồi bước vào bếp.Cô đã nghe điện thoại của Dylan khoảng bốn lăm phút trước, anh gọi cho cô để nói rằng họ đã chuyển Shelly đến bệnh viện ở Sun Valley. Vết thương của cô ấy trở nên nghiêm trọng, cần phải phẫu thuật để chữa trị một số phần bị thương. Anh cũng nói rằng cặp sinh đôi đang trên đường đến bệnh viện, và ngay khi họ đến, anh sẽ về để đón hai cậu bé.

Hope đặt chiếc bát lên mặt bếp, rồi đổ những lon Pepsi đi và quăng chúng vào thùng rác tái chế. Lái xe về từ Sun Valey ít nhất sẽ mất khoảng một giờ, vì thế cô cho rằng anh sẽ về đến cửa nhà cô trong khoảng từ năm mươi phút đến một tiếng rưỡi nữa, phụ thuộc vào cặp sinh đôi nhà Aberdeen.

"Này,"một tiếng hét tắc nghẹn vọng đến từ căn phòng khách, "Rời khỏi đầu mình, đồ mông lép.".

"Cậu là đồ mông lép.".

Cô nhắm mắt lại và đưa tay lên hai bên mặt. Cô sẽ phớt lờ chúng trong vài phút, có lẽ chúng sẽ tiêu hao hết năng lượng và ngủ thiếp đi. Thay vì thế, chúng cười khanh khách, và cô biết rằng đấy không phải là một tín hiệu tốt.

Cô bước vào phòng khách và im lặng đứng ngoài chiếc lều làm bằng chăn.

"Thế là xấu Wally," Adam nói.

"Mình bị một lần nữa. Nhanh lên, kéo ngón tay mình đi.".

Cô nghĩ chắc chắn không ai có thể ngu ngốc đến mức nghe theo mệnh lệnh đấy. Cô đã sai,và căn phòng tràn ngập những tiếng ầm ĩ dữ dội cộng thêm những tiếng cười khanh khách. Hope lập lời thề với chính mình ngay lúc ấy:

Nếu cô quyết định nhận nuôi một đứa trẻ, cô sẽ nhận một đứa con gái. Không con trai. Không thể nào.

Cô bật tivi và xem bản tin mười giờ về Boise. Trước sự nhẹ nhõm lớn lao và cực kỳ ngạc nhiên của cô, cuộc bạo động trong lều lắng đi, và sau nửa bản tin thời tiết, Adam bò ra khỏi lều và báo với cô rằng Wally đã ngủ.

"Cháu muốn ngồi xuống với cô hay vẽ vời không?" cô hỏi cậu bé.

"Vẽ, cháu nghĩ thế.".

Hope đưa cho cậu bé một hộp bút chì màu cô dùng để chỉnh sửa các bài báo của mình sau khi cô in chúng ra để đọc và sửa bản in. Cô đặt một tập giấy lên bàn uống nước và cậu bé bắt đầu bận rộn.

"Cháu sẽ vẽ gì?".

"Con chó của cháu.".

Hope ngồi xuống cạnh cậu bé trên sàn nhà cứng. Chân gạc nai của chiếc bàn mang đến rất ít không gian bên dưới, và cô buộc phải ngồi theo kiểu ấn Độ.

"Cô sẽ vẽ gì?" nó hỏi.

"Cháu." Cô với lấy cây bút chì màu xanh lục và vẽ một cậu bé với đôi mắt xanh lục to và mái tóc nâu dính vào đầu. Cô không có mấy khả năng của một họa sỹ, và khi cô vẽ xong, bức vẽ không có điểm gì giống với Adam.

Cậu bé nhìn bức vẽ và bật cười. "Đấy không phải là cháu.".

"Chắc chắn là cháu rồi." Cô thêm vài chấm tàn nhang và chỉ vào chiếc răng thiếu trong bức vẽ. "Thấy không?".

"Được rồi, cháu sẽ vẽ cô." Cậu bé với lấy một tờ giấy trắng và một cái bút chì vàng.

"Vẽ nghiêng cho đẹp nhé." Cô xoay nghiêng người về phía cậu bé.

'Tóc mẹ cháu cũng màu vàng. Nhưng nó vốn là màu nâu.".

Sự chú ý của cô hoàn toàn bị kích thích, Hope từ tốn hỏi, "Mẹ cháu sống ở đâu?".

Cậu bé liếc lên nhìn cô, rồi cúi xuống bức vẽ. "Hầu hết ở California, nhưng khi cháu gặp mẹ, chúng cháu đi đến nhà ông ngoại.".

"Ở đâu?".

Cậu bé nhún vai. "Montana.".

Hope cảm thấy hơi tệ khi dụ dỗ trẻ con để hỏi thông tin, nhưng không đủ để dừng lại. "Cháu có gặp mẹ thường xuyên không?".

"Có. Mẹ ở trên tivi.".

Trên tivi? "Ý cháu là ảnh của mẹ cháu ở trên tivi?".

"Vâng.".

Một câu hỏi nữa và sau đấy cô hứa sẽ dừng lại. "Mẹ cháu làm việc ở đâu?".

"Cháu được bảo là không được nói về việc ấy.".

Thật ư? Ngay lập tức Hope tự hỏi vợ cũ của Dylan làm gì tệ đến mức Adam không thể nói. Gái điếm đứng đường hay vũ nữ thoát y xuất hiện trong đầu cô.

"Này," cô nói và chỉ vào bức vẽ của mình. "Mũi cô không to như thế!".

Adam gật đầu và cười. "Bây giờ thì nó thế.".

"Được rồi." Cô vớ lấy một tờ giấy khác và vẽ Adam với đôi tai to và mắt lộn ngược. "Nhìn cháu này," cô nói, và cuộc thi vẽ khuôn mặt ngu ngốc nhất bắt đầu. Khi họ kết thúc, Adam thắng với bức ảnh của Hope đang móc mũi bằng 'những móng vuốt sói.' "Cháu sẽ được gì?" cậu bé hỏi.

"Cháu sẽ được gì, ý là gì?".

"Cháu thắng. Cháu phải được cái gì chứ.".

"Hừm ... cô có bịch bắp rang bơ lò vi sóng.".

"Không thể nào." Cậu bé nhìn quanh và chỉ vào con linh miêu nhồi trên lò sưởi. "Thế còn cái kia?".

"Cô không thể cho cháu cái đấy. Nó không phải của cô.".

Cậu bé chỉ đến tấm thảm da gấu. "Cái kia?".

"Không được." Hope đứng lên và bước vào phòng khách. Thứ duy nhất cô có thể cho cậu bé là một con chim pha lê kêu vo ve cô mang theo để treo trên cửa sổ gần máy tính. "Cái này thì sao?".

"Nó có tác dụng gì?".

"Khi cháu đưa nó về phía có ánh sáng," cô giải thích khi đưa nó cho cậu bé, "Nó phát ra ánh sáng nhiều màu quanh phòng rất đẹp. Đẹp nhất là trong ánh mặt trời." Tóc cậu bé hơi dài quá và rơi xuống mắt khi cậu bé ngắm nghía con chim.

Cô tự hỏi nó sẽ có cảm giác như thế nào bên dưới những ngón tay cô, hoặc cậu bé sẽ làm gì nếu cô gạt nó ra khỏi mắt của cậu bé.

"Nó cũng đẹp, hử?".

"Cô nghĩ thế," cô nói và chịu thua trí tò mò của mình. Cô đưa tay lên và cào tóc ra khỏi trán cậu bé. Những sợi tóc mềm mượt của trẻ con ấm áp bởi da đầu trượt qua những ngón tay cô.

Có lẽ có một cậu bé nhỏ ở quanh nhà sẽ không quá tệ, cô nghĩ khi thả tay xuống sườn. "Cháu nghĩ thế nào?".

Vai Adam ngứa và nó gãi gãi. Con chim hơi có vẻ con gái, nhưng cũng được, nó nghĩ thế. "Cũng được." Nó nhún vai và quay trở lại phòng khách, quan sát những ngón chân trần của mình khi nó di chuyển đến chiếc lều. Nó ngoái lại nhìn Hope. Gọi cháu khi bố cháu đến đây nhé," nó nói và bò vào bên trong cạnh Wally. Nó nằm vào một chiếc túi ngủ họ tìm thấy trong một chiếc tủ ở tầng trên và nhìn chằm chằm vào chiếc chăn cong trên đầu. Nó ước gì nó đang ở nhà. Nó ước gì bố nó nhanh lên.

Nó giơ con chim mà Hope đã cho nó lên, rồi đưa nó lại thật gần mắt. Ánh sáng từ phòng khách lọt qua những chiếc chăn và nếu nheo mắt chặt lại, nó có thể nhìn thấy ánh sáng ấy qua con chim vo ve. Nó nghĩ về Hope, và về việc cô ngồi vẽ tranh với nó ngay cả khi bố nó không ở đây. Cô ấy còn tặng nó một món quà nữa. Và cô ấy không mang quà đến nhà nó chỉ để có thể gặp bố nó.

Không giống như những cô kia.

Có lẽ Hope cũng giống như Shelly. Shelly không giống như những người khác. Cô ấy không đến và giả vờ thích Adam để có thể nói chuyện với bố nó.

Nó lăn người nằm nghiêng và nhét con chim vào túi quần soóc. Có lẽ nó sẽ tìm cho Hope một hòn đá dễ thương. Nó thích lúc cô chụp ảnh cho nó và Wally, và nó thích giày ống xanh thỉnh thoảng cô vẫn đi. Cô ấy dựng lên cái lều này từ những cái chăn, và cô ấy trông thật vui nhộn khi chạy trốn những con dơi. Nó thích mái tóc tỏa sáng của cô ấy.

Giống như một thiên thần. Giống như mẹ nó. Adam biết mẹ nó không phải là một thiên thần thực sự. Nó biết mẹ sống ở California và thỉnh thoảng ở Montana với ông ngoại, nhưng chưa bao giờ ở trên thiên đường. Nó biết mẹ không ngồi quanh những đám mây và cầu nguyện thường xuyên, bởi vì mẹ nó thậm chí không cầu nguyện ở bữa tối. Nó biết mẹ nó không thể sống với họ vì mẹ phải lên tivi. Nó biết nó không thể kể với tất cả bạn bè về mẹ nó bởi vì người ta sẽ đến và quấy nhiễu mẹ trong thời gian đặc biệt của họ ở Montana. Người bạn duy nhất biết về mẹ nó là Wally, và Wally cũng không thể kể chuyện ấy với ai khác.

Adam cố giữ mắt mở, nhưng mắt trái của nó cứ khép lại. Nó nghĩ có lẽ nó sẽ nhắm cả hai mắt lại chỉ vài phút, cho chúng nghỉ ngơi một chút trước khi bố nó đến.

Nó biết mẹ nó là một diễn viên và đấy là công việc của mẹ. Nó biết vài thứ mẹ nó làm không phải thực, như là mẹ nó không thể bay, không thể đi đến một căn phòng và trở thành vô hình nếu muốn. Nhưng nó nghĩ rằng vài thứ mẹ nó làm trong chương trình là có thật, và nó mong sao có thể gặp được những đứa trẻ mà mẹ nó cứu khi nhà chúng bị hỏa hoạn tuần trước. Mẹ cũng cứu cả những con mèo của chúng nữa. Và mẹ nó quen Santa Claus. Mẹ nó đã cứu Santa khi ông ta say xỉn quá mức và bị một chiếc xe buýt đâm. Mẹ nó nói với ông ấy rằng ông ấy phải sống vì tất cả những đứa trẻ khác trên thế giới này yêu ông ấy, và Adam ước gì nó có thể đi đến Cực Bắc và gặp Santa. Nó và Wally đã nói chuyện về chuyện ấy. Vì mẹ nó đã cứu Santa, trong dịp Giáng sinh, Adam muốn hỏi xin một thứ gì đấy lớn, giống như chiếc xe kéo nhỏ mà bọn nó nói nó không thể có cho đến khi lên mười tuổi.

Adam ngáp và đút tay vào dưới má. Nó ước sao mẹ nó có thể đến sống với nó và bố. Có lẽ nếu nó thực sự ngoan và thực sự mong muốn thật nhiều, mẹ nó sẽ làm thế.

Dylan gõ cửa nhà Hope và đợi cô trả lời. Bây giờ đã là mười một giờ rưỡi, và anh đã rời bệnh viện ngay khi cặp sinh đôi đến, để chúng ở lại chăm sóc bố cũng như mẹ mình. Dylan chưa bao giờ thấy Paul lo lắng như thế. Anh chưa bao giờ thấy Paul quá tâm trạng trước đây, nhưng khi họ lái xe đưa Shelly đi, chồng cô ấy đã bắt đầu nói oang oang. Paul đổ lỗi cho mình và hành động như thể cậu ấy đâm con dao vào trái tim vợ mình. Paul nói cậu ấy không thể chịu được việc nhìn thấy vợ mình bị đau.

Chắc chắn là vết cắt của Shelly cũng nặng, nhưng không hề gần với nguy cơ đe dọa tính mạng. Khi anh ngồi với bạn mình, thay vì bị chán nản bởi những tiếng than khóc của Paul, anh lại thấy mình hơi ghen tị. Anh chưa bao giờ yêu một phụ nữ như thế. Không phải kiểu khiến anh khóc òa lên như một đứa con gái, đặc biệt sau khi kết hôn mười chín năm. Anh tự hỏi tại sao anh chưa bao giờ tìm thấy một phụ nữ anh có thể yêu nhiều như thế. Anh tự hỏi có bao giờ anh tìm thấy được một người.

Bây giờ, chỉ có tình dục. Tình dục thì khác hẳn. Anh đã có một ham muốn thực sự kể từ buổi sáng MZBHAVN lái xe vào thị trấn. Và trong suốt thời gian lái xe về nhà, anh nghĩ đến rất ít thứ khác ngoài lúc đứng trong phòng bếp của Shelly, ngắm làn da mềm mại của bàn tay Hope và những đường chỉ tay trên lòng bàn tay cô. Và trong quãng đường dài từ Sun Valey, anh cũng nghĩ đến buổi tối anh đưa cô về nhà từ quán Buckhorn. Anh nhớ cách cô chạm vào anh, giống như xem một bộ phim quay chậm, anh nhớ đến từng chi tiết: cái miệng mềm mượt và ẩm ướt của cô,bàn tay vuốt ve ngực anh của cô và cảm giác nhức nhối nặng nề giữa hai chân anh.

Cánh cửa mở ra và cô đứng trước mặt anh, ánh sáng từ chùm đèn trần trên lối đi dọi sau lưng. Sau rất nhiều giờ với Wally và Adam, anh đã mong chờ nhìn thấy Hope giống như Medusa điên cuồng. Cô không thế. Tóc cô đã thả xuống và hơi rối, nhưng cô mang vẻ ấm áp và hơi mơ màng, giống như cô vừa rời khỏi giường.

"Tôi đánh thức cô à?" anh hỏi.

"Không, tôi đang nằm trên đi - văng xem đoạn cuối của Leno." Cô lùi lại và anh bước vào nhà.

Cô cũng có mùi ấm áp và mơ màng nữa, anh nghĩ. "Hai thằng bé có gây phiền phức gì cho cô không?".

"Chúng đang ngủ." Cô đưa anh vào phòng khách, và anh để ánh mắt mình di chuyển từ đỉnh đầu, xuống tấm lưng thẳng, qua đường cong xinh đẹp của hông, đến phía sau cặp đùi mịn màng. Bàn chân cô để trần. "Chúng tôi tìm thấy vài cái túi ngủ và dựng trại.".

Chiếc lều làm từ chăn gây sửng sốt cho anh. Anh cho rằng anh sẽ ít ngạc nhiên hơn nếu họ xây được một lâu đài xinh đẹp.

"Chúng chơi trò ngôi nhà ma ám ở tầng trên một lúc, và khi chán trò ấy, chúng tôi xuống đây kể chuyện rùng rợn.".

Anh chuyển ánh mắt từ chiếc lều đến Hope. "Chúng không phải là quá khó cho cô?".

"À, chúng gần như đánh đấm liên tục. Mọi thứ chúng cầm lên đều biến thành kiếm, dao hay súng, còn trò kéo ngón tay thì hơi đáng lo." Cô nghiêng đầu và nhìn anh qua khóe mắt. "Tôi chỉ nghĩ đến chuyện hít nước muối một hoặc hai lần.".

Sự chú ý của anh kéo đến nụ cười của cô, đôi môi hồng của cô, và anh tự hỏi cô có vị ngái ngủ hay không. Liệu cô có vị ấm áp và sẵn lòng, như thể anh đánh thức cô dậy vào lúc nửa đêm để làm tình.

"Adam là một cậu bé ngoan. Anh thật may mắn khi có nó." Cô gạt tóc ra sau tai. "Shelly thế nào rồi?".

Anh mở miệng để hỏi "Ai cơ?" nhưng kìm lại được. Đẩy khe hở của chiếc lều sang một bên, anh nhìn vào Wally và Adam. "Cô ấy cắt vào tay mình khá sâu. Bác sĩ phải nối lại vài sợi gân, nhưng cô ấy sẽ ổn thôi. Cô ấy sẽ về nhà vào buổi sáng." Hai thằng bé nằm trên mấy chiếc chăn nữa và những chiếc túi ngủ, đang cuộn mình lại như những con gấu ngủ đông.

"Đấy là tin tốt, tôi đoán thế.".

"Tôi nghĩ cô ấy còn đỡ hơn Paul. Cậu ấy cứ thể hiện như là cậu ấy giết vợ mình." Dylan thả mép chăn xuống và nhìn vào Hope. "Tôi không ở đây khi Shelly sinh con, nhưng cô ấy nói Paul cũng đi lại và khóc lóc suốt khi chúng sinh ra.".

"Anh có đi lại và khóc lóc khi vợ anh sinh Adam không?".

Anh không chỉnh cô về việc Julie không phải là vợ anh.

"Tôi không có thời gian. Tôi chỉ kịp đưa Julie đến bệnh viện trước khi thằng bé được sinh ra.".

"Sinh nhanh à?".

"Đường dài. Chúng tôi đang đi thăm bố cô ấy." Anh di chuyển đến chỗ cô và liếc nhìn những bức vẽ trên bàn uống nước. "Adam sinh ra trong bệnh viện ở đấy.".

"Adam đã nhắc đến cô ấy tối nay.".

Dylan liếc lên. "Julie á? Nó nói gì?".

"Chỉ nói là cô ấy sống ở California và tóc vàng mà trước đây đã là màu nâu.".

Đây nhất định là lúc thay đổi chủ đề. "Cô đã hồi phục hẳn từ cuộc chạm trán với hàu Rocky Mountain rồi à?".

"Tôi sẽ trả lời câu hỏi của anh nếu anh trả lời một câu hỏi của tôi.".

"Cô muốn biết chuyện gì?".

"Vợ cũ của anh làm gì để sinh sống?".

Anh nhìn thẳng vào mắt cô và nói dối. "Cô ấy là một bồi bàn.".

"Ồ." Một nếp nhăn xuất hiện giữa hai lông mày Hope khi cô ngồi xuống tay ghế đi - văng.

"Giờ nói với tôi xem cô đã khỏe lại sau vụ hàu chưa.".

"Gần như không. Nếu có người nói với tôi rằng có những người thực sự ăn những thứ đấy, tôi sẽ không tin họ. Nó chỉ là quá kỳ quặc.".

Ít nhất bây giờ khi nói về điều ấy, cô không còn hét lên, nhợt nhạt và trông như thể sắp nôn ọe. Thực ra, một nụ cười mấp mé ở khóe môi cô. Dylan thích nụ cười của cô. Anh thích âm thanh tiếng cười của cô nữa, nữ tính và giống như tiếng thở. Anh thích nó rất nhiều, anh mở miệng và nói với cô bí mật lớn thứ hai anh biết. Một bí mật đáng xấu hổ đến mức không ai trong gia đình anh nói về nó. Không ngay cả trong dịp Lễ tạ ơn, khi tất cả bọn họ tự họp và cãi cọ nhau.

"Nếu cô nghĩ đấy là điều kỳ quái, thì cô nên gặp anh họ tôi, Frank. Anh ấy có thể thôi miên gà.".

Lông mày Hope nhướng lên và cô nhìn anh như thể anh bị điên. "Như thế nào?".

Dylan giơ tay phải lên. "Anh ấy dốc ngược chúng xuống và khiến chúng tập trung vào ngón tay của anh ấy.".

Cô cười phá lên. "Anh bịa đặt.".

Nếu mẹ anh biết anh phun ra nhược điểm của anh họ Frank, bà sẽ giết anh.

Bà không muốn người khác biết trong DNA của họ có loại gen ấy, nhưng nghe được tiếng cười của Hope cũng đáng bị giết. "Tôi thề đấy là sự thật.".

Cô lắc đầu tóc cô rơi xuống trước và vuốt ve má phải của cô. "Tại sao lại có người thôi miên một con gà cơ chứ?".

"Bởi vì anh ấy có thể, tôi đoán thế.".

"Thôi miên chúng để làm gì? Lên sân khấu và hành động như con người à?".

Anh cười khoái trá và đi về phía cô. "Chúng chỉ nằm đó, trông như chết rồi.".

Anh vén lọn tóc bóng mượt của cô ra sau tai, và lưng khớp ngón tay của anh quệt vào gò má mịn màng của cô. "Dì tôi - Kay nghiêm túc nghĩ rằng anh ấy là thiên tài.".

"Anh bị loạn trí nghiêm trọng rồi.".

Sợi tóc cuốn quanh ngón tay anh lành lạnh ở điểm tiếp xúc và rất mềm. "Cô không tin tôi à?".

"Không.".

Sự tiếp xúc ngắn ngủi siết chặt bụng anh thành một cái nút, và anh hạ tay xuống. "Tôi đã nói với cô sự thật về hàu Rocky Mountain.".

"Anh cũng nói với tôi rằng anh đã ăn một con thằn lằn.".

"Không, tôi chưa bao giờ nói tôi ăn thần lằn.".

"Anh để tôi nghĩ là anh đã ăn.".

"Ừ, nhưng đấy không phải là một lời nói dối.".

"Một cách nghiêm túc thì không, nhưng anh muốn tôi tin vào vài thứ về anh mà không phải sự thật.".

Ánh mắt của anh trượt từ má đến môi trên cong cong của cô. "À, vậy thì, tôi đoán rằng điều ấy khiến chúng ta hòa nhau.".

"Anh nghĩ tôi nói dối anh?".

Anh nhìn vào đôi mắt màu xanh lơ trong vắt đã mở to và đầy vẻ ngây thơ của cô. "Kể từ ngày cô lái xe vào thị trấn.".

Cô nhíu lông mày vào nhau. "Anh luôn có thể kiểm tra tôi.".

"Tôi có thể, nhưng tôi không kiểm tra lý lịch của một người trừ phi họ cho tôi một lý do. Điều đó chống lại luật lệ của ngành" Anh dừng lại trước khi hỏi, "Tôi có lý do không?".

"Không.".

"Vi phạm luật lệ nào gần đây không?".

"Theo tôi biết thì không?".

"Không có lệnh bắt vì trần truồng nơi công cộng?".

"Không.".

"Quấy rối tình dục?".

Cô cười "Gần đây thì không.".

Anh nhìn cô từ đầu đến chân, rồi ngược lại lần nữa. "Đấy là một điều xấu hổ.".

Hope thu cằm lại và nhìn anh từ khóe mắt. "Anh đang tán tỉnh tôi à, cảnh sát trưởng Taber?".

"Cưng à, nếu em phải hỏi, thì chắc hẳn tôi đã già rồi.".

"Anh bao nhiêu tuổi?".

"Gần ba mươi tám.".

Môi cô biến thành một nụ cười khiêu gợi làm ấm ngực anh. "Anh trông khá ngon lành đối với một gã già như thế.".

"Cô Spencer, cô đang tán tỉnh tôi đấy à?".

"Có lẽ" Một nếp nhăn xuất hiện giữa hai lông mày sáng màu của cô. "Cũng đã quá lâu rồi kể từ khi tôi tán tỉnh ai đấy, nhưng tôi nghĩ thế." Nếp nhăn phẳng đi. "Tôi đoán rằng anh may mắn đấy.".

May mắn. Anh không biết anh nên chạy trối chết hay đẩy cô xuống chiếc đi - văng và cho cô thấy sự may mắn của cô. Anh lùi lại một bước. "Cô đã gửi yêu cầu cung cấp thông tin cũ về Hiram Donnelly chưa?" anh hỏi, lần nữa thay đổi chủ đề và đặt một khoảng cách giữa họ.

Cô nhìn chằm chằm vào anh vài phút như thể cô không theo được sự chuyển hướng bất ngờ của cuộc hội thoại "À, rồi," cuối cùng cô nói. "Tuần trước.".

"Tốt. Cho tôi biết nếu cô cần giúp để hiểu chúng." Cô đứng lên và anh lùi lại một bước nữa. "Tốt hơn tôi nên đưa hai thằng bé về nhà và đặt chúng vào giường.".

"Giày của chúng ở tầng trên. Tôi sẽ đi lấy." Hope di chuyển về phía cầu thang và có cảm giác giống y như những gì cô đã cảm thấy trong buổi tối anh hôn cô ở trong bếp. Sau một cái vuốt ve, anh không thể lùi ra xa cô đủ nhanh, và cũng như tối hôm ấy, cô không biết cô đã làm gì.

Khi cô lên đến đầu cầu thang, cô tiến đến hành lang và đi vào một căn phòng bên tay phải. Có lẽ cô không nên thừa nhận rằng cô đã không tán tỉnh trong một thời gian dài.

Có lẽ cô đã làm anh sợ.

Bên cạnh chiếc giường trong căn phòng trống ở cuối hành lang, cô tìm thấy đôi bốt cao bồi của Wally và một chiếc giày đế mềm màu xanh lơ của Adam.

Khi cô bò trên sàn nhà tìm chiếc giày khác, cô tự hỏi có phải cô đã thể hiện cảm xúc tuyệt vọng nào đấy làm anh khiếp sợ hay không.

Bằng cách thừa nhận rằng cô đã không tán tỉnh một thời gian, có lẽ anh nghĩ cô có cái gì đấy không ổn, có lẽ anh có lý khi làm thế. Cô gặp Dylan mới chỉ tuần trước. Cô thực sự không hiểu anh, nhưng khi anh nhìn, hay cười, hay nói chuyện với cô, ngực cô siết chặt lại. Và khi anh chạm vào cô, cô không nghĩ gì nữa.

Cô bước vào chiếc tủ tường và nhìn quanh. Khi cô lục lọi trong đống đồ cắm trại ở bên trong, cô nghe thấy tiếng gót bốt nặng nề của Dylan bước vào phòng.

Cô tìm thấy chiếc giày ở cạnh vài chiếc túi ngủ khác, và khi cô bước ra khỏi chiếc tủ, Dylan đang đứng trước cửa sổ và nhìn ra ngoài hồ, một người đàn ông rắn rỏi cao hơn một mét tám.

"Tôi chưa bao giờ ngắm cảnh từ trên này." Bờ vai anh lấp đầy cửa sổ, và bóng điện yếu ớt sáu mươi oát trên đầu làm nổi bật những mảng màu vàng ẩn trong mái tóc và nhấn mạnh màu trắng tinh của chiếc áo phông nhét trong chiếc quần Levis. Hope đặt chiếc giày cạnh giường, rồi di chuyển đến đứng cạnh anh. Cô thực sự không thể nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng cô cũng không thực sự muốn nhìn. Cô vẫn không cảm thấy kính trọng vẻ đẹp quanh cô, nhưng cô phải thừa nhận rằng không gian này có một sự tĩnh lặng nhất định. Một kiểu thanh bình không thể tìm thấy trong cả những khu nghỉ dưỡng đắt đỏ nhất hoặc mua được ở khu suối khoáng thời thượng nhất.

"Cô không thể nhìn thấy nó từ đây, nhưng kia là nhà tôi" anh nói, chỉ về bên trái và nhích sang để cô có thể thấy. "Ngay ở kia, phía trên những cây thông lớn nhất. Và nhìn thấy ngôi sao sáng nằm khoảng sáu mươi độ về phía bắc kia không?" Khi cô không chuyển động, anh vòng một cánh tay quanh eo cô và kéo cô đứng trước mặt anh. Với lưng cô áp sát vào bức tường thành cứng rắn của ngực anh, và một tay đặt trên hông cô, anh chỉ những vì sao. "Nhìn thẳng bên dưới cái điểm mờ mờ đấy. Đấy là núi đá Devil's Chin. Ngay bên dưới là trang trại Double T. Đấy là nơi tôi lớn lên. Mẹ và chị gái tôi vẫn sống ở đấy. Nếu mẹ tôi có thể làm theo ý của mình, tôi cũng đang sống ở đấy.".

Anh có mùi xạ hương và nước hoa thoang thoảng, và mùi của không khí đêm lành lạnh bám vào da anh. Cô nhìn vào bóng đêm, nhưng không có gì để nhìn. Cửa sổ đối diện với mặt hồ vắng ngắt, và không có đến một tia sáng để có thể nhìn thấy được hiên nhà cô hoặc sân của nhà Aberdeen trong đêm tối. Thay vì nhìn vào nơi Dylan chỉ, cô nhìn vào hình ảnh phản chiếu của anh. "Tôi hiểu câu ấy có nghĩa là anh không muốn sống ở đấy.".

"Không. Tôi lớn lên cùng với đàn bò và cỏ khô. Đấy là một cuộc sống vất vả. Một cuộc sống sẽ tốt hơn nếu cô yêu quý nó. Nhưng tôi thì không, nhưng có lẽ có ngày Adam sẽ yêu nó." Anh im lặng trong một lúc, nhìn chằm chằm vào không gian như thể anh có thể nhìn thấy thứ mà cô không thể thấy. "Tôi không thể đợi đến lúc thoát ra được thị trấn này. Tôi nhanh chóng rời khởi đây sau khi tốt nghiệp trung học.".

"Nhưng anh đã quay về.".

"Phải. Thỉnh thoảng cô phải lang bạt cho đến khi tìm ra đâu là nơi cô thực sự thuộc về. Và thỉnh thoảng nó là đúng nơi cô bắt đầu. Tôi đã thực sự chịu đựng khốn khổ trước khi tôi muốn trở về nhà.".

"Anh sống ở đâu mà phải chịu khốn khổ?".

Trong hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ, ánh mắt anh gặp ánh mắt cô và anh mỉm cười. "Trước tiên tôi sống ở Canoga Park, và sau đấy tôi chuyển đến Chatsworth.".

"Anh sống ở L.A?".

"Trong khoảng mười hai năm." Vòng ôm trên hông cô siết chặt hơn một chút. "Tôi là thám tử điều tra tội phạm giết người của Văn phòng Cảnh sát Los Angeles.".

"Tôi sống ở Blentwood.".

"Tôi có thể đã đoán ra," anh nói và trượt bàn tay từ sườn lên bụng cô.

"Nhưng tôi lớn lên ở Northridge," cô nói thêm. Cô hít những hơi thở sâu và đều đặn, và nghĩ cô nên bước ra khỏi vòng tay anh hay gạt tay anh ra. Cô cảm thấy như một cô thiếu nữ lần nữa, cảm thấy không chắc chắn khi toàn bộ tế bào trong cơ thể cô rộn lên sức sống. Nhưng không giống như thời điểm ngây thơ lâu trước kia, cô biết cảm giác đang nung nóng cô như một tia sáng rực cháy này sẽ dẫn đến đâu. Điều cô không biết là liệu cô có muốn đi đến đấy với anh, hoặc anh có muốn đưa cô đến đấy hay không.

"Cô chuyển đến khu phố trên xa hơn tôi nhỉ.".

Hơi nóng từ lòng bàn tay anh ngấm qua lớp vải bông của chiếc áo hai dây và làm ấm bụng cô từ bên trong ra ngoài. Với một ít nỗ lực, cô kiểm soát cơn bốc đồng muốn quay lại trong vòng tay anh và chạm vào anh như cách anh chạm vào cô. "Blaine đã có rất nhiều tiền khi tôi kết hôn với anh ta.".

"Đấy là chồng cô à, Blaine ý? Anh ta đồng tính à?".

"Không.".

"Cô thực sự cưới một gã nào đó tên là Blaine sao?".

"Phải, chuyện đấy có gì sai?".

Anh lắc đầu. "Một gã tên là Blaine không thể nào giỏi việc chăn gối cả.".

"Điều đấy thật lố bịch. Việc chăn gối của anh ta ổn cả.".

"Chính xác. Tôi nói là không giỏi.".

"Anh ta là một người đàn ông rất thông minh," cô nói, rồi tự hỏi vì sao cô lại mất công bảo vệ tên chồng cũ của mình.

"Ừ - hử. Anh ta làm gì?".

"Anh ta là bác sỹ phẫu thuật chỉnh hình.".

Qua lớp kính, ánh mắt màu xanh lục của anh chuyển đến ngực cô.

"Không, chúng là của tôi.".

Anh ngước mắt lên và mỉm cười, không hề có vẻ ăn năn. "Tôi ghét phải nghĩ chúng không phải." Anh giữ chặt cô vào ngực và nói, "Những thứ như thế có thể đánh bật mọi sự tưởng tượng của tôi về cô.".

Cô cứng người. "Tưởng tượng gì?".

Anh vùi mũi vào tóc cô và nhìn vào hình phản chiếu của cô trong kính. "Anh không nghĩ anh nên nói với em.".

"Tại sao? Tôi bị trói lại à?".

Cô cảm thấy nụ cười của anh. "Vài lần.".

Vài lần?

Những nếp nhăn xuất hiện ở đuôi mắt anh. "Em có vấn đề gì với điều ấy không?".

Cô có không? Có thể cô nên. "Với cái gì, với sự thật rằng anh tưởng tượng về tôi, hay về việc tôi bị trói lại?".

"Cả hai.".

Nhưng cô không. Không hề có vấn đề gì. Chỉ là ngược lại. Nó làm tăng nhiệt độ của cô lên một mức nữa và đe đọa hạ mí mắt của cô xuống. Sức nóng ở bụng cô lan đến giữa hai đùi, và cô siết chặt hai chân vào nhau. "Tôi có thích thú không?".

Ngón tay cái của anh xòe trên bụng và quệt vào gọng áo lót của cô. "Tất nhiên. Anh đối xử với em rất tốt.".

Như thể anh thực sự chạm vào cô, ngực cô trĩu nặng, và bên dưới lớp vải bông mỏng của chiếc áo hai dây và lớp ni - lông của chiếc áo lót, đầu ngực cô siết chặt lại và căng cứng.

"Em có muốn nghe tốt như thế nào không?".

Hơi thở của cô mắc trong cổ họng, cô gật đầu.

Qua lớp kính cửa sổ, anh quan sát cô khi anh cúi mặt xuống và nhẹ nhàng lướt đầu lưỡi xuống vành tai cô. "Em thích anh làm như thế này," anh thì thầm, sau đấy nhẹ nhàng mút vành tai cô. Hơi thở của anh làm ấm má cô và một cơn rùng mình làm xương sống cô ngứa ran. Với bàn tay còn rỗi, Dylan đẩy tóc cô sang một bên và lướt miệng xuống bên cạnh cổ cô. "Và như thế này." Anh đặt những nụ hôn ấm áp lên cổ cô, và cô quan sát mặt anh đặt vào đường cong ở cổ cô, cảm thấy anh nhẹ nhàng hôn lên da thịt cô bằng cái miệng nóng bỏng của anh, nhưng trước khi anh để lại dấu vết nào, anh tiếp tục, và từ từ anh đẩy dây áo và dây áo lót ra khỏi vai và rơi xuống cánh tay cô.

"Em thật mềm mại," anh nói và kéo sát cô vào ngực anh hơn nữa. "Thậm chí còn mềm mại hơn là nhìn." Bàn tay trên bụng cô cong lại, túm áo cô trong nắm tay của anh. Phần cương cứng của anh áp vào mông cô và bên trong cô hóa thành chất lỏng. Dục vọng tập trung hơi nóng, ẩm ướt và ham muốn giữa hai chân cô. Ý nghĩ họ trần truồng, làm tình gần như khiến cô quay lại và móc hai chân quanh eo anh. Trong một phút cô cho phép mình có một tưởng tượng của riêng mình, trong đấy cô lột sạch quần áo của anh và lướt tay khắp người anh, nhưng với một chút tỉnh táo rơi rớt mà cô vẫn nắm giữ, cô tự nhắc nhở mình rằng cô không biết anh đủ lâu để thực sự trần truồng.

"Em không nghĩ làm tình là một ý hay," cô nói chỉ to hơn một tiếng thì thầm.

Ánh mắt cô ngước lên nhìn cô trong cửa sổ. "Ai nói về làm tình nhỉ?" anh hỏi và hôn một đường ấm áp đến tận đầu vai cô. "Chúng ta chỉ làm lộn xộn lên một chút.".

"Ở trước cửa sổ?".

"Cưng à, không có ai ở ngoài kia trong phạm vi nhiều dặm." Anh kéo đuôi áo hai dây ra khỏi váy cô và quay trở lại với công việc. "Nếu anh làm tình với em, thì sẽ không phải với hai thằng bé đang ở tầng dưới. Anh sẽ chuẩn bị, và anh sẽ chắc chắn để có cả đêm vuốt ve em theo cách mà anh muốn.".

Cô đã hoàn toàn quên mất về hai cậu bé ngủ dưới tầng. "Có lẽ chúng ta nên ngừng lại.".

Anh trượt tay vào bên dưới áo cô và lòng bàn tay nóng ran của anh vuốt ve làn da trần của cô. "Em có muốn anh ngừng lại không?".

Cô nhìn anh và trán cô chạm vào cái cằm nham nhám của anh. "Không.".

"Vậy thì hãy để đôi tai em canh chừng tiếng bàn chân bé nhỏ đi lên cầu thang." Với miệng anh ở trên miệng cô, anh hỏi, "Em cảm thấy như thế nào?".

"Ổn," cô đáp trả mà không nghĩ về câu trả lời của mình trước. Cô lắc đầu khi nhận ra có thể đấy không phải là điều anh đang hỏi. Cô đưa tay lên ôm lấy gò má thô ráp của anh. "Em cảm thấy như em nên yêu cầu anh ra về." Cô hôn khóe miệng và cái cằm nham nhám râu của anh. "Nhưng em thực sự không muốn anh đi. Em muốn anh ở lại, nhưng em biết anh không nên." Cô vùi mặt vào cổ và hít vào mùi hương của làn da anh. "Phần lớn anh khiến em thấy bối rối và cô đơn.".

Những ngón tay anh xòe trên vùng bụng trần của cô, ngón tay cái quệt qua phần phồng lên của ngực cô, và cô phải nhắc mình hít thở. "Với bàn tay anh đang đẩy áo em lên, làm thế nào anh có thể khiến em cảm thấy cô đơn được nhỉ?".

"Bởi vì anh nhắc em nhớ về những thứ em thậm chí không biết là em nhớ cho đến khi lái xe vào thị trấn này." Cô hôn cổ anh, sau đó nói thêm, "Kiểu như tiếng giày của một người đàn ông trên sàn nhà và cảm giác một gò má nhám, xù xì bên dưới lòng bàn tay em. Sức ép chắc chắn và ấm áp của ngực anh áp vào lưng em. Cảm giác an toàn." Và tình dục. Anh làm cô nhận ra cô đã nhớ được gần gũi với một người đàn ông về mặt thể xác đến như thế nào, được thèm muốn, chiếm hữu và quấn vào nhau trong những chiếc chăn ngọt ngào và dục vọng nguyên sơ. "Và thỉnh thoảng, khi em nhìn vào mắt anh, em nghĩ có lẽ anh cũng cô đơn.".

Anh im lặng trong một lúc, quan sát cô. Sau đấy anh hỏi, "Em có biết anh nhìn thấy gì khi anh nhìn vào em không?".

Bên dưới môi cô, mạch đập của anh dồn dập và cô lắc đầu.

"Anh nhìn thấy một người nhắc anh nhớ chính xác là đã bao lâu kể từ khi anh vuốt ve và ngửi làn da ngọt ngào của một phụ nữ." Anh lại ép vật cương cứng vào mông cô lần nữa, và cô cảm thấy sức nóng của anh qua làn vải bò sờn.

Nó lan xuống phía sau lưng cô và làm những ngón chân trần của cô cuộn lại trên sàn nhà gỗ cứng lành lạnh. "Khi anh nhìn vào em, anh quên mất lý do vì sao mình đang sống như một thầy tu.".

Cô nhìn vào mặt anh và vẻ hoài nghi của cô chắc hẳn đã lộ rõ.

Anh lùi lại. "Em không nghĩ anh đang sống như một thầy tu?".

"Em đã thấy kiểu vài phụ nữ trong thị trấn này đối xử với anh.".

"Ừ, nhưng anh không có vấn đề gì trong việc kiểm soát với họ. Họ không hấp dẫn anh. Không giống như em.".

Khi đầu cô ngẩng đầu, cổ cô cong lên, Dylan nhẹ nhàng hôn lên môi cô. "Họ không lôi cuốn anh vào những tưởng tượng về tình dục nóng bỏng, sa đọa, bẩn thỉu và không có giới hạn. Họ không làm anh nhức nhối vì muốn chạm vào làn da mềm mại của họ như anh muốn chạm vào làn da em. Toàn bộ, bằng tay và miệng của anh. Hope, anh muốn hôn lên ngực, rốn và khắp cơ thể em. Anh biết anh nên tránh xa em. Ở bên cạnh em khiến chuyện ấy trở nên tồi tệ hơn, nhưng anh không thể buộc mình tránh xa em. Anh không thể kiểm soát được ham muốn có em.".

Cô biết cảm giác đó. Anh dịu dàng áp miệng vào miệng cô và thiết lập một nụ hôn thật chậm, thật ngọt ngào, ngược lại với dòng máu đang chạy rần rật trong mạch máu anh khi cô trượt tay từ má đến sau đầu anh và đòi hỏi một sự tiếp xúc mạnh hơn. Đối với một người đàn ông nói rằng anh ta không có sự kiểm soát, anh dường như làm tốt cả. Cô chạm vào đầu lưỡi trơn trượt của anh, và nụ hôn chuyển thành một cuộc giao hòa của miệng, một sự thân mật sâu sắc mang đến sự trêu ghẹo nhiều hơn là thỏa mãn. Một cuộc đuổi bắt và đeo bám mãnh liệt. Một cuộc tấn công và rút lui tài tình của lưỡi và miệng.

Sau đấy, như thể cô đột nhiên thắp lên một ngọn lửa trong anh, nụ hôn chuyển sang dữ dội và anh ngấu nghiến cô hút hơi thở từ buồng phổi của cô.

Trong một giây, cô bị chiếm hữu, và cô nghĩ cô khá thích cảm giác từ bỏ kiểm soát đối với những thứ dù sao cô cũng không thể kiểm soát.

Bên dưới áo cô, bàn tay anh di chuyển lên trên để dịu dàng ôm lấy bầu ngực cô, và mọi thứ trở nên nóng bỏng và quay cuồng, cô từ bỏ suy nghĩ về bất cứ thứ gì ngoài lòng bàn tay và ngón cái của anh đang quét qua đầu ngực cô qua lớp ni lông mỏng của chiếc áo lót.

Dylan rên rỉ sâu trong ngực và kéo miệng anh ra khỏi miệng cô. Đôi mắt chứa đầy dục vọng của anh tìm kiếm mắt cô và khi Hope quan sát dáng người nghiêng nghiêng của anh, anh chầm chậm kéo áo cô qua ngực, sau đó giữ im hoàn toàn. Cô nín thở, quan sát anh và đợi phản ứng của anh.

"Nhìn em này," anh nói và chuyển sự chú ý của cô đến hình ảnh phản chiếu trong cửa sổ, Dylan đang đứng sau lưng cô, hai bàn tay lớn của anh nắm lấy mép áo của cô. Ánh mắt anh ghim vào chiếc áo lót trắng, chất liệu của nó thật mỏng giống như cô đã trần truồng rồi. Bầu ngực và đầu ngực đang siết chặt lại của cô làm căng lớp vải ni lông mỏng.

"Em thật đẹp," anh thốt ra và nhìn vào mắt cô trong kính.

Cô ép cánh tay vào hai bên sườn và giữ áo cô ngang nách. Sau đó cô đặt lòng bàn tay bên ngoài tay anh và đưa chúng đến ôm trọn lấy chúng. Anh nhẹ nhàng siết chặt và một làn màu hồng lan dọc da cô. Cô cố gắng quay lại, nhưng anh siết chặt vòng ôm. "Em mà di chuyển thì chúng ta tiêu mất," anh nói.

"Em muốn vuốt ve anh, Dylan.".

"Tối nay, anh vuốt ve em.".

Mắt cô nhắm lại và môi cô hé mở. Đã rất lâu rồi kể từ khi cô cảm thấy quá tuyệt như thế này. Lưng cô cong lên và bàn tay cô rơi xuống hai bên sườn.

"Hope, mở mắt em ra. Nhìn anh đi. Hãy nhìn anh vuốt ve em.".

Cô làm thế. Cô nhìn thấy áo cô bị kéo lên, dây áo lót và áo ngoài bên phải của cô rơi xuống đến khuỷu tay. Lòng bàn tay Dylan ôm lấy trọng lượng bầu ngực cô từ phía sau, những điểm màu hồng sẫm ló ra giữa những ngón tay xòe ra của anh. Cô nhìn vào hình ảnh phản chiếu của cô và ham muốn rực sáng trong đôi mắt cô.

Dylan siết chặt những ngón tay vào nhau. Đầu gối cô khuỵu xuống và anh giữ cô sát vào ngực anh. "Nếu chúng ta ở riêng trong ngôi nhà này," anh nói trong một tiếng thì thầm, "anh sẽ đặt miệng anh ngay đó." Anh hôn lên đỉnh đầu và gò má cô. "Sau đó anh di chuyển xuống dưới." Anh nắm lấy đuôi áo và kéo xuống eo cô. "Nhưng chúng ta không ở một mình, và rời bỏ em sẽ trở nên không dễ hơn chút nào.".

Anh đúng. Tất nhiên là anh đúng. Họ không thể làm tình trong khi hai cậu bé đang ngủ dưới tầng. Thế là sai trái. Cô cho rằng khóa cửa phòng ngủ lại cũng là sai.

Anh lùi lại một bước và đặt hai tay lên vai cô.

"Anh có cần em giúp với Adam và Wally không?" cô hỏi.

"Cưng à, hãy giúp đỡ chúng ta và ở đây cho đến khi em thấy ánh đèn đuôi xe anh tiến vào thị trấn." Bàn tay anh rơi khỏi vai cô và anh lùi lại về phía chiếc giường. "Anh e rằng anh đã sử dụng tất cả ý chí của mình để kéo áo em xuống.

Để lại chiếc áo lót nhìn xuyên thấu kia trên người em đúng là điều khó khăn nhất anh từng làm, và anh không thể chịu thêm được nữa." Anh nhặt giày của Wally và Adam lên và nhìn vào cô một lần cuối trước khi anh rời khỏi phòng.

Hope đi đến phòng ngủ của cô ở mặt trước ngôi nhà, và cô nhìn thấy anh khởi động chiếc xe Blazer của cảnh sát trưởng từ cửa sổ. Anh quay lại nhà và làm hai chuyến, mỗi lần mang theo một cậu bé. Khi anh lái xe ra khỏi lối đi, cô nghĩ cô nhìn thấy anh liếc lên nhìn cô. Nhưng trời tối và cô không chắc.

Cô nhìn vào hình ảnh của mình trong gương, mí mắt nặng trĩu và đôi môi phồng rộp. Cô không thực sự chắc chắn ai đang nhìn lại cô. Người đàn bà ấy trông giống cô, nhưng cô ta không cư xử giống như Hope Spencer.

Cô bước ra khỏi phòng ngủ và đi xuống tầng dưới. Cô biết tốt hơn là không nên ham muốn cảnh sát trưởng theo cách như thế này. Cô không tin vào tình dục vô nghĩa. Cô biết nhiều hơn ... nhưng cô dường như đã quên mất hoặc không quan tâm. Khi Dylan ở gần, cô không còn cảm thấy cô đơn nữa.

Dylan Taber khiến cô có cảm giác như một người đàn bà đáng khao khát lần nữa. Giọng nói trầm trầm và cái vuốt ve từ bàn tay mạnh mẽ của anh xoắn bên trong cô thành những nút nhỏ nóng bỏng. Giống như một người đàn bà toàn vẹn. Cô cho rằng đấy là do cô đã không cho bất kỳ người đàn ông nào cơ hội, nhưng bây giờ cũng không giống như là cô cố tình trao cơ hội ấy cho Dylan.

Chỉ là cô không thể kiểm soát được. Vẻ quyến rũ thư thái kết hợp với những cái vuốt ve nóng bỏng của Dylan là thứ rất khó để cưỡng lại.

Cô tự hỏi thậm chí cô có buồn cố gắng hay không.
Bình Luận (0)
Comment