Giả Bộ

Chương 49

Editor: Đá bào

Beta: Bảo Trân



Lúc này, tất cả mọi người ở Diên tục như bị ấn nút tạm dừng. Chu Hùng, Chúc Ngôn, Trần Phi, Lý Khiêm Vũ và cả nhóm người tốt nghiệp từ Đại học Bắc Kinh với Phó Diên, thậm chí còn có người ở cùng ký túc xá, cùng lớp, cùng nhau thực hiện nhiều dự án. Chắc chắn họ sẽ hiểu dù ít hay nhiều.

Đàm Vũ Trình từng lỡ miệng nói Phó Diên có mối tình đầu không thể quên được, người bị tổn thương chính là anh. Vậy nên, người đó là cô Ôn sao?

Bọn họ đều rơi vào yên lặng. Nhìn thấy Phó Diên ôm Ôn Nam Tịch vào lòng sắc mặt của Nhan Khả trở nên khó coi đến cực điểm, giống như bỗng nhiên có người vẩy mực lên mặt bị tát mạnh vào mặt. Cho đến giờ Phó Diên không những không quên mà còn bao dung cô.

Thật ra từ lúc Ôn Nam Tịch vào Diên Tục làm cô ta cũng đoán được. Cô ta nắm chặt cánh tay, ánh mắt vẫn vênh váo tự đắc còn định nói gì đó.

Ôn Nam Tịch rời khỏi vòng tay của Phó Diên, quay đầu nhìn Nhan Khả vẻ mặt bình tĩnh, không chút sợ hãi: “Cô diễn cho ai xem vậy? Cô mới chính là kẻ bắt nạt.”

Những người đang có mặt ở đây đều sửng sốt vài giây, tất cả nhìn về phía Nhan Khả. Chỉ cần nhìn hoa tươi đầy trên sàn cùng với việc Nhan Khả vừa đẩy cô, tư thế của Nhan Khả lúc này có chút khác với dáng vẻ thường ngày của cô ta. Theo bản năng, ai cũng có thể tưởng tượng ra Nhan Khả khi bắt nạt người khác sẽ là dạng nào.

Nguyên Thư từ sợ hãi đột nhiên bình tĩnh lại, đứng cùng một chiến tuyến với Ôn Nam Tịch, nắm lấy cánh tay của Ôn Nam Tịch, nói: “Đúng vậy, cô ta mới là kẻ bắt nạt. Chỉ cần cô ta không muốn làm gì thì sẽ tìm mọi cách đùn đẩy cho tôi và Nam Tịch, giống như trước đó cô ta muốn làm Nam Tịch xấu hổ, chính cô ta và lớp trưởng đã bắt Nam Tịch thi chạy đường dài.”

“Có thể sau khi tốt nghiệp cô ta có thể vỗ mông bỏ chạy lấy người, nhưng trong ba năm đó, chúng tôi đã bị cô ta cô lập và bắt nạt. Chúng tôi đã gặp phải bóng ma tâm lí, tôi…”

Nguyên Thư dừng một chút, hốc mắt đỏ hoe nhưng cũng không rơi nước mắt: “Tôi học đại học bốn năm, Nam Tịch cũng học đại học bốn năm, đều cố gắng vượt qua tổn thương do cô ta gây ra.”

Sắc mặt Nhan Khả thay đổi lớn, lần này cô ta có vài phần hoảng loạn cảm giác như thể bị vạch trần, tất cả mọi người ở đây đều nhìn cô ta với ánh mắt khác, không nói ai cũng biết ngay cả Đàm Vũ Trình cũng cau mày. Ánh mắt Phó Diên càng thêm lạnh như băng, anh hơi nheo mắt lại.

Nhan Khả lập tức phản bác: “Đừng có mà vu khống người khác, là bởi vì cô ta không được người khác yêu quý, không liên quan gì tới tôi cả.”

Nguyên Thư cười lạnh: “Không liên quan gì tới cô sao? Mỗi lần tôi dọn dẹp, cô và mấy người bạn tốt của cô đều bỏ đi trước, để lại một mình tôi dọn dẹp phần còn lại. Chỉ có Nam Tịch là người giúp tôi, lần nào cũng vậy, mỗi lần tôi chỉ muốn khóc mà không dám khóc, tôi không biết tôi và Nam Tịch đã đắc tội gì với cô.”

“Cô câm miệng!” Nhan Khả luống cuống, hung hãn nhìn chằm chằm Nguyên Thư và Nam Tịch.

Giang Thiên và những người khác không bước ra nói giúp nửa lời, bởi vì họ cũng có cảm giác áp bách như vậy khi ở cùng Nhan Khả.


Nhan Khả nhìn về phía Phó Diên theo bản năng muốn cầu xin sự giúp đỡ.

Phó Diên cúi người nhặt bông hồng trên mặt đất lên cũng nhặt tấm thiệp do Ôn Nam Tịch viết lên, Ôn Nam Tịch quay đầu nhìn anh lập tức tiến tới giúp đỡ, hai người nhìn nhau, Phó Diên đứng thẳng ngước mắt nhìn về phía Nhan Khả: “Cô về trước đi, về công việc, Lý Khiêm Vũ sẽ bàn giao với cô sau.”

Nhan Khả lập tức sụp đổ, nhìn những người khác không ai lên tiếng thay cô ta kể cả Giang Thiên, một vài lập trình viên nam có vẻ cũng không đành lòng nhưng lời nói của Nguyên Thư khiến họ không muốn nói giúp thay cho một kẻ bắt nạt.

Nhan Khả lùi về phía sau vài bước sau đó quay người đi ra ngoài, cô ta muốn khóc thật to nên tìm đến Ngu Viện Viện ôm bà ta mà khóc nức nở.

Sau khi cô ta rời đi văn phòng trở lại yên tĩnh.

Ôn Nam Tịch hướng mặt về bọn họ, chân thành nói: “Thật xin lỗi, chuyện của chúng tôi đã làm phiền mọi người rồi.”

Mọi người lập tức lắc đầu.

Trần Phi là người lên tiếng đầu tiên, cậu ta tiến lên vỗ vỗ vai Ôn Nam Tịch, sau đó dừng lại nhìn về phía Phó Diên, Phó Diên đứng ở đó nhìn tay cậu ta.

Trần Phi lập tức thu tay lại, cười nói: “Chị Ôn, thật sự nhìn chị không giống người từng trải qua những chuyện tồi tệ đó, tâm lý ổn định, tính tình cũng tốt, em rất thích làm việc chung với chị.”

Ôn Nam Tịch dừng một chút, nhìn Trần Phi: “Cảm ơn cậu, Trần Phi.”

Trần Phi cười haha, nhìn Nguyên Thư: “Chào chị.”

“Chào cậu.” Nguyên Thư cũng giơ tay vẫy vẫy.

Sau đó, Nguyên Thư chào những người khác: “Xin chào mọi người.”

Chu Hùng và vài người cười lớn: “Xin chào, xin chào.”

Vừa mới gặp mặt còn chưa kịp chào hỏi nên bây giờ phải chào hỏi bù. Ôn Nam Tịch nhìn Phó Diên, Phó Diên cầm hoa ngước mắt nhìn cô, Ôn Nam Tịch nhẹ giọng nói: “Em dẫn Nguyên Thư đi một vòng công ty trước, cậu ấy cần chụp mấy bức ảnh.”

Phó Diên ừ một tiếng. Anh xoay người nhìn Chu Hùng rồi tiếp tục việc mình đang làm.


Chu Hùng ho khan một tiếng kéo ghế lại đặt tay lên bàn phím, Phó Diên đang đọc dữ liệu do cậu ta viết, điều chỉnh lại một chút rồi nhanh chóng quay lại công việc.

Những người khác cũng quay trở lại khu vực làm việc của mình.

Ôn Nam Tịch dẫn Nguyên Thư đến khu triển lãm của công ty, khu triển lãm này được xây dựng xong vào cuối năm, có một số tác phẩm của Phó Diên và Lý Khiêm Vũ, màu chủ đạo cũng là màu đen. Ngay khi bước vào, Nguyên Thư đột nhiên hít một hơi thật sâu, nắm lấy cổ tay Ôn Nam Tịch kéo về phía trước.

Ôn Nam Tịch bắt gặp ánh mắt của cô ấy.

Nguyên Thư nhìn cô, tặc lưỡi vài cái: “Chuyện trước đây mà cậu bảo sớm muộn gì tớ cũng sẽ được biết, có phải liên quan đến Phó Diên không?”

Ôn Nam Tịch gật đầu.

Nguyên Thư hít sâu một hơi, liếc nhìn, mở miệng nói: “Khó trách, năm cuối cấp ba cậu bận rộn như vậy, thời gian với tớ cũng ít đi rất nhiều.”

Ôn Nam Tịch dừng một chút, nói: “Thật xin lỗi.”

“Không cần xin lỗi, mau theo đuổi cậu ấy đi, tớ muốn uống rượu mừng.” Nguyên Thư tỏ ra hưng phấn, không thể tưởng tượng được bản thân sẽ làm gì nếu ngày đó đến chợt cảm thấy cao hứng.

Ôn Nam Tịch nhẹ nhàng cười nói: “Được, tớ sẽ cố gắng.”

“Ừm, với khuôn mặt này của cậu, xác suất thành công sẽ là 98%.” Nguyên Thư nói, 2% còn lại chắc chắn là do Phó Diên nghĩ không thông suốt.

Nguyên Thư tạm thời không muốn suy nghĩ tới chuyện khúc mắt của hai người, Nam Tịch nhất định sẽ dần dần nói cho cô ấy biết.

Cô ấy cầm chiếc máy ảnh lên, chụp ảnh các sản phẩm trưng bày, nói: “Nhan Khả vẫn như vậy, không thay đổi. Cô ta luôn nghĩ rằng cả thế giới đều xoay quanh cô ta.”

Ôn Nam Tịch đứng sang một bên đi cùng Nguyên Thư. Cô ừm một tiếng.

Nguyên Thư chụp vài bức ảnh trong khu triển lãm, tìm hiểu về dự án với Ôn Nam Tịch rồi đến văn phòng của Lý Khiêm Vũ, căn phòng thông minh được mở ra, ngoại trừ Lý Khiêm Vũ thì còn có ba lập trình viên, hai nữ và một nam nữa, Tiếu Liên và Giang Thiên cũng ở trong đó. Bàn làm việc của Lý Khiêm Vũ được đặt ở tận trong cùng, bên cạnh bàn của Nhan Khả nhưng vị trí của Nhan Khả rất sang trọng, phía sau có một chiếc ghế tựa, chiếm hết vị trí của Lý Khiêm Vũ. Lưng ghế của Lý Khiêm Vũ tựa vào cái ghế kia, ra vào rất bất tiện.


Đây cũng là lần đầu tiên Ôn Nam Tịch tới văn phòng này, bình thường cô không có chuyện gì ở đây cũng không đi linh tinh tới chỗ làm của người khác, Nguyên Thư tấm tắc vài tiếng, tiến lại gần Ôn Nam Tịch: “Cô ta giỏi thật đấy, ngay cả giám đốc Lý cũng không so đo.”

Ôn Nam Tịch không hé răng.

Giang Thiên và Tiếu Liên thấy bọn họ đi tới thì cũng nhìn về phía này, Nguyên Thư hào phóng bước tới, nhìn chiếc vòng tay thông minh trong tay Lý Khiêm Vũ, cười hỏi: “Tôi xem thử được không?”

Lý Khiêm Vũ nói được, anh nhìn Ôn Nam Tịch gật gật đầu với cô.

Ôn Nam Tịch khẽ mỉm cười. Nguyên Thư tìm hiểu xong, chụp ảnh, Lý Khiêm Vũ đưa chiếc vòng tay thông minh cho cô, Nguyên Thư mỉm cười nói: “Ngại quá.”

“Cầm đi, tôi còn rất nhiều.”

“Vậy thì tôi không khách sáo nữa.” Nguyên Thư nói xong nhận lấy, Ôn Nam Tịch thấy cô ấy vui vẻ cũng nhẹ nhàng mỉm cười, Giang Thiên và Tiếu Liên lại ngẩng đầu nhìn cô. Ôn Nam Tịch là kiểu người tương đối lạnh lùng, nhưng nụ cười của cô rất đẹp, Giang Thiên và Tiếu Liên nhìn nhau rồi cúi đầu làm việc.

Sau khi Nguyên Thư chụp ảnh xong, cô ấy đã trao đổi WeChat với Trần Phi ở bên ngoài.

Trần Phi bấm điện thoại di động, nói: “Đến lúc phỏng vấn, nhớ chụp cho em vài bức.”

Nguyên Thư cười nói: “Tất nhiên.”

Sau đó Ôn Nam Tịch tiễn cô ấy ra ngoài, trước khi Nguyên Thư rời đi còn quay lại ôm cô thật chặt, Ôn Nam Tịch cũng đưa tay ôm bạn, Nguyên Thư thở dài nói: “Ai ngờ, chúng ta đã tốt nghiệp được ba năm rồi, vậy mà vẫn bị Nhan Khả hãm hại.”

Ôn Nam Tịch vỗ vỗ cô nói: “Chúng ta đều đã thoát ra được.”

“Ừm, thoát ra rồi.” Nguyên Thư buông cô ra, đi vào thang máy.

Nhìn cô đi xuống tầng dưới. Ôn Nam Tịch quay lại, đi đến chỗ làm việc của mình, điện thoại trên bàn sáng lên, cô nhìn qua thì thấy là tin nhắn từ ảnh đại diện màu đen.

Diên: Vào văn phòng.

Ôn Nam Tịch dừng lại nhìn về phía văn phòng, Phó Diên đang tựa người vào bàn sắp xếp lại một ít tư liệu vừa đặt điện thoại xuống. Ôn Nam Tịch cất nó đi, đi đến văn phòng ngang qua nơi làm việc của Chu Hùng, Trần Phi và cả vị trí của Đàm Vũ Trình cô đẩy cửa bước vào.

Phó Diên nhìn cô. Anh cầm chiếc điều khiển từ xa trên bàn ấn vào rèm hai bên đóng lại. Ôn Nam Tịch cũng theo bản năng mà khóa trái cửa lại.

Trong văn phòng bật sáng đèn, Phó Diên trầm giọng nói: “Lại đây.”


Ôn Nam Tịch đi về phía anh, Phó Diên dang tay ôm cô vào lòng, vùi đầu ôm cô thật chặt, Ôn Nam Tịch hơi khựng lại sau đó giơ tay lên vòng qua cổ anh. Cánh tay anh rất khỏe ôm chặt như muốn đứt eo cô.

Ôn Nam Tịch hơi ngẩng đầu nói: “Phó Diên, những năm qua thật sự xin lỗi anh.”

Anh không nói một lời, dùng tay ấn cổ cô ấn cô vào lòng, mu bàn tay nổi lên những đường gân xanh.

Ôn Nam Tịch cũng vùi vào cổ anh hô hấp rất nhẹ, ôm chặt anh ngửi thấy mùi thơm thanh mát trên cơ thể anh, hai người đều không nói gì ôm nhau trong im lặng, trong phòng làm việc không khí như ngừng lại vây quanh hai người.

Không biết đã qua bao lâu điện thoại trên bàn reo lên, là điện thoại của Phó Diên, anh ngước mắt lên cầm lên xem.

Người gọi là Thư Lệ chắc hẳn Nhan Khả đã quay về đó kể lể.

Phó Diên cúp máy, nhìn Ôn Nam Tịch: “Em còn kẹo cà phê không?”

Ôn Nam Tịch ở khoảng cách rất gần anh, cô nhìn anh, gật đầu: “Có, em có mang theo một viên.”

Cô buông tay ra lấy từ trong túi, anh ôm cô không buông, cô cúi đầu mở kẹo đưa viên kẹo nâu lên môi anh.

Phó Diên cắn viên kẹo nhai rồi nuốt, điện thoại lại reo nhưng anh vẫn cúp máy.

Ôn Nam Tịch nhìn mấy lần, nói: “Không trả lời sao? Nghe một chút đi.”

Phó Diên nhìn cô nói: “Tạm thời không muốn trả lời.”

Ôn Nam Tịch: “Ồ.”

Ngoài cửa, sau khi kéo rèm lại, Trần Phi xoay ghế về phía Chu Hùng, thăm dò nói: “Đau lòng, đau lòng——”

“Thật đau lòng cho anh Diên của chúng ta.” Trần Phi khẳng định nói, Chu Hùng gật đầu: “Từ xưa đến nay, anh hùng đều khó qua ải mỹ nhân.”

Trần Phi chỉnh lại mắt kính.

“Chính xác.”

Cậu ta ngẩng đầu lên hỏi Đàm Vũ Trình, “Đúng không? Anh Trình.”

Đàm Vũ Trình lười biếng dựa vào lưng ghế liếc nhìn bọn họ không phản ứng.

Bình Luận (0)
Comment