Giả Bộ Làm A Còn Đi Đánh Lộn Là Sẽ Mang Thai Đó

Chương 18

Một tràng gào rú này của Lý Phá Tinh làm cho mặt mũi đại ca Tam viện gần như mất hết ráo. Hắn nhắm mắt lại gào xong mới mở mắt ra, mọi người dưới sân khấu đều há hốc miệng, có thể nhét vô một quả trứng muối.

Lý Phá Tinh đưa mic cho người chủ trì đang hóa đá, tiêu sái nhảy xuống sân khấu.

“Anh mới làm gì thế?!”

“Thì xin lỗi đó, không nhìn ra hả!”

“Nhưng cũng không thể… Anh là…” Đá tảng nói không thành lời: “Anh làm thế có đáng giá không?”

Lý Phá Tinh vỗ vai Đá tảng: “Có gì mà đáng giá hay không, anh sai là sai, cần phải xin lỗi.”

Nhóc mập sán lại: “Anh, hôm qua anh ngủ say, em gọi anh dậy anh còn đánh em, sao anh không xin lỗi em?”

Lý Phá Tinh nhéo má Nhóc mập: “Xin lỗi, được chưa, cút!”

Nhóc mập: “Kinh!”



Tại sao Lý Phá Tinh lại muốn xin lỗi với Tế Tu như vậy?

Trong đầu hắn bỗng hiện lên dáng dấp Tế Tu khi họ mới gặp lần đầu vào bốn năm trước.

Lúc ấy, Tế Tu bị đánh rất thảm, song lại an tĩnh vô cùng. Đôi mắt Tế Tu vừa thấu triệt vừa trong suốt, thoáng nhìn, hắn tưởng đứa bé này đang khóc, nhưng hóa ra không phải.

Đôi mắt Tế Tu dường như cũng giống chính bản thân thằng bé, hệt như một miếng thủy tinh đen trong vắt.

Như thể chỉ cần không cẩn thận, là sẽ vỡ vụn.

Phải che chở thật tốt.

Không thể để rơi được.

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

***

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Tế Tu nhận được cuộc gọi của bố khi tiếng huyên náo bên ngoài vừa kết thúc.

Trong giây phút nhìn thấy dãy số, màu đỏ bên tai y trôi sạch sẽ, sắc mặt tái nhợt như người chết.

Qua nhiều năm vậy rồi.

Mỗi lần nhìn thấy tên bố mình, Tế Tu vẫn thấy buồn nôn như vậy.

Y ra khỏi phòng thí nghiệm, đi đến sân thượng. Trên này gió lớn, có thể giảm cảm giác sinh lý khó chịu của y xuống mức thấp nhất.

Câu đầu tiên của bố vẫn là về Tiểu Tuyển: “Thuốc của Tiểu Tuyển đã hết.”

“Lần trước khi đưa thuốc cho ông tôi đã nói đó là lần cuối cùng.”

Bố trầm giọng: “Tế Tu, tình hình của Tiểu Tuyển rất nguy cấp.”

Tế Tu cong môi: “Liên quan gì đến tôi.”

Tế Tu cho là chí ít ông ta sẽ dùng bài tình cảm, nói rằng “Tiểu Tuyển là em ruột của con.”

Nhưng ông ta lại nói: “Tế Tu, con vẫn ở trên địa bàn của ta.”

…Không ngờ ông ta vẫn dùng cách uy hiếp.

Tế Tu rũ mắt: “Tôi biết rồi, nhưng đừng nghĩ tôi sẽ đưa nhiều, tôi còn muốn sống.”

Nói xong, y ngắt máy.

Y không thể phản kháng, nếu như y không muốn toàn thân bị cắm đầy ống dẫn suốt đêm ngày, trở thành kho thuốc dành riêng cho Tiểu Tuyển.

Tế Tu cúi đầu châm thuốc, gió to nên y phải châm ba lần mới được. Y không nặng không nhẹ hít vài hơi, xắn tay áo, để lộ một vệt hồng mảnh trong cổ tay.

Dạo gần đây, đường màu đỏ này hình như lại sậm thêm một chút. Nhưng mà không sao, y đã sớm nhìn thấy tơ đỏ của Tiểu Tuyển, đỏ như rỉ máu, nghiêm trọng hơn y nhiều.

Tế Tu bỗng nở nụ cười.

Y chỉ cần chờ, chờ tới ngày Tiểu Tuyển chết trước y.

Có lẽ cũng không sống được bao lâu.

Kỳ thực, từ khi còn rất nhỏ y đã thường xuyên có ý nghĩ kinh khủng như vậy.

Hồi ấy, chỉ cần Tiểu Tuyển phát bệnh, y sẽ phải vào phòng vô khuẩn.

Y bị cắm đầy ống dẫn trên người, phải đeo máy thở. Y thường đau tới bất tỉnh, tỉnh dậy chỉ có thể thấy trần nhà trắng xóa. Mỗi lần như vậy, y đều hoài nghi mình rốt cuộc là đang sống, hay là đã chết rồi.

Khi có ý thức, y sẽ nhìn trần nhà trắng bệch, âm u nguyền rủa trong lòng.

Tiểu Tuyển, Tiểu Tuyển à.

Em mau chết đi.

Em chết, anh mới có thể sống.

Trong đầu y còn huyễn tưởng cảnh tượng sau khi Tiểu Tuyển chết. Chỉ cần nghĩ vậy, y cảm giác cả cơ thể đều khoan khoái sung sướng.

“Tế Tu?” Bất chợt, có người gọi tên y.

Tế Tu quay đầu lại, thì ra là Lý Phá Tinh.

Rõ ràng là, những suy nghĩ âm u mục rữa này đã bị giấu kỹ trong đầu, vậy nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Lý Phá Tinh, Tế Tu lại ngỡ như chúng bị bại lộ trần trụi dưới ánh mặt trời.

Nhục nhã tới tột cùng.

Không chỗ che lấp.

Khiến y chán ghét bản thân kinh khủng.

Tay y còn cầm điếu thuốc.

Trong tiềm thức, y cảm thấy điếu thuốc này như thứ chứng cứ chính xác cho mặt ti tiện xấu xí của mình.

Y phải tiêu hủy nó.

Y không muốn để Lý Phá Tinh thấy mình có bất cứ quan hệ gì với những thứ âm u tăm tối.



Khi nhìn thấy Tế Tu cầm thuốc lá, Lý Phá Tinh hơi sửng sốt. Hắn không ngờ Tế Tu lại hút thuốc, nhưng ngẫm lại, chuyện này xem ra không quá khó hiểu. Tế Tu thông minh như vậy, hiển nhiên phải chịu rất nhiều áp lực, hút điếu thuốc cũng không có gì.

Tuy vậy, Tế Tu lại vô cùng hoảng loạn, y rụt tay về sau, trực tiếp dùng đầu ngón tay dập thuốc.

“Đệt! Mẹ nó chú làm gì thế hả?!”

Lý Phá Tinh đi vội tới, rút mạnh điếu thuốc ra khỏi tay Tế Tu, cậy ngón tay y ra, phủi sạch tàn thuốc trên đầu ngón tay. Nhìn đầu ngón tay trắng nõn của Tế Tu bị nóng đỏ bừng, Lý Phá Tinh đau lòng mắng: “Mẹ nó chú bị ngu à, tưởng mình làm bằng inox hay sao mà mẹ nó lấy tay dập thuốc!”

Tế Tu nhìn dáng vẻ hung hăng nhe răng trợn mắt của Tế Tu, bỗng nở nụ cười: “Anh Tinh.”

Lý Phá Tinh vừa thấy Tế Tu cười đã nhũn cả tim, cơ mà hắn vẫn mắng: “Chú đừng tưởng chú cười là anh không dám mắng nữa! Ban nãy chú hoảng sợ cái gì? Sợ anh thấy chú hút thuốc chắc?”

“Ừ.”

“Sao lại sợ bị anh thấy?”

“Sợ anh nghĩ em không ngoan.”

“Hút thuốc có gì mà không ngoan, đâu phải đánh bạch chơi ma túy gì. Được rồi, nhất định học sinh giỏi các chú hút thuốc sẽ không biết cái này. Đưa bao thuốc của chú đây.”

“Anh cũng hút thuốc à?”

Lý Phá Tinh lắc đầu: “Không, trước anh định học hút, nhưng mẹ anh không chịu được mùi này, nên anh không hút nữa.”

Hồi đó mới đầu cấp ba, đúng giai đoạn trẻ trâu trẻ nghé, Lý Phá Tinh là “Đại ca” của một trong bốn học viện, làm gì cũng phải “Chanh sả đúng mốt”, các đại ca khác bắt đầu hút thuốc, Lý Phá Tinh cũng muốn học theo, hút thử nửa điếu, suýt thì sặc chết. Kết quả, vừa tới nhà đã bị mẹ ngửi thấy mùi thuốc ám trên người, mẹ hắn ho khan suốt hai tiếng đồng hồ, còn véo tai hắn xém thì rụng.

Lý Phá Tinh có một người mẹ Omega cực kì nhạy cảm với mùi thuốc lá, cho nên từ đó trở đi hắn không dám đụng đến món này nữa.

Lý Phá Tinh mở bao thuốc, chỉ có bên trái hàng thứ hai là trống hai chỗ, xem ra Tế Tu không hay hút. Hắn rút điếu chính giữa hàng thứ nhất ra, sau đó lại nhét vào.

Tế Tu hỏi: “Đây là cái gì?”

Lý Phá Tinh cười hì hì: “Chú không biết đúng không, tuy không hút thuốc nhưng anh biết nhiều lắm, điếu này là điếu thuốc ước nguyện, để dành tới cuối cùng mới hút, lúc hút có thể ước một điều.”

Tế Tu cười: “Mê tín.”

“Điều ước cho không, không xài thì phí, nghe nói linh lắm.”



Đây là tầng cao nhất học viện, góc nhìn rất rộng, có thể thu hết khung cảnh toàn học viện vào mắt.

Bọn họ vai kề vai ngồi trên bậc đá.

Tiết trời trong lành, không lạnh cũng không khô, thi thoảng lại có cơn gió thổi qua, phả trên mặt, dịu dàng mềm mại tựa như một lớp vải the.

Lý Phá Tinh kể cho Tế Tu rất nhiều chuyện vụn vặn, như Điêu Điêu lại lớn thêm một vòng, mỗi lần quản ngủ kiểm tra, Nhóc mập phải giả bộ chó sủa, hay như chân Tiền Dịch Lai còn chưa khỏi, bớt kiêu căng vênh váo nhiều. Hắn còn kể chuyện Điêu Điêu bị thương, Hàn Dương Ba vu oan Tế Tu giết chó mèo.

“Tổn thương chó của anh, vu oan người của anh, còn định lợi dụng anh làm đao súng cho nó, đm tưởng Lý Phá Tinh anh ngu à!”

Lý Phá Tinh đột nhiên hỏi: “Nhưng mà Tế Tu này, chú lưu video kia làm chi, mẹ nó nhìn ghê quá.”

“Đó là quảng cáo cho phần mềm phẫu thuật mà em làm, bởi vì quá đẫm máu nên không qua được kiểm duyệt, chỉ có thể lưu hành trong phạm vi nhỏ. Anh Tinh…” Tế Tu khàn khàn hỏi: “Video chân thật như vậy, tại sao anh tin không phải là em làm?”

“Đương nhiên không phải chú làm rồi, anh còn không rõ chú sao? Sao chú làm chuyện xấu đó được.”

“Anh, nếu em thực sự làm chuyện xấu thì sao?”

Lý Phá Tinh chăm chú nghĩ một lúc, trả lời: “Vậy chắc chắn là do người khác làm chuyện xấu trước.”

Đôi khi, Tế Tu có cảm giác mình là nhánh cỏ hư thối trong một góc tối tăm không ánh mặt trời, lâu ngày, y cũng trở thành một nắm bùn mục nát.

Là anh Tinh không chút kiêng kị tiến lại gần, chiếu sáng nơi này.

Là anh Tinh tự tay nhấc nhánh cỏ mục rữa ấy lên, thủ thỉ an ủi: “Đừng ủ rũ nha.”

Vậy là, y thực sự từ một nắm mục nát trở lại thành nhánh cỏ tươi sống.

“Anh Tinh.” Tế Tu khẽ gọi.

Lý Phá Tinh: “Ừ? Sao thế?”

Tế Tu nhẹ nhàng nghiêng người, ngả vào lòng Lý Phá Tinh. Y nhắm mắt lại, giọng nói như cất chứa bao uể oải mỏi mệt.

“…Anh, để em dựa vào một lát nhé.”

Lý Phá Tinh bỗng yên tĩnh.

Tế Tu giật mình, càng dụi sâu vào lòng Lý Phá Tinh.

Tín tức tố của Lý Phá Tinh là mùi cỏ xanh pha với mùi nắng, rất ấm áp, rất dễ khiến lòng người yên ổn, dường như có thể xua tan mọi lo toan và lạnh lẽo đang bủa vây một người.

Lý Phá Tinh vuốt mái tóc mềm mại của Tế Tu, hắn nói: “Xin lỗi.”

Tế Tu không nói gì.

Qua thật lâu, lâu tới mức Lý Phá Tinh tưởng Tế Tu đã ngủ rồi, Tế Tu bỗng nói: “Anh Tinh, em muốn mình quan trọng hơn Tống Tịnh Nhiễm.”

Lý Phá Tinh sửng sốt: “Đương nhiên là chú quan trọng hơn cô ta, bọn anh cắt đứt rồi mà.”

Tế Tu ngồi dậy, đôi mắt đen thăm thẳm của y nhìn Lý Phá Tinh chăm chú: “Anh Tinh, ý của em là, không chỉ Tống Tịnh Nhiễm, mà về sau dù có xuất hiện Lâm Tịnh Nhiễm hay Trần Tịnh Nhiễm hay bất cứ ai khác, em đều quan trọng hơn họ.”
Bình Luận (0)
Comment