Giả Bộ Làm A Còn Đi Đánh Lộn Là Sẽ Mang Thai Đó

Chương 2

Khi Tế Tu tới cổng Bắc, Lý Phá Tinh đang đứng tựa vào một thân cây xiêu vẹo. Lý Phá Tinh không tinh xảo, lãnh đạm giống Tế Tu, hắn đẹp trai theo kiểu phóng khoáng tùy ý, như thể nếu cho hắn một thanh kiếm, hắn có thể bước chân vào giang hồ bất cứ lúc nào. Chỉ tiếc, lúc này hắn đang dáo dác ngó ngược ngó xuôi, xem chừng là sợ giám thị đột kích, bắt quả tang hắn ngay hôm khai giảng đã bỏ học.

Miệng hắn ngậm kem que, trong tay cầm thêm một cây, thấy Tế Tu đến, Lý Phá Tinh đưa luôn cho y.

Tế Tu đáp: “Không ăn, quá lạnh.”

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Hắn khoác vai Tế Tu, cà lơ phất phơ nói: “Vậy cầm cho anh, đường đến trường Sẹo đen xa quá, một cây không đủ ăn.”

Tế Tu: “…”

Tế Tu lặng lẽ nhận kem que, cũng tiện tay đẩy bàn tay khoác trên vai ra.

Từ trước tới giờ Lý Phá Tinh không sợ xa lạ, dù năm phút trước hắn còn không nhớ rõ tên Tế Tu, giờ đã có thể thoải mái kề vai sát cánh, xưng huynh gọi đệ với người ta, không thấy có gì không ổn.

Lý Phá Tinh thấy thiết bị đầu cuối trên cổ tay Tế Tu, hỏi: “Alpha à?”

“Ừm.”

Lý Phá Tinh không mấy bất ngờ, tuy Tế Tu không biết đánh nhau, nhưng y rất thông minh, năm ngoái gặp y ở nhà ăn hắn đã biết y là người của phòng thực nghiệm.

Nghe Nhóc mập bảo, tòa nhà thực nghiệm của trường được xây dựng vì Tế Tu.

Lý Phá Tinh hung hăng cắn một miếng kem: “Nhất định hôm nay ông đây phải giáo huấn Sẹo đen! Mịa, bây giờ nghĩ tới nó ông vẫn thấy đau vai! Chú thì sao? Có bị di chứng gì không?”

Tế Tu: “Không.”

Tế Tu quen biết Lý Phá Tinh là vì Sẹo đen. Y không nhớ vì sao hồi đó mình bị Sẹo đen đánh, chỉ nhớ gã đàn ông mặt sẹo đó giẫm lên vị trí gan của y, nghiến răng nghiến lợi chửi rất nhiều, song khi đó Tế Tu đã bị đánh kha khá, tai ù đi, không nghe được gì nữa. Mồm gã kia cứ ngoạc ra ngậm lại, nhưng chẳng tạo nên âm thanh gì.

Một cái đế giày đen đúa bẩn thỉu chuẩn bị đạp thẳng xuống y.

Kỳ lạ, y không thấy đau, chỉ thấy bẩn. Dơ bẩn thế này, nếu mà chết đi, để mẹ nhìn thấy, e là mẹ sẽ lại mắng y người ngợm bẩn thỉu.

Thế nhưng, cuối cùng đế giày không đạp xuống.

Tế Tu trợn mắt, chỉ thấy đầu hẻm có một nhóm người xông tới.

Hai nhóm bắt đầu đánh nhau. Nhóm mới tới rõ ràng thắng thế.

Một nam sinh mặc đồng phục đạp gã mặt sẹo ngã lăn xuống đất, hắn đi tới, vươn tay về phía Tế Tu.

Vào lúc này, tai Tế Tu đã bớt ù, y nghe được một câu: “Này nhóc, mau nói anh Tinh đẹp trai nhất đi!”

Nam sinh nở nụ cười, mày đen răng trắng, khí phách hăng hái.

Tế Tu không nắm tay hắn, tự mình bò dậy. Y mím môi, cúi đầu cảm ơn.

“Ưm!” Giây kế tiếp, y nghe thấy nam sinh khẽ rên.

Tế Tu ngẩng đầu, nhìn thấy nam sinh bị gã côn đồ kia cầm đao thọc vào lưng. Máu đỏ rực phun tung tóe, chảy xuôi theo bàn tay cầm dao của gã, nhỏ giọt xuống đường nhựa.

Tế Tu tái mặt, sững sờ nhìn nam sinh, mãi tới khi gã côn đồ bị đồng bọn của nam sinh đè ngã.

Nam sinh nhe răng trợn mắt, cười nói: “Ôi chao, nhóc con này, là anh chảy máu, mà sao trông chú mới giống người mất quá nhiều máu thế?”



Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

“Đợi lát nữa anh với Sẹo đen đấu với nhau, chú tránh xa ra chút, đừng để bị thương.” Lý Phá Tinh mở miệng, kéo Tế Tu khỏi hồi ức.

“Ừm.” Tế Tu nhàn nhạt đáp.

Tới nơi, mọi chuyện vượt hẳn dự tính của bọn họ.

“Đệt!” Lý Phá Tinh không nhịn được chửi bậy.

Sẹo đen bẻ tay, cười lạnh: “Lý đồng nát, tao nghe nói mấy ngày nay mày vênh váo lắm hả!”

Vương Bằng tiếp lời: “Không phải vênh váo bình thường đâu, một tuần đánh năm trận cơ đấy! Thật mẹ nó trâu bò, Lý đồng nát nhỉ?”

Tóc xanh lột áo, để lộ làn da chi chít hình xăm, vặn cổ kêu răng rắc: “Tao tới là muốn nói cho mày biết, tuần trước thua chỉ là ngoài ý muốn.”

“Mày thấy ngoài ý muốn thì đấu một chọi một đi.” Lý Phá Tinh nhìn gần trăm người phía đối diện, lùi về sau một bước: “Bọn mày… Tụ lại nhiều thế này là có ý gì?”

“Có ý muốn đập chết mày!” Sẹo đen gào to, túm lấy gậy bóng chày.

Lý Phá Tinh tim run lên, túm cổ tay Tế Tu, quay đầu chạy ngược về sau, hô to tới mức biến giọng: “Tế Tu, chạy mau!!”

“Các anh em, xông lên! Đánh chết Lý đồng nát Tam viện!” Theo tiếng gầm lên giận dữ, gần trăm người như zombie lao về phía Lý Phá Tinh!

Dọc đường đi, Lý Phá Tinh cuối cùng cũng biết cái gì gọi là tử vong theo như gió!

Lý Phá Tinh chạy rất nhanh, Tế Tu chạy cũng không chậm, tuy nhiên, hai người không bị đuổi kịp nhưng vẫn không thể cắt đuôi kẻ địch.

“Qua bên này qua bên này!” Lý Phá Tinh quẹo vào một hẻm nhỏ, Tế Tu không kịp chuẩn bị, bị hắn kéo cọ cánh tay vào tường.

Lý Phá Tinh nghe tiếng, lo lắng hỏi: “Sao thế? Đụng đầu hả?”

Hơi thở của Tế Tu có chút bất ổn: “…Không sao.”

“Đến rồi đến rồi! Ở đây có một kho hàng bỏ không!” Mắt Lý Phá Tinh sáng lên, hắn kéo Tế Tu chạy vào nhà kho. Vừa vào, quay đầu đã thấy đám người kia giương nanh múa vuốt vung gậy bóng chày vọt tới!

Lý Phá Tinh cuống quýt đóng cửa lại, không quên cài chốt an toàn. Gần như ngay giây tiếp theo, tiếng gậy đập phá xen lẫn tiếng chửi “Lý đồng nát mịa mày có bản lĩnh thì đừng trốn!”, “Lăn ra đây!” liên tục vang lên.

Lý Phá Tinh thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên mặt, thở hổn hệt tựa cửa ngồi bệt xuống. Hắn ngẩng đầu nhìn Tế Tu, trong bối cảnh đầy tiếng mắng chửi hắn nhát gan, hắn lúng túng cười với Tế Tu: “Bình thường anh không chạy đâu… Hôm nay là trường hợp đặc biệt…”

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Tế Tu kéo Lý Phá Tinh từ dưới đất lên: “Vừa chạy xong, đừng ngồi vội.”

Hai người bọn họ vai kề vai đứng dựa vào cửa, Sẹo đen bên ngoài lại chửi tiếp một câu: “Lý Phá Tinh mẹ nó mày là thằng rác rưởi! Nhát gan! Rùa đen rút đầu! Mẹ nó đầu óc ngu si tứ chi phát triển! Mẹ kiếp! Sao mày không tự soi mặt vào bãi nước đ*i của mày mà nhìn xem mày là thằng chó má nào!”

Lý Phá Tinh bị chửi có chút chán nản, hắn liếc Tế Tu, Tế Tu cũng quay đầu liếc hắn, sau đó y nhìn bức tường đối diện, nhàn nhạt nói: “Anh Tinh đẹp trai nhất.”

Lý Phá Tinh ngẩn người, đập một quyền vào vai Tế Tu, nở nụ cười: “Thằng nhóc chú…”

Lý Phá Tinh ngửa đầu nhìn trần nhà, trước mắt tức thời hiện lên bóng dáng cậu nhóc nhỏ gầy trắng trẻo bốn năm trước. Hắn cười cười, nói: “Lúc đó anh không ngờ chú sẽ phân hóa thành Alpha.”

Hồi ấy, Tế Tu bé tí tẹo, rõ ràng đã mười bốn tuổi, lại trông như học sinh tiểu học mười tuổi, còn Lý Phá Tinh thì ngược lại, năm ấy hắn mới mười lăm đã lớn phổng phao, nom như người mười tám, mười chín tuổi.

“Lúc đó, em đã cảm thấy nhất định anh sẽ là Alpha.”

Lý Phá Tinh thầm nhủ trong lòng: Té ra lúc đó hai ta đều đoán trật lất.

Lý Phá Tinh nhìn Tế Tu, không ngờ chỉ vài năm ngắn ngủi, thằng nhóc này đã cao vọt lên, ấy thế mà còn cao hơn hắn mấy cm.

— Cái gien Alpha khiến người ta hâm mộ này.

Lý Phá Tinh thê lương cảm thán.

“Lưng có ổn không?” Tế Tu hỏi.

Lý Phá Tinh sửng sốt một lúc mới nhận ra Tế Tu nhắc đến một dao bị Hắc sẹo thọc, hắn xoay xoay cánh tay cho Tế Tu xem: “Không có chuyện gì!”

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Thực ra, lần ấy hắn bị thương không nhẹ, nếu không đã không buộc phải nghỉ học dưỡng thương một năm trời.

Cũng là một dao ấy, khiến Lý Phá Tinh trở thành đại ca trụ cột của Tam viện.

Cảnh tượng hắn trên lưng cắm dao, chân phải giẫm lên ngực Sẹo đen vô tình bị bạn cùng trường chụp lại, đăng trên diễn đàn trường.

Lúc ấy, trời ngả về chiều, ánh nắng như có như không chiếu trên bức tường loang lổ trong ngõ nhỏ. Hình ảnh Lý Phá Tinh như hòa vào ánh chiều tà, gò má anh tuấn, ánh mắt khinh miệt đầy kiêu ngạo, cùng với con dao rướm máu cắm trên lưng, trong một khoảng thời gian ngắn đã vang dội khắp Tam viện.

Tiếng chửi rủa nhục mạ cùng tiếng phá cửa cuối cùng cũng biến mất. Lý Phá Tinh nhìn qua khe cửa, thở phào. Bên ngoài trống rỗng không một bóng người.

Lý Phá Tinh cười hì hì mở chốt cửa, miệng đùa giỡn: “Đám người kia chẳng kiên trì tí nào, nếu đại ca anh gặp phải tình huống này, chắc chắn sẽ cùng các huynh đệ ngồi xổm canh cửa ba ngày ba đêm.”

“Ầm!” Tiếng xích sắt vang lên, nụ cười trên mặt Lý Phá Tinh nháy mắt cứng lại.

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

“Đệt! Đúng là đủ mẹ nó độc, dám lấy xích sắt khóa cửa!” Lý Phá Tinh mở đầu cuối, càng buồn bực hơn: “Hết pin rồi.”

Lý Phá Tinh lại xuyên qua khe cửa nhìn bên ngoài, trời đã sẩm tối, không thể nạp điện bằng năng lượng mặt trời. Hắn triệt để mất tinh thần.

Tế Tu lặng lẽ nhấn mở đầu cuối, gọi cấp cứu 229.

Lý Phá Tinh thấy hành động của y, hai mắt nhoáy cái sáng bừng, hắn nắm tay Tế Tu, dán tai vào đầu cuối: “Alo, 229 đúng không?”

Tế Tu muốn rút tay về, không thành công. Y nhìn cái đầu đen thùi lùi của Lý Phá Tinh, bất đắc dĩ thở dài.

Lý Phá Tinh: “Chúng tôi bị nhốt trong nhà kho không ra được, địa chỉ là —“

229: “Xin chào ngài, xin hỏi ngài có nguy hiểm đến tính mạng không?”

“Ừm… Tạm thời là không.”

“Tiên sinh, là như này, giờ đã sáu giờ lẻ năm phút chiều, nhân viên cứu hộ của chúng tôi đã nghỉ làm, nếu ngài không nguy hiểm tới tính mạng, tôi đề xuất đúng tám giờ sáng mai ngài gọi điện cầu cứu một lần nữa.”

“Không! Tôi có nguy hiểm tới tính mạng, tôi có!”

“Cảm ơn ngài đã gọi điện báo, mong ngài luôn sống vui vẻ. Tút tút tút…”

Lý Phá Tinh tức giận quăng tay Tế Tu xuống: “Cái chính phủ đế quốc khốn nạn!”

Tế Tu:…

Tế Tu tìm trong nhà kho một lượt, moi được một tờ báo cũ coi như sạch sẽ trong góc, trải xuống vừa đủ cho hai người nằm.

Lý Phá Tinh ủ rũ, cúi đầu ngồi xuống cạnh Tế Tu.

Lý Phá Tinh hơi chán, mở miệng hỏi: “Phòng thí nghiệm các chú không cần đi học đúng không? Anh chưa thấy chú bao giờ.”

“Đa phần các tiết học bọn em đi hay không cũng được.”

Lý Phá Tinh: “Vậy có tiết nào các chú phải đi không?”

“Phải đi tiết của phó hiệu trưởng Mã và lớp sinh lý giới tính thứ hai.”

“Phó hiệu trưởng Mã hả.” Lý Phá Tinh chậc chậc. “Ông đó đúng là biến thái, năm ngoái anh trốn hai tiết của ổng, bị phạt viết bản kiểm điểm 10 ngàn chữ.”

Lý Phá Tinh ngớ ra: “Lớp sinh lý giới tính thứ hai? Không phải chính là hôm nay sao?”

Tế Tu: “Ừ, trốn rồi.”

Lý Phá Tinh lúng túng gãi mũi, Tế Tu người ta là học sinh giỏi, là rường cột nước nhà, thế mà mình lại dẫn y trốn học. Mà đâu chỉ trốn học đâu, còn bị rượt đánh nữa chứ.

“Ừm… Trốn cũng trốn rồi, tiết đó anh cũng phải học, chắc là dạy chung cả trường, nhiều người như thế, chắc giáo viên không biết ai trốn học đâu.”

“Dạy riêng theo lớp.” Tế Tu ngừng một chút, nói tiếp: “Năm nay chúng ta được phân học cùng một lớp.”

Lý Phá Tinh: “….Trùng hợp ghê ta.”

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Tế Tu: “Không trùng hợp, là em chủ động xin học cùng lớp với anh.”

Lý Phá Tinh ngẩn người: “Tại sao?”

Tế Tu mím môi không nói gì.

Lý Phá Tinh nhức đầu: “Rốt cuộc là tại sao? Chú nói đi.”

Tế Tu trầm mặc, mãi mới trả lời: “Lúc đó, anh nói sẽ bảo vệ em… Thế nhưng về sau, anh lại không tới tìm em. Lúc em gặp lại anh ở nhà ăn, anh còn không nhận ra em.”

Lý Phá Tinh ngơ ngơ một lúc mới nhận ra thằng nhỏ này tủi thân, hắn khoác vai y, cười mắng: “Thằng nhóc chú kỳ ghê, không phải do ông đây nghe nói chú là thiên tài nhi đồng sao, sợ kéo chú vào lại ảnh hưởng đến rường cột đế quốc chúng ta, chú nói xem nếu chú đi với anh, cả ngày hết đấm lại đá, bây giờ chú có thể vào đội thí nghiệm không? Lại nói nữa! Anh mẹ nó không nhận ra chú, chính là vì chú cao quá đấy. Nếu chú trắng trắng mềm mềm như hồi xưa thì sao anh không nhận ra chú được, bé Tế Tu nhà ta xưa kia mảnh mai xinh đẹp là thế, lúc ấy anh còn nghĩ nếu chú mà là nữ Omega thì cưới chú về làm vợ rồi ấy chứ, nào ngờ mẹ nó giờ chú còn cao hơn cả anh.”

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

“Được rồi! Sau này chú theo anh, hiên ngang đi trong trường, đứa nào bắt nạt chú, anh sẽ dẫn người đi đánh nó!” Lý Phá Tinh bỗng hắt xì một cái.

Hắn dụi mũi, lẩm bẩm: “Chậc… Hơi lạnh.”

Tế Tu không nói gì, bỏ cánh tay Lý Phá Tinh trên người mình xuống, cởi áo khoác, đắp lên đùi hắn.

Lý Phá Tinh đột nhiên hỏi: “Tế Tu, chú xịt nước hoa lên quần áo à?”

Tế Tu: “Không.”

“À, chắc anh ngửi nhầm.” Là một mùi hương rất nhạt, Lý Phá Tinh gần như không nhận ra đó có phải hương hoa hay không.

Một lát sau, Lý Phá Tinh bắt đầu đứng ngồi không yên, hắn cảm giác mùi hương kia ngày càng rõ ràng, nhưng không hề nồng, trái lại, hương thơm rất thanh, như thể nước suối lạnh trên núi cao, gió trong qua lá trúc.

Một mùi hương rất nhạt, lại quyến rũ lạ kì.

Lý Phá Tinh cầm áo Tế Tu đưa lên mũi ngửi, phát hiện ở cánh tay phải của y có vệt máu. “Sao vậy?”

Tế Tu: “Vừa nãy không cẩn thận cọ rách da.”

Lý Phá Tinh đứng lên đổi vị trí, ngồi sang bên phải Tế Tu, thấy áo sơ mi của y cũng có vệt máu. Hắn lại ngửi: “Mùi hương bay từ đây ra.”

Tế Tu nhìn vết thương, đáp: “À, vậy chắc là mùi tín tức tố, em mới thành niên, mùi còn nhạt, nghe nói chỉ có Omega là mẫn cảm với thứ mùi này, sao anh –” Tế Tu ngừng lại, sắc mặt của y lập tức thay đổi, bởi vì y cũng ngửi thấy một mùi hương đang tỏa ra trong không khí.

Mùi hương này ào ạt phả tới Tế Tu, dựa vào trực giác của Alpha, nhảy mắt y đã biết đây chính là mùi của Omega. Đối với Alpha, nó là xuân dược trí mạng, khiến cơ thể y nóng ran lên.

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Tế Tu không tin nổi quay đầu nhìn Lý Phá Tinh, Lý Phá Tinh lại như không ngửi thấy mùi này, chỉ có gương mặt dần đỏ rực. Một suy đoán đáng sợ hiện lên trong đầu y.

Tế Tu chật vật đứng dậy, gần như chạy trốn đi đến góc xa Lý Phá Tinh nhất.

Lý Phá Tinh còn chưa rõ: “Sao chú chạy xa thế?!”

Tế Tu che mũi: “Anh là Omega?!”

Khuôn mặt đang đỏ bừng của Lý Phá Tinh xoẹt cái trắng bệch: “Sao chú biết…”

Tế Tu gần như nhấn từng từ: “Anh không biết mình tới kỳ động dục hả!”
Bình Luận (0)
Comment