Giả Bộ Làm A Còn Đi Đánh Lộn Là Sẽ Mang Thai Đó

Chương 20

hang máy vừa mở cửa, Lý Phá Tinh đã vội vàng kéo Tế Tu ra ngoài, đi thẳng về phía khoa phá thai phía trước.

Đang đi, hắn bất ngờ xoay người lại.

Tế Tu còn chưa kịp hiểu gì, chỉ thấy Lý Phá Tinh nháy mắt với y: “Mau xoay người lại!”

Tế Tu làm theo, hỏi: “Sao vậy?”

Lý Phá Tinh kéo Tế Tu đi vội vào góc, nhỏ giọng nói: “Làm anh sợ muốn chết, chú đoán xem anh vừa thấy ai?!”

“Ai?”

“Lâm Phi lớp anh! Cậu ấy tới đây làm gì? Cậu ấy mà thấy anh là anh tiêu đời!”

Đây là bệnh viện phụ sản, tầng mà bọn họ đang đứng cũng chỉ có khoa phá thai, hai tên “Alpha” như hắn và Tế Tu tới đây làm chi, bị phát hiện chẳng phải sẽ lộ ngay thân phận của hắn sao?

Nếu chuyện Lý Phá Tinh hắn là Omega lại còn đang mang thai bị người ta phát hiện, hắn sao làm đại ca Tam viện được nữa?

Lý Phá Tinh thò đầu ra ngoài ngó, ai ngờ Lâm Phi lại đi về phía hắn!

Lý Phá Tinh cuống quýt lôi Tế Tu rụt về sau, nhưng tiếng bước chân Lâm Phi lại ngày càng gần. Lý Phá Tinh không còn cách nào khác, vội vàng kéo Tế Tu vào phòng vệ sinh.

Vậy nhưng Lâm Phi cũng đi theo hướng đó!

Lý Phá Tinh luống cuống chân tay đẩy Tế Tu vào một buồng vệ sinh, sau đó cũng chui vào, khóa trái cửa.

Ngay giây tiếp theo, buồng vệ sinh bên cạnh cũng bị mở ra.

Lâm Phi nói lí nhí, khàn khàn: “Tôi mang thai. Cậu yên tâm, tôi đang ở bệnh viện rồi, sẽ không thêm phiền toái cho cậu.”

Lâm Phi bỗng hơi sửng sốt, nghi hoặc hỏi lại: “Alo?”

Cậu bối rối, lắp bắp hỏi: “Cô…cô ạ?! Cháu, cháu…cháu ở bệnh viện, đang chuẩn bị phá thai. Ba tháng. Vâng…Cháu, cháu biết rồi… cháu, cháu phải đi đây… Cô…cô không cần đón cháu đâu.”

Nghe thấy cửa phòng bên cạnh bị đóng lại, Lý Phá Tinh mới dám thở phào nhẹ nhõm.

“Đi thôi, đi phá thai.” Hắn nói.

Tế Tu không di chuyển. Khi nhìn thấy poster trong thang máy, y chợt nhận ra, nếu đứa bé này chào đời, nó sẽ chảy trong mình dòng máu của y và anh Tinh.

Đó sẽ là ràng buộc mãi mãi không thể tách rời giữa y và anh Tinh.

Y bỗng muốn giữ đứa bé này.

Cực kỳ muốn.

Tế Tu vọng tưởng giãy dụa lần cuối: “Tạm thời chúng ta đừng đi hôm nay. Lâm, Lâm Phi còn bên ngoài, chẳng may bị cậu ấy phát hiện —“

Lý Phá Tinh cắt lời: “Chú không nghe cậu ấy mới nói chuyện điện thoại à? Có vẻ là Lâm Phi mang thai, dự định phá thai, nhưng không cẩn thận bị mẹ bạn trai phát hiện, hẳn là không được phá nữa, sắp rời khỏi bệnh viện.”

Lý Phá Tinh phân tích rồi đưa ra tổng kết: “Xem ra, chuyện phá thai không thể để phụ huynh biết được, nếu không ắt thất bại. Mau lên, đừng lề mề nữa.”

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

***

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Nữ bác sĩ: “Mời anh thanh toán tiền phẫu thuật, tổng cộng là 2399 nguyên, xin hỏi anh muốn chi trả bằng tiền mặt hay qua thẻ?”

Tế Tu mím môi, lẳng lặng gục đầu xuống, mở đầu cuối thanh toán.

Một giây.

Hai giây.

Tế Tu ngẩng phắt đầu dậy, khóe môi không kìm được cong lên.

“Anh ơi, đầu cuối của em hết pin rồi!”

“Em không có tiền!”

Lý Phá Tinh giật giật miệng, lần đầu tiên hắn thấy người nào không có tiền lại vui mừng như thế.

Tế Tu nhìn Lý Phá Tinh, trong lòng thầm nghĩ trì hoãn được ngày nào thì hay ngày ấy: “Ngày mai chúng ta quay lại, hôm nay không có tiền thì đành chịu.”

Lý Phá Tinh vẻ mặt thờ ơ: “Không được, ngay hôm nay, đừng để đêm dài lắm mộng.”

Hắn rút thẻ: “Đây là sinh hoạt phí tháng sau của anh, mẹ anh hỏi thì nói là tăng học phí.”

Nụ cười của Tế Tu cứng đờ.

Ba giây sau.

Bác sĩ quẹt xong thẻ.

Lý Phá Tinh liếc đầu cuối, nghi hoặc: Sao lần này tin nhắn thu chi của thẻ tín dụng báo muộn vậy ta? Nếu tiêu quá 1000 nguyên thì có tin nhắn nhắc nhở mà nhỉ.

Khoan đã!!!

Lý Phá Tinh hoảng sợ.

— Thẻ này liên kết với đầu cuối của mẹ mình!!!

Tại một sân nhỏ yên tĩnh ở vùng quê khu K7, một người phụ nữ đang vui vẻ mong đợi lấy bánh quy trong lò nướng.

Bỗng nhiên, đầu cuối báo tin tức. Bà đặt bánh xuống bàn, cởi găng tay, mở tin tức.

“Xin chào nữ sĩ Bạch Man Man, thẻ tín dụng đế quốc số đuôi 2283 của ngài đã sử dụng 2399 nguyên lúc 10:23 ngày hôm nay, địa điểm tại [Khoa Phá thai bệnh viện Phụ sản số một khu K7].”

Một phút sau, điện thoại di động của Lý Phá Tinh vang lên như đoạt mệnh hồn.

“Lý Phá Tinh! Có phải con làm cô bé nào mang thai rồi không!!! Lại còn dám lén lút để người ta đi phá thai, con mọc gan hùm à!!!”

Lý Phá Tinh: “Mẹ…”

Bạch Man Man: “Trong vòng một giờ lăn về đây cho mẹ! Dẫn theo cô bé kia nữa!!!”

Lý Phá Tinh: “Mẹ, không phải, là con —“

Bạch Man Man: “Đừng nói nhảm cũng đừng hòng nói xạo! Con còn 59 phút!”

Nói xong, mẫu thân đại nhân cúp máy cái rụp.

Lý Phá Tinh:…

Mặt hắn như trời sụp.

Bạch Man Man nói to, Tế Tu cũng nghe được, dò hỏi Lý Phá Tinh: “Anh Tinh, nhà anh xa không, trong vòng một giờ về kịp chứ?”

Cơ thể Bạch Man Man không được tốt, cho nên ba năm trước họ đã chuyển về nông thôn sống. Nơi đó không khí trong lành, chỉ có điều xa thành phố, cách một tiếng đi xe. Bạch Man Man cho bọn họ một giờ, tức không chừa cho bọn họ một giây một phút nào.

Lý Phá Tinh tuyệt vọng: “Đi thôi… Nếu mẹ anh đánh chú phải chạy nhanh vào.”

Đánh…?

Tế Tu: “Anh nói mẹ anh rất yếu ớt mỏng manh mà?”

Lý Phá Tinh cười thảm: “Thể chất yếu thật, còn tích cách thì không chắc.”

Khi bố Lý Phá Tinh còn sống, mẹ hắn đúng là yếu ớt, khi bố vừa hy sinh, mẹ hắn lại càng thêm yếu ớt. Song, một người mẹ Omega yếu ớt không thể nuôi sống con mình, Bạch Man Man bị bức bách phải kiên cường.

Khi Lý Phá Tinh sáu tuổi, Bạch Man Man còn đỏ mặt nhỏ giọng mặc cả: “Có thể rẻ hơn một chút được không?”

Tới khi Lý Phá Tinh mười sáu tuổi, người bán nói 200 không mặc cả, Bạch Man Man có thể mặt không đổi sắc chém xuống 50.

***

Năm mươi phút sau.

Lý Phá Tinh dẫn theo Tế Tu, kinh hồn bạt vía gõ cửa nhà mình.

Bạch Man Man gả cho Lý Thăng năm mười tám tuổi, sinh Lý Phá Tinh năm mười chín tuổi, kết quả khi Lý Phá Tinh bốn tuổi, Lý Thăng hy sinh trên chiến trường.

Lúc đó, Bạch Man Man cũng chỉ mới hai mươi ba, nhưng vì là Omega, sau khi Alpha của mình qua đời, các cơ quan trong cơ thể đồng loạt suy yếu, để duy trì mạng sống, bà buộc phải phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể.

Từ nhỏ Lý Phá Tinh đã hoạt bát thích phá phách, vóc dáng cao lớn, khuôn mặt cũng anh tuấn, giống bố mình hồi bé y như đúc. Bạch Man Man tin chắc hắn sẽ phân hóa thành Alpha. Bạch Man Man biết một nữ Omega sống khó khăn thế nào, vì vậy đã dạy Lý Phá Tinh ngay từ khi còn nhỏ rằng phải bảo vệ con gái, lớn rồi càng phải yêu thương Omega của mình. Nào ngờ, Lý Phá Tinh biết hẹn hò rồi, ấy thế mà lại trở thành một tên vô liêm sỉ không biết quý trọng bạn gái!

Lúc đi tới cửa, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Bạch Man Man là phải xách tai Lý Phá Tinh lên, hung tợn chất vấn hắn vì sao lại bất cẩn như vậy?! Vì sao lại vô trách nhiệm như vậy?! Vì sao lại đối xử với con gái nhà người ta như vậy?! Nhưng vừa nghĩ bên cạnh Lý Phá Tinh còn có cô bé đáng thương kia, bà hoãn lại bước chân phăm phăm đùng đùng của mình, cố giữ vẻ mặt ôn hòa ra mở cửa.

Khoảnh khắc ấy, Bạch Man Man hơi sửng sốt.

Không có cô bé nào cả.

Phía sau Lý Phá Tinh là một cậu bé, thậm chí còn cao hơn Lý Phá Tinh.

Lý Phá Tinh một bộ gây họa: “Mẹ, ừm, thực ra con không làm cho cô gái nào mang thai cả…”

Lý Phá Tinh thấy Bạch Man Man đưa mắt nhìn Tế Tu, gãi đầu giải thích: “Mẹ, đây là Tế Tu, bạn học của con. Tế Tu, đây là mẹ anh.”

Tế Tu hiếm có mất tự nhiên, cung kính chào hỏi: “Chào cô, cháu là Tế Tu.”

Lý Phá Tinh thực sự không nói được câu “Người mang thai là con”. Hắn nghĩ, ba tháng trước hắn đã gửi kết quả xét nghiệm mình là Omega cho mẹ rồi, hẳn là nhìn thấy Tế Tu mẹ đã hiểu chuyện như thế nào?!

Quả nhiên, Bạch Man Man lập tức phản ứng lại. Bà nhìn Tế Tu, mắt híp lại: “Cháu là… Bố đứa bé?”

“Vâng ạ.”

Bạch Man Man chuyển mắt, thấy được đầu cuối màu đen mà chỉ Alpha và Omega mới có trên cổ tay Tế Tu, không khỏi bất ngờ.

Thằng bé Lý Phá Tinh từ nhỏ đã la hét muốn lấy bé gái Omega nhà bà thích con trai từ lúc nào vậy?

Hơn nữa…

Tại sao cậu Omega này lại cao thế?

Bạch Man Man sống sắp bốn mươi năm, lần đầu tiên nhìn thấy Omega cao cỡ này, dáng dấp cũng chẳng hề giống Oemga. Bà lại chuyển mắt xuống bụng Tế Tu. Rất bằng phẳng, không nhìn ra đang mang thai.

Tuy con dâu không giống trong tưởng tượng, nhưng dù sao cũng là chuyện vô liêm sỉ do con trai mình gây ra, xuất phát từ hổ thẹn sâu đậm trong lòng, Bạch Man Man biểu hiện cực kỳ nhiệt tình: “Vào đi, cô mới làm bánh ngọt, Tiểu Tu có thể nếm thử xem sao.”

Lý Phá Tinh thấy mẹ mình ấy thế mà lại không nổi cáu, còn đối xử với Tế Tu hết sức ôn hòa, hết sức bất ngờ, nhưng hắn không dám nói gì, kéo Tế Tu vào nhà.

Bạch Man Man không ngờ lúc Tế Tu ngồi xuống rồi mà bụng vẫn rất phẳng, bà đặt khay bánh quy xuống trước mặt Tế Tu, dịu dàng hỏi: “Mấy tháng rồi?”

Tế Tu liếc Lý Phá Tinh, trả lời: “Ba tháng rồi ạ.”

Ba tháng.

Đứa bé đã thành hình.

Hơn nữa, đã qua thời gian thuận lợi nhất để phá thai, nếu dứt khoát muốn bỏ, sẽ trở thành cực hình dằn vặt Omega.

Đôi mắt Bạch Man Man nhìn Tế Tu đầy yêu thương.

Đứa bé đáng thương.

Nếu mẹ thằng nhỏ biết chuyện này, hẳn sẽ đau lòng biết bao.

Bạch Man Man hỏi tiếp: “Phát hiện từ khi nào?”

Tế Tu: “…Hôm qua.”

Bạch Man Man không tin nổi: “Ba tháng mới phát hiện mang thai?”

Tế Tu cúi đầu: “Xin lỗi, là do cháu sơ sót.”

Bạch Man Man quay sang hỏi Lý Phá Tinh: “Con cũng không phát hiện điều gì bất thường à?”

Lý Phá Tinh thấy Bạch Man Man thái độ nhẹ nhàng, tức thì thả lỏng, hắn cắn miếng bánh quy, giải thích: “Con không, tình trạng tốt cực kì, ai biết mang thai được.”

Bạch Man Man: “Thời kì phát tình thì sao, trong thời gian mang thai sẽ tự động ngừng phát tình, tới giờ con vẫn không nhận ra à?”

Lý Phá Tinh ngơ ngác: “Con quên mất…”

Bạch Man Man nhìn dáng vẻ không tim không phổi của Lý Phá Tinh, tức giận giật bánh quy khỏi tay hắn: “Đừng ăn nữa! Suốt ngày chỉ biết ăn ăn ăn!! Con thì có ích lợi gì? Sao mẹ lại sinh ra đứa con mất nết như con!”

Lý Phá Tinh vừa bị giật bánh quy vừa bị mắng, cúi đầu bĩu môi.

Tế Tu liếc Lý Phá Tinh, nói với Bạch Man Man: “Cô ơi, cô để anh ấy ăn đi ạ, cả ngày hôm nay anh ấy chưa ăn gì.”

Bạch Man Man thở phì phò: “Cháu đừng che chở nó, nó làm chuyện vô liêm sỉ thế này làm gì còn mặt mũi ăn, cho nó ăn chẳng thà cô đổ cho heo ăn!”

Bạch Man Man đưa hết bánh quy cho Tế Tu, bà bị tức mờ đầu, thuận miệng nói: “Tế Tu, ăn đi cháu!”

Tế Tu: “…”

Lý Phá Tinh cười hắc hắc: “Sao mẹ chửi người ta thế!”

Bạch Man Man: “Bây giờ là lúc đùa giỡn à?! Lý Phá Tinh con nghiêm túc trả lời cho mẹ! Nếu hôm nay mẹ không phát hiện tin nhắn này, hai đứa đi phá thai rồi đúng không?”

Lý Phá Tinh: “…Vâng.”

Bạch Man Man hít sâu: “Rốt cuộc hai đứa có biết hậu quả của chuyện này không, đứa bé đã ba tháng, người mang thai lại là nam Oemga, nếu phá thai sẽ không thể mang thai thêm được nữa.”

Tế Tu cũng nghĩ tới điểm này, y khàn giọng đáp: “Cháu biết.”

Lý Phá Tinh bĩu môi, tùy tiện nói: “Không thể mang thai thì thôi, dù sao cũng là đàn ông, chẳng phải chuyện gì lớn.”

Bạch Man Man bị câu nói cực kỳ vô trách nhiệm của Lý Phá Tinh làm kinh động, nghiêm khắc đập lên lưng hắn: “Lý Phá Tinh con có biết xấu hổ hay không?!!”

Lý Phá Tinh đau kêu oai oái, vừa tránh vừa kêu: “Con làm gì mà không biết xấu hổ —“

Bạch Man Man giận run người, thuận tay ném khay nhựa về phía Lý Phá Tinh.

Tế Tu đứng bật dậy ôm Lý Phá Tinh, dùng lưng đỡ cái khay trái cây này. Dù được làm bằng nhựa, nhưng cái khay không hề nhẹ, nện vào lưng Tế Tu vang lên một tiếng trầm đục.

Bạch Man Man không ngờ Tế Tu lại cản, nghĩ cảnh Tế Tu đang mang thai, bà bối rối vội hỏi: “Cháu không sao chứ?”

“Cháu không sao.” Tế Tu khẽ nhíu mày: “Nhưng mà cô đừng đánh anh Tinh, dù sao anh ấy cũng đang mang thai.”

Bạch Man Man ngây người: “Vậy là sao?”

Vài giây sau, giọng nói Bạch Man Man cao gấp hai mươi lần: “Mang thai là sao?!!!!”
Bình Luận (0)
Comment