Tế Tu: “…”
“Anh Tinh…” Tế Tu khàn giọng hỏi: “Anh muốn em giúp thế nào?”
Lý Phá Tinh mở mắt, mờ mịt nhìn Tế Tu.
Giúp anh…
Giúp anh thế nào?
Tế Tu dẫn dắt: “Anh Tinh, bác sĩ nói lần đầu tiên nhiệt phát tình tới cần ký hiệu tạm thời.”
…Ký hiệu tạm thời?
Lý Phá Tinh ngây ngốc nhìn Tế Tu, chậm chạp chớp mắt: “Vậy, em ký hiệu anh đi.”
Tế Tu trầm mặc.
“Được.” Hồi lâu, y đáp lại.
Không biết do đã lâu không vận động hay do đang mang thai, mà gáy Lý Phá Tinh trắng trẻo mềm mại lạ kỳ, như thể chỉ nhấn tay lên đã lưu lại dấu vết.
Tín tức tố Omega phát ra từ nơi này.
Đối với Alpha, đó là cám dỗ trí mạng.
Còn đối với Omega, đó là nơi nhạy cảm tột cùng.
Giây phút cánh môi lành lạnh của Tế Tu chạm vào nơi ấy, cả người Lý Phá Tinh liền cứng đờ bất động. Hắn vừa mờ mịt vừa luống cuống, thất thần nhìn màn ảnh trước mặt, không rõ cặp nhân vật chính trong phim đang làm gì, chỉ cảm giác được sự ấm áp dịu dàng nơi tuyến thể, làm cơ thể hắn muốn run lên.
Cuối cùng, Tế Tu cắn.
“Ưm!” Cảm giác đau đớn khi tuyến thể bị cắn lập tức xông tới. Đôi ngươi Lý Phá Tinh trợn to, sau đó dần mất tiêu cự.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
…
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Tới chiều Lý Phá Tinh mới tỉnh lại, ngơ ngác ngồi dậy.
“Tế Tu?” Lý Phá Tinh gọi. Không ai đáp lời hắn, nhưng rõ ràng, khắp ngóc ngách nơi đây đều có mùi hương của Tế Tu.
Lý Phá Tinh ngủ tới bối rối, hắn nhìn xung quanh, bật hết đèn trong phòng.
Không thấy Tế Tu.
Lý Phá Tinh ngẩn người, cúi đầu ngửi trên người mình, hóa ra, mùi tín tức tố của Tế Tu phát ra từ người hắn. Bây giờ hắn mới nhớ lại, mình đã bị Tế Tu ký hiệu tạm thời.
Hắn ngơ ngẩn chạm lên gáy, quả nhiên đầu ngón tay chạm phải thứ gì đó hơi nhấp nhô, có một dấu ấn như sâu như nông.
…Đó là dấu răng của Tế Tu.
Khuôn mặt Lý Phá Tinh tức khắc nóng bừng. Hắn cúi đầu, phát hiện quần áo xộc xệch, áo chỉ cài hai nút rời rạc, để lộ một khoảng da lớn.
…May mà quần vẫn nguyên vẹn.
Lý Phá Tinh cài cúc áo, không ngờ lại thấy vài dấu hôn, cùng thấp thoáng vài dấu răng trên người.
…Đệt!
Rốt cuộc lúc sau Tế Tu đã hôn hắn bao lâu?!
Lý Phá Tinh xấu hổ nghiêm mặt lại, cài hết cúc áo, chỉ trừ cúc cuối cùng, vì áo ma sát lên vết thương trên gáy, làm hắn đau tới mức hít một hơi thật sâu. Cơ mà, cuối cùng hắn vẫn cắn răng cài cúc cuối cùng, che được bao nhiêu tốt bấy nhiêu.
Cửa khẽ mở, Tế Tu bước vào, hơi sửng sốt vì thấy Lý Phá Tinh đã tỉnh. Y đặt đồ lên bàn, nhẹ giọng hỏi: “Anh đói không?”
Lý Phá Tinh sờ bụng: “Đói.”
Sau khi nhiệt phát tình kết thúc, hắn đã ngủ gần như nguyên một ngày.
Tế Tu đưa bát cháo còn nóng cho Lý Phá Tinh. Y hơi nhíu mày nhìn Lý Phá Tinh cài kín cúc áo, ngồi xổm trước mặt hắn, mở cúc ra: “Sao lại cài kín như thế, anh không đau à?”
Lý Phá Tinh thẹn thùng, ậm ừ: “Ừm, không đau.”
Tới lúc cởi cúc áo thứ hai, Tế Tu đã biết tại sao Lý Phá Tinh làm vậy.
Anh Tinh thích ngủ trong phòng tối, khi y ra ngoài anh Tinh còn ngủ, vì vậy y không bật đèn. Lúc đó phòng riêng quá tối, y không chú ý, thực sự không biết mình đã lưu lại nhiều dấu trên người anh ấy như vậy.
Nghĩ đến cách mình để lại những dấu vết này, tai Tế Tu đỏ bừng, giọng nói cũng khàn đi: “Vẫn nên cởi ra thì hơn, nếu không gáy sẽ đau.”
Lý Phá Tinh: “Anh không muốn người khác nhìn thấy.”
Tế Tu lấy áo hoodie màu đen trong túi giấy: “Anh có thể mặc cái này.”
Trùm mũ lên sẽ không bị thấy ký hiệu tạm thời trên gáy, kéo khóa áo phía trước sẽ không bị thấy dấu hôn trên cổ.
Lý Phá Tinh cúi đầu húp cháo, cháo ấm nóng làm giảm bớt cảm xúc ngại ngùng khó hiểu của hắn, hắn toét miệng cười khen: “Tiểu Tu, em chu đáo ghê.”
Lý Phá Tinh nhai hạt lạc trong cháo, lại nhíu mày: “Tối nay anh ở đâu giờ, không thể về trường được.”
Bây giờ trên người hắn chỉ toàn mùi bị ký hiệu tạm thời, sử dụng xịt che tín tức tố cũng vô dụng, buộc phải chờ hai, ba ngày để mùi hương biết mất theo vết thương. Nếu hắn trở về trường, cả trường sẽ biết hắn là Omega mất.
Tế Tu đã mua được khá nhiều thứ: “Anh Tinh, em đã đặt phòng khách sạn ba ngày rồi. Anh yên tâm, em đặt ở một khách sạn trên đường Vân Hồ, cách xa trường học, sẽ không gặp phải người cùng trường.”
Lý Phá Tinh kinh ngạc, hình như đường Vân Hồ chỉ có một khách sạn. Hắn hỏi: “Là khác sạn Phong Quy Lai à?”
Tế Tu gật đầu.
Lý Phá Tinh: “…”
Khách sạn đó cực kỳ cao cấp, đa số phòng đều đạt tiêu chuẩn “Phòng tổng thống”, đắt đỏ muốn chết. Người quen của Lý Phá Tinh chỉ có nghèo với nghèo hơn, cứ như dân tị nạn chạy ra từ xóm nghèo, gặp được mới là lạ.
Haiz, cái tên này vừa đẹp trai vừa có tiền, lại còn chu đáo, chỉ cần đi theo cậu ấy là khỏi lo cơm áo gạo tiền, người như thế mà lại chọn Lý Phá Tinh hắn.
Hắn trúng cái vận shit chó gì đây.
Không, chắc chắn kiếp trước Lý Phá Tinh hắn đã cứ vớt vũ trụ!
Lý Phá Tinh thầm cảm thán lần thứ 101.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
***
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
“Trần Lâm An, cậu thích xem phim gì?” Hà Tiểu Hoa hỏi.
Trần Lâm An: “Cứ chọn theo sở thích của cậu là được.”
Hà Tiểu Hoa do dự, nhỏ muốn xem “Cực tốc nhân sinh 3”, nhưng suất chiếu gần nhất đã hết hai vị trí liền kề, phải một tiếng nữa mới tới suất chiếu tiếp theo. Đã vậy, bạn bè của nhỏ đều khuyên nhỏ chọn phim kinh dị “Thành phố zombie”, bảo là phim kinh dị mới dễ tăng tiếp xúc thân mật giữa nam với nữ.
Cơ mà, Hà Tiểu Hoa là loại con gái coi phim kinh dị như phim truyền hình giải trí giờ ăn cơm, nhỏ chỉ sợ lúc xem phim mình không giả bộ sợ hãi nổi, chưa kể cái phim này vừa nhìn poster với trailer đã biết chán chả buồn nói.
…Khổ ghê ấy.
Càng thử thách khả năng diễn xuất của nhỏ rồi.
“Chúng ta có thể chờ suất chiếu tiếp theo của “Cực tốc nhân sinh 3″, còn 40 phút nữa, cũng không lâu lắm.” Trần Lâm An nói.
Mắt Hà Tiểu Hoa sáng rực: “Cậu cũng thích series này hả!”
“Bình thường.”
Thực ra, Trần Lâm An không thích đi xem phim lắm, nhất là thể loại phim hành động không mấy nội dung như “Cực tốc nhân sinh”. Hắn nói vậy, chỉ là vì tình cờ thấy huy hiệu nhân vật chính của phim “Cực tốc nhân sinh” bản chibi trên balo Hà Tiểu Hoa.
Hà Tiểu Hoa: “Mình thích phim này lắm, lúc chiếu phần một đúng dịp sinh nhật mình, anh Tinh đã thức đêm canh vé cho bọn mình —“
Trần Lâm An kinh ngạc: “Cậu bảo hôm nay là sinh nhật cậu mà, mình nhớ không nhầm thì phần một phim phát hành vào…mùa đông?”
Hà Tiểu Hoa giật thót: Không xong, lỡ mồm rồi.
Hà Tiểu Hoa muốn Trần Lâm An đi xem phim với mình, đành bịa hôm nay là sinh nhật nhỏ. Nhỏ còn cố tình kể hết sức thê thảm, cho nên Trần Lâm An mới mềm lòng, xin nghỉ học đi cùng nhỏ.
Tuy vậy, Hà Tiểu Hoa không phải là người hay trốn tránh vấn đề, nhỏ cắn răng nói thật: “Mình gạt cậu đấy, hôm nay không phải sinh nhật mình, mình chỉ muốn đi xem phim cùng cậu thôi.”
Trần Lâm An mở to mắt: “Tiểu Hoa…”
Hà Tiểu Hoa hiếm có đỏ mặt: “Trần Lâm An, mình thích cậu, mình muốn hẹn hò với cậu.”
Trần Lâm An không ngờ Hà Tiểu Hoa lại bày tỏ thẳng thắn như vậy, luống cuống nói: “Tiểu Hoa, mình…”
Nhìn đôi mắt đen láy của Hà Tiểu Hoa, Trần Lâm An nắm chặt tay, quyết định dứt khoát: “Xin lỗi, mình, mình đã có người mình thích. Người ấy… Tuy mình đã từ bỏ, nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn quên người ấy, cho nên mình không thể hẹn hò với cậu được.”
Hà Tiểu Hoa chớp mắt: “Vậy bao giờ cậu có thể quên người ta để hẹn hò với mình?”
“Mình, mình không biết nữa.”
Đôi mắt Hà Tiểu Hoa như có thể xuyên thấu, Trần Lâm An không dám nhìn nhỏ, chuyển mắt nhìn quanh bốn phía. bỗng, ánh mắt hắn dừng lại.
Hà Tiểu Hoa hùng hồn: “Cậu không thể không hẹn hò cả đời được, cậu đã nói hai người không thể, vậy có muốn thử với mình không, nói không chừng có thể quên đi người kia —“
“Tiểu Hoa.” Trần Lâm An cắt lời, do dự hỏi: “Kia, có phải là Tế Tu không?!”
Hà Tiểu Hoa kinh ngạc, nhìn sang hướng Trần Lâm An chỉ.
Cách đó không xa, Tế Tu đang kề vai sánh bước cùng một thiếu niên. Thiếu niên mặc áo hoodie rộng thùng thình, không thấy rõ thân hình, chỉ đoán được khá cao gầy, hơn nữa còn đội mũ trùm kín mặt, dù cậu ta có quay sang nói chuyện với Tế Tu cũng không để lộ mặt.
Hà Tiểu Hoa gãi đầu: “Người mặc áo đen kia là anh Tinh à? Sao mình thấy cách ăn mặc của anh ấy khang khác.”
Trần Lâm An nhíu mày: “Cậu không ngửi thấy mùi gì sao?”
Hà Tiểu Hoa sửng sốt, nhỏ và Trần Lâm An đều là Alpha, cực kì mẫn cảm với mùi tín tức tố.
Tế Tu và thiếu niên kia đứng rất gần bọn họ, chỉ khoảng bảy, tám mét, chẳng qua Hà Tiểu Hoa và Trần Lâm An đang ngồi ở ghế trong góc, phía trước còn có biển quảng cáo che chắn, nên mới không bị Tế Tu phát hiện. Hà Tiểu Hoa hơi nhướn người là đã dễ dàng ngửi thấy mùi tín tức tố trên người thiếu niên.
Đó là…
Mùi của Omega vừa bị ký hiệu.
Đồng tử Hà Tiểu Hoa lập tức co lại.
Nhỏ trơ mắt nhìn Tế Tu hơi nghiêng đầu cười dịu dàng với Omega kia, còn nắm tay cậu ta nữa. Huyệt thái dương của Hà Tiểu Hoa giật giật, nhỏ giận đến mức ngực phập phồng kịch liệt.
Nhỏ nhìn thoáng bốn phía, đi tới trước mặt một người đàn ông, lạnh lùng hỏi: “Có thể mượn ghế của anh một chút không?”
Người đàn ông sợ hãi nhìn vẻ mặt Hà Tiểu Hoa, nhỏ giọng nói: “Cho, cho cô.”
Hà Tiểu Hoa một tay xách ghế lên, hung ác nhìn Tế Tu, bước từng bước về phía y.
Một chân ghế inox mài trên gạch men trắng, phát ra âm thanh chói tai.
Hà Tiểu Hoa nhìn chằm chằm Tế Tu, toàn thân tỏa sát khí. Hai mắt nhỏ đỏ ngầu, phẫn nộ gần như thiêu đốt toàn bộ lý trí nhỏ.
Đm mày thứ tạp chủng, thứ khốn khiếp!!!
Anh Tinh của tao tốt như thế, mẹ nó mày còn dám ngoại tình?!!