Giả Bộ Làm A Còn Đi Đánh Lộn Là Sẽ Mang Thai Đó

Chương 54

Tế Tu ngừng thở. Y nhìn Lý Phá Tinh, đôi mắt u tối, trong đêm đen lại như có thứ ánh sáng mịt mù lưu động. Y thấp giọng hỏi: “…Anh Tinh, anh có biết triệt để ký hiệu nghĩa là gì không?”

“Biết.” Đôi môi Lý Phá Tinh khô khốc, hắn lại liếm liếm. Hắn nhìn Tế Tu, khàn giọng hỏi ngược lại Tế Tu: “Vậy thì, em có muốn không?”

Tế Tu cảm giác đầu mình nổ ầm một tiếng, cả người như bị thiêu đốt.

Y cúi người, hung ác hôn lên môi Lý Phá Tinh.

Triệt để ký hiệu anh Tinh.

Trở thành Alpha duy nhất của anh Tinh.

Vĩnh viễn lưu lại tín tức tố và dấu vết của mình trên người anh Tinh.

Trong đầu Tế Tu bỗng hiện lên hình ảnh đường máu đỏ tươi trên cánh tay mình, vào lúc này, y lại có một suy nghĩ âm u điên cuồng.

…Chỉ cần y ký hiệu anh Tinh, anh Tinh sẽ là của một mình y.

Sau này, anh Tinh chỉ có thể chấp nhận tín tức tố của y, mỗi kỳ phát tình, anh Tinh sẽ điên cuồng mong nhớ mùi vị của y.

Nếu như y phát bệnh chết, vậy thì, cả đời này, anh Tinh sẽ không cách nào để Alpha khác ký hiệu nữa.

Từ nay về sau, cơ thể anh Tinh sẽ không bao giờ nở rộ vì bất cứ kẻ nào khác.

Vĩnh viễn.

Hoàn toàn.

Chỉ thuộc về một mình y.

Tế Tu có thể cảm giác được ích kỷ và ti tiện bị y chôn sâu trong máu đang sôi trào, chúng đang không ngừng gào thét rằng:

Ký hiệu anh ấy!!

Triệt để ký hiệu anh ấy!!!

Tế Tu gần như thô bạo lột áo anh Tinh, thò tay về phía quần ngủ của anh.

Sau đó, y ngừng lại.

Trong đêm tối, cả người Tế Tu đều cứng đờ, như thể dừng lại ở một thế kỷ dài dằng dặc.

Y xoay người anh Tinh lại, cắn lên tuyến thể của anh. Hung tợn, mang theo trả thù vì phẫn hận và không cam lòng.

Khi còn bé, Tế Tu có một món đồ chơi, món quà gặp mặt mà giáo viên tặng y và Tiểu Tuyển trong ngày đầu tiên đi học, đó là một con chim máy rất tinh xảo, Tiểu Tuyển có con màu bạc, còn của y là màu vàng kim.

Y rất thích con chim máy này, tối đi ngủ cũng cầm trong tay, bởi vì đây là món quà đầu tiên mà y được tặng.

Nhưng rồi có một ngày, Tiểu Tuyển bỗng muốn đổi với y: “Chúng ta đổi cho nhau được không anh? Em thấy con của anh đẹp hơn.”

Y nói không đổi.

Tới chiều hôm đó, mẹ lạnh lùng mắng y, trách y thờ ơ, trách y ích kỷ, bắt y đổi cho Tiểu Tuyển.

Y nói được, sau đó quay về phòng, ném con chim máy vào đống lửa trong lò sưởi.

Chim máy của y, dù có bị hủy, cũng là của Tế Tu y.

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.



Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Tế Tu y từ nhỏ đã nhu nhược vô dụng.

Khi còn nhỏ, y không đủ khả năng bảo vệ đồ chơi của mình, tới khi trưởng thành, y lại không thể cam đoan ở bên anh Tinh suốt đời.

Chim máy bị y hủy diệt rồi.

Anh Tinh không thể bị như vậy được.

Anh Tinh không phải là món đồ chơi.

Anh Tinh là một con người, là một người mà dù Tế Tu có chết sớm, cũng hy vọng anh có thể hạnh phúc sống tiếp.

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.



Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Lý Phá Tinh cảm giác tín tức tố Alpha đang chầm chậm truyền vào gáy, hóa giải khô nóng trong cơ thể hắn, ý thức của hắn trở nên tỉnh táo hơn một chút, nhưng Tế Tu lại không dễ dàng tha cho hắn.

Răng vẫn cắm vào máu thịt, còn không lưu tình nghiến.

Lý Phá Tinh chờ thật lâu vẫn không thấy Tế Tu nhả răng, không nhịn được nữa, đẩy Tế Tu ra, giọng nói nghe sao mà tủi thân: “….Đau.”

Tế Tu nhìn Lý Phá Tinh bằng đôi mắt tối om, khàn giọng nói: “Triệt để ký hiệu càng đau hơn.”

Lý Phá Tinh chợt nhớ tới lần đầu phát tình, hắn sợ run người.

“Bỏ đi, để lần, lần sau.”

Thực ra do nhiệt động dục giày vò hắn quá khó chịu, làm hắn nhớ tới có lần nghe người ta nói, nếu triệt để ký hiệu trong lúc nhiệt phát tình tới, có thể chặn nhiệt phát tình trong một tháng tiếp theo. Vì vậy, hắn mới mê muội đầu óc, hỏi Tiểu Tu có muốn triệt để ký hiệu mình không.

Tế Tu khẽ hôn lên môi Lý Phá Tinh, dịu dàng nói: “Hơn nữa bây giờ anh đang mang thai, mặc dù đã qua ba tháng đầu, nhưng em sợ không kiểm soát được mạnh yếu, chúng ta triệt để ký hiệu sau được không.”

…Không kiểm soát được… Mạnh yếu.

Mặt Lý Phá Tinh đỏ lên như tôm luộc, cơ thể hắn cũng cong như vành cung, dụi mặt vào ngực Tế Tu.

“…Ừm.” Hắn nhỏ giọng đáp.

Lý Phá Tinh chợt nhận ra mình đang vô thức cọ cọ ngực Tế Tu, vội rụt về sau, ngẩng đầu nhìn y: “…Tiểu Tu, thực ra anh không thích nữ Omega như thế đâu.”

Giờ anh chỉ thích em.

Lý Phá Tinh nuốt câu sau vào bụng.

Bây giờ tỏ tình có hơi qua loa, ngay cả những thứ cơ bản nhất như hoa và nến cũng không có, không phù hợp với con người Lý Phá Tinh hắn.

Nếu Lý Phá Tinh hắn tỏ tình, nhất định phải dùng cách lãng mạn nhất.

Tế Tu tiến lại gần, dịu dàng hôn hắn: “Ừ, em biết.”

Lý Phá Tinh bị nụ hôn êm ái của Tế Tu làm cho tim đập như nổi trống, chân tay luống cuống.

… Từ khi nào mà hắn và Tế Tu lại tùy ý và liên tục hôn nhau như vậy.

Ừm… Lần này là do nhiệt phát tình.

Nhưng, nhưng mà nhiệt phát tình đã qua rồi.

Tim Lý Phá Tinh đập vang như sấm, giữa từng nụ hôn của Tế Tu, hắn nhích tới khẽ hôn Tế Tu một cái.

“Muộn rồi, chúc ngủ ngon.”

Tế Tu hơi kinh ngạc, khóe môi vương ý cười. Y lại cúi đầu hôn Lý Phá Tinh, thấp giọng chúc: “Ngủ ngon.”

Chỉ tiếc lần này không ngủ ngon được.

Lý Phá Tinh vừa nhắm mắt được năm phút, đầu cuối của hắn đã réo lên điên cuồng, đó là tiếng chuông Lý Phá Tinh đặt riêng cho mẹ mình.

Hắn cuống quýt nhận điện.

“Cậu là con trai của Bạch Man Man đúng không, giờ bà ấy đang ở bệnh viện, cậu mau tới đi!”

Tế Tu nhìn thấy khuôn mặt anh Tinh trắng bệch, sau đó tỉnh táo hỏi địa chỉ bệnh viện và tình hình của Bạch Man Man.

Hắn ngồi dậy, thay quần áo, giả vờ trấn định nói: “…Không, không có gì, bệnh cũ thôi, không phải chuyện gì nghiêm trọng.”

Vậy nhưng, hắn cài ba lần vẫn không xong cái cúc áo đầu tiên.

Tế Tu cài cúc áo giúp hắn, đưa quần và giày cho hắn, trấn an: “Anh đừng hoảng, bệnh viện cách đây không xa, chúng ta đi nhanh, sẽ tới ngay thôi.”

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

***

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Tới khi đến bệnh viện, trời đã hửng sáng, Bạch Man Man đã tỉnh lại.

Bà nằm trên giường nói chuyện phiếm với bác Vương, khuôn mặt tái nhợt không một giọt máu, nhưng đôi mắt bà lại rất sáng, nom có vẻ không đến nỗi quá tệ.

May mà mẹ không sao. Lý Phá Tinh thầm nghĩ trong lòng.

Thấy Lý Phá Tinh, Bạch Man Man còn cười nói: “Ôi, mất mặt quá đi mất. Lúc ngất xỉu mẹ mặc bộ đồ ngủ con tặng, xanh đỏ lòe loẹt, lúc bị đưa lên xe cứu thương chắc nhiều người nhìn thấy lắm, xấu chết đi được.”

Lý Phá Tinh mấp máy môi: “Lần này ngất xỉu vì lý do gì?”

Bạch Man Man đáp: “Lý do còn xấu hổ hơn, mẹ… Khụ khụ….”

“Thôi, mẹ đừng nói nữa, mẹ nghỉ ngơi đi.” Lý Phá Tinh đau lòng khuyên.

Bác Vương hàng xóm kể thay: “Haiz, có con thiêu thân bay vào phòng nên mẹ cháu xịt thuốc diệt côn trùng mới mua, nào ngờ xịt nhầm hướng, hít vào nhiều thuốc quá, ngất xỉu tại chỗ, may mà con gái bác muốn ăn đêm, nhà hết muối nên bác sang nhà cháu xin, vừa vào sân nhà cháu đã thấy cửa nhà he hé, mẹ cháu bất tỉnh nằm dưới đất.”

Bác Vương giận dữ: “Bác thấy nên đi kiện công ty làm cái xịt diệt côn trùng này đi, bán thứ gì đâu.”

Bạch Man Man cười gượng: “Không phải lỗi của thuốc xịt côn trùng, là do sức khỏe của em kém.”

Lý Phá Tinh đỏ mắt phản bác: “Mẹ, sức khỏe mẹ không kém chút nào, rất tốt.”

Bạch Man Man cười cong cong đôi mắt: “Ừ, so với những Omega bị loại bỏ tuyến thể khác, thì sức khỏe của mẹ đã rất tốt rồi.”

Đúng lúc này, y tá gõ cửa, nhắc nhở: “Bệnh nhân số 23 Bạch Man Man, cần phải đi nộp viện phí rồi.”

Tế Tu đứng dậy: “Để cháu đi.”

Bạch Man Man lại nói: “Để cho Tinh Tinh đi đi.”

Bác Vương cũng đứng dậy: “Hai đứa tới rồi thì bác đi đây, con gái bác còn ở nhà một mình chờ bác.”

Bạch Man Man: “Sáng sớm khó bắt xe, Tinh Tinh gọi taxi cho bác Vương rồi hẵng đi nộp tiền.”

Lý Phá Tinh gật đầu.

Tế Tu đưa ví cho Lý Phá Tinh: “Anh, chắc tiền mặt không đủ đâu, mật mã thẻ tín dụng là sinh nhật anh.”

Lý Phá Tinh hơi kinh ngạc, nhận lấy ví, Bạch Man Man không mang tiền, hắn cũng không có đồng nào, giờ chỉ có thể dùng tiền của Tế Tu.

Chỉ là… Mật mã thẻ của Tiểu Tu là sinh nhật của hắn sao?

Bạch Man Man cũng ngẩng đầu nhìn Tế Tu.

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

***

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Lý Phá Tinh đi rồi, Bạch Man Man mới hỏi: “Cháu ký hiệu Tinh Tinh à?”

Tuy Bạch Man Man đã loại bỏ tuyến thể Omega, không thể xác định tín tức tố, nhưng bà có thể nhìn thấy tuyến thể bị cắn chưa kịp che chắn kỹ của Lý Phá Tinh.

Tế Tu gật đầu: “Vâng… Bởi vì nhiệt phát tình.”

“Ký hiệu tạm thời hay ký hiệu vĩnh viễn?”

“Tạm thời.”

Bạch Man Man thở dài: “Bây giờ, rất nhiều đôi AO mới kết hôn được vài năm đều ký hiệu tạm thời, ký hiệu vĩnh viễn… quá dễ gây bi kịch.”

Bạch Man Man cười tự giễu: “Nhất là đối với Omega, nếu Alpha gặp chuyện hoặc hôn nhân xảy ra vấn đề, nửa đời sau của Omega bị loại bỏ tuyến thể cơ bản cũng bị phá hỏng, giống như cô vậy. Vì vậy, thực ra cô rất sợ Tinh Tinh bị ký hiệu vĩnh viễn.”

“Cô…”

Bạch Man Man ngẩng đầu nhìn Tế Tu: “Nhưng mà bây giờ, cô lại nghĩ khác.”

Bạch Man Man dùng cọng tóc để nghĩ cũng đoán được hai ngày trước Lý Phá Tinh gọi điện muốn dùng toàn bộ ba mươi sáu vạn là để chuyển cho Tế Tu. Bà có thể nhận ra được, Tinh Tinh thích Tế Tu.

Mà Tế Tu, cũng rất thích Tinh Tinh, không ít hơn một chút nào. Huống chi, đứa bé này trông cũng rất đáng tin cậy.

Bạch Man Man không khỏi an ủi chính mình, đôi măt nâu dịu dàng nhìn Tế Tu, giọng nói cũng nhẹ đi: “Tiểu Tu, cô vẫn sợ Tinh Tinh bị ký hiệu vĩnh viễn, nhưng cô cảm thấy, Tinh Tinh sớm muộn cũng sẽ bị người nào đó ký hiệu vĩnh viễn, nếu người đó là cháu, cô sẽ rất yên tâm.”

Bà hơi ngừng lại, cười cười, nói bằng giọng điệu rất nhẹ nhàng, rất thoải mái: “Bởi vì cô biết, Tiểu Tu cháu nhất định sẽ không tổn thương Tinh Tinh, rời bỏ Tinh Tinh, đúng không?”

Tế Tu yên lặng. Ở một góc Bạch Man Man không nhìn thấy, bàn tay trái Tế Tu nắm chặt thành quyền, đốt ngón tay vì dùng sức mà trắng bệch.

“…Đúng.” Y đáp lời.

Rõ ràng chỉ là một từ, nhưng Tế Tu lại nói khó khăn đến thế, vừa khản đặc vừa chua chát.
Bình Luận (0)
Comment