“Anh Tinh?” Tế Tu nghi hoặc gọi một tiếng.
Lý Phá Tinh bỗng ý thức được mình vừa nghĩ cái gì, hắn đỏ mặt tía tai xách balo bỏ chạy: “Anh về phòng đây!”
Tế Tu khó hiểu nhìn theo bóng lưng gần như là chạy trối chết của Lý Phá Tinh, mãi mới nhận ra, sắc mặt y hơi đổi, xịt che tín tức tố lên người. Có lẽ do y đã tắm sạch lớp xịt che tín tức tố của ngày hôm nay, nên đã khiến Lý Phá Tinh không thoải mái. Vậy thì lúc trước Lý Phá Tinh phát tình mãnh liệt rất có thể là do y bị thương, để lộ tín tức tố. Nghĩ thế, Tế Tu sợ Lý Phá Tinh gặp chuyện, lập tức khoác áo ra ngoài tìm hắn.
Chưa đi được mấy bước, y đã thấy Lý Phá Tinh ủ rũ cúi đầu quay lại. Tế Tu hỏi: “Sao vậy?”
Lý Phá Tinh ngẩng đầu nhìn Tế Tu, mùi hương nào đó trên người y đã biến mất. Lý Phá Tinh thở phào nhẹ nhõm, lẳng lặng nói với bản thân, ban nãy hắn quá kì lạ, nhất định là bị tín tức tố của Tế Tu ảnh hưởng, hắn vẫn hết sức bình thường, ừm, nhất định là như thế.
Lý Phá Tinh là ai cơ chứ, não phẳng tới độ có thể làm sân trượt băng, hắn vừa tự tẩy não một phát, mấy suy nghĩ vẩn vơ nhoắng cái đã biến mất tăm, trong lòng chẳng còn tí gánh nặng nào, mở miệng nói: “Răng Hô đi tuần, anh không dám về.”
Chắc hẳn Lý Phá Tinh cảm thấy nói vầy làm mình có vẻ nhát chết, thế nên hắn khoa chân múa tay bổ sung: “Răng Hô là quản ngủ chính, chủ nhiệm phòng hậu cần, cầm một cái đèn pin to oạch, sáng như cái đèn pha.”
“Bị ổng bắt được thì chết chắc.” Lý Phá Tinh ủ rũ kể.
Kí túc xá của Tế Tu trên căn bản không có người quản ngủ, cho nên y chưa bao giờ biết sự phiền não của đám Lý Phá Tinh.
“Vì sao gọi ông ấy là Răng hô?”
“Thực ra răng ổng không hô lắm đâu.” Lý Phá Tinh chợt nghĩ tới điều gì, bật cười: “Nhưng ổng đáng ghét cực kì, mấy phòng nam ngủ sau mười giờ đều hận ổng ngứa răng, nghe nói tới lúc tốt nghiệp ổng sẽ trốn đi vì sợ bị nam sinh trùm bao tải đánh. Còn nữa còn nữa, đứa nào ở ký túc xá bọn anh cũng gọi ổng là Răng hô, có lần ổng đuổi một học sinh chỉ vì chuyện nhỏ như cái rắm, phụ huynh của người đó tới xin lỗi, vừa mở mồm đã gọi ổng là chủ nhiệm Hô ha ha ha!”
Vốn dĩ, Tế Tu quan niệm chuyện lấy khuyết điểm ngoại hình của một người ra để đặt biệt danh là thiếu tôn trọng, nhưng khi nghe Lý Phá Tinh nói xấu vị “Chủ nhiệm Hô” kia, y lại nghĩ, có lẽ là vì chưa từng ở ký túc xá bình thường, cho nên y mới không hiểu được quan hệ đối lập giữa học sinh và quản lý ký túc xá. Y không nhận ra, quan niệm của mình đã chạy theo Lý Phá Tinh, như thể Lý Phá Tinh làm chuyện gì cũng đúng.
Lý Phá Tinh vừa nói vừa ngáp.
Tế Tu bảo: “Anh ở tạm phòng em đi, lát nữa quản lý đi thì về.”
Lý Phá Tinh không có ý định ngủ ở chỗ Tế Tu, nhưng hắn thực sự buồn ngủ lắm rồi. Tối hôm kia phát tình làm nhiều lần với Tế Tu tới hơn nửa đêm, tối qua thì viết bản kiểm điểm chỉ ngủ hai tiếng, tuy hôm nay ngủ bù trên lớp, nhưng hắn vẫn thiếu ngủ. Lý Phá Tinh ngáp liên hồi, nhìn giường của Tế Tu, nhất thời không khống chế được chân mình.
Lý Phá Tinh ngáp dài, lau nước mắt, bước tới cái giường nom có vẻ hết sức mời gọi: “Tế Tu… Anh chỉ… chỉ nằm một lát thôi, Răng hô đi anh sẽ đi liền.”
Tế Tu biết Lý Phá Tinh buồn ngủ rũ rượi, chỉ nhắc nhở: “Cởi áo khoác ra đã.”
Lý Phá Tinh cởi áo, thuận tay vứt xuống đất, tùy tiện đá bỏ giày, nhào lên giường. Ưm, giường mềm mại quá đáng, hết sức thoải mái, Lý Phá Tinh gần như ngủ ngay tắp lự.
Tế Tu đi sau nhặt áo khoác Lý Phá Tinh mới ném, gấp gọn đặt ở đầu giường, sau đó cất giày của Lý Phá Tinh vào tủ giày, đặt một đôi dép trước giường.
Thực ra Tế Tu bị khiết phích (OCD) nhẹ, y chưa từng cho ai vào phòng ký túc của mình, nếu có người chạm nhầm vào chốt cửa phòng, y sẽ lấy khăn ướt khử trùng lau sạch, sàn nhà cũng sạch bong không một hạt bụi.
Y chưa từng nghĩ mình sẽ dễ dàng tha thứ cho người khác chưa tắm đã nằm lên giường mình, đắp chăn của mình, gối lên gối của mình, còn y, ấy thế mà có thể xem như không có chuyện gì đi dọn quần áo giày dép cho người ta.
Có lẽ bởi vì là Lý Phá Tinh.
Tế Tu nghĩ.
Thiếu niên trong giường dụi đầu vào chăn mỏng, gần như vùi cả khuôn mặt vào, hẳn là do đèn quá sáng.
Tế Tu tắt đèn, chuyển thành đèn ngủ mờ mờ, Lý Phá Tinh mới dần để lộ đầu, cả khuôn mặt đều thư giãn.
Tế Tu cong cong khóe môi.
Bởi vì… Là anh Tinh.
Khi Tế Tu mười bốn tuổi, y bị đày tới khu K7 xa lạ này.
Thế giới của y chỉ một màu đen đặc, đắng chát tới mức buồn nôn.
Khi bị đánh, y nhìn bầu trời trắng xóa, nghĩ rằng mình sẽ chết, lại cảm thấy chết thật tốt.
Y nghĩ, nếu không bị đánh chết, y cũng sẽ tự tìm cách chết, chết một cách thê thảm nhất, như cơ thể tách rời, tứ chi đứt gãy, óc bắn tung tóe, ngũ tạng lòi ra ngoài chẳng hạn.
Y vừa chịu đòn, vừa nằm đó tỉ mỉ huyễn tưởng.
Y muốn ngồi trên mái nhà cao nhất, phát sóng trực tiếp cái chết của mình, muốn dùng dao nhỏ rạch từng chút từng chút da thịt trên cơ thể, từ dưới lên trên, chậm rãi chậm rãi cắt, giải phẫu xương đùi của mình, ném xuống từ nóc nhà, sau đó cắt đống thịt không xương nát toét, rồi lại dùng phương pháp tương tự cắt tách tay phải của mình.
Y còn muốn xé toang lồng ngực, rạch từ ngực tới rốn. Moi ruột, moi gan, moi phổi, rồi ném từng thứ từng thứ xuống đất, cuối cùng ngọ nguậy tự ném mình xuống, ném sao cho nát be nát bét.
Y muốn xuyên qua phát sóng trực tiếp để nói với ông bố quyền cao chức trọng ở khu A1 một câu:
Nhìn xem, đây là món quà tôi tặng ông.
Nghĩ thế, y bỗng cảm thấy bị mấy kẻ này đánh chết thực sự quá tầm thường, thế là y lặng lẽ tóm lấy con dao không biết ai làm rơi dưới đất.
Y đọc rất nhiều sách, cũng từng bắt chước thí nghiệm vài lần. Y biết cắm vào đâu có thể lấy mạng ngay lập tức, y sẽ không giết nhiều, chỉ cần giết một người, những kẻ khác sẽ sợ hãi chạy đi.
Đúng lúc này, anh Tinh xuất hiện.
Trước khi bị xe cứu thương đưa đi, anh Tinh đã nhe răng trợn mắt đưa cho y một cây kẹo.
Màu sắc rực rỡ, hương vị ngọt ngào.
Là anh Tinh đã cứu y.
Là anh Tinh lôi một kẻ cố chấp, bệnh hoạn, chìm sâu trong vũng bùn như y ra ngoài.
Bởi vì là anh Tinh, cho nên anh muốn làm gì cũng được.
Tế Tu nhìn ra ngoài, tòa nhà đối diện đã không thấy bóng dáng quản lý. Tế Tu đi đến giường, khẽ nói với Lý Phá Tinh: “Quản ngủ đi rồi.”
Lý Phá Tinh ngủ như lợn chết, không buồn nhúc nhích.
Tế Tu chọc hắn một cái, Lý Phá Tinh mới có phản ứng, hắn không mở nổi mắt, mơ màng hỏi: “Ừm… Sao thế…”
Tế Tu lặp lại: “Quản ngủ đi rồi, anh có thể về phòng ngủ.”
“Ưm… Không muốn cử động. Anh ngủ ở chỗ chú một tối nhé…” Lý Phá Tinh kéo Tế Tu xuống giường, mắt vẫn nhắm tịt chia chăn cho y, lẩm bẩm: “Chú cũng ngủ đi… Mịa nó… Đã muộn lắm rồi…”
Tế Tu bị Lý Phá Tinh kéo ngã xuống giường, cứng đờ người.
Một lát sau, tiếng thở đều đều của Lý Phá Tinh vang lên, hắn lại chìm vào giấc ngủ.
Tế Tu thở dài, đổi một tư thế nằm thích hợp.
Đây là lần đầu tiên trong đời Tế Tu ngủ cùng một người khác.
Bên người bỗng có thêm tiếng hít thở, ban đầu Tế Tu hơi không quen, mà không biết tại sao, chẳng mấy chốc y cũng ngủ thiếp đi.
Còn hiếm có ngủ yên đến lạ.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Sáng hôm sau, Lý Phá Tinh sảng khoái đi đến lớp, hôm qua hắn nằm ở phòng Tế Tu ngủ ngon cực kì, giường của Tế Tu rất mềm, khác hẳn với tấm giường cứng một cục của hắn.
Lý Phá Tinh ngồi cắn hạt dưa, thở dài, miên man suy nghĩ: Nếu bình thường cũng được ngủ ở phòng Tế Tu thì tốt biết bao, giường êm ái, phòng rộng đẹp, buồng chơi game giả lập còn mịa nó đỉnh.
“Lý Phá Tinh.” Có người gọi hắn.
Lý Phá Tinh ngẩng đầu, thấy là Trần Lâm An, liền chia đống hạt dưa trong tay cho hắn: “Ừ? Sao thế?”
Trần Lâm An mấp máy môi, cúi đầu cầm mấy hạt dưa. Hắn nhìn Lý Phá Tinh, hơi khàn giọng nói: “Tối qua có phải cậu… Ở cùng Omega không?”
Lý Phá Tinh hơi sửng sốt, mơ hồ có dự cảm xấu: “…Gì cơ?”
Trần Lâm An nắm chặt hai tay: “Trên người cậu có mùi Omega… Đêm qua hai người đã làm gì?”
Bị hắn nói vậy, Lý Phá Tinh mới nhớ ra đã ba ngày hắn không xịt thuốc che tín tức tố. Hắn bối rối đẩy hết hạt dưa vào tay Trần Lâm An, hô to: “Tôi phải vào nhà vệ sinh đây!” Sau đó tông cửa xông ra ngoài.
Lý Phá Tinh cũng ngửi thấy mùi trên người mình, mùi Omega càng ngày càng nồng, đây không phải là tín tức tố thời kỳ phát tình cưỡng chế Alpha phát tình, nhưng cũng đủ để mọi Alpha ngửi thấy. Trần Lâm An không đoán ra, tưởng hắn ở cùng Omega nên dính mùi, nhưng không có nghĩa Alpha nào cũng sẽ nghĩ như hắn.
Đúng lúc này, chuông vào học vang lên, cả đám người đông đúc tràn về phía lớp học.
Lý Phá Tinh không chạy được, đành phải chen từng chút ra ngoài.
“Hình như tao ngửi thấy mùi tín tức tố Omega.”
“Đệt, Omega nào không xịt che tín tức tố thế!”
Lý Phá Tinh bỗng thấy tuyệt vọng, hắn nhón chân thoáng nhìn, hành lanh rất dài, còn xa mới tới. Hắn cúi đầu, vừa khéo thấy có một nam sinh xa lạ đang cau mày, hoài nghi nhìn về phía hắn.
Lưng Lý Phá Tinh lập tức toát mồ hôi lạnh!
Hắn cắn răng đẩy người trước mặt, bên trái có một nhà vệ sinh, Lý Phá Tinh phi nhanh vào, trốn vào một phòng riêng, khóa cửa lại.
Hắn tính chờ mọi người đều vào lớp rồi chạy về ký túc xá xịt thuốc, nào ngờ có người bước vào.
“Lâm Phi, có bật lửa không?” Một nam sinh hỏi.
Lâm Phi? Hình như cậu ta là Beta, chuyển từ Nhị viện tới đây hồi năm ngoái, tuy học chung lớp với Lý Phá Tinh, nhưng cậu ta không mấy nổi bật, cho nên Lý Phá Tinh cũng chỉ biết trong lớp có một người như thế. Tuy nhiên, Lý Phá Tinh không hề biết người đang nói chuyện với Lâm Phi là ai.
“Không, không có.” Lâm Phi sợ sệt đáp.
Nam sinh đạp một phát vào đùi cậu: “Mẹ nó sao mày không có gì hết?!”
Lâm Phi bị đau khẽ rên một tiếng, hoảng sợ nói: “Tôi… Tôi đi mua ngay đây…”
Lý Phá Tinh nhíu mày, nếu không phải bây giờ hắn nồng nặc mùi Omega, hắn mịa nó đã xông lên đập thằng này một trận rồi.
Dù gì Lâm Phi cũng là bạn cùng lớp của hắn, thằng này mịa nó bắt nạt người ta quá quắt rồi đấy.
Đệt! Xem anh Tinh Tam viện không tồn tại hả?!
Lâm Phi đi rồi, nam sinh ra ngoài, đi tới cửa, gã bỗng quay trở lại.
Nam sinh bên ngoài đập lên đầu Lâm Phi: “Đm mày còn ở đây lề mề cái gì? Không nhanh đi mua đi!”
Gã đi từng bước từng bước, cuối cùng dừng trước cửa phòng của Lý Phá Tinh.
Gã chậm rãi gõ cửa.
Tuy giọng nói có thắc mắc, nhưng lại khá chắc chắn.
“…Omega?”