Giả Bộ Làm A Còn Đi Đánh Lộn Là Sẽ Mang Thai Đó

Chương 61

Đời này Lý Phá Tinh đã từng thấy những vết thương nghiêm trọng hơn dày đặc hơn, nhưng ngón tay hắn chưa từng run rẩy như bây giờ.

Có lẽ vì làn da đứa bé trắng trắng mềm mềm như đậu hũ non, càng khiến vết thương trên người nó trở nên đáng sợ.

Cũng có lẽ vì đứa bé này rất giống Lý Vũ Trụ, rất giống… Tế Tu.

Lý Phá Tinh thoáng nhìn đứa bé, đôi lúc Lý Vũ Trụ chọc hắn tức ngứa răng, nhưng nhìn gương mặt của nhóc, hắn lại không nỡ hung dữ với nhóc… Trong khi ấy, đứa bé này ngoan ngoãn như thế, chẳng hề nghịch ngợm như Lý Vũ Trụ… Rốt cuộc là loại súc sinh nào lại nỡ tàn nhẫn ra tay với một đứa bé như vậy?!

Nghĩ đến đây, tim Lý Phá Tinh nhói một cái, hắn run tay chạm lên vết sẹo trên sườn đứa bé, nhẹ nhàng hỏi: “…Đau lắm phải không?”

Tế Tu bối rối, không biết phải giải thích thế nào.

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.



Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Lúc vừa phát bệnh, y tưởng mình sẽ chết, nhưng lại chết không thành. Khi Tế Tu rời khỏi bệnh viện, tuổi sinh lý trên đầu cuối của y là 52. Ngay sau đó, y phát hiện mình lại tiếp tục già đi, tốc độ hơi chậm lại nhưng tình huống vẫn không mấy lạc quan, theo tính toán của y, chỉ khoảng một tuần nữa y sẽ hơn trăm tuổi.

Y hoảng hốt lao vào thí nghiệm, trong đó có một lần thất bại, bị nổ mù mắt phải. Y che mắt, cả thế giới đều mịt mờ màu đỏ rực.

Một thời gian sau, Tế Tu chế tạo được một ống “Thuốc”, y thậm chí còn không thử nghiệm trên thỏ, trực tiếp sử dụng thuốc, y không chờ nổi nữa.

Uống thuốc xong, y nhận được tin nhắn của anh Tinh, nhìn thấy anh Tinh ký đơn ly dị, tắt video.

Khi ấy, đầu cuối thể hiện y đã 67 tuổi.

Y mù một mắt, 67 tuổi, tóc bạc trắng, ly hôn với anh Tinh. Anh Tinh nói sẽ bỏ đứa bé, anh Tinh còn nói, bất kể cậu có quay về hay không, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Tế Tu buông món đồ trong tay, nằm xuống tấm đệm lò xò bốc mùi ẩm mốc đặt dưới đất.

Cả người y đều thoát lực.

Y bỗng không muốn giãy dụa nữa, thôi thì cứ vậy đi.

Dù sao làm thế nào cũng vô dụng.

Tế Tu y sinh ra và lớn lên trong một vùng tăm tối, lại vô tình gặp được ánh mặt trời.

Câu chuyện kết thúc, y vốn nên tiếp tục mục rữa trong góc tối, cô độc tử vong.

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.



Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Nào ngờ, tình trạng của y bỗng chuyển biến tốt. Y nhận ra tốc độ lão hóa của mình đang chậm lại.

Không, nói chậm lại cũng không hoàn toàn đúng. Có lúc một ngày y già đi ba tuổi, có lúc một tháng cũng không già đi tuổi nào.

Lý Vũ Trụ chào đời khi y 78 tuổi.

Đến khi hơn 90 tuổi, y bắt đầu không xem tuổi sinh lý trên đầu cuối nữa.

Một tháng sau, y nằm trên giường không nhúc nhích được, ý thức cũng dần hỗn loạn. Y không biết đã mấy hôm mình chưa ăn cơm, song cũng không cảm thấy đói, mắt phải y vẫn bị mù, mắt trái cũng dần mơ hồ. Đôi lúc, y mê man bất tỉnh, tỉnh lại cũng chẳng phân biệt được ngày hay đêm.

Y biết, mình sắp chết rồi.

Trước khi chết, trong đầu y đầy ắp hình ảnh của anh Tinh.

Tất cả ký ức đều trở nên chân thực rực rỡ.

Dường như, y nhìn thấy anh Tinh đang nở nụ cười với mình. Anh Tinh nói, em xuất sắc nhất, đáng yêu nhất… Anh thích em nhất.

Ký ức ấy sao quá rõ nét, cứ như thể anh Tinh đang thầm thì bên tai y, khiến y… có ảo giác rằng cả đời mình đều rất hạnh phúc.

Cuối cùng, y nhắm mắt lại.

Vậy mà, chuyện xảy ra tiếp theo khiến y vô cùng bất ngờ. Khi mở mắt, y vốn tưởng mình sẽ đứng trong điện Diêm vương, nào ngờ lại vẫn là nhà kho bỏ hoang cũ kỹ kia.

Y chật vật mở mắt, sau đó lại thiếp đi, rồi đói quá mà tỉnh. Y ngọ nguậy xuống giường, gặm hết một lát bánh mì khô queo. Tới lúc đó y mới biết, mình trở về tuổi 80.

Tất cả chuyện tiếp theo đều khó tin như một giấc mộng, y ngày càng trẻ đi, nhưng cũng không có quy luật nào như khi lão hóa. Có lúc một ngày y trẻ đi 10 tuổi, có lúc mười ngày mới trẻ thêm một tuổi, y cảm giác trái tim mình lại đập thình thịch.

Trong khoảng thời gian y từ 67 trở về 66 tuổi, mắt y khôi phục.

Khi y 30 tuổi, y nhìn mình trong gương, lòng đầy vui sướng.

Y tưởng rằng mình sắp bình phục. Y nhìn tuổi sinh lý trên đầu cuối dần biến thành 20, 19 rồi 18, độ tuổi trước khi y phát bệnh.

Y tưởng rằng cuối cùng mình đã bình phục, nụ cười còn chưa kịp nở rộ, đã cứng đờ bên môi.

17…16… Tuổi tác của y vẫn không ngừng thay đổi.

Y bắt đầu sống những tháng ngày tuần hoàn như ác mộng.

Từ không tuổi đến trăm tuổi, rồi lại từ trăm tuổi về không tuổi, lặp đi lặp lại.

Y ghét nhất bị trở về thành trẻ sơ sinh, bởi lúc ấy y không thể làm được gì. Có một tuần, khi chưa được một tuổi, y đã suýt chết đói. Y bò từ chiếc giường lò xo mốc meo xuống, ngã xuống đất, trên mặt đất là chiếc bát y làm vỡ lúc hai tuổi còn chưa kịp dọn, mảnh vỡ cắm sâu vào cơ thể y, y đành lết cơ thể đầm đìa máu đi tìm cái ăn. Y cố trèo lên ghế nhưng rồi lại ngã, lần này ngã mạnh hơn, khiến y hôn mê bất tỉnh. Tỉnh dậy, y lại bò, rồi lại ngã, lăn tới chân bàn, thâm tím khắp người. Tới lúc lấy được bánh kem trên bàn, y đói hoa cả mắt, ăn hết bánh rồi mới biết hình như bánh đã hết hạn, hại y suýt chết.

Y đã trải qua vô số thời khắc vừa thống khổ lại tuyệt vọng, song, lần nào y cũng một mình gắng gượng vượt qua.

Y thực sự không cách nào tưởng tượng nổi, sẽ có một ngày, anh Tinh kéo áo y, ngón tay ấm áp chạm lên những vết thương lớn nhỏ trên người y, đau lòng hỏi y rằng: “Đau lắm phải không?”

Chỉ một câu nói này, đã khiến Tế Tu cảm thấy tất cả những cực khổ và tủi thân y phải chịu đều không đáng nhắc tới.

Tất cả đau đớn thống khổ kia đều tan thành mây khói.

“Không đau.” Y nói với anh Tinh.

Y cong môi, muốn nở nụ cười với anh Tinh. Chỉ tiếc rằng, có lẽ đã nhiều năm không cười, nên nụ cười của y sao mà kỳ lạ, sao mà cứng ngắc.

Lý Phá Tinh nhìn đứa bé trước mắt, cậu bé cười rất gượng gạo, nhưng vẫn nhận ra được đang cố hết sức muốn cười với hắn.

Rõ ràng là đang cười, nhưng nước mắt lại rơi xuống từng giọt từng giọt từ đôi mắt to xinh đẹp.

Trái tim Lý Phá Tinh như bị ai hung hăng cào xé, rồi lại bị một sợi dây thật mảnh siết chặt, đau tới mức hít thở cũng đớn đau.

Bàn tay cầm bông gòn khử độc cho đứa bé của Lý Phá Tinh run lên.

“Nếu đau thì nói với chú, chú sẽ nhẹ tay hơn.”

Đứa bé lắc đầu, ngoan ngoãn nói: “Không sao, cháu không đau.”

“Cháu có thể đau.”

Lý Phá Tinh vuốt mái tóc đen nhánh mềm mượt của đứa bé, giọng nói khản đặc: “Cháu có thể nói mình đau.”

Cháu có thể nói mình đau.

Nếu đau cháu có thể kêu, có thể khóc, có thể ầm ĩ.

Cháu không cần ngoan ngoãn tới vậy, cũng không cần cười khi lòng muốn khóc.

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

***

Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.

Sau khi bôi thuốc vết thương trên đầu gối đứa bé, Lý Phá Tinh thay quần cho nó. Vì chiếc quần ban đầu của đứa bé dễ cọ vào vết thương, nên Lý Phá Tinh mặc cho đứa bé quần đùi của Lý Vũ Trụ, còn là cùng kiểu với chiếc quần Lý Phá Tinh đang mặc.

Lý Phá Tinh hỏi đứa bé rất nhiều chuyện, ví dụ những vết thương kia có phải do bố mẹ đánh hay không, bố mẹ cháu tên là gì, tại sao cháu lại xuất hiện ở đây, nhà cháu ở đâu. Vậy nhưng, đứa bé chỉ lắc đầu.

Lý Phá Tinh nghĩ, nhất định là vì đứa bé sợ bố mẹ, sợ hắn đưa nhóc về nhà, đành thở dài xoa đầu đứa bé: “Bỏ đi, mai rồi tính.”

Giờ đã xế chiếu, đám cảnh sát vô dụng của chính phủ đế quốc sẽ không thụ lý vụ án gia đình thế này, chưa kể thằng bé còn bị thương, không chịu giày vò nổi nữa.

“Cháu ra ngoài chơi với Lý Vũ Trụ đi.”

Đứa bé gật đầu, bước ra ngoài. Lý Phá Tinh nhìn dáng đi của nó mới nhớ chân nó bị thương, lúc đi hẳn sẽ đau lắm.

…Đứa bé này, thực sự đau thế nào cũng nuốt vào bụng.

Lý Vũ Trụ là thằng nhóc bị trầy da chút xíu cũng gào lên cho cả thế giới biết, đây là lần đầu tiên Lý Phá Tinh gặp một đứa bé bị đau mà vẫn im lặng không nói một lời, lòng đau như muốn nát.

Lý Phá Tinh mơ hồ cảm thấy, Tiểu Tu khi bé có lẽ cũng sẽ thế này. Hắn thở dài, ngồi xổm xuống bế đứa bé lên.

Đứa bé cứng người, như thể là lần đầu tiên được bế, vừa hoảng sợ vừa luống cuống, không biết đặt tay vào đâu.

“Yên tâm, chú sẽ không làm cháu ngã đâu, nếu sợ thì cháu ôm cổ chú.”

Đứa bé cứng còng quay đầu nhìn Lý Phá Tinh, mắt mở to, khuôn mặt nho nhỏ và hai tai trắng nõn đều đỏ bừng. Sau đó, nó chầm chậm, chầm chậm vươn tay, khẽ khàng đặt lên cổ Lý Phá Tinh.

Đáng tiếc, từ nhà đến sân chỉ hơn mười bước, Tế Tu còn chưa ôm ấm cổ Lý Phá Tinh, Lý Phá Tinh đã dừng bước.

Lý Vũ Trụ đang cầm máy tính bảng ngồi chơi trên ghế nằm của bố, thấy Lý Tiểu Hưu quay lại, nhóc nhảy xuống, nhường chỗ cho Lý Tiểu Hữu: “Cậu bị thương thì ngồi ở đây nè.”

Lý Phá Tinh cẩn thận đặt đứa bé xuống ghế bập bênh, dặn: “Hai đứa chơi ở đây, lát nấu cơm xong bố gọi.”

Lý Phá Tinh cất thùng thuốc về chỗ cũ, cầm quần của đứa bé đặt trên ghế định gấp gọn lại. Trước kia, Lý Phá Tinh lôi tha lôi thôi, đồ dùng đâu bỏ đó, không biết thu dọn càng không biết cất về chỗ cũ, sống ở đâu là chỗ đó bừa bộn lộn xộn, nhưng năm năm trôi qua, trong nhà chỉ có mình hắn là người lớn, hắn đã dần học được cách dọn dẹp, vì nếu hắn không làm thì cũng chẳng có ai làm thay.

Lý Phá Tinh gấp quần cho đứa bé, bỗng thấy một vật rơi ra ngoài. Lý Phá Tinh nhặt lên xem, ấy thế mà lại là một bông hồng không biết cắt từ đâu ra.

Lý Phá Tinh nhìn bông hồng hai giây, sau đó xoay ngoắt người mở tủ quần áo, tìm được… Một chiếc áo sơ mi hoa bị cắt thủng lỗ.

“Lý Vũ Trụ! Con lăn vào đây cho bố!”

Lý Vũ Trụ con giỏi quá ha?! Không chỉ tặng hoa hồng cho bạn gái mà còn tặng cả bạn trai?! Mấu chốt là cậu bé kia trông giống y chang ba con, Lý Vũ Trụ sao con xuống tay được hả?!
Bình Luận (0)
Comment