"Tôi sợ cục công an thành phố An Thuyền không chịu thả người, Trịnh Mộc Đa phạm tội ở thành phố An Thuyền, bị cảnh sát bắt, sở trên tỉnh chúng ta trực tiếp dẫn người về sở trên tỉnh, chỉ sợ có chút không thỏa đáng đâu?" Quan Quang Cốc phủ nhận lời Trang Đạo Hiền nói.
"Tôi đã bắt chuyện cùng thị ủy An Thuyền rồi, sở trên tỉnh các anh đi đến bên kia, có thể trực tiếp dẫn người ra, chuyện ấy thì anh yên tâm đi." Trang Đạo Hiền cười nói.
Quan Quang Cốc hơi chút suy tư một chút, chợt nhớ tới Đường Đại Minh người này là người phái bản địa, chuyện này lại càng khơi dậy lòng hiếu kỳ của hắn, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cho Trang Đạo Hiền chú ý đến Trịnh Mộc Đa này như vậy, sắp về hưu, tâm tư phản kháng phái bản địa của hắn càng mãnh liệt hơn, hắn càng muốn nhìn thấy phái bản địa lật thuyền trong mương.
...
"Dương sở, ngài cảm thấy bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?" Phan Bách Văn theo thật sát đằng sau Dương Tử Hiên.
"Tôi cảm thấy đợt tiến công thứ nhất của địch nhân đã trôi qua một đoạn thời gian, cho nên Trịnh Mộc Đa tạm thời không thể tiếp tục xảy ra vấn đề lớn, nhưng chúng ta lại có vấn đề lớn." Dương Tử Hiên thở dài nói.
"Chúng ta có vấn đề lớn?" Phan Bách Văn giật mình nói.
"Cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, tôi cảm thấy chính pháp rất nhanh sẽ đến tham dự, tận lực tra ra bên trong tổ điều tra chúng ta có người nhận hối lộ phạm tội hay không, cứ theo như đà này, cậu bị tạm thời cách chức điều tra là kết quả có thể đoán được!" Dương Tử Hiên ngồi xuống nói.
Sắc mặt Phan Bách Văn đại biến, thân thể hơi phát run, nói: "Chúng ta đây nên làm cái gì bây giờ, ngồi chờ chết sao?"
"Chúng ta nhất định phải tiến bước trước khi chính pháp tham gia, bắt được căn cứ chính xác có lợi cho tổ điều tra chúng ta, ví dụ như căn cứ chính xác tổ điều tra chúng ta không nhận hối lộ, hoặc là chứng cớ Trịnh Mộc Đa bị người hãm hại!"
Dương Tử Hiên gõ ngón trỏ lên mặt bàn, nói: "Như vậy chúng ta mới có thể nắm giữ quyền nói chuyện!"
Phan Bách Văn cau mày lại, nói: "Trước kia chúng ta cũng một mực làm như vậy, nhưng đều không thể tìm được chứng cớ gì."
Dương Tử Hiên phất phất tay áo, nói: "Tôi gọi điện thoại với Đường Đại Minh trước, nhìn xem hắn nói ra sao."
Trước khi đến, Dương Tử Hiên điều tra điện thoại văn phòng thị ủy An Thuyền, trực tiếp bấm rồi nói: "Văn phòng thị ủy An Thuyền đấy à? Tôi là phó sở trưởng sở giám sát tỉnh, Dương Tử Hiên, có thể nối mạch đến văn phòng Đường bí thư thị ủy các anh không?"
Đầu bên kia điện thoại nghe được là tỉnh phó sở trưởng sở giám sát, không dám chậm trễ, lập tức liền thông đến văn phòng thị ủy bí thư.
Đường Đại Minh lúc này đang nghiên cứu tranh chữ trên mặt bàn, thư ký vội vàng cầm điện thoại đi đến.
"Bí thư, có một người đàn ông tự xưng là tỉnh phó sở trưởng sở giám sát, nói muốn tìm ngài, tiếp hay không tiếp?"
Đường Đại Minh nao nao, trong nội tâm lập tức hiểu ra, rốt cục cũng ngồi không yên rồi à?
"Không tiếp, nói tôi đã xuống khu huyện bên dưới điều tra nghiên cứu." Đường Đại Minh vung vung tay nói, một lần nữa ngồi ở trên mặt ghế xem tranh chữ.
Thư ký trưởng đang muốn đi ra ngoài đáp lời, lại bị Đường Đại Minh gọi lại.
"Chậm đã, tôi nghĩ rồi, có lẽ là tiếp thì tốt hơn, cậu lại để cho văn phòng nói điện thoại vào đây đi." Đường Đại Minh ung dung ngồi xuống nói.
Trước kia hắn không muốn tiếp Dương Tử Hiên điện thoại, là muốn cho Dương Tử Hiên canh cửa.
Đường Đại Minh đã nghe nói, trước kia sở dĩ Tỉnh ủy coi trọng thị trưởng Đường Lập tử vong, trực tiếp phái một tổ điều tra trú đóng ở thành phố An Thuyền như vậy, chính là do Dương Tử Hiên không ngừng khoa trương thành đại sự, cho nên trong lòng Đường Đại Minh đã sớm có khúc mắc đối với Dương Tử Hiên, thường ủy Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh chưa từng gặp mặt này.
Từ khi tổ điều tra tỉnh ủy tiến vào chiếm giữ thành phố An Thuyền, về sau, cuộc sống hàng ngày của Đường Đại Minh khó có thể bình an, thật giống như một qỏa bom hẹn giờ đặt bên cạnh mình, tùy thời sẽ phát nổ, Đường Đại Minh luôn nghĩ cách đuổi tổ điều tra này đi, nhưng không nghĩ ra phương pháp xử lý nào tốt, thẳng đến gần đây...
Chỉ là, Đường Đại Minh ngẫm lại, vẫn nên tiếp nhận cú điện thoại này, hắn muốn xem xem xem Dương sở trưởng này lúc tuyệt vọng sẽ thể hiện thế nào.
"Dương sở trưởng à? Sao khách khí vậy? Tại sao lại gọi điện thoại đến cho tôi rồi?" Đường Đại Minh cười nói.
Dương Tử Hiên đợi thật lâu mới xuất hiện giọng nói Đường Đại Minh, cũng không thèm để ý nhiều, nói: "Đường bí thư đúng là rất khó gặp, một người bận rộn."
"Dương sở trưởng gọi điện thoại tới cho tôi, không phải là vì nói tôi bề bộn nhiều việc chứ?" Đường Đại Minh cười nói.
Dương Tử Hiên cũng đi thẳng vào vấn đề, không muốn tiếp tục vòng quanh cùng Đường Đại Minh: "Là như thế này, chủ nhiệm phòng hai Ban Kỷ Luật Thanh tra chúng tôi muốn cục trưởng cục công an thành phố An Thuyền các anh thương lượng một tý, nhưng một mực không tìm thấy người...cho nên tôi muốn trực tiếp tìm anh thương lượng một chút.”
“Chắc Đường bí thư cũng đã nghe nói về một chút vấn đề nhỏ của tổ điều tra chúng tôi gần đây rồi chứ? Tôi cảm thấy đồng chí Trịnh Mộc Đa tựa như là bị người hãm hại, không biết thị ủy các anh có thể hỗ trợ điều tra hay không..."
Đường Đại Minh cười nói: "Tôi đương nhiên nghe nói, Trịnh Mộc Đa sao, quả thực đã ném hết mặt mũi cán bộ đảng viên chúng ta."
Nói tới chỗ này, giọng nói Đường Đại Minh chuyển động, trở nên dị thường nghiêm túc: "Dương sở trưởng, không phải tôi không giúp cậu, trước kia tôi cũng đã được nghe phương diện cục công an báo cáo, chứng cớ vô cùng xác thực, tổ điều tra các cậu quả thật có vài đồng chí có vấn đề về tác phong cuộc sống và tác phong công tác! "
"Cho nên, muốn thị ủy An Thuyền chúng tôi ra mặt hỗ trợ, tôi chỉ có thể nói câu —— tuyệt đối không có khả năng!"
Trên mặt Dương Tử Hiên có điểm không nhịn được rồi, tuy trước khi hắn gọi điện thoại đã biết Đường Đại Minh chắc chắn không có sắc mặt gì tốt, nhưng Đường Đại Minh cự tuyệt như vậy, thật sự hơi thiếu phong độ của một bí thư thị ủy.
Đương nhiên, Đường Đại Minh dám cho hắn, một lãnh đạo Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh sắc mặt như thế, hoặc là bản thân rất cứng, hoặc là hậu trường rất cứng, bằng không thì bí thư thị ủy chắc chắn là không biết đắc tội với một lãnh đạo Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh.
Dù sao, mấy chữ "Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh" kia, đối với rất nhiều cán bộ cấp sở mà nói, đều là một cơn ác mộng.
Bản thân Đường Đại Minh có thật thanh liêm đứng thẳng hay không, Dương Tử Hiên không rõ ràng lắm.
Nhưng ít nhất thì hậu trường rất cứng, Trương Tuyết Bách nói qua, Đường Đại Minh này tương đương với con rể phái bản địa, Đường Đại Minh dám kiêu ngạo với hắn như vậy, cũng phản ánh Đường Đại Minh ít nhất cũng đã nhận được phái bản địa tán thành rồi.
Trong giọng nói của Dương Tử Hiên có chút ít châm chọc: "Rất tốt, Đường bí thư, thái độ của anh, tôi đã hiểu!"
Đường Đại Minh cười cười nói: "Hiểu là tốt rồi, thị ủy chúng tôi gần đây bề bộn nhiều việc, phải làm công tác điều tra nghiên cứu kinh tế, khả năng là tôi tương đối bề bộn, cậu có chuyện gì, cứ liên lạc với thư ký của tôi, chỉ cần ở trong nguyên tắc của tôi, hỗ trợ thích hợp một tý cũng được!"
Dương Tử Hiên không để cho Đường Đại Minh nói tiếp: "Tôi đây còn phải cảm tạ Đường bí thư hỗ trợ? Tốt rồi, lời tôi nói nhiều quá, không quấy rầy công tác của anh nữa!"
Đường Đại Minh còn muốn nói thêm hai câu, đầu bên kia điện thoại, Dương Tử Hiên đã trực tiếp treo điện thoại cho rồi.
Một lần nữa mở tranh chữ ra, Đường Đại Minh cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ, nhìn xem Dương Tử Hiên cậu có thể kiêu ngạo bao lâu.
"Tiểu Lâm, cậu cho gọi điện thoại Mai cục trưởng cục công an, bảo hắn lập tức đến phòng làm việc của tôi, tôi có chuyện quan trọng cần nói với hắn." Đầu Đường Đại Minh không ngẩng lên, miệng vẫn phân phó thư ký.
"Vâng!" Thư ký cong eo, lúc sắp ra cửa, bỗng nhiên đừng lại nói: "Bí thư, vừa rồi tôi nhận được điện thoại của Tiền viện trưởng, hắn nói phần tử mục nát Trịnh Mộc Đa này bây giờ vân đang trong quá trình cấp cứu, ngài xem...?"
Đường Đại Minh cảm thấy nao nao, lập tức cười nói: "Lão Tiền này không tệ lắm, tính mẫn cảm chính trị không tệ."