Ngay sau đó Hứa Ấn Gia liền truy hỏi: "Cậu có cách nghĩ gì tốt cho lãnh đạo sao?"
"Như vậy đi, buổi chiều tôi cũng không có việc gì, tôi sẽ cùng đi với anh, đến báo cáo với Chí Ôn chủ tịch báo tỉnh một chút..." Dương Tử Hiên trầm ngâm một chút rồi nói.
Mặt Hứa Ấn Gia lộ dáng tươi cười, nói: "Như vậy cũng được!"
Lương Quân Mi lái xe hơi tiến vào đại viện Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, cảnh sát canh giữ ở ngoài cửa nhìn thấy trong xe là con gái, đang muốn ngăn lại, nhưng rất nhanh liền nhìn thấy Dương Tử Hiên mặt mũi âm trầm ngồi ở đuôi xe, khuôn mặt lập tức hiện lên vẻ tươi cười cho đi, trong nội tâm âm thầm nói, bạn bè của Dương sở trưởng thật đúng là xinh đẹp.
Xe đứng tại ngoài cửa Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, về sau, Dương Tử Hiên lại để cho Lương Quân Mi cùng Vương Tiểu Hoa đi về nghỉ ngơi trước, buổi chiều bái phỏng xong chủ tịch tỉnh Trần Chí Ôn sẽ tìm các nàng, cùng nhau trở lại thành phố An Thuyền.
Tuy Vương Tiểu Hoa rất muốn đi thăm văn phòng Dương Tử Hiên làm việc hằng ngày một tý, nhưng rất bất đắc dĩ, lại bị Dương Tử Hiên một lời cự tuyệt.
Trước đó Hồ Khải đã nhận được thông báo ở ngoài cửa chờ Dương Tử Hiên, nhìn thấy Dương Tử Hiên lại dẫn theo một đại mỹ nữ trở về, không nhịn được âm thầm lè lưỡi, mị lực của Dương sở thật đúng là không nhỏ, tùy thời đều có cực phẩm mỹ nữ vây quanh bên người.
"Có chuyện gì không?" Dương Tử Hiên đưa cặp công văn cho Hồ Khải rồi hỏi.
"Phó chủ nhiệm phòng một kiểm tra kỷ luật Sài Quá Long đến tìm ngài mấy lần." Hồ Khải tiếp nhận cặp công văn, theo thật sát sau lưng Dương Tử Hiên, thời điểm đi qua mấy phòng, không ít người đều có chút quái dị nhìn Dương Tử Hiên.
Tổ điều tra Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh thành phố An Thuyền liên tiếp gặp chuyện không may, đã sớm gây xôn xao bên trong cơ quan, người nào cũng biết, cái tổ điều tra này là Dương Tử Hiên trực tiếp tiến hành công tác chỉ đạo, vốn tưởng rằng Dương Tử Hiên sẽ rối bù hoặc là sắc mặt âm trầm, nhưng lúc này khuôn mặt đầy tư thế hiên ngang, lại làm cho rất nhiều người khó hiểu.
Những cán bộ khoa viên cấp thấp này giống nhau, con đường tin tức thiếu thốn, biết được đều là một ít sự tình tin đồn thất thiệt, không tiếp xúc nổi một ít tin tức trong trung tâm tầng trên, đương nhiên không thể phát giác được tình thế đã có chuyển biến rất lớn, càng không thể biết tổ điều tra An Thuyền xuất hiện chút ít chuyện ngoài ý muốn kia lại đã trở thành thẻ đánh bạc để Dương Tử Hiên áp chế phái bản địa.
Đẩy cánh cửa ra, đi vào văn phòng, Dương Tử Hiên ngồi xuống, Hồ Khải buông cặp công văn lên bàn, về sau, liền đi ra ngoài thông báo Sài Quá Long tới báo cáo công tác, chỉ chốc lát sau liền dẫn Sài Quá Long đi vào.
Sài Quá Long trong khoảng thời gian này đúng là rảnh rỗi đến mức cực nhàm chán, phòng một kiểm tra kỷ luật là thiên hạ của Mã Thép, phó chủ nhiệm không nghe lời tựa như Sài Quá Long và Trần Tây Trữ này, đều bị Mã Thép biên giới hóa.
Mã Thép là cán bộ cao cấp, cấp phó sở, đồng cấp cùng Dương Tử Hiên, nhưng lại phải tiếp nhận Dương Tử Hiên lãnh đạo, trong nội tâm tự nhiên bất mãn, một mực không muốn phục tùng.
Ở trong mắt Mã Thép, cái thường ủy Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh này không nên rơi xuống trên đầu Dương Tử Hiên, thằng nhóc chưa hết mùi sữa này, mà là nên vậy rơi vào trên đầu Phan Bách Văn hắn, một cán bộ kỳ cựu.
Từ khi Sài Quá Long hướng Dương Tử Hiên tỏ vẻ trung tâm, về sau, một mực muốn làm chút chuyện vì Dương Tử Hiên, nhưng Dương Tử Hiên làm hết chuyện Hứa Chí Văn, về sau, tất cả chú ý lập tức đưa sang sự kiện thị trưởng An Thuyền Đường Lập tử vong, khiến cho Sài Quá Long không tìm thấy cách nào để báo cáo công tác với Dương Tử Hiên.
"Lão Sài, chuyện gì vậy?" Dương Tử Hiên đưa một điếu thuốc cho Sài Quá Long, trong khoảng thời gian này hắn không quá chú ý đến nghiệp vụ phòng một kiểm tra kỷ luật, không biết Sài Quá Long gấp gáp tìm hắn như vậy là vì cái gì.
"Không có gì, chỉ là gần đây nghe được một ít lời đồn đại, nghe có vẻ rất thực tế, không biết tôi có nên nói hay không?" Sài Quá Long có chút do dự nói.
"Lời đồn đại gì?" Dương Tử Hiên tưởng rằng chuyện này là một số người ở phía trong Ban kỷ luật ào ào nghị luận sau lưng hắn bởi vì sự tình An Thuyền.
"Mấy ngày hôm trước tôi ngẫu nhiên đi qua văn phòng Mã Thép chủ nhiệm, nghe được một ít thảo luận về ngài." Sài Quá Long cẩn thận nói.
"Tôi nghe Mã Thép chủ nhiệm nói, chính phủ tỉnh bên kia có rất nhiều ý kiến đối với việc ngài một mực không lãnh đạo công tác của sở giám sát, nói ngài chăm chăm làm nghiệp vụ Ban Kỷ Luật Thanh tra, không để ý đến nghiệp vụ sở giám sát..."
Dương Tử Hiên nheo mắt lại, trong nội tâm thoáng lộp bộp một tý, cả kinh đứng lên hỏi: "Cái gì? Có lời nói như vậy?"
Chức vị cụ thể của Dương Tử Hiên là thường ủy Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh kiêm nhiệm đệ nhất phó cục trưởng sở giám sát tỉnh, phân công cụ thể, ngoại trừ cai quản phòng một kiểm tra kỷ luật cùng phòng hai kiểm tra kỷ luật ra, vốn còn phải chiếu cố chủ trì đến công tác thường vụ hằng ngày ở sở giám sát tỉnh.
Nhưng trong khoảng thời gian này, Dương Tử Hiên một mực đều ở cầm chặt lấy hai án kiện, đại án Hứa Chí Văn và đại án thành phố An Thuyền, đối với công tác sở giám sát, tự nhiên là chẳng có thời gian quan tâm.
"Lời này cậu nghe được từ lúc nào?" Dương Tử Hiên trầm ngâm rồi hỏi một tiếng.
"Đúng vào ngày hôm qua!" Sài Quá Long là cán bộ cấp ban, nhưng cũng ngửi được trong này có hương vị âm mưu, vội đi tìm Dương Tử Hiên hồi báo trước tiên.
Dương Tử Hiên chắp hai tay sau lưng, bồi hồi nguyên chỗ trong chốc lát, tại thời khắc mấu chốt này, có người nói ra luận điệu như vậy, rõ ràng là muốn điều hắn khỏi Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, chính xác là muốn điều hắn khỏi án điều tra thành phố An Thuyền, âm mưu rất hiểm ác.
Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh là hệ thống công tác Đảng, sở giám sát tỉnh là hệ thống chính phủ, chủ tịch tỉnh Hoàng Văn Thanh được phân công quản lý công tác giám sát thẩm tra, nói cách khác, Dương Tử Hiên làm tại sở giám sát, nhưng thật ra là nằm dưới sự lãnh đạo trực tiếp của Hoàng Văn Thanh.
Trong tỉnh này, không có người nào có thể vượt qua được sự lãnh đạo trực tiếp của Hoàng Văn Thanh.
Tại thời khắc mấu chốt như bây giờ, chính phủ tỉnh vậy mà lại toát ra giọng nói như vậy, dụng ý không thể không làm cho người ta cảm thấy hiểm ác.
Rất rõ ràng, tại thời khắc mấu chốt này, chuyển Dương Tử Hiên khỏi án kiện An Thuyền này, đầu tiên là có thể khiến cho tiến độ cả án kiện bị biến thành nhỏ nhất, tiến trình đẩy mạnh biến thành chậm, tiền lời lớn nhất, nhất định là phái bản địa hiện tại đang bị Dương Tử Hiên bức từng bước.
Chẳng lẽ phái bản địa đã liên thủ cùng Hoàng Văn Thanh rồi?
Đây là một cái kết quả Dương Tử Hiên không thể tưởng được, cũng là một kết quả cực kỳ xấu.
"Tốt rồi, lão Sài, chuyện này tôi biết rồi, cậu đi về trước đi." Dương Tử Hiên có chút đau đầu.
Hiện tại đang là thời điểm mấu chốt của án kiện An Thuyền, Hoàng Văn Thanh chắc chắn không dám trực tiếp dịch chuyển mình khỏi vị trí lãnh đạo tổ điều tra, làm như vậy quá rõ ràng, rất dễ dàng làm cho Chu Trì Khôn bắn ngược một kích.
Trong khoảng thời gian này, mũi nhọn Hoàng Văn Thanh rất ghê gớm, có thể là đã rút kinh nghiệm trước kia không làm ra hạng mục kinh tế mang tính xây dựng gì, cho nên, trong khoảng thời gian này, hắn dốc sức liều mạng kêu gọi đầu tư, từ trên báo chí, có thể chứng kiến hắn liên tiếp tiếp xúc với một ít người phụ trách xí nghiệp đầu tư bên ngoài, thực tế là Nhật Hàn chiếm đa số, như vậy, Chu Trì Khôn rất bị động.
Bản thân Chu Trì Khôn đang mang hi vọng trung ương ký thác, chấn hưng La Phù, đại tỉnh trung bộ này, không đợi hắn ra tay làm kinh tế, Hoàng Văn Thanh đã chắn ở đằng trước, Chu Trì Khôn không dám phạm huý kiêng kị, đơn giản đi chen tay vào sự vụ cụ thể kinh tế của chính phủ tỉnh.
Bấm điện thoại Thuộc Bình, Dương Tử Hiên nói bóng nói gió, muốn từ trong miệng Thuộc Bình lấy ra chút ít tin tức.
Thuộc Bình là sở trưởng sở giám sát, bản thân Hoàng Văn Thanh nắm bắt công tác sở giám sát, nếu như Hoàng Văn Thanh bất mãn đối với hắn, nhất định sẽ nói chuyện cùng Thuộc Bình, lúc này thái độ của Thuộc Bình có vẻ rất mấu chốt.
Chỉ là, Thuộc Bình cũng là kẻ dối trá, nói chuyện như lọt vào trong sương mù, hắn chưa quên sự tình mấy lần Dương Tử Hiên làm mất mặt mũi của hắn ở trong Ban kỷ luật.