Lúc trước nàng còn lo lắng, mặc dù công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích chiêu mộ nàng vào, cũng chỉ cho nàng một chức quan nhàn tản nhưng hiển hách.
Ví dụ như chưc cố vấn hàng đầu, cung phụng nàng giống như tổ tông, đây cũng là tệ nạn của rất nhiều xí nghiệp dân doanh, không dám lớn mật sử dụng đối với rất nhiều người mới tố chất cao, không dám buông tay để nhân tài tố chất cao này chen tay vào công tác cụ thể.
Trong này liên quan đến vấn đề trung thành, rất nhiều người gây dựng sự nghiệp từ xí nghiệp dân doanh, đều là hình thức gia tộc quản lý, dùng quan hệ huyết thống quan hệ thông gia để liên hệ với nhau.
Trần Ấu Trúc rời đi, về sau, Dương Tử Hiên liền gọi điện thoại cho Từ Minh và Tô Ban Mai, thông báo bọn hắn ngày mai mở một hội nghị nhỏ, nghênh đón Trần Ấu Trúc, Trần Ấu Trúc đần ra cũng trong nhà sắp đến tình trạng mốc meo rồi, cũng gấp gáp muốn tìm một ít chuyện cần làm.
Dương Tử Hiên giựt giây Trần Ấu Trúc tiến vào công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích, kỳ thật còn có tầng một hàm nghĩa khác, công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích bây giờ vẫn là xí nghiệp dân doanh bình thường, Trần Ấu Trúc đảm nhiệm quản lý cao cấp, về sau, rất dễ dàng làm cho người ta nghĩ lầm là công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích và Trần gia có quan hệ gì đó.
Như vậy, mặc dù bốn cửa hàng bách hóa lớn muốn chơi trò xấu, cũng phải từ từ suy nghĩ một tý, xem mình có động đến Trần Chí Ôn sau lưng Trần Ấu Trúc hay không.
Năm 93, xí nghiệp dân doanh hùn vốn làm xí nghiệp, so sánh với xí nghiệp quốc hữu, hưởng thụ đãi ngộ có thể nói là kém cỏi nhất, điều kiện xuất nhập ở mọi thị trường, đều nghiêm khắc nhiều lắm, ngược lại, rất nhiều xí nghiệp đầu tư bên ngoài hùn vốn đều được hưởng thụ đãi ngộ vượt qua quốc dân, làm cho xí nghiệp dân doanh phát triển chậm chạp.
Dương Tử Hiên dẫn Trần Ấu Trúc vào, kỳ thật cũng có ý tứ thay đổi tính chất xí nghiệp, ít nhất làm cho người khác hiểu lầm là công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích mang tính chất xí nghiệp đầu tư bên ngoài!
...
Thư ký đi đến trước mặt La Trạch Minh, cẩn thận nói: "Cục trưởng, tôi thông qua một bạn học tại Tân Hoa xã tìm hiểu rõ rồi, không nghĩ tới, văn vẻ về bong bóng kinh tế Hải Nam ngày đó, dĩ nhiên lại là một người tên là Dương Tử Hiên tỉnh chúng ta ghi, chính là phó sở trưởng sở giám sát tỉnh kia."
"Cái gì?" Bút trong tay La Trạch Minh lập tức liền rơi trên mặt đất, hết sức kinh ngạc.
"Cậu xác định là Dương Tử Hiên?" La Trạch Minh kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, rất xác định!" Thư ký không biết ân ân oán oán giữa La Trạch Minh và Dương Tử Hiên.
"Dương Tử Hiên là phó sở trưởng sở giám sát, vậy mà phát biểu loại văn vẻ kinh tế này, có phải là hơi phạm huý kiêng kị rồi hay không?" La Trạch Minh nhếch miệng cười cười, liếc mắt về hướng thư ký bên người.
"Tôi hoài nghi gần đây chính phủ tỉnh bí mật tiến hành cái gọi là rút đầu tư khỏi Hải Nam, đều do bài văn vẻ này gây họa!" La Trạch Minh không đợi thư ký đáp lại, liền lầm bầm lầu bầu nói.
"Không biết chủ tịch tỉnh biết chuyện này không, tôi chưa từng nghe nói chủ tịch tỉnh nhắc tới!" La Trạch Minh nhíu mày nói: "Lập tức chuẩn bị xe, chúng ta lập tức đi đại viện chính phủ tỉnh, báo cáo công tác với chủ tịch tỉnh!"
Thư ký biết rõ La Trạch Minh đã từng là phó thư ký trưởng bảo đảm công tác cho chủ tịch tỉnh Hoàng Văn Thanh, quan hệ với chủ tịch tỉnh Hoàng Văn Thanh không giống bình thường, không dám chậm trễ, lập tức đi chuẩn bị xe, hai người cùng đi đến chính phủ tỉnh.
Thời điểm đi vào văn phòng Hoàng Văn Thanh, Hoàng Văn Thanh đang phê duyệt văn bản tài liệu, gần đây đoàn đại biểu xí nghiệp Nhật Hàn muốn tới La Phù tỉnh khảo sát phỏng vấn, ký kết vài phần hiệp nghị, Hoàng Văn Thanh cũng phải sớm để cho người chính phủ tỉnh tiếp đãi, xử lý, làm tốt công tác tiếp đãi và công tác bảo an, bảo đảm không sai sót một việc nhỏ nào, nhìn thấy La Trạch Minh vào, cũng không thèm để ý.
La Trạch Minh không dám tùy tiện cắt ngang công tác của Hoàng Văn Thanh, chỉ đoan chính ngồi ở trên ghế sa lon, không rên một tiếng.
Hoàng Văn Thanh rất ưa thích điểm này của La Trạch Minh, rất quy củ, làm việc thoả đáng cẩn thận, lúc trước làm phó thư ký trưởng chính phủ tỉnh, an bài công tác gì cho hắn cũng có đầu có đuôi, việc này mới khiến Hoàng Văn Thanh động lòng yêu tài, để La Trạch Minh xuống Nam Hồ rèn luyện.
Ai biết La Trạch Minh vậy mà gặp phải sự cố tại Nam Hồ, liên lụy đến Hoàng Văn Thanh, làm mất hết mặt mũi, tuy an bài La Trạch Minh đến vị trí sở trưởng sở giao thông quyền lực rất nặng, nhưng cảm quan đối với La Trạch Minh lại thay đổi, sớm đã không có vẻ nhiệt tình như xưa.
La Trạch Minh cũng cảm giác được thái độ biến hóa của Hoàng Văn Thanh đối với hắn, cái này lại làm cho La Trạch Minh tuy đến sở giao thông sống an nhàn sung sướng thoải mái mà không bận rộn như ở Nam Hồ lo lắng—— Ông chủ không tín nhiệm mình rồi! Không thưởng thức mình nữa rồi!
Đây mới là chỗ La Trạch Minh lo lắng nhất, cũng là chỗ La Trạch Minh căm hận Dương Tử Hiên nhất.
Cho nên trong khoảng thời gian này, La Trạch Minh luôn vắt óc tìm mưu kế, muốn cống hiến vài việc cho Hoàng Văn Thanh, dùng cái này để nịnh nọt Hoàng Văn Thanh, lần này trùng hợp đụng phải Dương Tử Hiên, lại để cho La Trạch Minh thấy được hi vọng.
"Trạch Minh, chuyện gì, trước khi đến sao đến điện thoại cũng không gọi một cú tới đây cho tôi?" Giọng nói Hoàng Văn Thanh rất bình tĩnh.
"Tôi có chuyện khẩn cấp muốn báo cáo với ngài, không dám trì hoãn một phút đồng hồ!" La Trạch Minh ưỡn thẳng cái eo nói.
"Sự tình gì khẩn cấp vậy?" Hoàng Văn Thanh nhíu mày hỏi.
"Ngài xem!" La Trạch Minh đưa yêu cầu của sở tài chính tỉnh với sở giao thông, bắt rút hết tài sản hành chính ra khỏi Hải Nam cho Hoàng Văn Thanh xem.
"Theo tôi được biết, hiện tại cơ hồ tất cả các đơn vị cơ quan trực thuộc tỉnh đều thu được một phần mệnh lệnh rút đầu tư như vậy, thứ này dùng danh nghĩa sở tài chính tỉnh phát ra, mà không phải văn phòng chính phủ tỉnh, tôi cảm thấy vấn đề trong này rất lớn!" La Trạch Minh chuẩn bị tố cáo Trần Chí Ôn và Dương Tử Hiên ở trước mặt Hoàng Văn Thanh!
Hoàng Văn Thanh bảo thư ký nhận lấy văn kiện trong tay La Trạch Minh, xem một lần, mặt càng lúc càng khó coi.
"Cái này là cái gì!"
Hoàng Văn Thanh đập văn bản tài liệu xuống mặt bàn, vỗ mạnh một cái, La Trạch Minh và thư ký đều giật nảy mình.
"Chuyện rút đầu tư khỏi Hải Nam lớn như vậy, tại sao tôi một chút cũng không biết? Vậy mà dám vượt qua tôi, trực tiếp dùng mệnh lệnh sở tài chính, đi hạ mệnh lệnh cho các cơ quan trực thuộc tỉnh? Thật sự tưởng tôi là đứa trẻ ba tuổi rồi hả?"
Mặt Hoàng Văn Thanh càng biến thành màu đen, quay đầu chất vấn thư ký: "Tiểu Vũ, chuyện lớn như vậy, tôi tại sao không nghe cậu nói? Mấy ngày này cậu làm gì vậy?"
Thư ký Hoàng Văn Thanh gọi Trình Tư Vũ, lúc này vẻ mặt đầysợ hãi, hắn cũng không thể nói mấy ngày nay hắn đang cầm cờ hiệu Hoàng Văn Thanh ăn uống kiếm tiền ở bên ngoài.
La Trạch Minh thấy bộ dáng Trình Tư Vũ kinh sợ, gấp gáp bước lên phía trước nói: "Cái văn bản tài liệu này cũng là đêm qua mới đưa đến người phụ trách tài vụ sở giao thông, tình huống các cơ quan trực thuộc tỉnh khác chắc cũng không sai biệt lắm, thời gian quá ngắn, chắc là Tư Vũ vẫn chưa kịp hiểu rõ tình huống."
Trình Tư Vũ cảm kích liếc nhìn La Trạch Minh, thời điểm năm đó, La Trạch Minh đảm nhiệm phó thư ký trưởng chính phủ tỉnh, Trình Tư Vũ Vẫn chưa làm thư ký của Hoàng Văn Thanh, quan hệ hai người chưa nói tới cái gì tốt.
Nhưng La Trạch Minh biết rõ uy lực thổi gió bên tai của thư ký lãnh đạo, giúp Trình Tư Vũ giải vây, coi như là thuận nước giong thuyền cho Trình Tư Vũ, kỳ vọng Trình Tư Vũ có thể lắp đầy vết rách quan hệ giữa hắn và Hoàng Văn Thanh!