"Nhưng vì cái gì lại chọn tại đêm nay, vội vã gặp mặt cùng những xí nghiệp ngành điện tử hải ngoại này như vậy, chuyện này vẫn có chút kỳ quái!" Trương Tuyết Bách hơi nhíu lông mày lại, ngồi ở trên mặt ghế, thân thể đầy đặn nổi bật, khí chất ưu nhã, sắc da trắng nõn, đôi mắt sáng, răng trắng tinh, hai tay thon dài, nhìn cực kỳ đẹp mắt.
Dương Tử Hiên thoáng thất thần một tý, sau đó mới cười nói: "Chuyện này cũng rất bình thường, Nhậm bí thư sau khi từ kinh thành trở về, chắc chắn đã nhẫn nhịn một bụng tức giận, cho nên cố ý chọn đêm nay gặp mặt những xí nghiệp hải ngoại này một lần, quét hết xui xẻo!"
Đối với chuyện mấy ngày nay trung ương công bố hơn mười đầu biện pháp điều tiết khống chế vĩ mô, Trương Tuyết Bách cũng đã chăm chú nghiên cứu rồi.
Từ đôi câu vài lời cha nàng nói trên bàn cơm cũng biết được không ít, biết rõ trước kia ở trong tỉnh, Dương Tử Hiên đã trắng trợn ủng hộ chính sách co rút nhanh tài chính, Dương Tử Hiên cũng là một trong những người thắng trong cuộc điều tiết khống chế vĩ mô lần này.
Nghĩ đến đây, Trương Tuyết Bách vừa cười vừa nói: "Có phải là lại có quan hệ đến cậu không? Có phải đã đào tốt một cái hố để cho hắn nhảy vào không?"
Dương Tử Hiên vừa cười vừa nói: "Đừng nói đào hầm đào hố khó nghe như vậy nha, đây chính là kết tinh trí tuệ chính trị của tôi! Có thể làm Nhậm Đoàn, nhân vật lớn như vậy nhảy vào hố, không phải người nào cũng có thể làm được đâu."
Nếu như không có Dương Tử Hiên cổ động Tiết Kế Ngay, công khai ủng hộ Trần Chí Ôn tổ chức hội nghị công tác tài chính toàn bộ tỉnh, hiệu triệu rút đầu tư khỏi Hải Nam, chỉ sợ Nhậm Đoàn cũng sẽ không công khai ủng hộ chính sách vung tài chính rộng rãi, ủng hộ các đơn vị quốc hữu đầu tư quy mô vào thị trường bất động sản, chứng khoán.
Nếu như Nhậm Đoàn không công khai tỏ thái độ, chỉ sợ lần này Nhậm Đoàn đến kinh thành cũng không bị xấu hổ như vậy.
Mà ngay cả vài lãnh đạo trung ương một mực ủng hộ Nhậm Đoàn, từng phê bình Nhậm Đoàn một phen, thời điểm bây giờ, sao có thể công khai vung cờ xí tỏ thái độ tươi sáng rõ nét đây?
Có thể nói Nhậm Đoàn rơi vào tình trạng hôm nay, có quan hệ không sâu lắm đến Dương Tử Hiên.
Chỉ là, Dương Tử Hiên lại rất hưởng thụ loại cảm giác đứng sau lưng người khác đánh một cái gậy ngầm, chỉ sợ đến hiện tại, Nhậm Đoàn vẫn chưa nghĩ ra, danh tự người đầu sỏ gây ra chuyện này là Dương Tử Hiên.
"Lập thành phố công nghiệp điện tử?"
Lông mày Dương Tử Hiên thầm nhảy lên, nói: "Trụ cột công nghiệp điện tử của thành phố Tử Kim cũng không tính là thâm sâu, không thể so sánh cùng Thành Đô, Kim Kinh, kinh thành, những căn cứ công nghiệp điện tử uy tín lâu năm này!”
“Cả tỉnh thành, ngoại trừ nhà máy vô tuyến một, nhà máy vô tuyến hai, còn có cái gì đâu?”
“Nhà máy vô tuyến một có nghề nghiệp chủ yếu là sản xuất kim loại, hàn thiết bị, không đủ để nhận được ưu ái từ các đầu sỏ công nghiệp điện tử nước Mỹ, lại có khả năng hấp dẫn một ít xí nghiệp đài tư và điện tử tư nhân Nhật Hàn."
"Chỉ là, tâm tính lãnh đạo trong nước chính là như vậy, có thể tạo gdp quy mô lớn và giải quyết một bộ phận nhân khẩu có nghề nghiệp ổn định, chính là một chiến tích lớn!”
“Về phần có thể tạo thành xói mòn tài sản quốc hữu, thậm chí tạo thành suy vong cho nhãn hiệu điện tử quốc hữu hay không, cũng không phải cấp độ quan viên như Nhậm Đoàn cần cân nhắc!" Dương Tử Hiên thở dài, nhìn bộ dáng chuyện trò vui vẻ của Nhậm Đoàn với một đoàn người, trong nội tâm thầm than thở.
"Ơ, đây không phải là Dương sở trưởng sao? Tại sao lại ở chỗ này ăn cơm? Vị này chính là?"
Tuy Dương Tử Hiên rất không muốn gây chuyện, nhưng luôn có một vài con ruồi như là phát hiện một cục cứt lớn, cứ thế đâm đào vào chấm mút.
Nói chuyện đúng là trưởng thư ký thị ủy thành phố Tử Kim đi ở chỗ cuối cùng trong đám người, Tằng Kế Quang.
Dương Tử Hiên và Tằng Kế Quang từng gặp mặt một lần, nhưng không nghĩ tới, ấn tượng của Tằng Kế Quang đối với chính mình lại khắc sâu như vậy, liếc mắt liền nhận ra hắn.
Con mắt Tằng Kế Quang rất nhỏ, nhỏ như một đường chỉ, xem xét cũng biết là người hết sức gian xảo tinh minh, theo sát bước tiến Nhậm Đoàn, tại thành phố Tử Kim cũng coi như là nhân vật thực quyền, lúc này ánh mắt lại liếc về phía Trương Tuyết Bách đối diện Dương Tử Hiên.
Dương Tử Hiên không tin Tằng Kế Quang không biết Trương Tuyết Bách.
Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh bí thư chỉ có một đứa con gái bảo bối, Tằng Kế Quang này đã dốc sức làm người lắt léo tại Tử Kim nhiều năm, không có lý do chưa gặp qua.
Nhưng Tằng Kế Quang lại ra vẻ không biết Trương Tuyết Bách, còn cố ý đề cao giọng nói thêm mấy cái đê-xi-ben, rõ ràng chính là muốn làm cho người khác phải chú ý.
Dương Tử Hiên lập tức đầy một bụng tức giận, Tằng Kế Quang này rõ ràng chính là nhằm vào mình.
Quan hệ chính thức giữa Dương Tử Hiên cùng Trương Luân vẫn luôn là một bí mật được che dấu khá sâu, nhưng lúc này bị Tằng Kế Quang phát hiện hắn và Trương Tuyết Bách cùng nhau ăn cơm, khó tránh khỏi sẽ làm cho Tằng Kế Quang sinh ra một ít liên tưởng không tốt.
Nhìn cử chỉ Tằng Kế Quang rất đắc ý, dáng tươi cười có chút ít vẻ mập mờ, Dương Tử Hiên hận không thể đi lên trực tiếp đạp một cái vào mặt hắn.
Trương Tuyết Bách cũng là loại người cực kì thông minh, tuy nàng không biết Tằng Kế Quang, nhưng đại khái cũng có thể suy đoán được thân phận của Tằng Kế Quang, con mắt không thèm liếc nhìn Tằng Kế Quang, miệng nói: "Không nghĩ tới, đến nhà hàng Tây ăn một bữa cũng không được tự nhiên, Tử Hiên, cậu có nhà hàng Tây nào khác tốt hơn không?"
Chính giữa những lời nói đó, ngữ khí của Trương Tuyết Bách đã phát ra cảm giác chán ghét đối với Tằng Kế Quang, khách không mời mà đến này rất rõ ràng.
Tằng Kế Quang hết sức khó xử, sững sờ tại chỗ, ho khan vài tiếng, thấy Dương Tử Hiên vẫn phối hợp ăn cơm, không có ý tứ giải vây cho hắn, cũng không có ý hướng Trương Tuyết Bách giới thiệu hắn, trong nội tâm sinh ra một tia oán hận.
Bản thân Tằng Kế Quang chính là loại người cực kỳ tinh minh, loại người tinh minh tự nhiên cũng là loại người dạng tính toán chi li, có thù tất báo.
Tằng Kế Quang thừa cơ làm khó dễ, liền lạnh lùng nói: "Vị tiểu thư này đang hạ lệnh trục khách sao? Tôi có làm gì đâu mà lại làm cho các vị ngán ngẩm đến vậy?"
Khóe miệng Dương Tử Hiên hiện lên một nụ cười lạnh, chứng kiến Nhậm Đoàn đang ngồi cùng các đại biểu xí nghiệp công nghiệp điện tử đầu sỏ Nhật Bản hữu ý vô ý quăng ánh mắt đến hắn bên này, liền biết Tằng Kế Quang đang diễu võ dương oai cho ông chủ nhà mình.
Nhậm Đoàn gặp phải trung ương điều tiết khống chế vĩ mô lần này, có thể nói là bị tổn thất lớn.
Trước kia Dương Tử Hiên cao giọng ủng hộ chính sách của Trần Chí Ôn, đương nhiên đã trêu chọc làm Nhậm Đoàn bất mãn rồi, giờ phút này nhìn thấy Dương Tử Hiên, thù mới hận cũ đều nổi lên trong lòng, lại cứ để cho Tằng Kế Quang tới, thoáng trêu chọc Dương Tử Hiên một tý cũng tốt.
Đối với con chó điên bị Nhậm Đoàn cố ý thả ra cắn loạn người này, Dương Tử Hiên đương nhiên không biết cho hắn sắc mặt gì hoà nhã, nói: "Khu Kiến Giang bên kia lại có một nhà hàng Tây mới mở, tuy so với chỗ này nhỏ hơn rất nhiều, nhưng vệ sinh rất sạch sẽ, không có con ruồi bay loạn khắp nơi..."
Trương Tuyết Bách hé miệng cười nói: "Cậu đừng chửi bới nữa, chỗ này là nhà hàng Tây đấy nha, chẳng phải người ta thường xuyên vệ sinh nơi đây rất sạch sẽ đấy sao, đâu thể chứng kiến con ruồi bay loạn được?"
"Tằng thư ký trưởng, còn chuyện gì không, không có việc gì thì xin mời rời đi, chúng tôi tạm thời không có thời gian nói chuyện với ngài, chắc về sau cũng không có thời gian đâu..." Dương Tử Hiên nhếch miệng, chế nhạo Tằng Kế Quang một phen.
Thành phố Tử Kim là thành thị cấp phó tỉnh, Tằng Kế Quang là thường ủy thị ủy Thành phố Tử Kim, là cán bộ cấp chính sảnh thực quyền, so sánh với Dương Tử Hiên thì còn cao hơn một bậc, nhưng lúc này lại bị Dương Tử Hiên chế nhạo.
Nếu như Tằng Kế Quang có thể nuốt xuống cơn tức này thì tốt, nhưng đối với dạng người tâm cao khí ngạo như Tằng Kế Quang mà nói, cơn tức này làm sao để nuốt xuống đây?
Tằng Kế Quang năm nay cũng đã bốn mươi bảy tuổi rồi, luộc nấu hơn nửa đời người mới đến cái vị trí trưởng thư ký thị ủy này, lại muốn tiếp tục tiến bộ lên chức là đã không có khả năng, quay mắt nhìn về phía Dương Tử Hiên, thanh niên vẫn chưa đến 27 tuổi liền lên được phó sở thực chức, cảm giác không công bằng trong nội tâm cực kỳ mãnh liệt, tăng thêm có Nhậm Đoàn ở phía sau ủng hộ, dông bão lập tức nổi lên.
"Dương Tử Hiên, đây là cái thái độ gì!" Tằng Kế Quang bất ngờ vỗ mạnh xuống bàn Dương Tử Hiên đang ngồi.
Dương Tử Hiên lạnh lùng nhìn Tằng Kế Quang biểu diễn, nhìn Tằng Kế Quang vỗ cái bàn, làm cho hai chén nước trên mặt bàn đổ xuống, chỉ vào cái mũi Dương Tử Hiên mắng to.
Trương Tuyết Bách nhíu mày, Tằng Kế Quang này cũng quá thiếu kiên nhẫn đi à nha, vậy mà lại công khai cố tình gây sự tại trước mặt Dương Tử Hiên, một cán bộ cấp phó sở.
Chuyện như vậy thật sự truyền đi, chỉ sợ sẽ bị người ta cười chết, chỉ là, nàng cũng chú ý tới đám người bên cạnh, thỉnh thoảng lại nhìn sang hướng bên này, Nhậm Đoàn đúng là người nhìn nhiều nhất, trong nội tâm cũng hiểu, Tằng Kế Quang có Nhậm Đoàn chống đỡ, cho nên mới dám trắng trợn nổi bão ở một nơi công khai như thế này.
"Nhậm Đoàn bí thư là lãnh đạo tỉnh, cậu rõ ràng trông thấy lãnh đạo tỉnh ở bên kia, vậy mà không thèm đi chào hỏi, cậu đây là trong mắt không lãnh đạo, còn có tổ chức kỷ luật hay không?" Tằng Kế Quang mới mở miệng liền chụp một cái mũ đầy tội trạng cho Dương Tử Hiên rồi.
Hắn không biết, Dương Tử Hiên không thích nhất là bị chụp mũ một cách oan uổng.
Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Cũng chỉ bởi vì tôi không có đi qua hỏi thăm Nhậm bí thư, vậy mà anh liền làm đổ hết chén đĩa rồi? Từ những sự tình này, cũng đó có thể thấy được tố chất thị ủy Tử Kim, có một Tằng Kế Quang như anh làm trưởng thư ký thị ủy, muốn nói đến tố chất có bao nhiêu điểm tốt, thật sự là uổng công!"
"Nhưng xác thực là tôi cũng có thể đi qua hỏi thăm Nhậm Đoàn bí thư, đây là do tôi sơ sót!" Dương Tử Hiên cười cười.
Nói xong, liền trực tiếp đi về hướng Nhậm Đoàn ngồi trong đám người, Trương Tuyết Bách không đứng dậy, nàng không muốn lẫn vào chuyện này, dù sao, nếu sự tình nàng và Dương Tử Hiên cùng nhau ăn cơm truyền ra bên ngoài, cuối cùng vẫn là ảnh hưởng không tốt đối với Dương Tử Hiên, chính bản thân nàng lại không có gì để sợ.
"Thực sự xin lỗi, tôi có mấy câu muốn nói với Nhậm Đoàn bí thư..." Dương Tử Hiên dùng một hàng Anh ngữ cực kỳ lưu loát đối thoại với đại biểu xí nghiệp điện tử nước Mỹ và Nhật Bản.
Nhậm Đoàn trải qua phiên dịch mới nghe hiểu Dương Tử Hiên nói gì, hắn lại không nghĩ tới chuyện Dương Tử Hiên vậy mà có thể nói Anh văn lưu loát đến như vậy.
"Nhậm Đoàn bí thư từ kinh thành trở về, chắc là thu hoạch được rất lớn phải không! Không biết Nhậm Đoàn bí thư có kiến giải ra sao về hơn mười biện pháp cụ thể điều tiết khống chế vĩ mô trung ương phát ra đây?" Dương Tử Hiên hơi nghiêng nghiêng đầu, không có quá nhiều cố kỵ, ánh mắt trực tiếp đánh giá khuôn mặt Nhậm Đoàn.
Sắc mặt Nhậm Đoàn nhất thời trở nên dị thường khó coi.
Lần điều tiết khống chế vĩ mô này với hắn mà nói, chính là một hồi ác mộng cực lớn, lúc này Dương Tử Hiên nhắc lại chuyện đó, rõ ràng chính là áp muốn vạch trần vết sẹo của hắn.
Chỉ là, Nhậm Đoàn vẫn là một lãnh đạo tỉnh, công phu hàm dưỡng cũng không phải Tằng Kế Quang có thể so sánh, hơn nữa, bốn phía nhiều khách khứa như vậy, Nhậm Đoàn không biết phát giận bừa bãi.
Đang muốn mở miệng phản bác, Dương Tử Hiên đã rời đi trong chớp mắt, cùng Trương Tuyết Bách đi ra ngoài.
"Thật sự là tai bay vạ gió!"
Trương Tuyết Bách ngồi ở ghế kế bên ghế tài xế, miệng lầu bầu nói mấy tiếng.
Dương Tử Hiên cười cười nói: "Nhậm Đoàn đã sớm nhìn tôi không thuận, hắn là lãnh đạo tỉnh ủy, tôi là một người cán bộ tỉnh quản bình thường, khoảng cách trong này cực lớn, hắn không dám đi trêu chọc Trần Chí Ôn chủ tịch tỉnh, liền ức hiếp tôi, nhân vật làm chân chạy phía trước trận chiến cho Chí Ôn tỉnh, đây là một việc rất bình thường, cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn, hôm nay vô tình trùng hợp mà thôi!"
Trương Tuyết Bách cười cười, nói: "Cậu lại thấy rất cởi mở, nhưng hắn có thể lục tục đưa ra một loạt hành động nhằm vào cậu hay không?"
Dương Tử Hiên chuyển tay lái, nói: "Tuyết Bách, chị cũng quá coi trọng tôi rồi, Nhậm Đoàn là bí thư thị ủy thành phố Tử Kim, không phải phó bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, hắn cần chú ý đến việc làm ra một phen sự nghiệp tại thành phố Tử Kim!”
“Hơn nữa còn coi đây là ván cầu để tiếp tục tiến bộ lên chức, cho dù lại hận tôi, một con cá nho nhỏ, cũng sẽ không chính thức bố cục đối phó với tôi, đối thủ của hắn không phải tôi, mà là thị trưởng Tiết Kế Ngay!"
Hôm nay ăn bữa cơm này cũng không phải không có thu hoạch, Dương Tử Hiên coi như biết được một tin tức quan trọng, Nhậm Đoàn muốn chế tạo sản nghiệp điện tử thành sản nghiệp trụ cột thành phố Tử Kim.
Cái tư tưởng này, nếu như đặt ở Thành Đô hoặc là Kim Kinh, đều là cực kỳ chuẩn xác, nhưng đặt ở thành phố Tử Kim, cũng không phải chuyện quá thỏa đáng.
Thực lực công nghiệp điện tử của thành phố Tử Kim không hùng hậu, muốn hình thành một sản nghiệp điện tử nguyên vẹn cao thấp liên hoàn, thật sự là rất khó.
Đầu tiên, những đầu sỏ công nghiệp điện tử nước Mỹ và Nhật kia không vừa ý với thành phố Tử Kim, từ lúc vừa mới bắt đầu, Nhậm Đoàn cũng không trông cậy vào việc có thể đưa Mỹ tới, nhưng nếu như có thể kết hợp với Hàn Nhật tư và đài tư, vậy thì cực kỳ tốt, đây mới là trọng điểm chú ý của hắn.
Ở trong mắt Nhậm Đoàn, thành phố Nam Hồ là một thành phố có trụ cột công nghiệp không bằng thành phố Tử Kim cũng có thể làm ra một khu công nghiệp điện tử, Tử Kim không có lý do gì làm không làm được.
Sang năm Tôn Thanh Vân sẽ về hưu, Dương Tử Hiên muốn trèo ở cây to Đại Danh hệ này, đương nhiên không thể để cho Đại Danh hệ rơi vào thời kì giáp hạt, phải phụ trợ Tiết Kế Ngay nối vị, bản thân nó chính là một kế hoạch quan trọng của Dương Tử Hiên, nhưng muốn phụ trợ Tiết Kế Ngay nối vị, đầu tiên phải đối mặt với chướng ngại vật Nhậm Đoàn này.
Tuy lần này trung ương hạ lệnh điều tiết khống chế vĩ mô, đối với uy vọng Nhậm Đoàn, đã sinh ra không ít ảnh hưởng, nhưng loại ảnh hưởng này không nguy hiểm đến tính mạng chính trị.
Tiết Kế Ngay muốn chính thức chống lại Nhậm Đoàn tại Thành phố Tử Kim, còn cần một ít đột phá khác, Nhậm Đoàn đưa đến kế hoạch nâng đỡ công nghiệp điện tử, lại cho Dương Tử Hiên hi vọng công kích Nhậm Đoàn.
Cùng Trang Vũ Nhi phi ngựa, lại còn uốn éo đánh nhau trên mặt đất, làm cho Dương Tử Hiên cảm thấy toàn thân đau nhức, Trương Tuyết Bách thấy Dương Tử Hiên cau mày, hỏi hắn muốn đi bệnh viện hay không, Dương Tử Hiên nâng chân lên xem xét, đều là mảng lớn máu ứ đọng.
"Tại sao Trang Vũ Nhi ra tay nặng như vậy?"
Trương Tuyết Bách giơ ngón tay lên, muốn đụng vào vết máu ứ đọng trên chân Dương Tử Hiên, thời điểm sắp chạm đến, lại cảm thấy quá mức thân mật, tay liền sững sờ ở giữa không trung, miệng hỏi: "Muốn đi bệnh viện khám không?"
Dương Tử Hiên lắc đầu, lái xe đưa Trương Tuyết Bách về đến trước cửa nhà, cười nói: "Tôi không tự phụ, không cần phải đi bệnh viện, trở về ngủ một giấc, ngày mai sẽ tốt thôi!"
Trương Tuyết Bách đưa về nhà, Dương Tử Hiên cũng không về nhà, mà là đi đường vòng đến chỗ Trương Bích Tiêu ở.
Tiểu khu Bích Bộ cách Hợp Thành Hoàng building cũng không xa, nhưng chính giữa còn cách một khu nhà cao tầng, những bức tường sặc sỡ kia trong đêm có vẻ rất chói lọi, cho nên có vẻ tạo thành thế độc lập với các tòa nhà xung quanh.
Dương Tử Hiên không thể không bội phục thương nhân khai phá tiểu khu Bích Bộ, có thể từ trong một mảnh đất đai nông thôn lớn như vậy, đào móc thành cái dạng này, biến thành một khu vực vừa có giá trị buôn bán, cũng rất có giá trị ngắm cảnh.
Sống ở chỗ này, mỗi sáng sớm nằm ở trên giường, mở to mắt, cách đó không xa, những màu sắc tường kia liền loáng thoáng truyền đến ánh sáng, còn có cả giọng nói hối hả, hoặc là các loại giọng nói rao bán bữa sáng, rất có ý cảnh của một khu đô thị sầm uất nhộn nhịp.
Thân ở phố xá sầm uất, nhưng lòng lại yên tĩnh như nước!